Quan Bảng

Chương 404: Công viên, mèo hoang, lão đầu

Quan Ngư đi cũng không quá lâu, đợi sau khi nàng trở về, trong tay đã cầm hai chén cà phê nóng, điều này khiến cho Tô Mộc có chút bất ngờ. Ở chỗ như thế này, vẫn có cà phê nóng?


- Đừng lấy làm lạ, quầy bán quà vặt của Vương thẩm tuy nhỏ, nhưng vị trí không tệ, nơi này cũng chỉ có một quầy bán quà vặt của thím ấy. Anh nhìn thấy không, tất cả tòa nhà bên kia đều là cao ốc. Những thành phần tri thức trong đó đều quen tới quầy hàng của Vương thẩm. Bọn họ chỉ cần đến liền gọi cà phê. Cho nên Vương thẩm mới làm thêm cái này, nếm thử đi, tay nghề của Vương thẩm thật sự không tệ.


Quan Ngư giải thích.
- Được!
Sau khi Tô Mộc nhận lấy, mỉm cười uống một hớp nhỏ, mùi vị cũng không tệ lắm.


Quan Ngư trực tiếp đi tới bàn đu dây ngồi xuống, theo bàn đu dây đẩy ra, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười. Có thể nói kể từ khi Tô Mộc quen biết Quan Ngư đến giờ, đến hiện tại mới lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của nàng. Lúc trước tuy nói Quan Ngư không phải lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng cũng không lộ ra khuôn mặt tươi cười.


- Mộng tỷ có phải nói với anh chuyện của em rồi không?
Quan Ngư hỏi.
- Nói rồi.
Tô Mộc không phủ nhận.
- Em biết Mộng tỷ tốt với em, nhưng anh không cần để trong lòng, chuyện của em em có thể giải quyết.
Quan Ngư bình tĩnh nói.


- Em có thể giải quyết? Em định giải quyết như thế nào? Thật ra Lý Mộng cũng không nói cho anh quá mức cặn kẽ, anh cũng chỉ biết một cách đại khái. Nói thí dụ như người khi dễ em chính là một bạn học, hiện tại có lẽ đang học đại học? Hắn tên là gì, trong nhà rốt cuộc có bối cảnh gì. Quan Ngư, những chuyện này chẳng lẽ em định một mình gánh chịu hay sao? Một mình sống trong thế giới như vậy? Chẳng lẽ em không biết, đây là một loại biểu hiện không chịu trách nhiệm.


Tô Mộc nói.
- Không chịu trách nhiệm?
Quan Ngư từ bàn đu dây nhảy xuống, nhìn bầu trời bao la phía trước, chậm rãi nói:


- Sự ra đời của em chính là một bi kịch, khi em vừa ra đời cha ruột đã vứt bỏ mẹ con em mà đi. Em còn có lý do gì đi chất vấn người khác đay nghiến chúng em? Thống khổ lớn nhất trên thế giới, từ thời khắc em mới ra đời cũng đã phủ xuống người em. Anh nói cho em nghe xem, em có thể làm gì? Con người không có phân biệt cao thấp sang hèn, ai ai cũng bình đẳng, những lời này nếu đặt là trước kia em còn tin, nhưng hiện tại em cũng không tin nữa ròi.


- Anh cho rằng em muốn xin nghỉ học sao? Thật không dám giấu diếm, chỉ cần em có thể tham gia thi tốt nghiệp trung học, em có lòng tin trở thành thủ khoa thủ đô. Nhưng vậy thì thế nào? Kết quả không phải là em không thể tham gia thi tốt nghiệp trung học sao? Lý do là cái gì? Cũng bởi vì một tên nam nhân mập mạp như heo để ý đến em, sau khi biểu lộ bị em cự tuyệt, liền thông qua thủ đoạn ti tiện đối phó với mẹ em, ép em xin nghỉ học. Nếu không phải hắn có một người cha làm phó khu trưởng, anh cho rằng trường học có nhẫn tâm đồng ý cho em xin nghỉ học không?


- Em không phải là các anh, không phải là người ngậm thìa vàng ngay từ khi ra đời như các anh, từ thời khắc mới ra đời, các anh đã có cuộc sống và địa vị người khác không có cách nào sánh bằng. Cho nên nói cuộc sống của em em không gánh chịu cũng không có cách nào, về phần cái gọi là gánh chịu. Em tình nguyện gánh chịu tất cả gánh nặng áp trên vai em, cũng không hi vọng xã hội xấu xa này lại khiến mẹ của em phải rơi lệ.


Có lẽ bởi vì kìm nén quá lâu, khi Quan Ngư nói điều này, trên mặt đã bắt đầu chảy nước mắt. Giọt nước mắt trong suốt, dọc theo gương mặt chảy xuống, rơi xuống trên mặt đất, hòa tan trong lòng Quan Ngư.
- Ô ô!


Quan Ngư đột nhiên lật úp chén cà phê, sau đó trực tiếp ngồi chồm hổm trên mặt đất, ban đầu còn thấp giọng khóc thút thít, rất nhanh đã lớn tiếng khóc lóc:


- Anh có biết không? Em sắp không chịu đựng nổi rồi, anh cho rằng em muốn một cuộc sống như thế sao? Nhưng em có thể làm được gì? Em thật sự không trụ được rồi, có đôi khi em thật sự muốn dứt khoát cắn răng nhắm mắt lại, đồng ý với yêu cầu của người kia. Như vậy tối thiểu có thể làm cho hắn bỏ qua cho mẹ em, để cho mẹ em có thể sống vui vẻ.


Tô Mộc nhìn Quan Ngư giống như đứa bé, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc nức nở, trong đáy mắt xẹt qua vẻ tức giận. Hắn có thể thật sự cảm nhận được, hiện tại Quan Ngư khóc nức nở cũng không phải biểu diễn, mà thật sự bị kéo căng quá chặt, cho nên mới khóc nức nở trước mặt một người xa lạ như hắn. Nếu đổi lại là người quen, Quan Ngư cũng sẽ không toát ra loại thất thố này.


Có đôi khi có một số việc có thể tùy ý làm trước mặt người xa lạ, bởi vì sau khi làm, mọi người chia tay cũng không cần gặp nhau nữa.
- Khóc đi, trút bỏ hết mọi đau khổ trong lòng em đi.


Tô Mộc từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Quan Ngư khóc nức nở, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, nhưng không nói gì nữa.


Quan Ngư hiện tại cần một người lắng nghe, chứ không phải một người an ủi. Lúc này bất kỳ lời an ủi nào đều vô dụng, đều không có tác dụng. Thậm chí mỗi lời an ủi ngươi nói ra, sẽ đưa đến hiệu quả ngược lại.


Nàng khóc nức nở cũng không kéo dài quá lâu, đại khái sau mười phút, Quan Ngư liền từ trên mặt đất đứng lên, xoa xoa đôi mắt có chút đỏ bừng, nhìn Tô Mộc nói:
- Thật xin lỗi, để anh chê cười rồi.
- Không có!
Tô Mộc nghiêm túc nói:


- Quan Ngư, thật ra anh cũng không phải người như em nghĩ, là con cháu quyền quý gì đó. Anh và em giống nhau, thậm chí còn không bằng em. Anh xuất thân nông thôn, trong nhà có bố mẹ cùng một em gái đang học đại học. Cho nên khi anh nhìn thấy em, liền cảm giác rất thân thiết, đó là bởi vì nếu em vẫn còn đi học..., hiện tại có lẽ cũng là sinh viên năm nhất giống như em gái anh rồi.


Quan Ngư giật mình nhìn Tô Mộc, nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, bối cảnh của Tô Mộc lại quá đơn giản như vậy, là xuất thân nông thôn sao? Từ trong mắt Tô Mộc nàng có thể đoán được, Tô Mộc tuyệt đối không nói dối.


Vốn Quan Ngư cho rằng Tô Mộc có thể tùy ý nói chuyện với một người như Lý Nhạc Thiên, có thể thu thập một người như Tôn Nguyên Thắng, ít nhất cũng phải có một bối cảnh nào đó. Nhưng bây giờ xem ra, mình sai lầm rồi, ở đây có rất nhiều chuyện mình không có cách nào tưởng tượng.
- Xin lỗi!


Quan Ngư nói.


- Tại sao lại nói xin lỗi, em không làm gì có lỗi với anh cả. Quan Ngư, thế giới này có lẽ có rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng em cũng phải tin tưởng, thế giới này vẫn còn rất nhiều công bằng. Việc chúng ta phải làm chính là biến những chuyện không công bằng thành công bằng, nếu như em tin lời anh, anh nguyện ý giúp em. Quan Ngư, đừng hoài nghi mục đích anh nói lời này, anh không có bất kỳ ý nghĩ nào với em cả, chỉ là muốn giúp em mà thôi.


Tô Mộc nói.


Giống như Tô Mộc nói, thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, nếu như anh thấy cũng không vươn tay ra giúp đỡ, vậy chỉ có thể làm cho những chuyện không công bằng này tăng lên. Từ ngày Tô Mộc làm quan đến giờ, trong lòng luôn ôm trách nhiệm giúp đỡ nhân dân, đừng nói Quan Ngư là người mình người quen biết, cho dù không quen biết, Tô Mộc cũng sẽ không làm như không thấy.


Nghĩ đến cuộc sống của Quan Ngư có chút giống như mình, nghĩ đến Quan Ngư từ nhỏ đã mồ côi cha, nghĩ đến Quan Ngư bởi vì xinh đẹp nên bị một kẻ vô liêm sỉ khi dễ như vậy, Tô Mộc liền cảm thấy trong lòng có luồng lửa giận đang thiêu đốt.


- Anh không thể quản tất cả chuyện bất bình trong thiên hạ, nhưng chỉ cần anh gặp phải, anh sẽ biến chuyện không công bằng thành công bằng. Bởi vì anh muốn cho tất cả mọi người biết, thế giới này cũng không phải là lạnh lùng như người ta nghĩ.
Tô Mộc trầm giọng nói.
- Nói hay lắm!


Khi Tô Mộc vừa dứt lời, Quan Ngư còn chưa kịp lên tiếng, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một thanh âm vô cùng mạnh mẽ. Quan Ngư xoay người, sau khi nhìn thấy là ai, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười, nhảy cà tưng chạy tới, rất tự nhiên ôm lấy đối phương.
- Chu gia gia, ông lại tới cho mèo ăn rồi.


Chu gia gia? Trước mặt Tô Mộc xuất hiện một lão nhân có chòm râu bạc trắng, tuổi tác xấp xỉ như Từ Trung Nguyên, vẻ mặt quắc thước. Nhất là cặp mắt kia, lóe ra ánh sáng sáng trong. Lão nhân mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, trong tay cầm một túi thức ăn cho mèo, ở dưới chân hắn bên là bảy tám chú mèo đi lạc. Con nào cũng giống như rất quen thuộc với lão nhân, không có ý tứ chạy mất.


- Tiểu Ngư Nhi, hôm nay sao cháu lại dẫn người khác tới? Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cháu dẫn theo người xa lạ tới nơi này.
Lão nhân cười liếc nhìn Tô Mộc, ánh mắt rơi xuống người Quan Ngư, hết sức thương yêu hỏi.
- Chu gia gia, Tô đại ca là theo cháu về đây.
Quan Ngư nói.


- Cháu chào ông, cháu là Tô Mộc!
Tô Mộc vội vươn tay ra.
Lão nhân không cự tuyệt, mỉm cười bắt tay Tô Mộc, trong nháy mắt ngón tay hai người đụng nhau, trong đầu Tô Mộc không khỏi run lên, quan bảng hiển lộ ra tin tức thật sự khiến cho hắn cảm thấy giật mình.
Tên họ: Chu Phụng Tiền
Chức vụ: tạm thời chưa có.


Sở thích: gần gũi với tự nhiên, nghiên cứu triết học, cầm kỳ thư họa
Độ thân mật: sáu mươi, lên chức: tạm thời chưa có.
Bệnh không tiện nói ra: mất ngủ.


Chu Phụng Tiền là ai, Tô Mộc mặc dù không biết, bởi vì trên quan bảng cũng không cho thấy hắn chức vụ cụ thể. Nhưng chính vì không cho thấy, mới khiến cho Tô Mộc cảm thấy vô cùng giật mình. Phải biết rằng từ khi Tô Mộc đạt được quan bảng đến hiện tại, tình huống không hiển lộ ra chức vụ rất ít gặp, tương tự như Chu Phụng Tiền chỉ có hai người, một người là Mai Tranh, một người là Từ Trung Nguyên. Tô Mộc không cho rằn Chu Phụng Tiền là một người bình thường, bởi vì Tô Mộc phát hiện, ở cách lão nhân đó không xa, có mấy người theo đuôi.


Vị trí của mấy người này, vừa vặn che chở lão nhân ở chính giữa. Chỉ cần có bất cứ chuyện gì xảy ra, bọn họ tuyệt đối có thể trong nháy mắt chạy tới. Hơn nữa với ánh mắt hiện tại của Tô Mộc, hắn biết thân phận của mấy người này tuyệt đối không đơn giản.


Nếu nói Chu Phụng Tiền là một lão đầu bình thường, Tô Mộc quả quyết sẽ không tin tưởng.


Dĩ nhiên ngoại trừ suy đoán thân phận của Chu Phụng Tiền, Tô Mộc còn cảm thấy giật mình bởi vì độ thân mật của Chu Phụng Tiền đối với hắn cao gần sáu mươi! Sáu mươi, đây cũng không phải một con số đơn giản. Phải biết rằng sáu mươi đã vượt qua độ tiêu chuẩn hai mươi rất nhiều. Chu Phụng Tiền và mình chẳng qua là lần đầu tiên gặp mặt, làm sao lão nhân lại có được trị số độ thân mật cao như vậy?


Mặc dù bởi vì mình đưa Quan Ngư trở về, con số này cũng sẽ không cao như vậy?
Đây cũng là chỗ Tô Mộc nghi ngờ nhất!


Công viên vắng vẻ, bảy tám con mèo lang thang, lão nhân có thân phận không đơn giản, Quan Ngư mới vừa khóc nức nở, tất cả mọi thứ trước mắt khiến cho Tô Mộc đột nhiên có loại cảm giác không thành thật.


Giống như người khác hay nói đùa, ở đất thủ đô, không chừng ngươi đi trên đường tùy tiện gặp phải một lão đầu, có thể là quan lớn cấp tỉnh bộ?
Quá tà môn!