Quan Gia

Chương 1156: Nhị ca, người đó không thể dây vào

Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 1156: Nhị ca, người đó không thể dây vào. Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Nhưng mà, Cục Giám sát không nhàn rỗi, những người khác cũng không nhàn rỗi, đám con nhà thế gia ở Bắc Kinh, thì không một ai hiền lành để đánh không trả đòn, chửi không mắng trả, không ai trơ mắt nhìn mình bị thu thập đâu. Cuộc nói chuyện bên nhà khách Tùng Đào còn đang tiếp tục thì di động của Lưu Vĩ Hồng đã vang lên. - Vĩ Hồng, về Bắc Kinh rồi sao? Bên đầu kia điện thoại, giọng nói nho nhã của Lý Hâm truyền đến. Lý công tử hiện giờ càng ngày càng nương tựa việc kinh doanh, luôn luôn không vội vàng, không hấp tấp, rất có phong độ, cũng dần dần nổi danh trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh. Nói thật, đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh tương đối bài ngoại. Bắc Kinh là trung tâm chính trị văn hóa của cả nước, đang trên đường trở thành trung tâm kinh tế nữa. Những cán bộ hay những người làm ăn từ ngoài tới đều bon chen vào, đám con ông cháu cha cho dù muốn ngăn cản cũng không được. Nhưng sâu trong nội tâm đám con ông cháu cha này, không thật sự cho rằng những người làm ăn hay cán bộ từ ngoài đến lại có thể trở thành một người trong vòng tròn Bắc Kinh. Mọi người bình thường uống trà, cùng nhau giải trí thì không có gì, đám con ông cháu cha Bắc Kinh cũng sẽ nể tình. Người ta đưa tiền đến, chẳng lẽ anh không nên đi uống một chén rượu sao? Nhưng gần như thế là cùng. Còn muốn tiến thêm một bước nữa, hoàn toàn hòa nhập vào vòng tròn này, thì đã khó càng thêm khó. Lý Hâm có thể đứng vững trong vòng tròn con ông cháu cha ở Bắc Kinh, có tiếng tăm không nhỏ, quả là khá có bản lĩnh. - Ừ, mới về đến, giờ đang ăn cơm ở chỗ Tam nhi. Lưu Vĩ Hồng cười đáp. Quan hệ với Lý Hâm, Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn nhẹ nhàng. Lý Hâm thật sự là một người bạn tốt. - Ha ha, đi một lần bốn mươi ngày, cậu cũng khá chuyên nghiệp. Như vậy đi, tối nay chúng ta gặp mặt, đón gió tẩy trần cho cậu. Hẳn là có thời gian chứ? - Có. Lưu Vĩ Hồng nhận lời không chút do dự. Chỉ cần không có công sự đặc biệt quan trọng, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ từ chối lời mời của Lý Hâm. Lý Hâm lập tức nói: - Tốt lắm, 6 giờ 30 tối, khách sạn Côn Luân, cậu nhớ mời Ngạn Bác cùng đi. Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ giương lên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: - Được, không gặp không về. - Không gặp không về. Lý Hâm cũng cười đáp lại một câu. Buông điện thoại của Lý Hâm, Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu mày. Hồ Ngạn Bác cười hỏi: - Điện thoại của ai vậy? - Lý Hâm, hẹn chúng ta tối nay 6 giờ 30 đến khách sạn Côn Luân cùng ăn cơm. - Chúng ta? - Đúng, anh ấy cố ý dặn tôi là mời cậu cùng đi. Mày Hồ Ngạn Bác cũng nhíu lại, nói: - Xem ra đã có người thiếu kiên nhẫn ngầm giở trò rồi. Cổ lão nhị quả nhiên đúng là khoác lác. Thật sự cho rằng ở Bắc Kinh nà có thể một tay che trời sao? Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói: - Cậu xác định là Cổ nhị sao? - Đương nhiên là y rồi, ngay cả Toàn Thanh Hoa, cũng sợ là không có bản lĩnh như vậy. Có thể khiến Lý Hâm khó xử cũng là một thủ đoạn không tầm thường. - Toàn Thanh Hoa? Trình tam nhi ngồi cạnh ngắt lời, nhìn Hồ Ngạn Bác, dường như giật mình thật. - Ngạn Bác, cậu đang nhắc đến Toàn Thanh Hoa hả? Không thể nào! Hồ Ngạn Bác hỏi ngược lại: - Vì sao không thể? Trình tam nhi vội la lên: - Này, cậu bị ngốc hả? Đừng nói cho tôi biết là cậu không biết Toàn Thanh Hoa đang chơi với ai nha! Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng. - Tam nhi, cậu có biết gì sao? Được một lúc, Hồ Ngạn Bác hỏi. - Xì, đừng tưởng tớ không hỏi đến chính trị thì không biết gì cả. Trình tam nhi vung tay lên, hơi bực bội nói. - Tớ không thèm lo chuyện các người, nhưng Toàn Thanh Hoa giúp bạn bè, tớ không thể không biết. Em nói này Nhị ca, Ngạn Bác, chuyện khác em không xen vào, em biết năng lực của hai người rất tốt, không cần phải giúp đỡ. Nhưng nếu lần này hai người chuẩn bị đụng tới Toàn Thanh Hoa, thì em phải nói vài câu. Toàn Thanh Hoa thì chẳng phải là gì, nhưng người đứng sau lưng gã, không đụng đến thì tốt hơn. Hoàn toàn không cần thiết… Hồ Ngạn Bác cười nhạt một tiếng, nói: - Tam nhi, việc này cậu đúng là không rõ lắm. Chỉ bằng Toàn Thanh Hoa ấy thì không xứng cho tớ và Nhị ca chơi với gã. Gã ta vẫn chưa đủ tư cách! - Vậy… Trình tam nhi liền mở to hai mắt nhìn, nuốt nước bọt ừng ực. Lời này của Hồ Ngạn Bác khiến anh ta kinh hãi. Không ngờ Hồ Ngạn Bác lại tỉnh táo như thế, cứ nói thẳng đến vị sau lưng Toàn Thanh Hoa kia. Đó thật sự là một nhà quyền quý, độc nhất vô nhị. - Ngạn Bác, cậu biết hết rồi? Trình tam nhi hi hi ha ha nói, vừa nhìn đông nhìn tây, dường như sợ có người nghe được. Trình tam nhi đang nghĩ, trong nước hiện nay, thật đúng là không có vị nào trong vòng tròn bạn hữu có thể so sánh được với vị đại gia phía sau Toàn Thanh Hoa kia. Cổ nhị ở Bắc Kinh hô mưa gọi gió, được gọi là một trong bốn vị có tiếng trong đám con ông cháu cha Bắc Kinh, nhưng nếu so với vị đứng sau lưng Toàn Thanh Hoa thì lại chẳng là gì. Người danh giá như vậy, đừng nói Hồ Ngạn Bác không thể trêu vào, ngay cả gia thế của Nhị ca cũng không thể so với nhà người ta được. Lưu Vĩ Hồng vỗ vai Trình tam nhi, nói: - Tam nhi, việc này cậu cũng đừng quan tâm. Trước khác nay khác, không thể đánh đồng được. - Nhị ca? Lưu Vĩ Hồng gật đầu, vẻ mặt rất chắc chắn. Trình tam nhi vẫn còn nghi ngờ đầy bụng, nhưng không hé răng. Anh ta cũng biết, một khi Nhị ca hạ quyết tâm thì việc này không thể thay đổi. Hai giờ chiều, mọi người rời khỏi nhà khách Tùng Đào, quay về khu làm việc của Ủy ban kế hoạch quốc gia. Lưu Vĩ Hồng mở một cuộc họp nhỏ trong Cục Giám sát, triệu tập các cán bộ từ cấp phó Cục trở lân trong Cục Giám sát đến họp. Phó Cục trưởng Lưu đi hơn bốn mươi ngày, cũng khá dài. Hơn nữa, chưa bao giờ có công tác điều tra nghiên cứu kéo dài hơn một tháng. Giờ quay lại Bắc Kinh, tất nhiên muốn nghe các phòng ban báo cáo công tác, đồng thời mang những điểm tâm đắc trong khi điều tra nghiên cứu của mọi người ra giao lưu với nhau. Trần Bác Vũ, Hồ Ngạn Bác, tất nhiên cũng có công tác điều tra cần tiến hành, cũng cần phó Cục trưởng Lưu chỉ dẫn một chút. Theo tình hình mà Trần Bác Vũ thông báo, công tác thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trong cả nước chẳng được lạc quan mấy. Than đá tại tỉnh Hà Đông, hay rất nhiều doanh nghiệp nhà nước ở khắp các thành phố cấp 3, gọi là thay đổi cơ cấu, nhưng chỉ là trực tiếp bán đi. Lúc này đã có rất nhiều kẻ có tiền, lục tục rầm rộ kéo nhau vào các tỉnh có than đá, bắt đầu tiến hành thu mua. - Bác Vũ, thế này là không được. Mấy năm nay, giá than ngày càng tăng, tuy có nhiều mỏ than nhà nước vì phải gánh quá nặng, thiết bị sản xuất lạc hậu, còn bị thua lỗ. Nhưng dùng không được bao lâu, thì phải bán đổ bán tháo. Còn tư nhân khai thác mỏ than thì không có gánh nặng lớn như vậy, không nhiều sự nặng nề như thế thì lúc này có thể có được lợi nhuận. Giờ bán hết mấy mỏ than đó là hành vi thiển cận. Lưu Vĩ Hồng cau mày nói. Trần Bác Vũ cười khổ một tiếng, nói: - Cục trưởng, chúng ta có thể thấy được, bọn họ đều giống nhau cả. Người ta đây là nắm chặt thời cơ. Sau mỗi lần chuyển dời ít nhất hai tháng, thì giá cả lại tăng vọt. - Bảo dừng lại ngay! Lưu Vĩ Hồng nói không chút do dự. Theo quyết định của Hội nghị Thường vụ Quốc vụ viện, có những doanh nghiệp nhà nước có quy mô nhất định đang tiến hành đình công, phá sản, tổ chức lại, bán tài sản lấy tiền mặt, nếu động tác nào quá lớn cần phải được Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước phê chuẩn. Mà quy trình của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng quy định rất rõ ràng. Từ dưới đưa báo cáo lên, phải có người của Cục Giám sát ký tên, Cục Giám sát đồng ý, đồng chí phụ trách trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mới có thể ký tên. Nếu không thể qua được cửa của Cục Giám sát, thì báo cáo lập tức được trả về, không lên được đến bàn của đồng chí phụ trách trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. - Một khối tài nguyên lớn như vậy, mấy mươi năm sau đều là nơi phát sinh tài chính quan trọng của địa phương, cứ nói bán là bán ngay. Đến lúc đó, họ lại tìm cách khác để kiếm tiền, không ngừng trở thành gánh nặng cho quần chúng. Sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng hơi âm trầm. Trên thực tế, ở thế giới song song kia, đúng là có chuyện như vậy. Sau khi bán sạch những gì có thể bán được, rất nhiều chính quyền địa phương liền theo dõi đất đai, nâng giá đất hết lần này đến lần khác. Giá đất ngày càng cao, giá bất động sản cũng ngày càng cao, dân chúng bình thường oán than khắp chốn. Giờ phải nghĩ đến biện pháp ngăn chặn từ gốc. Chính phủ phải nghĩ ra biện pháp hợp lý để kiếm tiền, bổ sung tài chính không đủ, mà không phải biến chất khiến người dân bỏ tiền ra. - Được. Trần Bác Vũ không hề do dự, gật đầu đồng ý ngay. - Xét tình hình hiện tại, tình huống ở Hà Đông khá nghiêm trọng. Cho dù là chúng ta kêu dừng, nhưng có lẽ bên dưới bọn họ cũng có đối sách khác, thậm chí sẽ không báo cáo lên trên nữa, cứ như vậy mà bán đi. Thế thì không xong. Bác Vũ, tôi thấy cần phải bắt hai vụ điển hình, xử phạt thật nặng một vụ. Nếu vẫn không được, thì đem vụ còn lại làm ầm ĩ cả lên, bất kể là cán bộ hay thương nhân, bắt vài người đi. Đáng mất đầu thì chém đầu, nên phạt thì phạt, làm cho họ kinh sợ một chút. Nói đạo lý với những người này cũng vô dụng, phải mạnh bạo mới được. Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, giọng điệu điềm tĩnh, giống như chỉ nghiên cứu và thảo luận bình thường. Các đồng chí tham dự hội nghị, nghe được lại kinh hồn bạt vía. Cừ thật! Người tài đúng là người tài! Đánh giá, phó Cục trưởng Lưu “trị loạn thế dùng trọng điển” rất là thiên vị, động chút sẽ chém vài người. Tuy chém đầu không phải luôn là thủ đoạn tốt nhất để trừng trị bọn tham ô hủ bại, nhưng cũng có thể tạo được tác dụng kinh sợ nhất định. Đương nhiên, chính Lưu Vĩ Hồng cũng biết, dựa vào nhân số sáu mươi mấy người của Cục Giám sát, một đơn vị cấp Cục vụ nho nhỏ, muốn ngăn chặn tất cả lỗ hổng trong quá trình thay đổi cơ cấu các doanh nghiệp nhà nước thì không có khả năng. Nhưng nếu Lưu Vĩ Hồng đã tới Cục Giám sát thì phải dốc hết toàn lực. Có thể ngăn chặn được bao nhiêu lỗ hổng thì ngăn chặn bấy nhiêu. Dù sao cũng hơn là không làm gì cả. Hơn nữa, theo tình hình trước mắt, Cục Giám sát thành lập được bốn tháng, hiệu quả đã rất rõ ràng. Đã bắt được không ít phần tử tham ô hủ bại, cứu được không ít doanh nghiệp nhà nước. Lúc này, phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Phương Lê đang toàn lực tiến hành công tác trù bị quy phạm mang tính pháp quy, dự tính đến sang đầu năm có thể ban hành bộ pháp quy hành chính này. Cho đến lúc này, nhất định phải phát huy được tác dụng lớn hơn nữa, công tác của Cục Giám sát có thể có được điều kiện pháp lý. Có thể nói, phó Thủ tướng Hồng thành lập đơn vị này quả là có hiệu quả và lợi ích thật lớn. - Được, hai ngày nữa tôi lại đi Hà Đông một chuyến, liên lạc với lãnh đạo tỉnh ở đó. Nếu thật sự không ngăn được, chúng ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này. Trần Bác Vũ nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng một câu, lại không biết tên nào sẽ xui xẻo đây.