Quan Gia

Chương 1242: Ma cao một thước, đạo cao một trượng!

Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 1242: Ma ột thước, đạo ột trượng!Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan TrườngSưu tầm: - Được, vậy tuỳ việc mà xét. Bí thư Lưu, tôi tuy rằng là xuất thân giáo sư, nhưng công tác của phương diện xây dựng kinh tế, cũng không phải đều là dốt đặc cán mai. Phát triển kinh tế là đạo lý cứng rắn, nhưng phát triển kinh tế không nhất định phải trả giá bằng việc ô nhiễm môi trường, không nhất định phải trả bằng hạnh phúc của quần chúng nhân dân và con cháu đời sau. Ngoại trừ nhà máy sản xuất giấy này, chúng ta không còn phương pháp phát triển kinh tế khác sao? Ngoại trừ mấy tên người Nhật này, chúng ta không còn ngoại thương khác có thể tiến cử sao? Tôi thấy không phải vậy! Đới Lâm tiếp tục cái phong cách vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ của ông ta, hùng hổ mà nói Lưu Vĩ Hồng liền cười, nói: - Bí thư Đới, tôi không phải người Nhật Bản Vị họ Đới này, phải luôn nhắc nhở ông ta, mới có thể làm rõ đối tượng. Đới Lâm cũng bất chợt mỉm cười, thân mình nhẹ nhàng dựa ra sau, giơ tay vuốt vuốt tóc, tóc ông ta hơi bị ít, không được dày cho lắm, nhưng không đến mức phản quang (tức chưa đến mức hói ^_^) Lát sau, Đới Lâm thở dài, nói: - Bí thư Lưu, anh không biết chứ, trong khoảng thời gian này tôi đều không ngủ ngon, vẫn luôn trong trạng thái lo âu bất an, tinh thần cũng có chút hỗn loạn, nói chuyện làm việc hơi bừa bãi, xin anh thứ cho Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. Một Bí thư Khu ủy đang yên lành, bị người cách chức, đổi là ai thì trong đầu cũng không vui, ngủ không ngon là chuyện bình thường. Ai ngờ Đới Lâm dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, lập tức nói: - Bí thư Lưu, tôi không phải vì mũ cánh chuồn này mà ngủ không yên. Tôi căm tức chính là, cho dù đã đánh mất mũ cánh chuồn, việc nên làm vẫn chưa làm xong. Mấy hôm trước, ở tỉnh lại phê duyệt thêm hai nhà máy giấy, lại ở thành phố Đăng Thành. Chuyện này, không chỉ tôi kiên quyết phản đối, Chủ tịch tỉnh Tôn cũng kiên quyết phản đối, còn đặc biệt cầu kiến Chủ tịch tỉnh Lâm, xin ông ta chú ý vấn đề ô nhiễm môi trường. Chủ tịch tỉnh Tôn trước kia chính là phân công quản lý mảng công tác bảo vệ môi trường, bởi vì ông kiên quyết phản đối nhà máy giấy khởi công, nên rất nhiều thành phố cấp 3 phía dưới rất có ý kiến, sau đó Chủ tịch tỉnh Hoàng liền điều chỉnh phân công Ủy ban nhân dân tỉnh… À, chính là bí thư Hoàng Hữu Thành, khi đó vẫn còn là Chủ tịch tỉnh. Bác cả của anh - Trưởng ban Lưu Thành Thắng - là Bí thư Tỉnh ủy! Lưu Vĩ Hồng lại dở khóc dở cười. Đới Lâm thật đúng là "Dũng cảm tiến tới", ngay từ đầu chỉ là nhằm vào Ngụy Phượng Hữu, hiện tại chẳng những không hài lòng đối với Chủ tịch tỉnh Lâm, đến cả hai nhiệm kỳ Bí thư Tỉnh ủy đều tiện thể lôi vào luôn, còn trực tiếp nói với Lưu Vĩ Hồng — chính là bác cả của anh! Tôn Văn Bình trước khi về hưu, liều mạng đưa một tên cứng đầu như Đới Lâm vào vị trí Bí thư Khu ủy, thật không biết là tốt cho ông ta hay là cố ý muốn "Mưu hại" ông ta Nhưng kỳ quái chính là trong lòng Lưu Vĩ Hồng không hề phản cảm đối với Đới Lâm, thậm chí còn có chút yêu thích. Có lẽ là bởi vì, trong cốt cách Bí thư Lưu cũng là người không tuân thủ quy củ chăng. Hay hoặc là, thân trong quan trường, mỗi ngày đều chứng kiến không anh lừa tôi thì tôi gạt anh, cái kiểu "Ngoại tộc" nhanh mồm nhanh miệng như Đới Lâm thật sự là khó gặp. - Vấn đề có liên quan nhà máy giấy có nên khởi công đại quy mô hay không, ở tỉnh trước kia vẫn có hai kiểu ý kiến. Chủ tịch tỉnh Tôn là kiên quyết phản đối nhà máy giấy loại nhỏ khởi công, hiệu quả và lợi ích rất thấp, ô nhiễm rất lớn, thật sự không có lời. Nhưng thành phố cấp 3 phía dưới, tất cả đều tranh giành để làm, Chủ tịch tỉnh Tôn một mình muốn cũng ngăn không được. Vì chuyện này Chủ tịch tỉnh Tôn không biết tức giận bao nhiêu lần. Mỗi lần tức giận, đều là tôi cùng ông uống rượu, trò chuyện giải buồn Đới Lâm nói, trong mắt bỗng nhiên toát ra một ý hoài niệm thân thiết. Có lẽ lại nghĩ tới tình cảnh hồi còn làm thư ký cho Tôn Văn Bình xưa kia. Khách và chủ tương đắc, cùng người lãnh đạo trực tiếp có tiếng nói chung, thật sự là niềm vui mừng lớn nhất đời người. Có lẽ chính là vì nguyên nhân Đới Lâm và Tôn Văn Bình có quan niệm giống nhau, cho nên Tôn Văn Bình mới xem Đới Lâm thành ‘truyền nhân’ trên đường chính trị của mình Lưu Vĩ Hồng lại từ trong lời nói của Đới Lâm nhớ tới cuộc nói chuyện trước kia giữa Phó thủ tướng Hồng và hắn. Phó thủ tướng Hồng nói, trong nước rất nhiều chuyện khá phức tạp, không thả sẽ không mở, vừa thả thì mở ra hết, muốn thu cũng thu không kịp Kỳ thật đây cũng là có "Truyền thống", tổ tiên từng nói qua: thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên (trên làm dưới theo, ảnh hưởng rất lớn)! Nhiều năm trước, lãnh tụ vĩ đại lấy danh nghĩa văn hóa phát động một trận can qua, lúc đầu ý của lãnh tụ vĩ đại cũng không phải là muốn làm ‘Quy mô’ lớn như vậy, từng chính miệng nói qua, làm mấy tháng thì thu, nhưng phải làm lặp đi lặp lại, đem tất cả thế lực phản động tiêu diệt hết. Nhưng sau đó, thì thu không được, mọi người phía dưới đã quá cuồng nhiệt, cho dù là lãnh tụ vĩ đại, cũng không có biện pháp dừng lại. Nói cho cùng, đây là tâm tính quan trường được tạo thành bởi kế thừa văn hóa "Duy thượng". Bởi vì, quan tự trên ra Ai nắm mũ cánh chuồn trong tay, cán bộ liền nghe lời người đó, đây là kết quả tất nhiên. Muốn thay đổi trạng thái này, xét đến cùng, thì phải thay đổi hình thức "Quan tự trên ra” thành "Quan tự dân ra", lúc đó cán bộ tự nhiên có trách nhiệm trước quần chúng Cho nên, Lưu Vĩ Hồng kỳ thật giống với Đới Lâm, cũng là "Ngoại tộc" - Bí thư Lưu, anh không giống với bọn họ, điều này tôi biết. Ban đầu, bãi bỏ chức của tôi, tôi quả thật nghĩ không thông. Vì sao làm chút việc cho quần chúng khó như vậy chứ? Nói thật, tôi Bí thư Khu ủy này muốn vì quần chúng Ninh Dương làm chút việc thực tiễn, thì lại có kết cục thế này đây, cán bộ cơ sở càng không cần phải nói. Nhưng sau đó, tôi nghe nói không phải Ngụy Phượng Hữu tiếp nhận vị trí của tôi, cấp trên quyết định phái anh đến Ninh Dương đảm nhiệm bí thư, tôi lại cao hứng... Ha hả, anh đừng lắc đầu, là thật đấy... Tôi biết anh là người như thế nào Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi hỏi: - Bí thư Đới, tôi là người như thế nào? - Từ bản chất, anh với tôi là cùng một loại người! Đới Lâm vô cùng chắc chắc nói. Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Xin thỉnh giáo! - Bí thư Lưu, anh đừng không ủng hộ, tôi dạy học nhiều năm như vậy lại, làm cán bộ nhiều năm, bản lĩnh khác không có, nhìn người thì rất chuẩn xác. Khi anh ở cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước làm cục trưởng, phần báo cáo có liên quan đến cải cách y tế và cải cách giáo dục của anh, tôi cũng được vinh dự đọc qua. Một người bạn học của tôi, công tác ở Bắc Kinh, anh ta có một bản sao chép, khi tôi công tác ở Bắc Kinh, có xem qua. Bí thư Lưu, đối với báo cáo kia của anh, tôi rất rất đồng ý. Đó là mới là nhìn xa trông rộng thật sự, chữ như châu ngọc. Buổi tối đó, tôi trăn trở cả đêm, lăn qua lộn lại không thể ngủ được. Về đến nhà, tôi liền viết một bài, hoàn toàn ủng hộ ý kiến của anh, đăng trên tờ ‘nhật báo Kinh Hoa’. Chắc anh chưa đọc qua… Đới Lâm càng nói càng kích động, hai mắt sau cặp kính, tỏa sáng rực rỡ. Lưu Vĩ Hồng quả thật là chưa xem qua Phần báo cáo kia của hắn, quả thật dẫn đến một trận biện luận lớn, chẳng những xuất hiện giao chiến lần nữa của hai loại ý kiến bất đồng ở tầng cao, giới học thuật và dân gian cũng có tiến vào tham dự, các bài văn ủng hộ hoặc là phản đối cùng loại, thường xuyên có thể nhìn thấy trên báo chí và tạp chí các nơi. Thẳng đến khi hội nghị thường vụ nội các Chính phủ đưa ra sân khấu văn kiện đại cương có liên quan cải cách y tế và cải cách giáo dục, trận biện luận này mới có thể hạ bớt nhiệt độ. Bài văn ủng hộ của Đới Lâm phát biểu trên Nhật Báo Kinh Hoa, Lưu Vĩ Hồng tin chắc là có chuyện như vậy - Bí thư Lưu, Phó cục trưởng cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, vì sự tình cải cách y tế và cải cách giáo dục, viết báo cáo lên trung ương, từ bản chất, đây cũng được gọi là ‘Không làm đúng việc’, đúng không? Anh là vì cái gì? Đới Lâm nhìn Lưu Vĩ Hồng, mang theo chút ý trêu tức, nói. Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: - Bí thư Đới, tôi thừa nhận anh nói có đạo lý, làm đảng viên cán bộ lãnh đạo, quả thật lúc nào cũng phải đặt ích lợi quần chúng lên hàng đầu. Tuy nhiên cụ thể đến chuyện khu công nghiệp Nhật Bản, cụ thể đến nhà máy giấy Bạch Xuyên và nhà xưởng chất bán dẫn Thu Điền, tôi cho rằng, phương pháp của anh không thể thực hiện Lưu Vĩ Hồng cũng gọn gàng dứt khoát. Đới Lâm liền thẳng thân mình, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nghiêm túc nói: - Xin Bí thư Lưu chỉ điểm! Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, nói: - Chỉ điểm không dám nhận, chỉ là nghiên cứu thảo luận lẫn nhau thôi. Bí thư Đới, thân là nhân vật số một Ninh Dương, chúng ta chẳng những phải suy xét ô nhiễm môi trường, cũng phải suy xét phát triển kinh tế. Đây là một vấn đề mang tính toàn cục. Chúng ta nếu cứng rắn cự tuyệt mấy thương gia Nhật Bản từ ngoài cửa, người hiểu biết nội tình, thì biết chúng ta là vì phòng ngừa ô nhiễm môi trường, người không biết nội tình, sẽ cho chúng ta lòng dạ hẹp hòi, bế quan toả cảng, đánh đuổi thương gia Nhật Bản hữu nghị. Việc này đối với công tác thu hút đầu tư sau này ở khu chúng ta, là một đại tai hoạ ngầm cực lớn. Cho nên, người Nhật Bản không thể đuổi đi. Không nói gạt anh, vừa rồi Bạch Xuyên, Thu Điền và Tỉnh Thượng, ở chỗ ngồi lại hai giờ đồng hồ, chúng tôi đã tỉ mỉ thương lượng công việc xây dựng khu công nghiệp Nhật Bản. Công ty sản nghiệp giấy Bạch Xuyên, chẳng những phải làm, hơn nữa quy mô phải mở rộng. Bạch Xuyên vừa rồi đã tỏ thái độ, bỏ thêm đầu tư, công trình kỳ một và hai đồng thời khởi công, trên cơ sở kế hoạch ban đầu, tăng gấp đôi đầu tư! Đới Lâm lập tức mở to hai mắt nhìn, hổn hển nói: - Bí thư Lưu, sao có thể như vậy? Đây không phải là mở rộng nguồn ô nhiễm sao? Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: - Bí thư Đới, xin chớ nóng nảy. Nhà máy giấy không phải không thể mở, chỉ cần có thể khống chế tốt việc xả nước thải, tiến hành xử lý tinh lọc, thì có thể làm. Bằng không, nhà máy giấy toàn thế giới đều phải đóng cửa mất Đới Lâm lập tức nói: - Vấn đề là, Bạch Xuyên căn bản không định khống chế việc xả nước thải, quy hoạch xây dựng nhà xưởng của y, tôi đã xem qua, không có khía cạnh bảo vệ môi trường, trực tiếp xả nước thải! Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Bí thư Đới, nơi này là khu Ninh Dương, không phải nước Nhật Bản! Nhà xưởng phải đạt tới tiêu chuẩn gì mới có thể đi vào sản xuất, là do chúng ta định đoạt, không phải bọn quỷ Nhật Bản định đoạt! Bọn quỷ Nhật Bản! Đới Lâm nhìn Lưu Vĩ Hồng, á khẩu, nói không ra lời, lát sau, mới nửa tin nửa ngờ nói: - Bí thư Lưu, ý của anh là, chúng ta đâm bọn Nhật một nhát hả? Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: - Bí thư Đới, lời không thể nói như vậy. Chúng ta là theo nếp làm việc. Bất cứ ngoại thương nào, đến chỗ chúng ta đầu tư, chúng ta đều nhiệt liệt hoan nghênh. Cho dù là người Nhật Bản, chúng ta cũng không bài xích bọn họ, vẫn rất hoan nghênh bọn họ đến đầu tư. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, là nhất định phải tuân thủ pháp luật nước ta. Tôi nghĩ đạo lý này, nói tới đâu, đều sẽ không có người phản đối - Đúng đúng, là cái lý này Đới Lâm liên thanh nói, hai mắt sáng rỡ Không thể nghi ngờ, ông ta đã hiểu rõ ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, vị này, quả thật so với ông ta càng "Độc"! Bọn Nhật muốn chơi chiêu ngầm, lần này xem như đụng phải đối thủ. Chơi ày tiêu luôn! Đây gọi là ma ột thước, đạo ột trượng! - Bí thư Đới, nhà máy giấy vừa và nhỏ gây ô nhiễm nghiêm trọng trong toàn tỉnh nhiều như vậy, phải đóng cửa toàn bộ, khó khăn sẽ rất lớn, có lẽ công tác cải tạo này, phải rơi xuống đầu nhà máy giấy Bạch Xuyên rồi. Bất kể sự tình gì, luôn phải một chia thành hai mà xem. Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói, vẻ mặt vô cùng chắc chắc.