Quý Tiểu Xuyên rời khỏi không bao lâu, ả má mì dẫn theo bảy tám em trẻ đẹp cười hì hì đẩy cửa bước vào.- Chào ba ông chủ…Má mì nhìn cũng chỉ độ khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt đầy phấn son, dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi vào, nhìn có vẻ rất "đoan trang", đặc biệt là giọng điệu khi nói làm người ta sởn tóc gáy.- Ba ông chủ, muốn giải trí thế nào?Những trường hợp thế này Hạ Hàn thấy nhiều rồi, tất nhiên y ra mặt ứng phó, lập tức nhìn về phía sô pha hỏi:- Các người có trò giải trí gì?- Ôi, ông chủ này hỏi rất hay, chúng tôi ấy à, trò giải trí gì cũng có, chỉ cần các ngài muốn, chúng tôi có tất.Má mì vừa nghe thấy khách dùng tiếng phổ thông trong lòng càng vui mừng. Âm thầm hứng khởi vì lại tới thêm vài "Kẻ ngốc" nữa, còn trẻ tuổi như vậy, đúng là lũ chíp hôi, vừa nhìn đã biết con nhà giàu có, có tiền, mặt mũi cũng dễ nhìn đúng là điển hình của "kẻ ngốc tiền nhiều".Những kẻ như vậy không thịt thì còn chờ thịt ai?- Khoa trương! Tôi muốn Thường Nga trên cung trăng, bà có hay không?Hạ Hàn gằn một tiếng, càng cố tình ra vẻ công tử nhà giàu.- Ây da, chàng đẹp trai, ngài đến đúng địa chỉ rồi, ở chỗ chúng tôi đừng nói là Thường Nga, cho dù ngài muốn thất tiên nữ, chúng tôi cũng có đấy. Các em đâu, đều đến cả đây đi, chào hỏi các ông chủ một tiếng đi nào.Má mì uốn éo, vân vê móng tay tư thế rất ẻo lả, âm thanh nheo nhẻo kêu lên.Bảy tám em mặt hoa da phấn, quần áo cực kỳ hở hang liền nhất tề tiến lên, khom lưng chào ba anh chàng, nũng nịu cất tiếng oanh oanh yến yến rất náo nhiệt. Tuy rằng ánh đèn mờ mờ, các cô lại trang điểm rất đậm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tất cả đều còn rất trẻ, diện mạo dáng người đều rất tuyệt.- Ông chủ, em út ở chỗ chúng tôi đây có một tính một, ai cũng xinh đẹp cả. Ngài nhìn xem, chấm được ai rồi?Má mì bắt đầu rồi, ghé vào sát người Hạ Hàn, cười khanh khách nói, cố ý chạm bộ ngực to của cô ả vào vai Hạ Hàn, cạ qua cạ lại đầy khiêu khích.Hạ Hàn tùy tay đẩy ra, nhíu mày nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL- Vênh vang cái gì? Em út ở đây chỉ thế thôi sao?Má mì Dâu không tức giận, mấy anh chàng này tuổi còn trẻ, nhỏ hơn so với cô ả, cũng chỉ độ hai mươi mấy, tất nhiên chướng mắt với "Lão thái bà " rồi, lại còn sĩ diện, loại này càng dễ thịt.- Thật có mắt như mù, không biết anh chàng bảnh bao này là tay già đời. Không dám gạt anh, chỗ chúng tôi này, chị Hằng nhiều vô kể...- Chỗ bà có thể tự mình chọn không?- Đương nhiên là có thể. Nói như vậy, chàng bảnh bao đây là khách quen sao? Anh cứ nói, anh thích em nào tôi lập tức kêu em đó lên...- Này, bảo em có ký hiệu BO lên đây, kêu thêm vài em thơm tho một chút, đồ cặn bã thì đừng dọn lên, không thì khiến bọn này ghê tởm mất.Hạ Hàn rất sành sỏi lên tiếng, xích người xa ra khỏi má mì Dâu một chút, trên người y có mang hàng theo nên không muốn cho hạng nữ nhân ghê tởm này nhận ra, phức tạp.- Em ấy đấy à? Hì hì, được chứ, hoá ra mấy anh thích loại hương vị của đồng quê, tôi sẽ giúp các anh kêu lên.Má mì Dâu vui vẻ ra mặt, uốn éo vòng eo, lắc lư bỏ đi. Một đám các cô ả cũng đi theo, bước cả ra ngoài.Liếc xui liếc dọc căn phòng xa hoa, Hạ Hàn nhìn Vương Chấn Nam liếc mắt một cái, Vương Chấn Nam gật gật đầu, nói:- Yên tâm.Hạ Hàn quả nhiên yên tâm hơn.Vương Chấn Nam là như vậy, ít nói, uống rượu ít hay nhiều thì cũng thế, làm việc thì đặc biệt đáng tin. Thanh Sơn đợi cho qua thêm mấy ngày nữa thì điều y đến bộ tư lệnh làm tham mưu, mang theo bên mình đào tạo một chút thì có thể thành châu báu.Lưu Vĩ Hồng vẫn lẳng lặng hút thuốc, trầm lặng như núi.Hơn mười phút nữa trôi qua, cửa lại một lần nữa mở ra, một làn gió thơm bay vào. Tất nhiên là Má mì Dâu lại dẫn theo một tốp các cô ả đi vào.- Ông chủ lớn, rất xin lỗi...Cô em số một mấy anh gọi đang tiếp khách ở quầy, phải đợi một lúc. Nếu không, các anh gọi mấy em khác đến ngồi cùng nhé, em số hai đang rảnh, sẽ kêu đến ngồi cùng các anh?Má mì Dâu vừa đẩy cửa vào đã xin lỗi liên thanh, trên mặt thì ngược lại, không có ý gì là xin lỗi. Chốn phong nguyệt này, những em được khách chuộng không phải kêu là có thể tùy tiện đến. Khi khách đông, cảnh thế này vẫn thường xuyên xảy ra.Lại ngắm các cô em mà ả dẫn vào, ước chừng bốn năm em, thật ra chỉ cần trang điểm lại, thay chiếc váy cho thuần khiết chút, không hở hang lắn, trang điểm nhẹ nhàng chút, nhìn cũng không giống dạng gái chốn phong trần.Kỳ thật cũng chỉ là thay hình đổi dạng thôi. Gái phong trần sao có thể ngây thơ?Tuy nhiên, khách đến đây lại thích thế, về phía khách sạn tất nhiên là thỏa mãn nguyện vọng của khách rồi.Hạ Hàn đang tính nói, Lưu Vĩ Hồng đã giơ tay lên chỉ vào, nói:- Em, em, và cả em… Các em còn lại ra ngoài cả đi.Hắn lo là Hạ Hàn nhất quyết đòi Hoàng Đào Hoa, sẽ khiến Má mì Dâu sinh nghi. Lúc này, phải để cô ả không suy nghĩ gì trước đã. Đêm nay đã chuẩn bị cả mới tới, tìm Hứa Duy Chúng là một chuyện, quan trọng hơn là muốn đem Hoàng Đào Hoa đi. Phải có câu trả lời cho Hoàng Xuân Sinh, bằng không Bí thư Lưu lương tâm khó an.- Ông chủ thật sự là sảng khoái, phí ngồi bàn của mấy em này mỗi em hai trăm tệ, các ngài vui lòng thanh toán trước.Má mì Dâu vui mừng cười híp mí, giơ tay ra đòi tiền.Lưu Vĩ Hồng không nói gì, từ trong bóp da lấy ra sáu tờ một trăm đưa qua cho ả. Hai trăm của thập niên chín mươi tương đương với tiền lương một tháng cán bộ bình thường, giá quả rất cao, khách sạn Hồng nghiệp quả không hổ danh là "Xa hoa nhất". Phỏng chừng nếu tới quán xá bên đường chỉ mất độ hai ba mươi đồng là cùng.Má mì Dâu giơ tay ra nhận, dặn dò ba em hầu hạ các ông chủ chu đáo, sau đó lắc mông dẫn hai em còn lại đi ra.Ba em thì mỗi một người một em, lần lượt ngồi xuống cạnh đám người Lưu Vĩ Hồng, động tay động chân. Cô em ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng thấy hắn có vẻ chịu chơi nên ân cần, ngồi lên đùi Nhị Ca, ôm cổ, cười hì hì hỏi:- Chàng đẹp trai, muốn chơi như thế nào? Chúng ta uống chút rượu trước nhé? Xem video cho kích thích...Chốn phong nguyệt này, đời trước Lưu Vĩ Hồng cũng đã từng trải qua. Thời điểm đi nhiều nhất là cùng Hồ Ngạn Bác cùng vài huynh đệ. Tuy nhiên thời điểm đó cơ bản không tới phiên Nhị Ca làm chủ, tất cả đều do Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn bọn già đời đó chỉ điểm Nhị Ca. Đương nhiên, khách sạn, chỗ ăn chơi của đời sau so với khách sạn Hồng nghiệp thì vốn không thể so sánh nổi. Chẳng những trang hoàng xa hoa xa hoa hơn nhiều mà phục vụ cũng chu đáo đầy đủ. Lúc này, đĩa DVD còn chưa có, đèn V lại không cần thiết phải nhắc tới. Ở khách sạn Hồng Nghiệp, chốn xa hoa như vậy cũng chỉ có thể xem video, uống bia, "Tiết mục" chủ yếu chính là thịt tươi, nếu không thì quá đơn điệu.Cũng may Bí thư Lưu hôm nay cũng không phải đến vì "Thịt " nên cũng không cần điều kiện gì.- Ở trong này uống rượu không có ý nghĩa, người quá ít, đi ra quầy rượu thôi.Lưu Vĩ Hồng nói xong, đưa tay kéo theo cô em đang ngồi bên cạnh đứng dậy.Đối với gái phong trần Lưu Nhị Ca không có hứng thú. Ở phương diện này Nhị Ca dường như bị tê liệt.Lưu Vĩ Hồng vừa đứng dậy, Hạ Hàn và Vương Chấn Nam tất nhiên cũng đứng dậy đi theo, hất cô ả đang ngả nghiêng trên người ra. Các cô liếc nhau, cũng không dám nhiều lời, khách đã thanh toán phí ngồi bàn, còn chơi như thế nào sẽ không do các cô làm chủ, chỉ cần ngoan ngoãn theo sát bên là được.Đương nhiên, nếu có thể lừa được khách kiếm chút phí khác, đặc biệt là rượu tây, các cô đều được trích phần trăm, xem như đó là khoản thu nhập thêm.Tuy nhiên anh chàng bảnh bao dẫn đầu này nhìn qua thấy rất sành đời, dường như không dễ bị sai khiến, không phải dễ bị lừa như vậy, làm việc thì cũng tùy theo hoàn cảnh.Mấy em này lập tức dẫn đường.Tay quàng lấy cánh tay của các chàng, hi hi ha ha đi ra quầy rượu.Dọc theo lối đi không chỉ có dân tây phục giày da, người giàu có cũng đa dạng đủ loại ra vào khách sạn, có thể thấy được khách sạn này kinh doanh khá tốt. Các cô em cũng đung đưa theo họ, quấn lấy đám khách làng chơi này cùng ví tiền của họ.Phục vụ đặc thù của khách sạn này gần như là công khai hóa hoàn toàn, không chút e dè che dấu. Có thể thấy được cha con Hứa Quý Sinh và Hứa Duy Chúng đã không còn kiêng nể gì nữa. Cũng bởi có tâm thái tốt như thế, Hứa Duy Chúng mới xem chuyện của ngày hôm qua là "Vô cùng nhục nhã", mới có thể nói ra những lời đầy "Vương bát khí" như vậy.Lưu Vĩ Hồng trong lòng cười lạnh một tiếng.Khách sạn Hồng Nghiệp quy mô không nhỏ, quán rượu đi kèm quy mô cũng không nhỏ, chỉ thấy ở bên trong đầu người bắt đầu chuyển động, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sân khấu vài em chỉ mặc bikini đang nhảy múa rất khêu gợi.Bên dưới cả trai lẫn gái thi nhau uống rượu, la hét khàn cả giọng, một cảnh chướng khí mù mịt.Bọn Lưu Vĩ Hồng vừa mới bước vào quán rượu, có ba gã tai to mặt lớn cũng theo vào, cả đám để kiểu tóc húi cua, vẻ mặt dữ dằn. Ngồi vào vị trí cách cửa ra vào không xa, gọi rượu nhưng không gọi em út ngồi cùng, thỉnh thoảng chú ý tới hành động của đám người Lưu Vĩ Hồng. Vương Chấn Nam thi thoảng dùng ánh mắt nhìn bọn họ một chút.Hạ Hàn cũng không nóng lòng tìm chỗ ngồi mà đứng ở một nơi cẩn thận tìm kiếm.Tất nhiên, y đang tìm Hoàng Đào Hoa.Ngày hôm qua y đã tới một lần, tìm được Hoàng Đào Hoa rồi nhưng không có nói rõ với cô ta, chỉ đơn giản nói mấy câu, chứng thực cô quả thật là người của khu Giáp Sơn, là con gái của Hoàng Xuân Sinh. Khách sạn Hồng nghiệp quy mô như thế, lại gần như là công khai cung cấp dịch vụ phục vụ tình dục, Hạ Hàn cũng biết nội tình tuyệt không đơn giản. Nếu lỗ mãng làm việc, chẳng những không giúp được Hoàng Đào Hoa, rất có thể bản thân mình cũng bị dính vào. Cho dù mình có thể thoát thân, nếu lại muốn cứu Hoàng Đào Hoa khi đó khó khăn càng lớn, Hoàng Đào Hoa rất có khả năng biến mất.Hạ Hàn cũng không nói thân phận của mình cho Hoàng Đào Hoa biết, sợ Hoàng Đào Hoa thiếu kiên nhẫn, ngược lại sẽ làm hư chuyện.Hạ Hàn là công an, ánh mắt cực tốt, rất nhanh đảo qua vài vòng đã tìm được Hoàng Đào Hoa rồi, đang ngồi bàn uống rượu cùng mấy gã đàn ông, mấy tên đó tất nhiên là đưa tay giở trò ở trên người cô rồi, sờ soạng đủ khắp.Cô em đi cùng còn tưởng rằng y đang tìm chỗ ngồi, vội vàng nhắc nhở nói:- Anh chàng đẹp trai, bên kia có chỗ kìa, chúng ta qua đó đi.Cũng vừa khéo, chỗ này ngay bên cạnh chỗ Hoàng Đào Hoa ngồi, Hạ Hàn gật gật đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng nháy mắt, mấy người đi về hướng bên đó.