Hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng đem xe chạy đến bãi đậu xe ở sân sau của khách sạn, Long Hoa không có gì do dự, lập tức cũng đi đến bãi đậu xe. Mễ Khắc Lâm cũng là trố mắt một chút, chà chà chân, mới đi theoMụ nội nó, Mễ Khắc Lâm tôi có khi nào phải nịnh bợ một cán bộ khu như vậy? Xưa nay đều là bọn họ nịnh hót tôi!Nhưng Long Hoa đã đi, Mễ Khắc Lâm một người ở tại chỗ này, không phải có vẻ càng thêm nổi bật sao?Lưu Vĩ Hồng vừa mới đậu xe xong, Long Hoa và Mễ Khắc Lâm cũng tới trước xe jeep rồi, Long Hoa cười ha hả đích thân mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng, vỗ vỗ tấm vải bạt trên đỉnh xe, nóng đến phỏng tay.Vẫn là cuối tháng 7 Dương lịch, cho dù đã là thời gian cơm chiều, mặt trời vẫn rất chói chang, chiếc xe jeep kiểu cũ không có máy điều hòa, Bí thư Lưu từ trên xe xuống, cả người đều là mồ hôi nóng đầm đìa.Long Hoa liền cười nói:- Bí thư Lưu, như vậy cũng quá gian khổ tiết kiệm chăng? Nên thay đổi xe rồiLưu Vĩ Hồng cười nói:- Tôi thật ra rất muốn đổi, đáng tiếc Giáp Sơn chúng ta nghèo, đổi không nổiLong Hoa liền cảm thán nói:- Bí thư Lưu, nói thật, Long Hoa tôi gặp qua nhiều nhân vật số một khu trấn, một lòng vì công như vậy, cậu cũng là người đầu tiên. Từ quốc gia và ở tỉnh lấy về một triệu tệ, lại vay ngân hang 800 ngàn tệ, lại không đành mua chiếc xe mới cho mình. Khâm phục khâm phục!Khi nói lời này, Long Hoa vẻ mặt cảm thán, Lưu Vĩ Hồng đạo hạnh còn cạn một chút, cũng thật sự cho rằng y kính nể là xuất phát từ nội tâm. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng sẽ không đi vạch trần y, chỉ bật cười ha hả.- Nếu không, Bí thư Lưu, cậu xem như vậy được không. Đơn vị chúng tôi còn có một chiếc Polonez cũ, chiếc xe thì kém một chút, nhưng so với chiếc xe jeep kiểu cũ thì mạnh hơn. Nếu Bí thư Lưu không chê, thì tặng cho khu Giáp Sơn các cậu, thế nào? Coi như là Ủy ban Xây dựng của chúng tôi ủng hộ Giáp Sơn xây dựng kinh tếLong Hoa một bên cười, một bên như là rất tùy ý nói.Mễ Khắc Lâm hai hàng lông mày liền hơi giương lên.Y biết Ủy ban Xây dựng có một chiếc Polonez, tuy nhiên không phải xe cũ, mà là xe mới vừa mới mua về mấy tháng, là chính Long Hoa ngồi lái. Ủy ban Xây dựng còn có một chiếc Santana hơi cũ, là Long Hoa trước kia ngồi lái. Vừa mới đổi, nghe ý của Long Hoa làm muốn đem chiếc Polonez gần như hoàn toàn mới tặng cho Lưu Vĩ Hồng, bản thân còn lui về ngồi chiếc Santana.Bí thư Lưu có anh minh cơ trí nữa, đối với tình hình trang bị xe trong Ủy ban Xây dựng, tất nhiên cũng là không rõ lắm, nghe vậy cười nói:- Như thế thì ngại lắm? Ủy ban Xây dựng là đơn vị trọng yếu, bình thường đi công tác nhiều hơn so với cán bộ cơ sở chúng tôi. Tôi cũng không dám đoạt thứ mà người ta yêu thích- Ha ha, không sao cả, không sao cả. Dù sao cũ không đi, thì mới không tới thôi. Xe đó dù sao cũng là xe cũ, bình thường ít lái. Hơn nữa, tôi nghe nói vị thương nhân Hồng Kông Cảnh tiên sinh lập tức sẽ tới nhà máy của Giáp Sơn, về sau nhà máy của Giáp Sơn càng ngày càng nhiều, thương nhân Hồng Kông cũng là càng ngày càng nhiều, ở khu cũng quả thật cần một chiếc xe hơi tốt một chút mới được, cậu nói phải không? Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ cho người lái qua cho Bí thư Lưu. Bằng không, hôm nay Bí thư Lưu ở huyện nghỉ một đêm, ngày mai vất vả cậu tự lái về, chiếc xe jeep này, tôi cho người lái về cho cậuLong Hoa cười ha ha, giống như Polonez thật sự là đồ cũ, y nôn nóng muốn ra tay.- Ha hả, đa tạ ý tốt của Chủ nhiệm LongLưu Vĩ Hồng cười đáp, từ chối cho ý kiến. Nói thật, Bí thư Lưu lúc này, cũng quả thật không đem tâm tư để trên một chiếc xe hơi. Lời nói của Long Hoa, nghe ra cũng không phải không có lý. Sau này nhà đầu tư dần dần nhiều, xe hơi tốt một chút, quả thật là cần phải trang bị. Thể diện hay không thể diện, khoan nói tới, chí ít là một sự tôn trọng với thương gia từ bên ngoài đếnLái chiếc xe jeep cũ kỹ đi đón nhà đầu tư, trước tiên thì đả kích lòng tin của người ta thôiLong Hoa thấy Lưu Vĩ Hồng không có kiên trì cự tuyệt, trong lòng vui vẻ. Không phải nói tặng cho nhà nước một chiếc xe hơi thì có được bao nhiêu ân tình, nhưng Lưu Vĩ Hồng thái độ này, khiến Long Hoa thấy được "hy vọng". Xem ra Lưu Vĩ Hồng cũng không định làm đến cùng, chuyện này rất có đường sống quay về. Có thể qua được một cửa này, về sau ngày còn dài, dù gì Mễ gia Thượng Bình vẫn là thế lực dòng họ lớn nhất của Lâm Khánh, chỉ cần chiếc mũ ô sa của Mễ Khắc Lương vững vàng mang ở trên đầu, chuyện gì không thể làm?- Bí thư Lưu, mời!Long Hoa giơ tay mời khách, thật là ân cần.Từ đầu đến cuối, Mễ Khắc Lâm đều không nói chuyện. Dù sao có Long Hoa ứng phó, y liền mừng rỡ ít nói vài câu nịnh hót, đỡ phải ghê tởm.Lưu Vĩ Hồng dường như cũng rất hiểu tâm tư của Mễ Khắc Lâm, cũng không bắt chuyện với yÔng muốn sĩ diện, vậy mời tiếp tục đi!Phỏng chừng ứng cử viên mới của Trưởng phòng nông nghiệp, Chu Kiến Quốc trong lòng đã biết rõHôm nay vừa nhận được điện thoại Long Hoa đích thân gọi tới, Lưu Vĩ Hồng liền biết rõ bọn họ có ý gì. Thấy tình hình không tốt, vội "đàm phán". Cũng coi như khá thức thời, chỉ tiếc về nắm chắc thời cơ hơi kém. Ngay ngày tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới đến, lập tức cùng Lưu Vĩ Hồng "đàm phán", có lẽ còn có chút hy vọng.Về phần hiện tại, Lưu Nhị Ca cũng không phải là thiện nam tín nữ!Cán bộ cơ sở sở trường "đánh giáp lá cà", Lưu Nhị Ca là cao thủ vật lộnLưu Vĩ Hồng sở dĩ sẵn lòng đến đây một chuyến, vẫn là nể mặt Long Hoa. Ít nhất ở trước mắt, Lưu Vĩ Hồng không tính động đến Long Hoa. Cũng không phải nói Lưu Vĩ Hồng có ấn tượng tốt với Long Hoa thế nào, mà là một vấn đề sách lược. Đối với "kẻ thù" là phải hung hăng đả kích, tuyệt không nương tay.Nhưng có một tôn chỉ, là không thể gây thù hằn quá nhiều. Mễ gia Thượng Bình là thế lực dòng họ lớn nhất Lâm Khánh, thật sự muốn trong thời gian ngắn đem họ nhổ tận gốc, là không thực tếCái gọi là đánh rắn đánh giập đầu, bắt giặt thì bắt kẻ làm vua!Bất luận một trận đấu tranh nào, đều nên tập trung "hỏa lực" ưu thế tuyệt đối, đánh ngã thủ lĩnh của đối phương, như vậy, thành quả chiến đấu lớn nhất, tự thân tổn thất lại nhỏ nhất, "tính năng và giá cả" cao nhất. Thật sự muốn tiêu diệt toàn bộ, đem người ta ép đến tuyệt cảnh, đành phải liều chết vật lộn, đến lúc đó mất nhiều hơn được.Đấu tranh chính trị, dù sao là có khác với chiến tranh thật sựÍt nhất đối với gia tộc Mễ gia Thượng Bình, Lưu Vĩ Hồng không có cách đem người ta "hủy diệt". Có thể làm chỉ là phân hoá tan rã, tiến tới từng bước nắm trong tay.Trong lòng có sách lược như vậy, Lưu Vĩ Hồng chẳng những lại đây dự tiệc, đối với Long Hoa còn khá khách khí, hai người vừa nói vừa cười từ bãi đậu xe đi vào nhà ăn, Trưởng phòng Mễ theo ở phía sau, giống như người hầu, hơi đần độn vô vị.Long Hoa chủ động mời Lưu Vĩ Hồng, tất nhiên đã sớm đặt phòng riêngBa người đi vào, lập tức liền có nhân viên phục vụ đi tới, pha trà rót trà cho mấy vị khách, ân cần hầu hạ. Thậm chí còn đưa lên khăn nóngLưu Vĩ Hồng cười nói:- Ha hả, phục vụ của khách sạn càng ngày càng tốt Nguồn tại http://Truyện FULLBí thư Lưu nhớ rõ, trong khách sạn của đời sau, cũng có phục vụ loại khăn nóng như vậy. Không nghĩ tới sớm như vậy đã xuất hiện ở khách sạn Lâm KhánhLong Hoa cười nói:- Nghe nói, đây là Giám đốc Tiếu của khách sạn lần trước đi Đại Ninh học lấy kinh nghiệm, học được chiêu này. Còn đừng nói, khá tốt. Trời nóng thế này, không có máy điều hòa, có khăn lau mồ hôi là khá thoải máiLưu Vĩ Hồng liền liên tục gật đầu.Long Hoa liền đưa tay ra hiệu với nhân viên phục vụ nói:- Lên thức ănChỉ chốc lát, thức ăn được đưa lên, cực kỳ phong phú, đầy đủ các món ngon, còn có con tôm lớn, khoảng 10 món ănLưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:- Chủ nhiệm Long, đồ ăn nhiều quá, sợ là ăn không hếtLong Hoa vội nói:- Bí thư Lưu là khách quý, Long Hoa không dám chậm trễ. Hơn nữa, Bí thư Lưu nếu sợ lãng phí, chúng ta mời thêm vài người lại đây ăn cơm, náo nhiệt một chút thế nào?Khi nói lời này, Long Hoa thần thái trở nên hơi mờ ám.Lưu Vĩ Hồng không khỏi nao nao, không hiểu rõ ý của Long HoaLong Hoa cười ha hả, nói:- Chỉ có 3 người đàn ông chúng ta uống rượu, sợ là không có không khí, vừa đúng tôi có mấy người quen ở đoàn văn nghệ huyện, mấy đồng chí nữ khá hoạt bát, gọi họ cùng đến ăn cơm, nói chuyện, hình như cũng khá tốt, Bí thư Lưu, ý cậu thế nào?Mấy "người quen" này, có phải của đoàn văn nghệ huyện hay không thì không xác định. Nhưng "đồng chí nữ hoạt bát" là nhất định không thể nghi ngờ. Trên bàn rượu muốn tạo không khí sống động, đây cũng có thể xem là một "biện pháp hay". Nhớ rõ trước khi quay ngược thời gian, Trình Sơn từng nói qua với Lưu Vĩ Hồng, giới thiệu minh tinh nhỏ đi vài bữa tiệc bồi rượu, cũng là một trong những nguồn kinh tế lớn của y. Lúc đó, trong tay Trình Sơn có vô số minh tinh lớn nhỏ, tài nguyên cực kỳ phong phú. Nhưng giá cả hơi mắc, bình thường bồi rượu một lần, không có hai ba trăm ngàn "phí có mặt" cũng không được. Nếu còn muốn có những hoạt động khác, giá cả còn cao hơn nữaThấy "đồng chí nữ đoàn văn nghệ" huyện Lâm Khánh, khẳng định không có giá trị sang như vậyLong Hoa như vậy cũng là một động tác thăm dòLưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, chưa kết hôn, chính là giai đoạn "hỏa lực mười phần", thứ khác không thể đả động hắn, trò này khẳng định được. Nghe nói trước đó không lâu, còn có hai cô gái xinh đẹp như tiên, đến khu Giáp Sơn. Xem ra vị Bí thư Tiểu Lưu này cũng là người đa tình. Sắp xếp hoạt động như vậy, hẳn là có thể thỏa mãn sở thích của hắnLưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Vậy thì không làm phiền rồi, tôi không quen ngồi ăn cơm với người không quen biếtLong Hoa cũng không dám miễn cưỡng.Hôm nay nếu là tới "cầu hòa" với Lưu Vĩ Hồng, tất nhiên mọi thứ để hắn quyết địnhLập tức Long Hoa tự mình rót đầy rượu cho Lưu Vĩ Hồng và Mễ Khắc Lâm, nâng ly rượu lên, nói:- Nào, Bí thư Lưu, tôi và lão Mễ kính cậu một ly!Lưu Vĩ Hồng nâng ly cụng với bọn họ, ngẩng đầu uống cạnLong Hoa cũng không vội mà nói chuyện nghiêm chỉnh, không ngừng mời rượu, nói những tiết mục ngắn góp vui, không khí trên bàn tiệc cũng là khá hài hòa. Thấy có chút ý tứ, Long Hoa lại nâng ly rượu lên, nói:-Bí thư Lưu, xin lỗi, thằng cháu trong nhà vợ tôi, ha ha, chính là Mễ Triệu Lực, nó không biết trời cao đất rộng, đắc tội Bí thư Lưu. Lẽ ra, hẳn là khiến nó giáp mặt xin lỗi Bí thư Lưu. À không, thằng khốn này còn đang bị giam, hôm nay tôi cùng lão Mễ, thay nó xin lỗi cậu, xin cậu người lớn không tính toán với kẻ tiểu nhân, tha cho nó một lần. Thằng khốn này không hiểu chuyện, chính là đồ óc heo, cậu ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nóLong Hoa tìm từ là rất chú ý, chỉ nói Mễ Triệu Lực không hiểu chuyện, cũng không nói "tuổi trẻ không hiểu chuyện". Người ở trước mặt đây còn trẻ hơn Mễ Triệu LựcLưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, lại cùng y cụng ly một cái, cạn hết ly rượu đầy, nhưng là không nói lời nàoLong Hoa và Mễ Khắc Lâm liếc nhau, vẻ mặt đều có chút bất đắc dĩ.Kế hoạch cầu người này cũng thật sự khó làm