Quan Bảng

Chương 249: Trường chính trị tỉnh!

Mặc dù Tô Mộc được nghỉ bảy ngày nhưng lo tiếp đón mấy quan viên Hắc Sơn trấn đã ngốn hết hai ngày thời gian. Cái này còn do Tô Mộc cố gắng áp súc, chỉ nói chuyện với lãnh đạo trung tâm. Đây là bước đi cần thiết, Tô Mộc không muốn xảy ra chuyện người đi trà lạnh.


Hắc Sơn trấn là chỗ phát triển kinh tế thứ nhất Tô Mộc tạo ra khi bước vào quan trường, là chiến tích lập nghiệp của hắn. Bất cứ lúc nào Tô Mộc sẽ không bỏ Hắc Sơn trấn.


Hắc Sơn trấn mãi mãi nhớ công Tô Mộc. Nếu không nhờ Tô Mộc thì bây giờ Hắc Sơn trấn vẫn là chỗ nghèo nàn, rách nát. Nếu không phải thích điệu thấp, một đám thôn dân Hắc Sơn trấn đủ làm hắn mệt chết.


Dàn xếp xong chuyện Hắc Sơn trấn, Tô Mộc ở lại huyện Hình Đường một ngày. Tô Mộc sắp rời đi nửa năm, trong thời gian này hắn tìm cách khiến những người mình chơi thân lên chức, đây là hy vọng duy nhất trong lòng hắn. Cục diện cũng phát triển theo hướng Tô Mộc thiết kế.


Trong một quán rượu nhỏ ở thành phố trấn.
Tô Mộc bưng ly rượu lên, mỉm cười nói:
- Lão bí thư, xin chúc mừng.


Ngồi đối diện Tô Mộc chính là lão bí thư của Hắc Sơn trấn, Lương Xương Quý. Nhưng bây giờ Lương Xương Quý không còn là phó chủ tịch huyện mà thành phó chủ tịch huyện thường vụ trăm phần trăm. Huyện Hình Đường trống hai danh ngạch phó thường vụ cuối cùng rơi vào tay Lương Xương Quý. Nhϊế͙p͙ Việt thích sắp xếp này, Trương Thụy An cũng không phản đối nhiều.


Hết cách, ai kêu bây giờ Hắc Sơn trấn phát triển thế không thể đỡ. Lương Xương Quý lập nghiệp từ Hắc Sơn trấn, vị trí trống phó thường vụ hơi vận động một chút thì chắc chắn rơi vào tay Lương Xương Quý. Hơn nữa Lương Xương Quý lớn tuổi, sắp về hưu, làm xong chuyến này là xuống ghế được rồi.


Trong tình huống đó Trương Thụy An cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội Lương Xương Quý. Vì hiện tại Lương Xương Quý là phó chủ tịch huyện thường vụ ủy ban huyện, nếu lão cố ý thì bên cạnh sẽ tụ tập một đám người. Trở mặt với Lương Xương Quý chỉ có hại không lợi lộc gì cho Trương Thụy An. Một chủ tịch huyện không khống chế được ủy ban huyện thì quá muối mặt.


Lương Xương Quý hùngh ồn nói:
- Khỉ con nhà ngươi đừng truê chọc ta nữa. Ta biết vị trí của ta đến như thế nào, nếu không có ngươi thì lão cậu ta đây đừng mơ ngồi vào vị trí phó chủ tịch huyện thường vụ trước khi về hưu. Cạn ly vì việc này đi, cạn!
Tô Mộc cười uống rượu:


- Cạn!
Lương Xương Quý hỏi:
- Cháu có biết xảy ra chuyện gì không? Tại sao điều cháu đi trường chính trị tỉnh huấn luyện học tập nửa năm? Hắc Sơn trấn sắp xếp hết chưa?


Toàn là câu thật lòng thật dạ, đổi lại người khác sẽ không hỏi thẳng như Lương Xương Quý. Chỉ vì Lương Xương Quý có quan hệ rất quan trọng với Tô Mộc. Nếu không nhờ Lương Xương Quý, Tô Mộc không có tư cách bước vào quan trường. Không khoa trương khi nói Lương Xương Quý tạo nên Tô Mộc có hết mọi thứ hiện nay, kẻ dẫn đường tràn đầy ân tình.


Tô Mộc chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm Lương Xương Quý, hắn cười nói:


- Lão cậu, chuyện lần này là do cháu gây lớn chuyện trong thành phố, cấp trên sợ ảnh hưởng nên mới điều cháu đi. Nhưng không sao, bây giờ Hắc Sơn trấn đã bước lên quỹ đạo, giao cho Trương An làm cháu cũng yên lòng. Hơn nữa có lão cậu ở trong huyện tọa trấn, cháu không tin có mặt lão cậu còn ai lật trời đổ nước trong Hắc Sơn trấn được.


Lương Xương Quý nói:
- Cháu cứ yên tâm đi, Hắc Sơn trấn là tâm huyết của cháu và ta, dù có liều mạng già thì ta tuyệt đối không để ai phá hỏng. Nào, uống rượu!
- Cạn, cháu kính lão cậu một ly!
Tô Mộc và Lương Xương Quý nói chuyện một lúc rồi đi.


Tô Mộc đã dàn xếp hết tất cả những gì cần làm, hắn không cần tiếp tục ở lại huyện Hình Đường nữa. Tô Mộc ngồi trên xe từ Trấn Long Tỉnh về Tô trang.
Lương Xương Quý nhìn Tô Mộc khuất xa, nhỏ giọng nói:


- Cây non ngày xưa giờ đã trưởng thành khỏe mạnh. Tô Mộc, lão cậu rất mong chờ ngày thấy ngươi trưởng thành cây to chọc trời, một mảnh lá che trời, phúc ấm hương thôn.


Mấy ngày còn lại Tô Mộc ở nhà với Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan. Lần này đi Thành phố Thịnh Kinh không biết mất bao lâu, Tô Mộc không yên lòng nhất là bố mẹ. Sau sự kiện bị ủy ban kỷ luật thành phố mang đi hiệp trợ điều tra làm Tô Mộc trưởng thành hơn nhiều, trút bỏ non nớt, thích ứng quan thuật chốn quan trường hơn.


Sự kiện này làm Tô Mộc trưởng thành, hắn cũng cảm giác rõ ràng bố mẹ lớn tuổi. Thời gian dần trôi, mỗi ngày Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan sẽ già hơn. Nếu có thể thì Tô Mộc cố gắng rút ra thời gian bên bố mẹ. Tô Mộc muốn kêu hai người ở chung với mình, nhưng Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan không muốn rời khỏi Tô trang, rời đi nơi bọn họ đã sống hơn nửa đời người.


Ngẫu nhiên đi ra ngoài dạo chơi thì được, kêu Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn chắc chắn hai người không đồng ý. Từng sợi tóc bạc, mỗi sợi là năm tháng lắng đọng.


Tô Mộc biết Tô trang có nhiều đứa trẻ giống Tô Mộc và Tô Khả, nhưng đa số bởi vì gia đình khó khăn mà sớm bỏ học. Có chỉ học xong cấp 3, có người chưa học cấp 2.


Trong tình huống đó Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan thông qua mua bán đặc sản vùng núi nuôi hai anh em đi học. Thứ khác có thể từ bỏ nhưng về điều này thì Tô Lão Thực cắn răng kiên trì đến cùng, chỉ có đọc sách mới có đường ra. Tô Lão Thực không muốn Tô Mộc cả đời giống như gã chết già trong Tô trang.


Nam nhi đại trượng phu cần có trái tim phiêu bạt, miễn Tô Mộc thành tài thì Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan mệt nhọc cực khổ mấy cũng cam lòng. Giờ nhà Tô Mộc là gia đình người trong Tô trang hâm mộ nhất, bọn họ không nhờ vào may mắn mà có nguyên nhân cố gắng.


Tô Mộc hưởng thụ gia đình êm ấm được mây ngày thì rời khỏi Tô trang, đến Thành phố Thịnh Kinh.


Hiện giờ là mùa xuân, gió mát ấm áp ập vào mặt. Tô Mộc say mê hít sâu vài lần. Tạm thời rời khỏi Hắc Sơn trấn, huyện Hình Đường ồn nào, hắn cảm thấy giải thoát, tâm tình vui sướng như lúc còn học trường đại học hễ đến kỳ nghỉ bảy ngày sẽ sướng rơn.


Tô Mộc không là loại người thích hành động cao điệu, dù đến trường chính trị tỉnh cũng vẫn vậy. Tô Mộc không để ai đưa rước, một mình cõng ba lô chứa vài món đồ là xong. Lúc trước học đại học Tô Mộc đã biết trường chính trị tỉnh tỉnh Giang Nam nằm ở đâu. Lần đó Tô Mộc đại biểu đoàn thanh niên cộng sản hội sinh viên đại học Giang Nam đưa tài liệu, nên lần này đến trường chính trị tỉnh hắn không thấy xa lạ.


Tô Mộc đứng trước trường học khí thế trang nghiêm, trong lòng vang lên thanh âm:
- Trường chính trị tỉnh, ta đến đây!
Hắn sẽ ở đây nửa năm, lòng Tô Mộc dâng trào xúc động.


Vẻ mặt Tô Mộc tràn đầy thần thánh định bước chân qua cổng trường Đảng thì bên cạnh chợt vang tiếng còi xe hơi inh ỏi. Tô Mộc chưa kịp né tránh, một chiếc xe Audi màu đen lướt qua người hắn. Lái xe quá nguy hiểm, nó trượt sang một li nữa là sẽ đụng Tô Mộc ngã xuống đất.


Nụ cười biến mất trên mặt Tô Mộc, thay thế là sự tức giận.