Hiện tại Mã Phấn rất sợ, gã không ngờ cứ nghĩ là lão già bình thường nhưng lại có súng, tài bắn giỏi, không nhắm đã bắn trúng ngay cổ tay gã. Độ chính xác thế này so với những tay súng thiện xạ không yếu hơn.
Mã Phấn cũng không dám ra lệnh phá cửa. Rất đơn giản, con trai của lãnh đạo bị nhốt bên trong, nếu dồn Tô Mộc vào đường cùng, hắn giết Điền Bất Câu thì gã đừng hòng leo lên trên.
Mã Phấn ra lệnh:
- Bao vây chỗ này lại, không có lệnh của ta thì không ai được nổ súng!
Mã Phấn quay sang gọi điện thoại.
Hôm nay là cuối tuần, Điền Quế Lượng ở bên ngoài giải buồn. Điền Quế Lượng vốn không định bắt máy, nhưng thấy là thân tín Mã Phấn thì miễn cưỡng nghe.
- Tiểu Mã, có chuyện gì sao ?
Mã Phấn vội nói:
- Lãnh đạo, có chuyện lớn, hiện Bất Câu bị người nhốt trong phòng thẩm vấn đội hình cảnh, trong tay đối phương có súng. Mới rồi tôi bị bắn trúng, lãnh đạo thấy bây giờ nên làm sao ?
Điền Quế Lượng từ mặt không biểu tình bỗng chốc hoảng hốt:
- Cái gì ?
Điền Bất Câu là con trai bảo bối của Điền Quế Lượng, gã không thể bị gì.
Điền Quế Lượng tức giận quát:
- Ngươi nói Bất Câu bị người nhốt trong phòng thẩm vấn ? Đối phương cầm súng ? Ngươi bị bắn trúng ? Mã Phấn, ngươi đúng là phân ngựa, chuyện như vậy cũng làm ra được. Trước lúc bắt đi ngươi không biết xét người sao ?
Mã Phấn đánh trống lảng:
- Thị trưởng nói xem bây giờ nên làm sao ?
- Ổn định bọn họ, ta quay về ngay.
Điền Quế Lượng đỏ mặt tía tai cúp máy, vội chạy ra khỏi phòng. Điền Quế Lượng vừa đi vừa lau mồ hôi trán.
- Đối phương có súng, việc này không nhỏ, không thể sơ sẩy, phải xin bộ đội võ cảnh hỗ trợ. Đúng, phải xin phép mới được!
Điền Quế Lượng đang đi hướng chỗ đỗ xe bỗng chốc móc di động ra bấm số điện thoại của đội trưởng đội võ cảnh Thành phố Thịnh Kinh.
- Lão Lý, ta đây, lão Điền, có chuyện cần nhờ các người giúp, là vầy . . .
Đội hình cảnh, phòng thấm vấn.
Điền Bất Câu sợ hãi co ro trong góc tường, run cầm cập, mắt tràn ngập sợ hãi. Điền Bất Câu lớn đầu như vậy làm bao nhiêu chuyện xấu đếm không xuể, trong gã toàn chiếm quyền chủ động, đâu như bây giờ bị người quyền đấm cước đá, chết người là đối phương cầm súng.
Điền Bất Câu thầm nghĩ:
- Doãn Hải Đào ơi là Doãn Hải Đào, chờ khi nào ta ra ngoài sẽ tính sổ với ngươi. Chỉ tại ngươi cung cấp tình báo sai lầm hại ta lưu lạc đến nông nỗi này.
Từ Trung Nguyên ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn Tô Mộc:
- Tô Mộc, cháu không thấy lạ tại sao ta có súng sao ?
Tô Mộc cười nói:
- Lạ ? Tại sao cháu phải thấy lạ ?
- Ban đầu cháu không biết lão nhân gia là ai, cho rằng người bán hàng rong nhưng coi như "đẹp trai" nhất, có khí chất tiên phong đạo cốt nhất quán vỉa hè.
- Sau đó trong quán hoành thánh, cháu thấy hai người ngồi sau lưng người thì đoán ra thân phận của người chắc không đơn giản.
- Bây giờ người rút súng ra, dám bắn súng trong đội hình cảnh, nếu cháu không đoán sai chắc người là đại nhân vật cấp trên ? Còn về người là ai, hiện làm chức vụ gì thì cháu không đoán ra.
- Cháu đoán được những điều này rồi người nói xem cháu có cần thấy lạ tại sao người có súng không ?
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Nếu cháu nói thẳng người là Từ Trung Nguyên chắc người sẽ hết hồn.
Từ Trung Nguyên nghe Tô Mộc nói thì cười phá lên:
- Đẹp trai nhất quán vỉa hè ?
Từ Trung Nguyên chưa từng nghe có ai khen người như thế.
Từ Trung Nguyên cười hỏi:
- Tô Mộc, nói thật là cháu khiến ta rất bất ngờ. Có quyết đoán, trí tuệ, lòng can đảm. Nếu ta không thấy tận mắt, đổi lại là ai nói thì ta sẽ không tin. Cháu không cần để bụng chuyện này, ta đã nói là ta sẽ giải quyết, mang cháu an toàn không tổn hao gì đi ra ngoài thì sẽ làm được. Chờ ra ngoài rồi đi uống với lão già này hai ly không ? Ta nghe nói cháu ngàn chén không say.
Tô Mộc cung kính nói:
- Xin tuân lệnh.
Nghe nói ? Nghe ai nói ? Tô Mộc thầm suy đoán.
- Các người còn muốn đi ra ngoài ? Nằm mơ đi. Nơi này là đội hình cảnh, các người dám nổ súng tại đây, đó là chống lại cảnh sát, khiêu khích tôn nghiêm pháp luật!
- Đúng vậy! Biết điều thì mau buông súng xuống, ngoan ngoãn dìu chúng ta dậy không chừng sẽ được phán xử khoan hồng, nếu không sẽ cho ngươi ngồi trong tù!
- Nhanh chóng đầu hàng đi!
Tô Mộc quét mắt qua, lạnh lùng quát:
- Nếu hai ngươi không muốn giống như Điền Bất Câu thì im ngay.
Hai hình cảnh nhìn Điền Bất Câu, không dám hó hé câu nào.
Mã Phấn đứng trên hành lang hét to:
- Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, mau thả con tin và ra đầu hàng, đây là con đường duy nhất của các ngươi. Ta lặp lại lần nữa, đi ra đầu hàng ngay!
Từ Trung Nguyên lẩm bẩm:
- Chắc cũng sắp đến rồi.
Mã Phấn đang định hăm dọa tiếp thì nhiều quân nhân cầm súng tự động lao tới, bọn họ chĩa họng súng vào các hình cảnh đứng trong hành lang, hét lớn.
- Tất cả không được cử động, buông súng xuống. Ai dám nhúc nhích giết ngay tại chỗ!
Mã Phấn nhìn quân nhân trước mắt, kinh ngạc giây lát sau quát to:
- Các ngươi là ai ? Thuộc bộ đội nào ? Sao dám xông vào hình cảnh đội ? Không biết nơi này là cơ cấu chấp pháp chứ không phải quân doanh của các ngươi sao ?
Mặc dù Mã Phấn rất sợ, mấy cây súng này là hàng thật, các quân nhân phát ra sát khí thật trăm phần trăm. Nhưng Mã Phấn biết nếu gã không dám nói câu nào thì sẽ càng tệ hại hơn.
Địch Vạn Tùng tức giận quát:
- Cút!
Địch Vạn Tùng xoay người hỏi đằng sau:
- Lão Phương, có phải người này không ?
Phương Thạc bước ra, gật đầu, nói:
- Là hắn.
Địch Vạn Tùng lạnh lùng cười:
- Đúng người là được.
Địch Vạn Tùng chỉ vào Mã Phấn:
- Người bị ngươi mang đi từ phố đồ cổ đâu ? Bọn họ đang ở đâu ?
- Ta . . .
Mã Phấn dụi mắt. Gã có nhìn lầm không ? Đúng rồi, người đứng trước mắt là thiếu tướng Địch Vạn Tùng Quân khu tỉnh, tỉnh ủy thường ủy tỉnh Giang Nam.
Cái gì Mã Phấn cũng dở chứ khả năng nhận mặt người thì siêu giỏi, gã dựa vào tài này kiếm cơm ăn, nếu không nhận rõ người thì sẽ gây ra trò hề.
Mã Phấn sợ hãi phập phồng. Bỗng cửa phòng thẩm vấn truyền ra thanh âm trầm ổn.
- Địch đại pháo, la lối cái gì, lão tử chưa chết.