Giải quyết xong chuyện nghỉ phép, Tô Mộc nhìn sắc trời, sắp tới lúc nên ăn cơm chiều. Không ngờ chuyến đi phố đồ cổ kéo theo bao nhiêu biến động làm Tô Mộc không kịp ăn cơm trưa. Bây giờ Tô Mộc mới có rảnh suy nghĩ tại sao Từ Trung Nguyên xuất hiện ở phố đồ cổ ? Từ Trung Nguyên không thể nào rảnh rỗi quá bày hàng vỉa hèn bán chơi.
- Chờ lần sau gặp Từ lão mới biết đáp án được. Nhưng ta có nên nhận Từ lão làm gia gia nuôi không ? Thương gia gia cho ta câu hỏi hóc búa đây.
Suy nghĩ việc này làm Tô Mộc nhức đầu, không phải hắn không muốn nhận Từ Trung Nguyên mà tại sự việc đến quá đột ngột làm hắn không kịp trở tay.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc đang suy nghĩ nên đi đâu ăn no nê thì điện thoại reo chuông.
- Anh Diêm!
Diêm Sùng hỏi:
- Tô Mộc, mới rồi ta bận chút chuyện nên để chế độ rung, không nghe điện thoại báo. Sao vậy, có chuyện gì không ?
Tô Mộc cười nói:
- Anh Diêm, em vốn muốn nhờ Anh Diêm xin phép giùm nhưng bây giờ không cần nữa.
- Cậu muốn xin nghỉ ? Được, anh biết rồi.
Diêm Sùng hơi ngạc nhiên nhưng gã hiểu chuyện không hỏi lý do.
- Tô Mộc, nhớ là quan hệ của chúng ta không tầm thường, có gì cần nhờ cứ nói.
- Anh Diêm yên tâm, em sẽ không khách sáo.
Tô Mộc và Diêm Sùng nói vài câu rồi cúp máy.
Két két két két két!
Tô Mộc cất bước đi hướng gánh hàng rong bên cạnh trường Đảng chợt có chiếc Audi dừng bên cạnh, hai khuôn mặt ló ra cửa sổ xe làm Tô Mộc mỉm cười.
Trịnh Mục cười nói:
- Huynh đệ, đứng đó làm gì. Đi, mời ngươi ăn bữa thịnh soạn.
Lý Nhạc Thiên hét to:
- Lên xe!
Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục vốn không ở Thành phố Thịnh Kinh, hai người trong thủ đô. Ai ngờ Thành phố Thịnh Kinh xảy ra chuyện lớn, Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục vội ngồi máy bay trở về, rốt cuộc bắt kịp Tô Mộc. Thật ra nhờ Trịnh Đậu Đậu mật báo nên hai người mới nhanh chóng tìm được Tô Mộc.
Trịnh Mục cười nói:
- Huynh đệ giỏi, không ngờ ngươi được phân phối vào trường Đảng học, lại còn chế tạo chuyện lớn thế này.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Chuyện này nói đến thật khiến người ta ghét.
Trịnh Mục nói:
- Ghét ? Nếu vậy ta sẽ cho ngươi biết đầu đuôi vụ việc, tên khốn Điền Bất Câu đi vào trong kia đều khai hết. Điền Bất Câu tìm ngươi là vì Doãn Hải Đào nhờ, Điền Bất Câu không ngờ sẽ đụng phải Từ lão. Giờ chẳng những Điền Bất Câu xui, bố của hắn cũng bị song quy theo.
Lý Nhạc Thiên gằn giọng:
- Cậu ấm đời thứ hai chứ có gì hay. Huynh đệ, nếu ngươi không muốn ra tay thì để ta làm, bảo đảm đùa chết hắn mà không cần vận động quan hệ trong nhà.
Lý Nhạc Thiên, công tử ca đỉnh cao trong thủ đô không thèm để thứ như Doãn Hải Đào vào mắt. Doãn Hải Đào dám gây sự với Tô Mộc, lại còn tay chân không sạch sẽ, bị điều tra ra, gã có muốn trốn cũng khó.
Tô Mộc hỏi:
- Hiện bọn họ bị xử lý thế nào ?
Trịnh Mục cười khẩy nói:
- Còn xử lý sao nữa ? Bọn họ uy hϊế͙p͙ Từ lão, đó là nguyên lão Đảng quốc dân, sao thoát tội nổi ? Cha con Điền Quế Lượng bị song quy, Dược liệu Tam Vị bị niêm phong, Doãn Hải Đào và Doãn Hùng bị tù tội. Tiết lộ cho ngươi biết, bọn họ sẽ bị tù chung thân, suốt đời không ra được.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Vậy thì tiếc quá.
Lý Nhạc Thiên nóng nảy hỏi:
- Không nói bọn họ nữa. Huynh đệ, ta nghe bảo Từ lão định thu ngươi làm cháu nuôi nhưng đến bây giờ ngươi chưa đồng ý, có thật không ?
Tô Mộc đáp:
- Thật.
Lý Nhạc Thiên la lên:
- Má ơi, huynh đệ, đầu óc của ngươi có bình thường không ? Từ lão là ai ? Là người mà lão gia tử nhà ta cũng phải kêu một tiếng thủ trưởng, ngươi không chút suy nghĩ đã từ chối. Có Từ lão làm bùa hộ mệnh thì ngươi có thể đi ngang trong Trung Quốc, sao ngu dại từ chối vậy ?
Tô Mộc nói:
- Ai bảo ta từ chối ? Ta chỉ đang suy nghĩ.
Lý Nhạc Thiên nói:
- Còn suy nghĩ cái khỉ gì ? Đồng ý ngay đi!
Trịnh Mục chậm rãi nói:
- Đúng vậy! Tô Mộc, làm huynh đệ sẽ không hại ngươi. Từ lão muốn thu ngươi làm cháu nuôi là đã trải qua suy nghĩ kỹ càng.
- Đến bây giờ ta không rõ vì sao Từ lão biết ngươi, nhưng nếu đã gặp dịp may thì ngươi đừng từ chối. Đây là cơ hội cũng là tạo hóa cho ngươi. Ta biết ngươi không thích bị người nói trèo lên cao nhờ vào cửa sau, nhưng ngươi nên biết trong Trung Quốc không thể bỏ qua nhân mạch.
- Làm quan đến cái ghế nhất định nếu sau lưng không có người che chở, ngươi muốn thăng quan tiếp chỉ là mơ tưởng viễn vông. Không phải ta khuyên ngươi nên làm gì, đạo lý đơn giản nhất là phải bò lên càng cao mới thực hiện khát vọng của ngươi tốt hơn. Đừng nói với ta khát vọng đó không phải điều ngươi muốn.
Trịnh Mục xem Tô Mộc là huynh đệ mới khuyên nhủ. Tô Mộc hiểu rõ mấy câu này, lại tưởng tượng nhận Từ Trung Nguyên làm ông nuôi được đến ích lợi, thế là hắn không do dự nữa.
Tô Mộc cười nói:
- Huynh đệ, ta biết nên làm sao.
Tô Mộc tin Thương Đình sẽ không hại hắn.
Trịnh Mục nhìn bộ dạng của Tô Mộc là biết hắn đã nghĩ thông, cười to bảo:
- Biết thì tốt.
Lý Nhạc Thiên cười to bảo:
- Chỉ tính điều này đáng để ba huynh đệ chúng ta nhậu một bữa.
Tô Mộc hét to:
- Ai sợ ai ? Đi!
Nam nhi sao có thể không khinh cuồng ?
Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Tô Mộc cần tạm thả lỏng.
Ba huynh đệ Tô Mộc lái xe đi uống rượu. Bên kia trong biệt thự Đế Hoàng uyển, Từ Trung Nguyên đã tỉnh, lão ngồi trên ghế nệm trong thư phòng, khép hờ mắt thư giãn.
Phương Thạc khép tư liệu lại, trầm giọng nói:
- Lão thủ trưởng, đây là những tin tức chúng ta có được, thật trăm phần trăm. Tô Mộc là nhân tài, trong thời gian ngắn biến Hắc Sơn trấn thành hương trấn giàu có, dẫn dắt nhiều dân chúng nghèo cùng làm giàu, là bí thư trấn ủy hợp cách. Với năng lực của Tô Mộc dù ta cho hắn làm chủ tịch huyện cũng không thành vấn đề.
Trước khi đến Thành phố Thịnh Kinh Từ Trung Nguyên không nghiên cứu nhiều về Tô Mộc, hôm nay gặp gỡ lão mới kêu Phương Thạc đi sưu tầm tin tức. Ai ngờ mấy tin này làm mắt Từ Trung Nguyên sáng rực.
Sau lưng Tô Mộc không chỉ có tổ tông bộ đội đặc chủng Mai Tranh, còn có đại sư kinh tế Ngô Thanh Nguyên chống lưng. Càng hiếm có là Tô Mộc được Thương Đình chọn trúng, năng lực của bản thân hắn.
Nhiều điều kiện tổng hợp làm tâm tính Từ Trung Nguyên rất kích động.
- Thương lão đang cho ta cơ hội sao ?
- Có tôn tử như thế chết cũng không tiếc.