Bí thư Mộ "Gây sức ép" với khu Giáp Sơn vẫn còn chưa chấm dứt.Mộ Tân Dân ngày hôm sau dậy thật sớm. Theo phản ảnh của nhân viên công tác căn tin, khi đưa đồ ăn khuya vào 9 h, bí thư Mộ đã nghỉ ngơi, đồ ăn khuya cũng không đưa vào. Xem ra bí thư Mộ là muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không biết gã có tính toán gì không.Lần này Mộ Tân Dân khảo sát khu Giáp Sơn, cùng bất cứ lần công tác nào cũng là rất khác biệt. Trước đó không có bất cứ an bài hành trình gì cả, toàn bộ chứa trong não bí thư Mộ, gã muốn đi đâu thì tới đóLưu Vĩ Hồng cũng không hề hỏi thăm. Dù gì thì bí thư mộ ông có muốn đi đâu, hầu tiếp là được. Thằng nhóc 23 tuổi, còn sợ đồng chí lão thành năm mươi ba tuổi như ông sao?Thái độ Mộ Tân Dân coi như tạm chấp nhận được, cùng đám người đi cùng dùng xong bữa sáng, thản nhiên nói:- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, ngày hôm qua nghe cậu báo cáo, khu Giáp Sơn còn có sáu bảy mươi phần trăm thôn trang chưa thông quốc lộ?- Đúng vậy, bí thư Mộ. Quốc lộ trên cơ bản chỉ có thể thông đến các trụ sở chính quyền xã. Thôn trang xung quanh chính quyền xã, đã thông đường cát đá. Thôn trang còn lại, xe con cơ bản vào không được. Đương nhiên, xe máy miễn cưỡng cũng có thể. Tuy nhiên mấy thôn nằm tuốt phía bắc xã Cửu Kiều, xe đạp cũng không thể thông. Muốn qua đó, phải đi bộLưu Vĩ Hồng đáp.- Ồ? Mấy thôn trang này, cậu đi xem qua chưa?Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu:- Xem qua rồi. Tất cả thôn trang Khu Giáp Sơn, tôi đều tới xem qua. Tổng cộng là một trăm lẻ ba thôn ấp hành chínhMộ Tân Dân có chút giật mình kinh hãi, có chút kinh ngạc liếc mắt quan sát Lưu Vĩ Hồng một cái. Nói thật, sự hiếu kỳ của Mộ Tân Dân đối với Lưu Vĩ Hồng, còn vượt xa cả sự hiếu kỳ của Lưu Vĩ Hồng đối với gã. Bản thân gã vì sao có thể lên làm này Bí thư huyện ủy, Mộ Tân Dân trong lòng biết rõ. Có thể nói hết thảy đều là do vị Bí thư Lưu trước mặt này ban tặng. Khi Mộ Tân Dân tới huyện Lâm Khánh, liền là có người kêu gã "coi chừng" Lưu Vĩ Hồng.Mặc dù Mộ Tân Dân cũng không rõ Lưu Vĩ Hồng lai lịch ra sao, nhưng có thể đoán được người này xuất thân cũng không bình thường. Bằng không tuổi còn nhỏ, cũng không đến mức tạo được động tĩnh to như vậy. Nguyên tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng là nhân vật con ông cháu cha công tử linh tinh, không ngờ từ miệng hắn lại có thể nói ra một câu miêu tả sơ lược như vậy10 tháng, 103 thôn ấp hành chính, hắn đều xem qua hết!Chỉ sợ tất cả Bí thư Khu ủy huyện Lâm Khánh, chỉ có mỗi Lưu Vĩ Hồng làm được điểm này.Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc là người như thế nào?- Vậy được rồi, chúng ta hôm nay cứ tới mấy thôn trang ở xã Cửu Kiều xem qua, tìm hiểu một chút cuộc sống của người miền núi là thế nào.Mộ Tân Dân thuận miệng làm quyết định.Vương Hóa Văn chấn động, nói:- Bí thư Mộ, mấy thôn trang kia không thông xe, chỉ sợ chỉ tính đi bộ qua đó, cũng phải đến chiềuNói ra thì, Vương Hóa Văn là một phen ý tốt. Lão Mộ ông cũng đừng tâm huyết dâng trào a, đây không phải là nói giỡn. Khu Giáp Sơn vốn chính là vùng núi có địa thế cao nhất trong toàn huyện Lâm Khánh, mà mấy thôn trang xã Cửu Kiều kia, sở dĩ cả đường cát đá cũng không thông, chính là bởi vì núi cao sườn núi dốc, phí tổn làm đường rất cao. Mộ Tân Dân hơn năm mươi tuổi, leo lên núi cao như vậy, quả thực chính là chuyện đùaĐến lúc đó làm không xong sẽ phải để tấm lưng hướng lên trên mà đi.Nếu thật sự đi đến một nửa thì vòng trở về, thể diện Bí thư huyện ủy đặt vào đâu?Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói.Dù gì hắn đã quyết định hạ quyết tâm hầu tiếp. Nói về thể lực, Mộ Tân Dân bất luận thế nào cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.Mấy cán sự tuyên truyền tuổi trẻ, cũng hơi hơi biến sắc. Nguồn tại http://Truyện FULLMộ Tân Dân vung tay lên, nói:- Không sao, cho dù có khó, tôi cũng phải đến xem. Cán bộ đảng ta, thì nên vì nhân dân phục vụ màNữ cán sự phụ trách bản ghi chép kia, liền vội vội vàng mở notebook ra, đem "Lời nói hùng hồn" của bí thư Mộ ghi chép lại- Vậy đi, lão Vương, ông ở lại. Chỉ cần đồng chí Lưu Vĩ Hồng và tôi, còn có tiểu Âu và Tiểu Hoàng của ban Tuyên giáo đi cùng chúng tôi. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu chắc là vẫn nhớ đường đấy chứ?Mộ Tân Dân chuyển hướng Lưu Vĩ Hồng, hỏi.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Chỉ có một cong đường, se không nhầm đâu- Tốt lắm, vậy đi. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, chúng ta hiện tại xuất phát, khi nào thì có thể đuổi tới?Lưu Vĩ Hồng nói- Xe có thể chạy đến chính phủ xã Cửu Kiều, đi qua thôn Lương Thủy khoảng 3km. Tiếp đến, chỉ có thể đi bộ. Cụ thể bao xa, tôi không rõ lắm. Lần trước tôi đi đến Hầu Tử Bối gần nhất, ước chừng ba tiếng đồng hồ. Từ Hầu Tử Bối đến Tiên Nữ Trại chỗ sâu nhất, còn phải mất khoảng ba giờ. Nếu giữa đường không có trì hoãn, qua giữa trưa, hẳn là có thể đến Hầu Tử Bối, ở nơi đó ăn cơm trưa.Lưu Vĩ Hồng là buột miệng nói ra, nữ cán sự phụ trách văn tự bản ghi chép tiểu Âu, khuôn mặt xinh đẹp đã có chút biến sắc, vụng trộm quan sát Lưu Vĩ Hồng một chút. Vị bí thư này, thân hình cao lớn, hai chân cao to, mà hắn cũng phải đi mất ba giờ, mình không biết phải đi bao lâu đây. Nhưng nghĩ lại ba tiếng đồng hồ là tuyệt đối không đủ. Xem ra hôm nay, phải chuẩn bị tốt tâm lý ăn đáng nuốt cay đây- Tốt, vậy chúng ta ngồi xe tới chính quyền xã Cửu Kiều trước, nếu thật sự không thể thông xe, thì đi bộMộ Tân Dân hạ quyết tâm.Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.Lập tức một hàng bốn người, leo lên chiếc Santana màu đen của Mộ Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo tiểu Hùng, lấy bốn bình nước quân dụng, đựng đầy nước trà, còn mang theo chút bánh bích quy lương khô linh tinh. Rất rõ ràng, hành trình kế tiếp có độ thử thách cực lớn đối với thể lực mấy người bọn họ. Lưu Vĩ Hồng thướng xuyên rèn luyện, thân cường thể cường tráng, cũng không có gì phải lo. Nhưng ba người bạn đồng hành của hắn, thì rất khó nói. Mộ Tân Dân năm mươi mấy tuổi, tiểu Âu là nữ đồng chí, Tiểu Hoàng tuy rằng tuổi trẻ, cũng là cán bộ ở cơ quan đã lâu, chỉ sợ thể lực cung không bằng Mộ Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng, hắn ba tiếng là có thể đi đến Hầu Tử Bối, cộng thêm đám người Mộ Tân Dân, có lẽ mất 5 tiếng. Dọc đường không bổ sung chút nước và thể lực, sợ là không đượcVương Hóa Văn do dự mãi, thấy Santana quả thật không thể chen chúc thêm, liền cũng không theo cùngLưu Vĩ Hồng ngồi ở vị trí lái phụ, Mộ Tân Dân, tiểu Âu và Tiểu Hoàng ngồi phía sau. Lái xe không quen đường khu Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng đảm đương chức trách dẫn đường. Khi mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú hạ, Santana lái ra khỏi Ủy ban nhân dân khu, lập tức hướng xã Cửu Kiều xuất phát.Dọc theo đường đi không khí rất là nặng nề. Mộ Tân Dân không nói lời nào, Lưu Vĩ Hồng cũng không nói, tiểu Âu Tiểu Hoàng có lòng muốn nói câu chuyện cười, để đánh tan sự nặng nề khó chịu này, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vàoDù sao cũng không giao tiếp với bí thư Mộ gì nhiều, cũng không biết gã có thích nghe chuyện cười hay không. Nhìn cái bản mặt suốt ngày cứ nghiêm nghị này, hơn phân nửa không thích là chắc? Tốt nhất là không nên lanh chanh tự cho là thông minhTrong quan trường, là áp lực bẩm sinh.Lái xe dù là lái rất cẩn thận, quốc lộ tới xã taht65 sự là tình hình giao thông quá kém, dù là lái xe trình độ cao tới đâu, Santana cũng giống như múa dẻo con g cong vẹo vẹo, sốc lên sốc xuống tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại sẽ đem cái thân mình quý giá của bí thư Mộ ném thẳng lên trên, lộ trình mười mấy km ngắn ngủn, làm cho lái xe một thân đẫm mồ hôi.Lái xem cho Mộ Tân Dân, chính là lái xe hồi trước của Chu Kiến Quốc. Mộ Tân Dân sau khi đến nhận chức, văn phòng sử dùng vẫn là một gian trước kia của Chu Kiến Quốc. Bí thư Chu phải thăng quan rồi, dùng văn phòng ông ta, có thể dính chút "thơm lây". Lái xe và thư ký, cũng tạm thời đều là dùng người ban đầu. Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng và lái xe rất quen thuộc, vốn muốn nói để tự mình lái, cuối cùng cũng là không mở miệng. Lái xe khẳng định cũng rất để ý quan cảm của Mộ Tân Dân đối với y, thì không cần khiến người ta thấy khó xửRốt cục, xe chạy đến cuối đường cát đá nhỏ hẹp, đi tới trước nữa, đường chỉ rộng có hai thước, nơi nơi gồ ghề, miễn cưỡng hướng phía trước đi tiếp, rất dễ xảy ra vấn đề.- Đến đây thôi, kế tiếp là phải đi bộLưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.Lái xe theo lời lái xe sang bên ngừng lại. Cái gọi là sang bên, cũng chỉ là tương đối mà nói, toàn bộ mặt đường, không hơn ba mét rưỡi, dù có sang bên cũng không sang được bao nhiêuBọn người Mộ Tân Dân đi xuống xe, đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy đều là nông trại kiểu cũ, cực kỳ hoang vắng, nằm lẻ tẻ rải rác khắp các sườn núi, sân lớn, nhà cửa san sát là rất khó thấy được. thời gian mới vào đông, đường ven núi cũng là một mảnh khô cằn, đầy vẻ xơ xác tiêu điều, cộng thêm gió núi tàn sát bừa bãi, làm người ta không tự kìm hãm được trăm mối lo, một ý thê lương tự dâng trào trong lồng ngực- Lái xe Lương, ông cứ ở đây lái xe về điLưu Vĩ Hồng nói với lái xeLái xe Lương ước chừng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng bậc trung hơi gầy, nhìn qua cũng khá tháo vát, nghe vậy lắc lắc đầu, nói:- Tôi cũng đi cùng bí thư MộMộ Tân Dân liền khen ngợi gật gật đầu. Đây mới là thái độ mà một lái xe nên cóLưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không phản đối.- Bí thư Lưu, xe dừng ở trong này an toàn không?Lái xe Lương quan sát vẻ hoang vắng khắp nơi một chút, có chút không yên tâm mà hỏi. Cái chỗ hoang dã thế này, cũng có thể khi đoàn người trở về, thì phát hiện xe thiếu hai bánh xe, hoặc là xăng bị rút hếtLưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:- Đây quả thật không an toàn cho lắm. Vậy đi, chúng ta quay xe lại, tìm một hộ dân, nói rõ tình hình với họ, nhờ bọn họ giúp một chút, khi trở về, cho chút tiền thù lao rồi đi…Lái xe Lương liên tục gật đầu, cảm thấy chủ ý này khả thi, tuy nhiên vẫn là nhìn về phía Mộ Tân Dân, xin chỉ thị nói:- Bí thư Mộ, ông thậy vậy được không?Mộ Tân Dân hơi vuốt cằm, uy nghiêm nói hai chữ:- Cũng được.Vì thế Lưu Vĩ Hồng lại cùng lái xe Lương lên xe, thật cẩn thận quay đầu xe lại, lái về đường cũ, ước chừng hơn năm trăm mét, gặp được một sân nhỏ hộ nhà nông. Lái xe Lương cho xe dừng bên ngoài sân nhà nông kia, Lưu Vĩ Hồng tự mình đến nhà, đem "tên tuổi" mình ra, nói rõ tình hình. Hộ nông dân kia nghe nói hắn chính là ở khu Bí thư Lưu, lập tức vô cùng nhiệt tình, liên thanh đáp ứng, lại muốn mời Bí thư Lưu vào nhà ngồi một chút, uống chén trà nóng làm ấm cơ thể. Về phần Bí thư Lưu lấy ra mười tệ "phí đỗ xe", muốn cho hộ nông dân kia, thì họ bất luận thế nào cũng không chịu nhận, luôn miệng nói Bí thư Lưu là cán bộ tốt, tất cả mọi người đều rất kính trọng, chút việc nhỏ này, sao có thể lấy tiền chứ? Vậy cũng quá kỳ cụcKhước từ mãi, rốt cục vẫn là y theo ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, hộ nông dân kia cực kỳ miễn cưỡng nhận lấy mười tệ. Mười tệ đối với "Người giàu có" như Bí thư Lưu đây, thì hoàn toàn không xem ra gì, nhưng đối với hộ nông dân kia, nói không chừng có thể có được chút tác dụng.- Bí thư Lưu, không thể tưởng được cậu ở Giáp Sơn uy vọng lại cao như vậy!Rời khỏi sân của hộ nông dân, Lương Mưu Phó xúc động nói.Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không hé răng.Tấm bia tự có trong lòng người!