Lần này Lưu Vĩ Hồng đi Bắc Kinh, xem như thắng lợi trở về.Ủy ban Kế hoạch Quốc gia đồng ý trích khoản 500 ngàn tệ cho khu Giáp Sơn, văn phòng xóa đói giảm nghèo quốc gia cũng đã cho khoản tiền 200 ngàn tệ giúp đỡ người nghèo, đều là đội mũ đi xuốngLưu Vĩ Hồng biết như vậy là phô trương một chútChỉ sợ cũng rất ít có một huyện khu trực thuộc, có thể trực tiếp lấy được tiền từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, hơn nữa là khoản tiền lớn 700 ngàn tệSau khi chuyện này thực hiện, chỉ sợ rất nhiều người sẽ âm thầm phỏng đoán thân phận của hắn. Cũng may có một "danh hiệu" của xã nghèo khó cấp quốc gia có thể miễn cưỡng ngăn cản một chút. Tuy rằng xã nghèo khó cấp quốc gia không chỉ một nhà khu Giáp Sơn, cũng tốt hơn cái cớ gì cũng không cóHơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng không ngại khiến mọi người đi suy đoán thân phận của hắn. Hợp lý lợi dụng tài nguyên, chính là một trong những kỹ xảo cần trang bị của nhà làm quan trong giới chính trị. Nhưng nếu công khai tuyên truyền thân phận của bản thân, lại rơi xuống kém cỏi, hăng quá hoá dở"Ngắm hoa trong sương" là một cảnh giới của một loại mánh khóeRời khỏi Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa lập tức quay lại huyện Lâm Khánh, mà là đi Đại NinhTranh thủ được sự ủng hộ của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, trong tỉnh cũng không thể bỏ sót. Về phần khu Giáp Sơn hiện thời mà nói, tiền là càng nhiều càng tốt. Lưu Vĩ Hồng hận không thể lập tức lấy được 18 triệu tệ khiến khu Giáp Sơn bay caoTất nhiên, Lưu Nhị Ca cũng biết điều này không có nhiều khả năngDù sao khu Giáp Sơn quá nhỏ, nhỏ đến những nhân vật lớn đo căn bản không biết ở đâuThường thường ngồi cùng bàn ăn cơm, Lưu Vĩ Hồng đem tình huống của khu Giáp Sơn tường tận giới thiệu một phen, đám quan gia của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia cũng không nhớ được. Nhưng điều này cũng không ngăn cản họ trích khoản cho khu Giáp Sơn. Thể diện của thằng hai ở Lưu gia, lại có Mã Quốc Bình đích thân xe chỉ luồn kim, đáng giá vài trăm ngàn nàyKinh tế của khu Giáp Sơn có thể phát triển lên hay không, nói thật, chuyện này đám quan gia đó không hề để trong lòng. Họ chỉ là bán một ân tình cho Lưu gia mà thôiNếu như đòi tiền đòi quá nhiều, đừng nói sẽ dẫn đến đám quan viên của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia phản cảm, cho rằng Lưu Vĩ Hồng lòng tham không đáy, cũng sẽ khiến cho con cháu quý tộc khác bất mãn. Tài nguyên bao nhiêu đó, nhà làm quan thả ra ngoài đảm nhiệm không ít, mọi người đều chia chút lợi ích. Cậu Lưu Nhị Ca chỉ là một huyện khu trực thuộc nhỏ thì lấy 18 triệu tệ, vậy tôi Hạ Cạnh Cường quản một huyện, không thể lấy 10 triệu mà tiêu xài?Một chén nước phải bưng không đổ nướcĐám quan viên các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, khi đang xử lý những quan hệ này, đó là có "quy củ", không thể tùy ý phá hư, bằng không thì có nghĩa là phải đắc tội người taCó thể lấy được 700 ngàn tệ đã vượt qua dự tính lúc đầu của Lưu Vĩ Hồng, khiến hắn rất là hài lòngNếu "cướp" các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, tất nhiên cũng không thể tha cho túi tiền của tỉnh Sở Nam- Này, Vĩ Hồng!Cửa đón khách của sân bay Đại Ninh, Lý Hâm mặc đồ vest màu đen, dáng người ngay thẳng, mỉm cười phất tay thăm hỏi Lưu Vĩ HồngLưu Vĩ Hồng trước khi lên máy bay, đã gọi điện thoại cho yMuốn tới tỉnh lấy chút tài chính, cũng chỉ có thể mượn quan hệ của Lý Dật Phong. Bởi vì nguyên nhân lịch sử, Lưu gia đối với luận đàm chính trị của tỉnh Sở Nam dường như chưa từng nhúng tay qua, ông cụ cũng không có cấp dưới cũ ở tỉnh Sở Nam đảm nhiệm hiện chức. Rất lâu trước đó, cũng là có cấp dưới cũ có cá biệt quan hệ mật thiết ở tỉnh Sở Nam đảm nhiệm qua quan cao, nhưng vài năm trước đã qua đời rồi, cũng không có giữ lại bao nhiêu quan hệ cũ. Nếu như không phải trước đó không lâu mời Lý Dật Phong lên chiếc thuyền lớn của Lưu gia, Lưu Nhị Ca ở cao tầng tỉnh Sở Nam cũng thật sự là có chút "đưa mắt không quen"Hơn nữa, từ khi Lý Dật Phong đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Lưu Vĩ Hồng còn không từng đích thân đến nhà thăm hỏi qua, cũng hơi thất lễLần này cũng là một cơ hội tốtLưu Vĩ Hồng bước nhanh đi lên ôm lấy Lý HâmHai người đều là tuổi trẻ đẹp trai như vậy, hơn người, cũng là thu hút không ít ánh mắt- Đi, ba nghe nói anh muốn tới, cố tình ở nhà đợi anhLý Hâm thuận tay tiếp nhận va li trong tay Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả nói.Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:- Ha ha, điều này không dám nhận. Sớm đã nên đi thăm hỏi bác Lý, là tôi thất lễ- Chúng ta là quan hệ gì chứ? Nói những lời khách khí như vậy thì không có ý nghĩa rồi đúng không! Đi, hôm nay, chúng ta không đi khách sạn, tôi đích thân xuống bếp, nấu cho anh vài món nhắm rượu, trò chuyện với nhau. Ba sớm đã muốn gặp anh rồiLý Hâm giả bộ không hài lòng trừng mắt.- Anh tự xuống bếp?Lưu Vĩ Hồng cũng mở to hai mắt nhìn, rất không tin.- Ha ha, không ngờ chứ gì? Nói đến nấu thức ăn, đó cũng là trò hay sở trường của tôi- Vậy sau này anh đám cưới rồi, chị dâu làm gì?- Đương nhiên là nấu cơm làm đồ ăn. Tôi chỉ là hứng chí mới xuống bếp. Nhưng mà, tôi xem công việc làm bếp coi như một chuyện để làm. Nghiên cứu một chút, kỳ thật có khi còn rất thú vị, có thể thả lỏng tâm trạng rất tốt- Có lý!Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cũng không khách khí với y nữaHắn và Lý Hâm là thật sự hợp ý, coi như là bạn rất tốtLý Hâm vẫn lái chiếc xe Toyota. Chiếc xe này, năm trước khi Lưu Vĩ Hồng đi thành phố Giang Khẩu ngang qua huyện Hoành Lợi, khi xông quan đụng hỏng đầu xe, cho dù sau đó đã tu sửa mới lại, Lưu Vĩ Hồng vẫn là đem đầu đuôi ngọn nguồn của sự tình giải thích với Lý HâmLý Hâm tất nhiên không hề để ýThời buổi đó, một chiếc xe Toyota giá bán xa xỉ, năm sáu trăm ngàn tệ, Lý Hâm cho dù là "hộ giàu có", cũng không làm được nói đổi là đổi, năm sáu trăm ngàn tệ của năm 90, để vào đời sau, đủ để mua một chiếc xe sang trọng cao cấp nhấtChiếc Toyota chạy băng băng trên con đường xi măng rộng mở của sân bay đi khu Đại Ninh- Vĩ Hồng, lần này đi Bắc Kinh, thu hoạch thế nào?Lý Hâm vừa lái xe vừa cười hỏi- Cũng được. Ủy ban Kế hoạch Quốc gia đã cho 500 ngàn tệ, văn phòng xóa đói giảm nghèo cho 200 ngàn tệ- Ha ha, lần này xem như phát tàiLý Hâm cho dù không đi qua khu Giáp Sơn, nhưng cũng biết, 700 ngàn tệ đối với một vùng núi nghèo nàn như vậy mà nói, ý nghĩa cái gì. Tuy rằng phải "ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh" còn có chút năng lực làm không tớiLưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, thở dài nói:- Theo tâm tư của tôi, một ít tiền này cũng quá ít, có thể có 2 triệu thì dư dả hơn. Anh không biết, khu Giáp Sơn thật sự quá nghèo. Cuộc sống của nông dân thật sự quá cực khổ. Tôi thấy mà trong lòng quả thật không dễ chịuLý Hâm liền nghiêm nghị nói:- Vĩ Hồng, nói thật, vừa bắt đầu tôi cũng không hiểu, vì sao anh muốn đi khu Giáp Sơn. Nhưng hiện tại tôi hiểu rồi. Anh quả thật là muốn làm chút việc cho quần chúng. Lý Hâm tôi tuy rằng không phải người đạo đức cao thượng gì, nhưng đối với chuyện này cũng là rất khâm phục. Quốc gia chúng ta, thật sự là rất cần cán bộ như vậy.Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Lý Hâm một cáiLý Hâm rất nghiêm túc gật đầuLưu Vĩ Hồng cũng hơi đồng ý, trong lòng dâng lên cảm động khó hiểuCó được cảm giác chấp nhận là rất tốtCho dù Lý Hâm là bạn hắn, không thể tránh khỏi có chút "mù quáng chấp nhận", vẫn như cũ khiến Lưu Vĩ Hồng rất được khích lệChiếc xe Toyota chạy vào tỉnh Đại Ninh khu Ngô Hồ đại viện số 1, cũng chính là tục xưng viện ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Một dãy biệt thự xây dựng dựa núi gần sông, từng tòa biệt thự nhỏ phong cách khác nhau làm đẹp bóng cây phong cảnh như tranh, khiến người ta không kìm lòng nổi tâm trạng sảng khoáiSau khi tiến vào viện ủy viên thường vụ, xe Toyota rõ ràng giảm tốc độ, lại chạy thêm vài phút, mới lái vào một biệt thự yên tĩnh- Vĩ Hồng, mời!Lý Hâm mỉm cười giơ tay mời khách- Mời!Hai người sóng vai mà đi lên bậc thang của biệt thự, Lý Hâm hơi đi sau nửa người. Điều này cũng là lễ tiết căn bản chủ nhà tiếp kháchLưu Vĩ Hồng vừa đi vào phòng khách biệt thự thì nhìn thấy Lý Dật Phong đã đứng giữa trung tâm phòng khách. Lý Dật Phong bộ dáng khoảng 50 tuổi, dáng người vừa phải, hơi có chút phát tướng, giống con trai vậy, mặc đồ vest màu đậm, đương nhiên không thắt cà vạt. Thời tiết cũng khá lạnh, dưới lớp áo vest khoác một chiếc áo lông, quần vest thẳng đứng, giày da sáng bóng, ăn mặc vô cùng chính thứcLý Dật Phong ăn mặc như thế, không nghi ngờ gì là vô cùng tôn trọng Lưu Vĩ Hồng, thể diện này rất đủLưu Vĩ Hồng vội lập tức bước nhanh lên trước, đi đến trước mặt Lý Dật Phong, hơi cúi đầu, kính cẩn nói:- Xin chào bác Lý, cháu là Lưu Vĩ Hồng! xem tại TruyenFull.vn- Ha ha, Vĩ Hồng, xin chào!Lý Dật Phong mỉm cười hòa ái, chủ động vươn tay, bắt tay Lưu Vĩ Hồng- Đến đây, Vĩ Hồng… trên đường gió bụi mệt mỏi rồi. Mời ngồi đi!Lược sự hàn huyên, Lý Dật Phong liền tự mình mời khách vào ngồi, không chờ Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, bản thân ngồi ở giữa trước. Đây cũng là lễ tiết cần thiết. Ông là trưởng bối, ông không ngồi, Lưu Vĩ Hồng là không tiện ngồi xuống trước. Đại gia tộc quyền quý là vô cùng chú ý những quy củ nàyLưu Vĩ Hồng lúc này mới ngồi một bên sô phaLý Hâm đích thân dâng trà lên, lại mời thuốc lá, sau đó ngồi một bên tiếp khách- Vĩ Hồng, nghe nói cậu đi cơ sở đảm nhiệm Bí thư khu ủy rồi?Lý Dật Phong hút một hơi thuốc, mỉm cười hỏi- Đúng vậy, bác Lý. Tỉnh ủy quyết định cho cháu đi khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh đảm nhiệm Bí thư khu ủyLưu Vĩ Hồng thắt lưng khá thẳng tắp, quy củ mà đápLý Dật Phong hơi hơi cố thủ.Trên thực tế, tình hình của Lưu Vĩ Hồng, ông vẫn luôn tìm hiểu rất rõ. Trong dị động nhân sự năm trước, ông có thể thuận lợi tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ tỉnh úy, quản lý Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Lưu Vĩ Hồng công lao to lớn không thể xóa bỏ. Lý Dật Phong cũng rất tự giác mà đưa bản thân quy nạp doanh trận của Lưu gia. Năm trước ông vào Bắc Kinh, chẳng những gặp được Mã Quốc Bình, còn gặp được Lưu Thành Thắng. Là "người phát ngôn" của Lưu gia ở tỉnh Sở Nam, Lý Dật Phong tất nhiên cảm thấy bản thân có nghĩa vụ "chăm sóc" tốt Lưu Vĩ HồngCháu ruột của Lưu gia ở ngay dưới sự thống trị của ông, đây là lẽ đương nhiên. Thậm chí về phần có phải có thể chiếu cố tốt Lưu Vĩ Hồng hay không, cũng sẽ trở thành "tiêu chuẩn bình phán" quan trọng ông có phải một lòng với Lưu gia hay khôngCho nên, Lý Dật Phong rất mịt mờ mà cùng Lục Đại Dũng nhắc tới Lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, chính là nhắc qua một lần, chuyện khác không nói gì cả. Bí mật quá "cao tầng", cán bộ cấp của Lục Đại Dũng vẫn là không nên tiếp xúc thì tốt. Ông tin rằng với trí tuệ chính trị của Lục Đại Dũng, tuyệt đối có thể hiểu rõ ý của ôngLục Đại Dũng cũng quả thật không phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo, động tác khá nhanh, thời gian vài tháng liền đem Lưu Vĩ Hồng đề bạt tới vị trí cấp trưởng phòng. Nhưng khiến Lý Dật Phong không ngờ tới là huyện Hoành Lợi lại đem một chàng trai ngoài 20 tuổi như Lưu Vĩ Hồng, thả tới một khu nghèo nàn nhất của huyện Lâm Khánh làm nhân vật quan trọngKhông khỏi cũng "trọng dụng" thái quá rồi!