Đường Tú Thi thật sự không biết Tô Mộc muốn làm gì, dù sao hiện tại hắn là một phó chủ tịch huyện, không cần làm ra chuyện kinh doanh riêng đi ? Dựa theo kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của Đường Tú Thi, suy đoán đầu tiên của nàng chính là Tô Mộc muốn giữ lấy danh nghĩa cổ phần trong khu du lịch. Nói đơn giản một chút, Tô Mộc muốn nàng dùng phương thức này đút lót cho hắn.
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên liền biến mất. Bởi vì Đường Tú Thi hiểu được, Tô Mộc trẻ tuổi như vậy đã có thể ngồi lên vị trí này, tuyệt đối không phải kẻ tham tiền. Nếu thật vì chuyện như vậy đem tiền đồ hủy diệt, Tô Mộc cũng không xứng trở thành phó chủ tịch huyện Hình Đường.
Nếu như vậy lại là buôn bán gì ?
Tô Mộc nhìn thấy Đường Tú Thi đã có hứng thú, khẽ cười nói:
- Không biết Đường trợ lý có biết nhà xưởng Gia Hòa trong huyện Hình Đường hay không ?
- Nhà xưởng Gia Hòa ?
Đường Tú Thi cau mày, nàng có chút suy đoán được ý tứ của Tô Mộc, nhưng vẫn chưa thể xác định.
- Đương nhiên biết. Đó là một nhà xưởng quốc doanh nằm trong khu khai phát. Tuy rằng quy mô hơi nhỏ một chút, nhưng dù sao vẫn thuộc quốc doanh. Hơn nữa tôi còn biết rõ nhà xưởng này là do tiền nhậm bí thư huyện ủy trù hoạch xây dựng, từng nổi tiếng một thời gian, nhưng hiện tại đã xuống dốc, gần như phá sản. Không biết Tô chủ tịch nhắc tới nhà máy này là có ý gì ?
- Đường trợ lý, xem ra cô rất quen thuộc với mọi chuyện trong huyện Hình Đường. Nếu như vậy tôi cũng không nói dài dòng, cô có hứng thú hợp tác với Gia Hòa hay không ?
Tô Mộc hỏi.
- Hợp tác với Gia Hòa ?
Đường Tú Thi không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu:
- Tô chủ tịch, tôi thật sự không biết tập đoàn Cự Nhân có thể hợp tác gì với Gia Hòa.
- Sao có thể nói không có gì để hợp tác ? Không phải là không có, mà là các vị không nghĩ tới mà thôi. Đường trợ lý, tôi cũng không che giấu, ý nghĩ của tôi rất đơn giản, tôi nghĩ muốn tập đoàn Cự Nhân bỏ vốn nhập cổ với Gia Hòa, Gia Hòa lấy nhà xưởng cùng trang bị họ có để nhập cổ, hai bên tiến hành hợp tác, sản xuất nước uống!
- Sản xuất nước uống ?
Đường Tú Thi như có suy nghĩ gì.
Làm một người quản lý chuyên nghiệp, Đường Tú Thi chẳng những đem chuyện mình cần phụ trách làm được tận thiện tận mỹ, nếu như có thể nàng còn nghĩ đủ biện pháp mưu phúc lợi cho tập đoàn. Giống như hiện tại, nàng không tin Tô Mộc chỉ thuận miệng nói ra, mặt sau nhất định còn có cơ hội phát triển.
- Không sai. Chính là sản xuất nước uống!
Tô Mộc nói thẳng:
- Đường trợ lý, kỳ thật không cần tôi nhiều lời các vị cũng đã có điều hiểu biết. Phong cảnh trong trấn Hắc Sơn xinh đẹp tuyệt trần, mà nước suối nơi này lại có rất nhiều khoáng vật chất, nếu như cô không tin, đây là báo cáo điều tra chất lượng nước nơi này.
Nói xong Tô Mộc lấy ra một phần báo cáo đưa tới, Đường Tú Thi cũng không lật xem mà cầm trong tay. Đúng như lời Tô Mộc đã nói, nàng là người phụ trách cảnh khu nơi này, đối với chất lượng nước suối nơi đây tự nhiên cũng có hiểu biết thật rõ ràng.
Thậm chí nàng đã có chuẩn bị, một khi hoàn thành xong công tác xây dựng cảnh khu, nàng sẽ đề nghị với tập đoàn xây dựng thêm một nhà máy nước khoáng.
Nhưng Đường Tú Thi thật sự không ngờ, chuyện này mình còn chưa đi làm thì Tô Mộc đã trực tiếp nói ra. Chẳng lẽ ý nghĩ kinh tế của người này lại linh quang như vậy ?
Nhưng làm một thương nhân, tuy biết rõ việc này có nhiều triển vọng nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng phải nghĩ đủ biện pháp mưu cầu ích lợi lớn nhất mới phù hợp phong cách làm việc của nàng.
Đường Tú Thi không nói chuyện, Tô Mộc cũng không nói tiếp, chỉ chậm rãi uống cà phê. Dù sao hắn đã đem ý tứ nói ra, mà Đường Tú Thi có chấp nhận hay không phải xem ở nàng. Kỳ thật lựa chọn tốt nhất của Tô Mộc chính là tập đoàn Cự Nhân, bởi vì họ ở bên cạnh, mà khu du lịch còn do họ kinh doanh.
Nếu cùng hợp tác đối với ai cũng tốt, nhưng nếu Đường Tú Thi vẫn do dự, Tô Mộc cũng không ngại đi tìm nhà đầu tư khác.
- Tô chủ tịch, anh nói chuyện này đúng là chuyện tốt. Nhưng anh nên biết hiện tại nhà xưởng Gia Hòa đã sắp phá sản. Lúc này nếu chúng tôi hợp tác, chính là trợ giúp bọn họ, như vậy chúng tôi phải chiếm cổ phần nhiều hơn.
- Đương nhiên đây là nói về hợp tác. Kỳ thật cá nhân tôi càng ưa thích dùng một loại phương thức khác giải quyết. Đó chính là Cự Nhân bỏ vốn thu mua lại nhà xưởng Gia Hòa, sau đó tự mình sản xuất. Nói như vậy còn có thể giảm bớt thật nhiều phiền toái không cần thiết, không biết ý của Tô chủ tịch thế nào ?
Đường Tú Thi mỉm cười nói.
Đường Tú Thi là người đại diện của tập đoàn Cự Nhân trong trấn Hắc Sơn, nàng tự nhiên hiểu được quan hệ giữa ông chủ cùng Tô Mộc. Cho dù trong vấn đề này không có ích lợi gì, nhưng ông chủ vẫn sẽ đáp ứng giúp cho hắn, chế tạo chiến tích cho hắn. Nếu là như vậy Đường Tú Thi cũng không ngại dùng phương thức khác trợ giúp mà không cần tiếp tục bàn tới chuyện hợp tác.
Đây tuyệt đối là một cô gái thông minh!
Đáy lòng Tô Mộc thầm khen Đường Tú Thi, từ khi hai người ngồi xuống bàn chuyện, nàng không hề có chút ý lui nhường hay sợ hãi.
Kỳ thật ý tưởng của Đường Tú Thi cũng không sai. Tô Mộc cũng biết đây là một cách giải quyết vấn đề. Việc cải cách xí nghiệp quốc hữu vốn là một chuyện nóng nảy nhất, chỉ cần làm xí nghiệp hồi sinh trở lại, các công nhân không bị mất việc làm, vẫn tốt hơn là làm cho họ bị thất nghiệp.
Nhưng nếu việc này bị đem ra làm lợi thế đàm phán, không khỏi làm cho Tô Mộc có chút không thoải mái. Chuyện này hắn chưa từng liên lạc qua với Đỗ Phẩm Thượng, chính là vì không muốn làm quan hệ của hai người ảnh hưởng tới việc hợp tác kinh doanh bình thường.
- Đường trợ lý, cô nên biết tuy hiện tại Gia Hòa đã suy bại, nhưng còn chưa tan rã. Gia Hòa có nhà xưởng hoàn thiện, có vị trí độc đáo, có nhân mạch nhất định còn có kỹ thuật thành thục. Có thể nói không chút nào khoa trương, chỉ cần các vị đồng ý hợp tác, Cự Nhân có thể ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành sản xuất sản phẩm.
Tô Mộc nói.
- Vậy thì thế nào ?
Đường Tú Thi không chút dao động:
- Tô chủ tịch, lời của tôi tin tưởng anh cũng đã hiểu được. Trừ phi Cự Nhân chiếm được ưu thế cổ phần khống chế, hoặc là chúng tôi thôn tính cả Gia Hòa. Bằng không Cự Nhân sẽ không đầu tư. Hơn nữa chúng tôi làm như vậy cũng là một loại phương pháp giải quyết vấn đề, anh sẽ không phản đối đi ?
- Đương nhiên sẽ không!
Tô Mộc cười nói:
- Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, làm cho Gia Hòa hồi sinh, bất kỳ biện pháp nào tôi cũng đồng ý. Yêu cầu của tôi kỳ thật chỉ có một, chính là Gia Hòa sống lại. Công nhân cũng có việc làm, chỉ cần làm được điều này còn lại đều dễ nói.
- Tô chủ tịch, anh có thể đại biểu trong huyện sao ?
Đường Tú Thi đột nhiên hỏi.
- Có thể!
Tô Mộc mỉm cười, hắn biết vì sao Đường Tú Thi hỏi lời này, nếu hắn không thể đại biểu trong huyện đưa ra quyết định, nói nhiều hơn nữa chỉ là phí công.
- Hiện tại tôi được phân công quản lý khu khai phát, chuyện lớn nhỏ đều có quyền quyết sách, việc này cô không cần phải hoài nghi.
Kỳ ngộ, kỳ ngộ lớn!
Đường Tú Thi không khỏi mừng rỡ vô cùng, thẳng thắn mà nói, nàng không ngờ Tô Mộc lại có thể làm ra nhượng bộ. Mà bởi vì sự nhượng bộ của hắn, làm cho nàng thấy được tương lai quang minh.
Cự Nhân đầu tư Gia Hòa thật sự là không khó khăn, thậm chí còn có thể thu mua trọn vẹn cả nhà máy.
- Đường trợ lý, kỳ thật tôi còn một lời đề nghị, không biết cô có nguyện ý nghe qua hay không ?
Tô Mộc hỏi.
- Cái gì ?
- Cô nên biết tập đoàn Chu thị cũng sắp kiến thành, đợi khi nhà máy sản xuất nước uống Gia Hòa dựng lên, ngoại trừ sản xuất nước suối còn có thể nghiên cứu sản xuất Duẩn Tiêm trà cùng vài chủng loại khác. Tôi nghĩ mọi người cùng nhau kiếm tiền, so với một mình làm cũng tốt hơn đi.
Tô Mộc mỉm cười nói.
Đường Tú Thi nghe được lời này, trong lòng càng thêm kích động, ánh mắt nhìn Tô Mộc càng nóng rực, nàng thật sự không nghĩ tới ánh mắt của Tô Mộc lại sắc sảo tới như thế.
Nói thật ra nàng đã sớm chú ý tập đoàn Chu thị, nàng còn có dự định nếu có thời gian sẽ đi gặp Chu Nhan thương lượng thủ tục hợp tác, thật không ngờ Tô Mộc lại nói ra trước tiên.
- Tô chủ tịch, chuyện này quan hệ trọng đại, tôi không thể lập tức trả lời anh. Tôi cần thương lượng với tổng tài, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ mau chóng liên hệ với anh.
Đường Tú Thi thẳng thắn nói.
- Được, không thành vấn đề!
Tô Mộc cười gật đầu.
Mục đích chuyến đi lần này đã hoàn thành, như vậy kế tiếp chỉ cần chờ tin tức. Hơn nữa Tô Mộc cũng biết không cần chờ thêm bao lâu. Đỗ Triển là một thương nhân rất quyết đoán, có thể lấy được lợi ích, vì sao không đầu tư ?
Bàn xong chính sự, trên mặt Đường Tú Thi chợt thả lỏng, ánh mắt nhìn Tô Mộc mang theo vẻ phức tạp nói không nên lời.
- Tô chủ tịch, anh thật sự khiến cho tôi phải giật mình. Khi tôi mới tới anh chỉ là một trưởng trấn, sau lại trở thành bí thư trấn ủy. Thật không ngờ chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, anh đã lên làm phó chủ tịch huyện, thật sự là lợi hại!
- Tôi có lợi hại cũng không bằng Đường trợ lý, nghe nói tiền lương của cô một năm mấy triệu. Với tuổi tác của cô đây làm tới được bước này tuyệt đối đủ làm cho đa số đàn ông phải xấu hổ.
Tô Mộc khẽ cười nói.
- Nhưng mà…
Ngay lúc Đường Tú Thi định mở miệng, Tô Mộc đột nhiên khựng lại làm cho nàng hứng thú.
- Nhưng mà cái gì ?