Tại sao Hồ Vi Quốc đến đây?
Khi Trương Ngâm Tuyên nhìn thấy Hồ Vi Quốc thì đầu óc xoay chuyển nhanh. Chẳng lẽ chuyện này đúng như gã đoán, người đứng sau màn là Hồ Vi Quốc? Nhưng không có lý nào, Hồ Vi Quốc sắp về hưu tại sao tốn công tốn sức xử Tô Mộc? Hồ Vi Quốc không biết rằng lần này không hại được Tô Mộc thì sẽ có rắc rối siêu lớn sao?
Thà khi dễ già chứ đừng coi khinh trẻ, đây chính là thường thức.
Giờ không cần suy nghĩ mấy thứ này, Trương Ngâm Tuyên cười tiến lên trước. Nói sao thì Hồ Vi Quốc lớn tuổi nhất, nên tôn trọng thì phải tôn trọng.
- Thành phố trưởng, sao có rảnh đến đây?
Hồ Vi Quốc hầm hừ nói:
- Ta không đến sao được? Nếu ta không đến đây sợ là bầu trời Thành phố Thanh Lâm sẽ thay đổi.
Lão thành phố trưởng sinh trưởng trong mảnh đất Thành phố Thanh Lâm này, Hồ Vi Quốc có tư cách lên mặt với đám người này. Lý Hưng Hoa công tác tại Thành phố Thanh Lâm ba năm khi đối diện lão thành phố trưởng rắn độc bản xứ thì đa phần buông tay bất đắc dĩ.
Ai kêu thế lực của người ta rắc rối phức tạp trải rộng Thành phố Thanh Lâm?
Hồ Vi Quốc mới thốt lời làm mấy người biến sắc mặt.
Lý Nhạc Dân không chút kiêng dè hỏi:
- Hồ thành phố trưởng, tôi muốn hỏi cái gì gọi là bầu trời Thành phố Thanh Lâm sắp thay đổi?
Hồ Vi Quốc liếc Lý Nhạc Dân, gã không sợ vị thành phố trưởng bối cảnh phức tạp này.
Hồ Vi Quốc trả lời:
- Các người đến đây vì muốn hỏi rõ chuyện Tô Mộc đúng không? Khỏi cần tra xét nữa, Tiêu Vân Sơn đã báo cáo cho ta và ta cũng đồng ý. ủy ban kỷ luật thành phố có tính tự chủ phá án, muốn điều tra cán bộ cấp khoa liên can trái luật chẳng lẽ phải trải qua ai phê duyệt sao?
Ngọn nguồn là đây!
Biết ngay Tiêu Vân Sơn không có lá gan dám điều tra Tô Mộc, thì ra Hồ Vi Quốc ở sau lưng ủng hộ. Lý Nhạc Dân nghe vậy cười nhạt, đúng là tên cậy già lên mặt, cho rằng mình là bí thư thành phố ủy sao?
Sắc mặt Trương Ngâm Tuyên khó xem. Tôn trọng Hồ Vi Quốc không có nghĩa là ngươi được tùy ý làm bậy. Nơi này là địa bàn của ta, ngươi nói năng dõng dạc vậy là sao?
Lý Nhạc Dân tấn công:
- Hồ thành phố trưởng, dù ủy ban kỷ luật phá án có tính độc lập, tôi nghĩ không cần hưng sư động chúng điều tra một cán bộ huyện quản đi? Không cần thứ tự tổ chức sao?
Hồ Vi Quốc thản nhiên nói:
- Ai nói không cần? Chuyện này đột nhiên, sợ Tô Mộc chạy trốn. Về thứ tự thì Đồng chí Nhϊế͙p͙ Việt ở đây, nói tại chỗ này được rồi.
Chu Tùng Lan trầm giọng nói:
- Hồ thành phố trưởng, tôi là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, tại sao tôi không biết việc này? Không biết thì thôi, chúng ta không cần dây dưa vấn đề này nữa. Trương bí thư, ý kiến của tôi rất rõ ràng, lập tức buộc nhóm Hoàng Hòa Quý ngưng điều tra lại, rút hết về nhận ủy ban kỷ luật thành phố thẩm tra nội bộ. Nếu Đồng chí Tô Mộc là hiệp trợ điều tra thì phải nói rõ ràng, nếu không các cán bộ cơ sở công tác trong Hắc Sơn trấn sẽ có bất mãn.
So về tư cách thì Chu Tùng Lan không yếu hơn Hồ Vi Quốc, gã không sợ.
Trương Ngâm Tuyên hỏi:
- Ý kiến của Hồ thành phố trưởng thế nào?
Hồ Vi Quốc nói:
- Chuyện này đã qua sáu, bảy tiếng, cũng nên chấm dứt. Ta không có ý kiến.
Trương Ngâm Tuyên ra lệnh:
- Cứ làm vậy đi. Bí thư Chu, giao cho anh.
Mấy người đi ra văn phòng.
Lý Hưng Hoa cười hỏi:
- Lý bí thư, qua chỗ tôi ngồi một chút không?
Lý Nhạc Dân gật đầu ngay:
- Được.
Trương Ngâm Tuyên híp mắt nhìn. Lúc trước Lý Nhạc Dân và Lý Hưng Hoa quan hệ như gần như xa, điển hình phe trung gian. Trương Ngâm Tuyên rất thích thấy điều này, nếu vì vụ Tô Mộc kéo Lý Nhạc Dân, Lý Hưng Hoa đứng chung chiến tuyến thì thật tệ.
Cả vụ việc thì điều này tạm kéo dài hai, ba tiếng, đúng lúc đó Tô Mộc bị ủy ban kỷ luật thành phố hành hạ trong nhà khách Bạch Lộ.
Nếu để Tô Mộc biết những việc này dính dáng đến Hồ Bình, quan trọng nhất là bố của gã, Hồ Vi Quốc ở sau lưng phá rối thì hắn sẽ mắng lão già kia mấy câu.
Két két két két két!
Giờ là tám giờ tối, Tô Mộc bị nhốt đã mười tiếng. Trong lúc Phùng Bảo, Đổng Lưu thẩm vấn thì cánh cửa bị đẩy mở vang tiếng chói tai. Hoàng Hòa Quý sắc mặt âm trầm bước vào phòng.
Hoàng Hòa Quý nhỏ giọng nói:
- Tắt đèn, bật đèn!
Năm ngọn đèn chói lòa bị tắt, bóng đen bình thường được mở ra.
Đổng Lưu khó hiểu nhìn Hoàng Hòa Quý:
- Chủ nhiệm, sao vào đây?
Hoàng Hòa Quý hít sâu như muốn hút hết không cam lòng vào bụng:
- Tô Mộc, ngươi có thể đi.
Đổng Lưu sốt ruột nói:
- Đi? Đi đâu?
Phùng Bảo cũng nóng nảy:
- Chủ nhiệm, chúng ta vẫn chưa tra hỏi ra. Tô Mộc không khai vấn đề gì, không thể để hắn đi!
Hoàng Hòa Quý nhỏ giọng nói:
- Không đi không được, đây là lệnh của Tiêu bí thư.
Hoàng Hòa Quý ngước nhìn Tô Mộc, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Tô Mộc, đã kết thúc hiệp trợ điều tra, bây giờ ngươi có thể đi. Người của chúng ta đã chờ ở bên ngoài, sẽ đưa ngươi an toàn về Hắc Sơn trấn.
Có thể đi?
Tô Mộc khinh thường liếc Hoàng Hòa Quý. Các người kêu ta đến thì ta đến, kêu đi thì ta đi, trên đời làm gì có chuyện tốt vậy? Các người muốn ta khai phải không? Bây giờ ta lại muốn nghe các người nói gì.
Vẻ mặt Tô Mộc mệt mỏi, mặt tái xanh, môi khô nứt, nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo cứng rắn. Tô Mộc nhìn chằm chằm đám người trước mắt, nếu lâu hơn chút nữa hắn không dám bảo đảm mình sẽ chống đỡ nổi.
Tô Mộc lạnh lùng nói:
- Hoàng chủ nhiệm, các người muốn điều tra đúng không? Ta ngồi ngay đây, các người điều tra đi. Hôm nay nếu các người không cho ta một đáp án thì ta không đi!
Hoàng Hòa Quý nét mặt sa sầm nói:
- Tô Mộc, đừng có đạp mũi lên mặt, ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta phá án như thế nào không đến lượt ngươi chỉ tay chỉ chân. Hôm nay ngươi không đi cũng phải đi, nhấc hắn lên!
Tô Mộc cao giọng quát:
- Ai dám đụng vào ta?
Đổng Lưu nhướng mày nói:
- Ui chao, ngươi còn muốn ở lại đây sao? Được, Hoàng chủ nhiệm, hắn muốn ở đây thì cứ để hắn lại, chúng ta đi.
Trong hành lang bên ngoài chợt vang tiếng bước chân dồn dập, mấy nhân viên phá án ủy ban kỷ luật thành phố ngăn cản.
- Các ngươi không thể đi vào, các ngươi không thể đi vào!
Thanh âm mới vang lên không lâu dường như bị người đẩy ra sau, ngừng bặt.
Mấy bóng người lao vào phòng tạm giam.
- Huynh đệ!
- Tô Mộc!
- Lão Tô!
Mấy người xuất hiện trước cửa chính là Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, Diệp Tích. Khi bọn họ thấy bộ dạng của Tô Mộc thì nổi khùng lên.