Quan Bảng

Chương 219: Quá bậy bạ

Đêm nay Dương Tiểu Thúy mặc rất gợi cảm, đồ tây tiêu chuẩn, mặc áo lót màu trắng bó chặt hai quả cầu sắp nhảy ra ngoài. Hai chân dài mang vớ đen, còn là loại vớ lưới. Váy bao mông vểnh làm người nhìn xịt máu mũi.


Càng đừng nói Dương Tiểu Thúy giật mình há to mồm, môi đỏ gợi cảm trong ánh đèn nhiều màu chiếu rọi càng sáng bóng, làm người ta muốn gặm cắn.


Dương Tiểu Thúy đã giàu rồi nhưng kêu cô bỏ ra hai trăm vạn mua một mặt ngọc thì có đánh chết cô cũng không làm. Lý do rất đơn giản, Dương Tiểu Thúy không dư tiền tiêu xài như thế. Nguyên Kim Bích Huy Hoàng nhìn như rất xa hoa, nhưng Dương Tiểu Thúy mới bỏ tiền trang hoàng xong, hiện tại còn đang mắc nợ.


Lạc Lâm kinh kêu:
- Thật không? Hai trăm vạn!?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lạc Lâm, thật ra bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần em thích là được rồi. Có thích không?
Lạc Lâm nói:
- Thích, nhưng món quà quá quý giá, em không thể lấy, em nhận không nổi.
Lạc Lâm định tháo mặt ngọc hoa lan xuống.


- Đừng, Lạc Lâm, nếu em tháo xuống thì chúng ta không làm bằng hữu nữa.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Em yên tâm, tiền mua miếng ngọc này chính đáng, không phải tham ô, anh tuyệt đối không làm chuyện đó. Nếu em thích thì cứ đeo, quà Tô Mộc đã tặng thì anh không bao giờ lấy lại.


Không phải tham ô! Câu này giảm bớt nỗi lo lắng của Lạc Lâm, miễn cô không liên lụy Tô Mộc, ảnh hưởng đường quan trường của hắn là được, chuyện khác dễ tính. Tuy nhiên mặt ngọc quá quý giá, đến nỗi Lạc Lâm nghẹt thở.


Lạc Lâm từ nhỏ sống trong gia đình giàu có, cô không lo ăn uống. Nhưng Lạc Lâm không khoa trương như vậy, tùy tiện mang mặt ngọc giá hai trăm vạn. Đoạn thời gian trước kiến trúc Lạc thị suýt phá sản, nếu lúc ấy có mặt ngọc như thế này không chừng sẽ giúp nguyên công ty khởi tử hồi sinh, thậm chí mua thêm cũng không thành vấn đề.


Lạc Lâm nói:
- Cái này quá quý trọng.
- Lạc Lâm, nếu ngươi ngại quý không cần thì cho ta đi, ta lấy.
Dương Tiểu Thúy cười nói:
- Ngươi đưa mặt ngọc này cho ta, tối nay ta mặc cho Tô đẹp trai làm gì thì làm, muốn gì cũng được.


Dương Tiểu Thúy trêu ghẹo làm Tô Mộc, Lạc Lâm đỏ mặt. Nếu là trước kia thì Lạc Lâm sẽ xấu hổ không dám ngước đầu lên, hoặc im miệng phớt lờ Dương Tiểu Thúy.
Nhưng đêm nay Lạc Lâm đỏ mặt xong ưỡn ngực cao vút, nói:


- Hừ! Ngươi muốn thì lấy được sao? Ta không cho. Đây là quà sinh nhật của ta, ai nói ta không dám nhận, ta cầm chặt nó rồi.
Dương Tiểu Thúy nói:


- Ui cha cha, hết chịu nổi, thật không chịu nổi. Xem ra đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Nào nào, chúng ta cạn chén rượu này, ta đi công chuyện, các ngươi muốn làm gì thì làm đi.


Dương Tiểu Thúy đứng dậy đến tủ rượu đặt ở góc tường, cố ý lấy một chai rượu đỏ ra, cười rót đầy cho Tô Mộc và Lạc Lâm. Dương Tiểu Thúy bưng ly rượu nhưng không uống hết.
- Nào, chúc thọ tinh bà sinh nhật vui vẻ, sớm gả đi.
- Ha ha ha ha ha ha! Cạn!


Ly rượu uống cạn, Dương Tiểu Thúy đi hướng cánh cửa:
- Tô Mộc, đêm nay Lạc Lâm uống nhiều rượu, ngươi đưa cô về đi, cứ ở trong phòng thế này cũng không tốt.


- Lại thêm hôm nay là sinh nhật của Lạc Lâm, ngươi nên đưa cô ấy đi dạo. Ta đã đặt sẵn phòng, hai người chơi vui rồi quay về nghỉ ngơi là được.


- Lạc Lâm, ta đã đặt sẵn hai phòng, đêm nay ngươi đừng về. Người đầy mùi rượu về nhà sẽ bị mắng, hơn nữa bị ai phát hiện cũng không tốt, ngươi cần chú ý thân phận của mình.
Dương Tiểu Thúy nói xong đặt hai tấm thẻ phòng lên bàn, lắc eo gợi cảm đi ra.


Lạc Lâm nhìn thẻ phòng, cười hạnh phúc:
- Tô Mộc, nào, chúng ta uống tiếp.
Lạc Lâm cầm chai rượu đỏ lên trực tiếp uống.
- Ừng ực ừng ực!
Tô Mộc bất ngờ không kịp cản, Lạc Lâm nốc một đống rượu vào bụng.
Tô Mộc vội giật chai rượu khỏi tay Lạc Lâm:


- Em đừng uống nữa, quá nhiều rồi.
Lạc Lâm nhìn Tô Mộc gần trong gang tấc, hơi thở nam nhân mãnh liệt. Không biết sao người Lạc Lâm nóng ran, cô ăn mặc hở hở hang, định đi phong cách gợi cảm, bị cồn kích động, mắt đưa tình, tay thon ôm cổ Tô Mộc.
Lạc Lâm cười nói:


- Nếu anh không muốn em say thì uống nó đi, anh uống hết rồi thì em không uống nữa.
Tô Mộc hỏi:
- Có thật không?
Lạc Lâm hờn dỗi trừng Tô Mộc:
- Đương nhiên! Hôm nay em là thọ tinh, em quyết định!


Lạc Lâm không còn phong độ nữ biên tập viên số một của huyện, mà như thiếu nữ làm nũng. Nếu người ngoài thấy cảnh này sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Bị Lạc Lâm làm nũng, lòng Tô Mộc rung động, hắn nhấc chai rượu đỏ lên uống, nói đến uống rượu thì hắn không sợ ai.


Lạc Lâm nhìn Tô Mộc ngửa đầu uống rượu, mắt sáng lấp lánh, người càng xao động hơn. Lạc Lâm ngã vào ngực Tô Mộc.
- Lạc Lâm, anh đã uống rượu xong, chúng ta đi.
Tô Mộc lấy mắt kính, mũ, khăn của Lạc Lâm hóa trang cho nàng, nâng Lạc Lâm ra khỏi phòng.


Tim Tô Mộc cũng đập rất nhanh, tay chạm vào da thịt trắng ngọc ngà làm hắn ngứa người. Eo thon nhỏ, tay ngẫu nhiên lướt qua mông săn chắc làm Tô Mộc nóng người. Giống như phản ứng của Lạc Lâm, trong cơ thể Tô Mộc bốc cháy lửa dục.
Tô Mộc thầm nghĩ:


- Không có lý nào, chút rượu như thế không làm khó được ta. Nhưng tại sao thấy nóng người quá vậy?
Tô Mộc dìu Lạc Lâm, mở miệng hỏi:
- Ủa? Lạc Lâm, em sao vậy? Có phải bị bệnh không? Sao mặt đỏ thế?


Lạc Lâm chẳng những mặt đỏ mà hơi thở cũng trở nên dồn dập, người vặn vẹo, trán ướt đẫm mồ hôi.
Lạc Lâm chưa mất hết lý trí, uống nhiều rượu nhưng cô còn biết tình hình xung quanh:
- Nóng, em thấy nóng quá . . . Cơ thể nóng bức . . . Như có lửa đang đốt . . .


Lạc Lâm nói ngắn gọn, thật ra cô thấy ngứa ngáy, mẫn cảm, thở gấp. Ánh mắt Lạc Lâm nhìn Tô Mộc càng nóng cháy, mắt mông lung.
Tô Mộc nhíu mày nói:
- Chuyện gì đây?
Khi Tô Mộc nhìn hai tấm thẻ phòng đặt trong túi thì óc lóe tia sáng.
Không lẽ . . .
Chắc chắn rồi!


Dương Tiểu Thúy làm bậy bạ cái gì, dám giở trò trong rượu. Rõ ràng chai rượu đỏ bỏ thêm thứ khác, hèn gì đêm nay Dương Tiểu Thúy không uống mà cho Tô Mộc, Lạc Lâm uống.
Không được, không thể bỏ qua chuyện này.
Tô Mộc định bụng đi tìm Dương Tiểu Thúy tính sổ.


Lạc Lâm thì thầm bên tai Tô Mộc:
- Tô Mộc, đừng ở đây nữa, mau mang em đi. Nếu anh chưa say hãy lái xe của em, không thì chúng ta kêu xe chở, địa chỉ là . . .