Ngưu Đức Thành ? Nghe được tên này, Từ Viêm cùng Tô Mộc không khỏi liếc nhau. Tuy nói huyện Hình Đường không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ. Ở địa phương như vậy đều có thể gặp được người của Ngưu Đức Thành, hơn nữa còn là con hắn, đây không thể không nói đúng là một loại duyên phận. Chỉ là duyên phận như vậy cũng giống như lúc trước Tô Mộc gặp được Ngưu Đức Thành, làm cho người ta phẫn nộ khó chịu.
- Cha anh là Ngưu Đức Thành ? Ngưu Đức Thành là ai ?
Tô Mộc hờ hững hỏi.
- Cái gì ? Mày lại không biết Ngưu Đức Thành là ai ? Lừa gạt tao sao! Huyện Hình Đường này còn có ai không biết cha tao, biết công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng sao ? Đó là cha tao mở ra, tao chính là con trai duy nhất của ông ấy, Ngưu Giá Cường! Hôm nay nếu tụi mày không cho tao lời giải thích, tao cam đoan đời này tụi mày cũng đừng mong có ngày lành mà sống. Thật nghĩ tụi mày có chút tiền thì dám sính anh hùng trước mặt tao, tao phi!
Ngưu Giá Cường hung hăng càn quấy hô.
- Ông chủ, anh đừng ngăn cản tôi, cho dù tôi bị xử phạt cũng phải đánh cho hắn một trận!
Từ Viêm nói xong liền muốn ra tay.
- Từ Viêm, đừng gấp!
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Đối phó cặn bã như vậy, nếu để cho anh bị xử phạt thật sự là không đáng giá.
- Ông chủ, vậy anh nói làm sao bây giờ ?
Từ Viêm hỏi.
- Báo cảnh, đi theo trình tự chính quy!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Từ Viêm biết lần này Ngưu Giá Cường gặp xui xẻo, nếu Tô Mộc để cho hắn động thủ thì tình huống không xấu bao nhiêu. Hiện tại ngược lại, Tô Mộc lại dùng trình tự chính quy, ý nghĩa dù là ai đi cầu tình cũng vô dụng, hôm nay Tô Mộc nhất định xử lý Ngưu Giá Cường!
Ngưu Giá Cường ah Ngưu Giá Cường, tựa như lời mày nói, thật sự cho rằng mình có chút tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao ? Mày chờ xem, sẽ có lúc mày phải khóc!
- Báo cảnh, ha ha!
Ngưu Giá Cường như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, ngửa mặt lại cười ha hả, ngón tay chỉ tới:
- Muốn báo cảnh phải không ? Không cần, bên kia không phải còn có công an giao thông sao ? Lão Trương, tới đây đi!
Ngưu Giá Cường vừa dứt lời, hai công an giao thông đứng gần nơi đó chưa từng mở miệng nói chuyện mới lảo đảo đi qua. Nhìn khuôn mặt hơi đỏ của bọn họ, rõ ràng là đã uống rượu.
Hai công an giao thông, người lớn hơn một chút tên Trương Hải, người trẻ tuổi hơn tên Lý Tân, Lý Tân luôn đi theo Trương Hải, là đồ đệ của hắn.
Kỳ thật hai người đã sớm tới nơi này, hơn nữa còn là Ngưu Giá Cường gọi họ tới, nhưng họ chưa đi qua là vì Ngưu Giá Cường nói mình có thể xử lý chuyện này. Cũng phải, theo hai người xem ra nếu ngay mấy đứa nhóc còn không thu thập được, Ngưu Giá Cường không khỏi quá vô dụng rồi.
Nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện nhạc đệm như vậy, thật sự có người không thấy rõ tình thế, nhảy ra muốn làm anh hùng trượng nghĩa.
Về chuyện mà Cẩu Đản đã nói, trong lòng Trương Hải chẳng đáng là gì. Ai không gặp chuyện xui xẻo đây, nếu người nào gặp phải thì cứ tự mình chịu phận bất hạnh.
- Làm gì vậy, làm gì vậy, đều tan, tan!
Trương Hải đi tới, đảo qua toàn trường liền lớn tiếng ồn ào, nhìn thấy mọi người lui ra sau mấy bước, tiếp tục hô:
- Là ai muốn báo cảnh ah ?
- Tôi!
Ngưu Giá Cường hét lớn:
- Cảnh quan, tôi muốn báo cảnh!
Rất giả đi! Trình độ diễn trò thật quá vụng về! Vừa rồi người là hắn gọi tới, hiện tại ngược lại còn làm như không biết, còn hô cảnh quan cái gì.
Gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ như vậy.
- Sao lại thế này ?
Trương Hải hỏi.
- Là mấy đứa nhỏ này vừa rồi chơi đùa ngoài đường, thiếu chút nữa hại tôi bị lật xe, làm xe tôi bị trầy, tôi muốn đòi bồi thường!
Ngưu Giá Cường giành nói trước.
- Là vậy phải không ?
Trương Hải quay đầu hỏi.
- Không phải, đương nhiên không phải như thế!
Cẩu Đản la lớn.
- Đứa con nít biết cái gì, câm miệng đứng qua một bên.
Trương Hải nhướng mày nói.
- Ông ?
Bởi vì có Tô Mộc đứng bên cạnh, dũng khí của Cẩu Đản không khỏi lớn hơn, nhìn thái độ của Trương Hải, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng.
- Cẩu Đản, có chú ở đây, đừng sợ, chú đòi công đạo cho cháu.
Tô Mộc cúi người ôn nhu nói, nghe được lời này của hắn, Cẩu Đản siết chặt nắm tay.
- Cháu không sợ!
Thật sự không sợ sao ? Cẩu Đản dù sao chỉ là đứa trẻ, chỉ mới học phổ thông cơ sở mà thôi. Trong lòng mỗi đứa bé đều được giáo dục, chú công an là vì dân phục vụ, nhưng tình huống thực tế bây giờ thì sao ? Đây chính là chú công an được tán dương trong sách học ở trường của bọn trẻ đó sao ?
Hai người Trương Hải thật sự không biết, bởi vì bọn họ, tâm linh của bọn trẻ sản sinh ảnh hưởng tồi tệ, thế cho nên đã thay đổi nhân sinh quan của bọn nhỏ.
- Đỗ Liêm, anh lưu lại xử lý việc này, nhớ kỹ đi trình tự chính quy.
Tô Mộc lạnh nhạt nói, nếu thật sự còn dây dưa với bại hoại như Trương Hải, thật sự là tự đánh mặt mình.
- Dạ!
Đỗ Liêm lớn tiếng đáp.
Mặc dù Đỗ Liêm chỉ mới đi theo Tô Mộc, nhưng lại có thể đoán được nguyên nhân Tô Mộc nói lời này, hắn rõ ràng muốn đem sự tình làm lớn, đem đám người này bắt được, hung hăng xử lý.
- Còn muốn chạy ? Ai bảo anh đi! Anh là đương sự, nhất định lưu lại, chờ đợi chúng tôi xử lý. Còn anh nữa, vừa rồi chúng tôi chính mắt nhìn thấy anh đánh người, anh cũng không được đi.
Đôi mắt Trương Hải say lờ đờ mông lung hô to.
Hắn hô thì hô, lại không muốn sống tiến lên một bước, trực tiếp chặn ngang trước người Tô Mộc, miệng đầy mùi rượu, thần thái kiêu căng.
- Nói chính là anh, lại vẫn muốn trốn, có biết nếu anh đi chính là chạy án. Còn muốn đi, anh đi cho tôi nhìn thử xem!
- Đúng vậy, lưu lại, đi theo chúng tôi về đội một chuyến đi.
Lý Tân đứng bên cạnh phụ họa.
Tô Mộc vốn đang nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại nhìn bộ dáng say khướt của hai người trước mắt, còn không phân biệt đen trắng, nhất thời giận quá thành cười. Ánh mắt đảo qua hai người, thanh âm lạnh lùng hỏi:
- Thật sự muốn tôi theo các anh quay về trong đội sao ?
- Cũng không phải nhất định phải về đội, nếu hai bên có thể thầm giải hòa, không phải là không được.
Trương Hải ợ hơi rượu nói.
- Giải hòa ? Được thôi, chỉ cần gọi mấy thằng nhóc này quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó ba người này cũng quỳ xuống gọi tôi một tiếng ông nội thì tôi sẽ xem như chưa phát sinh chuyện gì.
Ngưu Giá Cường ngạo khí nói.
- Gọi anh là ông nội ?
Ánh mắt Tô Mộc hiện ra sát khí, ông nội của hắn là ai ? Đó là Từ Trung Nguyên, hiện tại hai công an giao thông này cũng dám hung hăng càn quấy muốn làm ông nội của hắn.
Các người là thứ gì ? Cũng dám nhục nhã ông nội của ta!
- Cút ngay!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Dám mắng chúng tôi, muốn bị thu thập phải không ?
Trương Hải cùng Lý Tân nói xong liền ra tay, muốn đánh ngã Tô Mộc xuống đất, nhưng ngay nháy mắt hai người vung tay, thân ảnh Tô Mộc đã lướt ngang qua, đồng thời hai tay đánh ra nhanh như chớp, hung hăng đấm vào bụng hai người.
Cảm giác đau đớn toàn tâm truyền tới, Trương Hải cùng Lý Tân lập tức ngã nhào xuống đất, trên trán tuôn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
- Anh dám đánh lén công an ?
Trương Hải run giọng nói.
- Đánh lén công an ? Hai người các anh cũng xứng làm công an! Tôi đã nhớ kỹ số hiệu của hai người, chờ xem, nếu các anh còn có thể tiếp tục mặc chế phục này, tôi tùy các anh xử trí.
Tô Mộc nói xong liền xoay người rời đi, hiện tại trong lòng hắn đang lo lắng Đường Kha, thật sự không có tâm tư lưu ở nơi này.
Chuyện nơi đây giao cho Đỗ Liêm là được, tin tưởng hắn hiểu nên làm sao giải quyết.
Hơn nữa Tô Mộc cũng không sợ hãi sẽ có người đem chuyện này ra nháo sự, đừng nói đem Từ Trung Nguyên đưa ra tuyệt đối đè chết những người dám khiêu khích, chỉ nói vừa rồi Tô Mộc ra tay đều cực nhanh, không ai nhìn thấy rõ ràng.
- Kháo, nhìn mấy người các anh mà cũng dám làm ông nội người ta, tôi phi! Không cần Tô chủ tịch động thủ, tôi đã có thể thu thập các anh! Phi, thật sự làm cảnh đội mất mặt!
Từ Viêm hung hăng phun nước bọt, xoay người truy theo Tô Mộc, vừa chạy vừa bấm điện thoại.
- Cha, tụi con ở chỗ bệnh viện Đông Giao, Tô chủ tịch thiếu chút nữa bị hai công an giao thông tập kích, cha nhanh chóng cho người tới đi. Đúng rồi, thư ký Đỗ Liêm của Tô chủ tịch đang ở đây.
Lý Tân bị đánh ngã dưới đất, dù sao hắn còn trẻ nên lỗ tai cũng thính. Kỳ thật khi hắn bị đánh ngã, đã nhận ra Từ Viêm là ai. Sắc mặt hắn đại biến, chẳng qua còn chưa kịp kêu ra miệng ngay sau đó nghe Từ Viêm gọi điện thoại, lập tức làm trong lòng hắn trầm xuống.
- Các anh dám đánh lén công an, tôi…
- Sư phụ, lần này chỉ sợ chúng ta có phiền toái lớn.
Lý Tân ngắt lời Trương Hải, run giọng nói.
- Phiền toái gì, không phải chỉ là một nhà giàu mới nổi sao ? Có bản lĩnh gì chứ, có tiền còn nhiều hơn công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng sao ?
Trương Hải khinh thường nói.
- Không phải, người nọ là con trai của Từ cục, Từ Viêm.
Lý Tân run giọng nói.
- Cái gì ?
Trương Hải vừa nghe, đầu óc ầm ầm nổ tung, không thể tin được bối cảnh của Từ Viêm, gấp giọng hỏi:
- Hắn thật là con trai của Từ cục ?
- Phải, tôi đã gặp qua hắn vài lần.
Lý Tân khẳng định nói.
- Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!
Trương Hải lẩm bẩm:
- Không được, không thể nhận xui như vậy. Chúng ta chẳng qua chỉ là chân chạy, việc này cho Ngưu Đức Thành ra mặt, hắn có phương pháp.
Nhưng lời của hắn còn chưa dứt, bên cạnh đã vang lên một thanh âm, lập tức đem hi vọng của hắn đánh nát.
- Là 110 sao ? Tôi là Đỗ Liêm, là tân nhậm thư ký của Tô chủ tịch, tôi muốn báo cảnh, chúng tôi ở bên ngoài bệnh viện Đông Giao bị hai công an giao thông tập kích…
Đỗ Liêm thản nhiên nói.
- Tô chủ tịch, làm sao có thể ? Không ngờ hắn là chủ tịch huyện!
Ngưu Giá Cường cũng nghe được lời nói của Đỗ Liêm, hơn nữa nghe thật rõ ràng, chính vì nghe được cho nên sắc mặt hắn cũng xám như tro tàn.
Nếu Tô Mộc chỉ là một nhà giàu mới nổi, Ngưu Giá Cường cũng không sợ hãi, chiêu bài công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng cũng không phải vô dụng, trong huyện Hình Đường tuyệt đối có thể đi ngang.
Nhưng vì sao hắn lại là chủ tịch huyện!
Người khác không biết, Ngưu Giá Cường lại hiểu rõ ràng, sở dĩ công ty Đỉnh Tượng không thể đi vào chiếm giữ trấn Hắc Sơn, hoàn toàn vì bị Tô Mộc hủy diệt. Vì sao hắn lại xui xẻo như vậy, lại gặp phải tang môn tinh Tô Mộc ở đây ? Vận khí của hắn thật quá xui đi ?
Không, mình không tin hắn là chủ tịch huyện!
Cho dù hắn là chủ tịch huyện thì đã sao ? Không có bằng chứng, hắn có thể ăn mình hay sao ? Hừ, nếu mày dám chắn tài lộ của công ty Đỉnh Tượng, đừng trách lần này tao không cho mày mặt mũi!
Nghĩ tới đây, hắn lấy di động gọi điện, thấp giọng nói vài câu, khép lại di động, thần sắc càng thêm lãnh ngạo.
- Tô Mộc, chúng ta hãy chờ xem, nhìn xem lần này mày có thể làm gì tao ?