Đội phòng hộ rừng trấn Hắc Sơn thật ra là một cách xưng hô thông tục, nếu nói cách khác, kỳ thật chính là lâm cảnh. Thật ra lâm cảnh cũng không phải ngành gì khác lạ, ở mỗi khu vực trong quốc nội chỉ cần nơi nào có rừng rậm đều được bố trí lâm cảnh. Lâm cảnh trực thuộc sự chỉ huy của ngành quản lý lâm nghiệp địa phương, đơn giản mà nói là trực thuộc cục lâm nghiệp nơi đó.
Từ góc độ này mà nói, lâm cảnh cũng không có bao nhiêu quan hệ với cơ quan công an. Nhưng ở trong quốc nội, cho dù hai ngành không hề có chút quan hệ vẫn có thể tạo nên quan hệ, còn khỏi nói đều có chữ công an trong đó. Trên thực tế hiện tại cũng có một loại khuynh hướng, nếu như có thể tận lực đem lâm cảnh tách ra khỏi cơ cấu cục lâm nghiệp, do cơ quan công an địa phương quản hạt, làm như vậy càng thêm dễ dàng quản lý.
Nếu nghiêm khắc mà nói, lâm cảnh chấp hành pháp quy pháp luật bảo hộ rừng, nhằm vào lâm tặc trộm chặt cây gỗ, nhằm vào bảo hộ động vật hoang dã, dưới tình huống điều kiện cho phép, lâm cảnh có quyền lực giam giữ kẻ phạm tội nếu có bằng chứng chính xác, còn có quyền lực tạm giữ hình sự cùng chấp hành bắt giam.
Trung đội lâm cảnh trấn Hắc Sơn, trung đội trưởng chính là Phong Tiêu, là một nam nhân tai to mặt lớn, thần sắc đầy hồng quang. Một thân thịt béo làm cho người ta nhìn vào liền có cảm giác không thoải mái, càng khỏi nói lúc hắn tươi cười. Mặc dù đang cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khó xem hơn là khóc. Nhưng một nam nhân như vậy ở trong địa bàn rừng rậm này, nói chuyện có một không hai.
Không có ai dám nghi ngờ lời nói của Phong Tiêu!
Lời của Phong Tiêu ở trong khu rừng này chính là vương pháp!
Mặc dù tự xưng trung đội, trên thực tế chỉ có hai mươi người, hơn nữa không phải đều có mặt đầy đủ. Mỗi ngày nhân số xuất hiện nơi này chưa đầy mười người, mỗi ngày đều có người có việc xin phép, mà lý do xin nghỉ cũng nhiều vô số.
Tục ngữ nói rất tốt, binh hùng hùng, một hang ổ cũng hùng hung. Tướng quân hình dạng nào mang ra binh cũng hình dạng đó. Ở trong trung đội phòng hộ rừng, Phong Tiêu là một tên lừa trên gạt dưới, ỷ thế hϊế͙p͙ người, phẩm cách thủ hạ có thể tốt hơn bao nhiêu. Dù sao nơi này núi cao hoàng đế xa, không ai quản tới, còn có rượu ngon thức ăn ngon, ai lại ăn no đi làm người tốt, quản nhàn sự làm gì.
Có thời gian như vậy, còn không bằng ngồi xuống chơi mạt chược vui vẻ hơn.
Nói tới trong phòng trực ban vô cùng ấm áp, ở góc tường còn có một bếp lò. Bên trong bếp lò cũng không phải đốt than, mà là nghiêm chỉnh một khúc cây, cây gỗ được chặt thật chỉnh tề, thiêu cháy thật thích thú.
- Đông Phong!
Người ngồi ở vị trí phía đông phòng trực ban mặc một bộ đồ công an, nhưng bộ dáng vô cùng hung hăng càn quấy, quần áo lại vô cùng xộc xệch. Khóe môi hắn ngậm điếu thuốc, đôi mắt có chút đỏ đang chuyển động lên. Hộp thuốc lá trên bàn chặn lên một xấp tiền, nhìn bộ dáng hắn đang thắng bạc. Mà hắn chính là người Phong Tiêu tin cậy nhất, là quân sư quạt mo của trung đội phòng hộ rừng, tên Triệu Hoa Vũ.
- Hoàng Tam, tiểu tử mày đúng là hỗn trướng, không phải nói với mày gần đây nên ổn định một chút sao? Vì sao lúc này còn gây án, lần này hay lắm, còn làm người bị thương, lần này tao xem mày làm sao.
Triệu Hoa Vũ uể oải nói.
Hiện tại Hoàng Tam cũng đang ngồi bên bàn mạt chược, chẳng qua hắn đang thua bài, nghe được lời nói của Triệu Hoa Vũ, Hoàng Tam buồn nản bĩu môi.
- Tôi làm sao biết sự tình lại như vậy, lão đầu kia lúc đó đứng bên ngoài, sớm biết như vậy tôi tuyệt đối sẽ không nổ súng. Mẹ nó! Cũng do tôi đúng lúc nổ súng, nếu tôi còn chậm một lát, nói không chuẩn sẽ xuất hiện chuyện càng kỳ quái hơn. Các anh nói nếu lão nhân kia không chết, chuyện của chúng ta chẳng phải càng thêm phiền toái.
Hoàng Tam lắc đầu nói.
- Tiểu tử, xuống tay thật độc ác. Bắn một phát không chết, còn bắn thêm phát thứ hai.
Triệu Hoa Vũ cười lớn nói.
Đúng vậy, ngay lúc đó Triệu Hoa Vũ xác thực đang ở bên cạnh Hoàng Tam, nếu không thật sự nghĩ tới đám người Hoàng Tam có thể lưu loát chạy thoát tới đây sao? Còn ngồi ở đây chơi mạt chược? Quả thật chính là chuyện cười.
Nơi này có bốn người đang ngồi, ngoại trừ Hoàng Tam, ba người còn lại đều là lâm cảnh. Mà mấy người đi cùng Hoàng Tam đã sớm bị hắn thả đi, mang theo con mồi quay về huyện thành. Hoàng Tam cũng muốn trở về, nhưng vì Triệu Hoa Vũ nói sẽ không có việc gì nên lưu lại đánh mạt chược, vì vậy hắn lưu lại. Kỳ thật Hoàng Tam biết, vì mấy người Triệu Hoa Vũ kẹt tiền, muốn hắn đánh bạc đưa tiền mà thôi.
Hoàng Tam có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên không thể!
- Hoàng Tam, mày thật xác định người của mày đều đi trở về rồi sao?
- Đúng vậy, lúc ấy vì quá mức bối rối mọi người đều tách rời ra, không xảy ra chuyện gì đi?
- Không có chuyện gì, bọn hắn đâu phải lần đầu tiên đi ra săn thú, nếu xảy ra chuyện tự nhiên biết chạy trốn. Yên tâm đi, sẽ không bị bắt đâu!
Hoàng Tam thản nhiên nói.
- Ha ha, nếu như vậy chúng ta cũng không cần lo lắng, cho dù lão đầu kia đã chết, sao biết người nào nổ súng. Nào, tiếp tục đánh bài, đừng động, nhị điều, tao hồ!
Triệu Hoa Vũ cười to nói.
Một mạng người, ở trong mắt bọn hắn thật không đáng giá!
Đáy lòng Hoàng Tam vốn có chút bận tâm, nhưng nghĩ tới chuyện như vậy bọn hắn không phải làm lần đầu tiên, những thợ săn ngày trước bị bọn hắn bắn chết không phải trực tiếp ném xuống khe suối cho qua chuyện. Huống chi bắn chết chỉ là một ông già, chẳng qua ngày mai thầm cho người đưa ít tiền cho gia đình bọn hắn là xong. Nghĩ tới đây Hoàng Tam cũng không hề lo lắng, dựa vào hậu trường lâm cảnh, hắn sợ cái cầu!
- Triệu ca, hôm nay vận khí của anh thật tốt, tiếp tục chơi, tôi thật không tin không thắng một lần!
Hoàng Tam cười lớn nói.
Bếp lò trong phòng trực ban cháy rực, ngay lúc Hoàng Tam vừa bắt được một lượt bài tốt chuẩn bị thắng một trận, bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm tiếng ngừng xe, ngay lập tức bên tai bốn người vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Sao lại thế này? Đã trễ như vậy còn có ai tới chỗ chúng ta?
Triệu Hoa Vũ nghi hoặc nói.
- Triệu ca, có phải đám người của Cát Gia Lĩnh đã tới hay không?
Hoàng Tam có chút lo lắng nói.
- Sẽ không, đám người Cát Gia Lĩnh dù dữ dằn thế nào cũng không dám làm ra loại chuyện này. Hai người đi ra nhìn xem, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Triệu Hoa Vũ tùy ý xua tay, không hề để trong lòng chút nào.
Phanh!
Chẳng qua hai người khác vừa đứng dậy, còn chưa mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy bung ra, một luồng gió lạnh ập vào, mấy thân ảnh xuất hiện trong phòng, người đi đầu chính là Cát Hậu.
- Là hắn, chính là bọn hắn nổ súng, tôi nhận thức người này, là hắn, là hắn bắn chết Cát gia gia!
Cát Hậu đảo mắt qua bốn người, chỉ vào Hoàng Tam liền hô lớn, trong mắt phun ra lửa giận, giống như muốn đem Hoàng Tam giết chết tại chỗ.
Hoa lạp!
Nháy mắt Hoàng Tam nhìn thấy Cát Hậu, có tật giật mình, thân hình đứng bật dậy, không cẩn thận đem cả bàn mạt chược lật úp xuống, toàn bộ con bài đều rơi xuống đất, lăn đầy sàn nhà.
- Các anh là ai? Biết đây là địa phương gì sao? Còn dám ban đêm xông vào khu vực của đội phòng hộ rừng?
Triệu Hoa Vũ nhìn mấy thân ảnh trước mắt hét lớn.
- Triệu Hoa Vũ, uy phong của anh thật lớn ah!
Từ Viêm từ phía sau bước ra, lúc này hắn không thể để Tô Mộc đi vào, trước khi tình thế chưa trong sáng, hắn phải đi vào trước tìm hiểu tình huống.
- Tôi còn tưởng là ai? Đây không phải Từ cục sao? Làm vậy là ý gì? Từ cục, trễ như vậy anh tới địa bàn của tôi, đây là muốn làm gì? Trung đội phòng hộ rừng hình như không có giao tế gì với phân cục công an trấn Hắc Sơn đi.
Triệu Hoa Vũ nhướng mày nói.
- Đừng nói nhảm, Triệu Hoa Vũ, chuyện anh đã làm thì tự biết, theo chúng tôi đi một chuyến đi!
Từ Viêm vung tay lên:
- Đều mang về cho tôi!
- Tôi xem ai dám động tới!
Triệu Hoa Vũ nói xong liền rút khẩu súng lục trực tiếp vỗ lên bàn, hai mắt đầy dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Viêm:
- Từ Viêm, đừng cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, nơi này là trung đội phòng hộ rừng, muốn giương oai cũng không tới lượt anh giương oai. Làm vậy là ý gì? Muộn như vậy anh mang người tới đây, chẳng lẽ muốn nhục nhã huynh đệ sao? Nếu thật là như vậy cũng đừng trách huynh đệ không cho anh mặt mũi, gọi toàn bộ mọi người rời giường, bản thân tôi muốn nhìn ai dám giương oai trong địa bàn đội phòng hộ rừng chúng ta!
- Vô pháp vô thiên!
Sắc mặt Tô Mộc xanh mét đi vào, Hoàng Tam vừa nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt lộ diễn cảm kinh ngạc:
- Tại sao là anh? Tại sao anh ở chỗ này?
Theo sau còn chưa đợi Tô Mộc nói chuyện, Hoàng Tam liền lộ ra vẻ mặt như có suy nghĩ gì:
- Tôi còn nói là chuyện gì xảy ra, nguyên lai là tiểu tử này, trễ như vậy còn mang theo Từ cục trưởng tới đây, có phải muốn làm thịt hàng của chúng tôi không? Huynh đệ, rốt cục anh hỗn thế nào? Làm sao lại tâm đen như vậy ah. Tôi đã nói tôi sẽ cung hàng cho anh, anh lại chơi trò này với tôi, thật không biết điều chút nào.
Vài câu nói làm mọi người sửng sốt!
Đây là chuyện gì?
Đường đường phó chủ tịch huyện sao lại buôn bán với tên lưu manh? Truyền đi ra còn có thể gặp người sao?
Nhưng Tô Mộc lại biết Hoàng Tam là có ý gì, hắn vẫn cho rằng Tô Mộc là người muốn mua thịt rừng. Nhưng lúc này Tô Mộc không có ý tứ cãi cọ với hắn, hài cốt Cát Xuân Vượng chưa lạnh, nếu còn tiếp tục dây dưa ở đây thật có lỗi với ông lão đã chết kia.
- Từ Viêm, còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt người!
Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.
Nghe lời này, sắc mặt Hoàng Tam trầm xuống:
- Huynh đệ, chơi đùa ra lửa đi? Có biết con đường này là ai, anh cứng rắn cắm vào, chết người!
- Từ Viêm, tôi mặc kệ là có chuyện gì, hiện tại cho anh một cơ hội, mang theo người của anh cút ra ngoài cho tôi, anh nên biết nơi này không phải địa phương cho anh giương oai! Cút!
Triệu Hoa Vũ lạnh lùng nói.
Trong mắt Từ Viêm hiện hàn quang, khóe môi hiện nụ cười lạnh, đã sớm muốn thu thập tên Triệu Hoa Vũ này, thật vất vả bắt được cơ hội, sao có thể bỏ qua. Gọi nhịp với tôi phải không, tôi cho các ngươi hò hét!
- Tất cả đều mang về, có ai dám phản kháng, luận tội phản kháng người thi hành công vụ xử lý!