Quan Bảng

Chương 213: Cắt đứt phụ tá đắc lực của ngươi

Chương 174: Cắt đứt phụ tá đắc lực của ngươi
Lâm Thần chạy tới gần:
- Tô bí thư!
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Lâm chủ nhiệm, tôi đã biết chuyện, để đó tôi giải quyết.
Như làm phép, mới rồi Dương Ngọc còn gào khóc bây giờ đứng bật dậy nhanh như chớp:


- Tô bí thư rốt cuộc đến, Tô bí thư phải làm chủ cho chúng ta!
Mã Á Lệ thì càng lúc càng chanh chua hơn, quát nạt Tô Mộc:
- Tô bí thư, nếu ngươi không làm chủ cho chúng ta thì hai ta không sống nữa! Tô bí thư không biết đâu hai tên khốn Lâm Phong Hợp, Mã Tường đã làm tội ác gì!


Sắc mặt Tô Mộc âm trầm nhìn Dương Ngọc, Mã Á Lệ. Đêm qua Tô Mộc đã biết chuyện của Mã Tường, Lâm Phong Hợp, hắn không đoán được vợ của hai người sẽ đến tòa nhà trấn ủy gây sự. Dương Ngọc, Mã Á Lệ như phụ nữ đanh đá la lối, ra thể thống gì? Cho rằng chỗ này là trong thôn, muốn mắng thế nào thì mắng sao?


Tô Mộc không giận mà uy nói:
- Hai người muốn gặp tôi đúng không? Bây giờ tôi đã đến, đi theo tôi. Lâm Thần, cậu cũng đi, những người còn lại không đi làm việc chẳng lẽ chờ tôi mời ăn sáng sao?


Mấy câu nói như sấm rền gió cuốn, mọi người im thin thít, không ai dám xem kịch tiếp. Cả đám chạy khỏi đại sảnh, lo làm việc của mình.
Hiện giờ Tô Mộc đã hình thành uy thế, ai dám vuốt râu hùm?


Quan uy của Tô Mộc làm Dương Ngọc, Mã Á Lệ đanh đá không dám la lối, càn rỡ trước mặt hắn. Tô Mộc không phải người khác, dám chọc giận hắn thì Dương Ngọc, Mã Á Lệ không chịu nổi. Hơn nữa hai người đến tòa nhà trấn ủy vì muốn Tô Mộc ra mặt lấy lại công bằng cho mình. Mã Á Lệ, Dương Ngọc không có gan cãi lời Tô Mộc.


Nhóm người đi vào văn phòng, ngồi xuống.
Tô Mộc hỏi:
- Nói đi, có chuyện gì?
Dương Ngọc cướp lời:
- Ta nói, ta nói!
Dương Ngọc nhanh nhẩu kể hết câu chuyện, khóc lóc nói:


- Tô bí thư nhất định phải làm chủ cho chúng ta. Nếu không phải hai tên khốn nạn thời gian dài không chạm vào chúng ta thì chúng ta đã nhiễm căn bệnh kia rồi.
Mã Á Lệ khóc nói:


- Đúng rồi, hai tên khốn đó muốn hại chết chúng ta. Tô bí thư, bọn họ không xứng làm cán bộ lãnh đạo trong trấn, loại người như vậy nên sớm bị giải quyết!


Đừng thấy Tô Mộc trẻ tuổi, hắn trà trộn trong quan trường lâu, nắm chắc nhân tính. Dương Ngọc, Mã Á Lệ phá bình phá suất, thừa dịp chưa bị nhiễm bệnh muốn né tránh nguồn gốc căn bệnh thế kỷ. Nhưng Tô Mộc không tiện nhúng tay, có câu là thanh quan khó cắt đứt việc nhà.


Mặc dù Tô Mộc làm bí thư trấn ủy, hắn khinh thường nhúng tay vào chuyện nhà người ta. Huống chi là chuyện của Mã Tường, Lâm Phong Hợp, Tô Mộc càng không thèm nhúng tay.


Nhưng Mã Á Lệ, Dương Ngọc gây ầm ĩ như thế, Tô Mộc có thể sớm thực hành kế hoạch suy nghĩ đêm qua. Mã Tường, Lâm Phong Hợp sẽ bị điều khỏi vị trí, hai cái ghế trống phó trưởng trấn thuộc về ai thì còn cần Tô Mộc suy nghĩ thêm. Lâm Thần đi theo Tô Mộc khá lâu, nếu được thì hắn định cất nhắc gã đặt trong ủy ban thành nước cờ không tệ.


Nếu được, Tô Mộc thậm chí muốn đề bạt Từ Viêm làm phó trưởng trấn, nhưng hắn biết việc này không hiện thực. Không phải không thể mà vì Từ Viêm không thích công tác trưởng trấn. Trong lòng Từ Viêm có một khát vọng, bây giờ gã đã xuất ngũ thì nên lăn lộn trong đội cảnh sát, coi như không rời khỏi nghề chính.


Tô Mộc cần vắt óc suy nghĩ sẽ trao hai cái ghế này cho ai.
Những suy nghĩ này lóe nhanh trong đầu Tô Mộc, bây giờ hắn cần giải quyết hai nữ nhân đánh đá trước.
Tô Mộc bình tĩnh nói:


- Chị Dương, chị Mã, chuyện phó trưởng trấn Lâm Phong Hợp, Mã Tường thì chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, miễn là chứng minh sự thật đúng như hai vị nói, tôi chắc chắn sẽ cho hai vị một lẽ công bằng. Việc ly hôn thì tôi nghĩ các người đóng cửa tự giải quyết đi.
Dương Ngọc còn muốn la lối:


- Tô bí thư không thể bỏ mặc chúng ta được, chúng ta . . .
Lâm Thần đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm gầm lên:


- Dương Ngọc, đừng quên thân phận của mình, chị là Đảng viên cộng sản! Ly hôn hay không là chuyện gia đình hai người, chẳng lẽ bắt buộc bí thư quản lý sao? Trong trấn có bao nhiêu chuyện chờ bí thư xử lý, các chị đã lãng phí nhiều thời gian của bí thư. Nếu bí thư nói sẽ chủ trì công bằng cho các chị thì nên biết thỏa mãn, còn tiếp tục càn quấy thì đừng trách tôi không khách sáo với hai chị!


Có vài lời Tô Mộc không thể nói, lúc này cần Lâm Thần đứng ra.
Hai phụ nữ đanh đá Dương Ngọc, Mã Á Lệ nếu không nghiêm túc uy hϊế͙p͙ thì bọn họ dám làm ra chuyện khiến người rớt tròng mắt. Cho nên Lâm Thần không chút do dự quát mắng.


Mã Á Lệ, Dương Ngọc biết nếu tiếp tục làm ầm ĩ sẽ không có lợi cho bọn họ, một vừa hai phải mới hay.
Dương Ngọc đứng dậy lau nước mắt trên mặt, nói:


- Tô bí thư, vậy chuyện của chúng ta xin nhờ vào Tô bí thư. Á Lệ, chúng ta về nhà chờ tin tức đi. Hừ, đừng để ta biết tên khốn kia về nhà, nếu không ta và hắn không yên!
Mã Á Lệ đứng dậy:
- Tô bí thư, cảm ơn.
Mã Á Lệ, Dương Ngọc lê thân mập đi.
Khi văn phòng chỉ còn hai người.


Vẻ mặt Lâm Thần xấu hổ nói nhỏ với Tô Mộc:
- Bí thư hãy phạt tôi đi, tại tôi không làm tốt công tác.
Tô Mộc nói:


- Chuyện này không liên quan đến anh, dù sao anh không biết hai người đó là người nhà lãnh đạo lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng việc đã xảy ra thì không thể bỏ qua, kêu đám người bên ngoài kín miệng không được nói lung tung, tôi sẽ đi huyện một chuyến. Trong trấn nếu có chuyện gì lập tức liên lạc với tôi.


Lâm Thần gật đầu, nói:
- Hiểu rồi.
Tô Mộc nhìn Lâm Thần đi ra ngoài, hắn cầm di động lên:
- Đỗ trưởng trấn, tôi đây.
Đỗ Kiện trầm giọng nói:
- Tô bí thư.


Đỗ Kiện có nghe chuyện Mã Tường, Lâm Phong Hợp, gã không ngờ hai người sẽ quậy như vậy. Lâm Phong Hợp, Mã Tường rơi đài là cái chắc, nếu xét nghiệm đúng là Aids thì nửa đời sau của hai người chỉ đếm bằng ngón tay.


Đỗ Kiện không quan tâm mấy chuyện đó, gã ức cái là Mã Tường, Lâm Phong Hợp gây ra chuyện vào phút quan trọng này, gã làm sao thực hiện công việc về sau?
Tô Mộc nói:
- Đỗ trưởng trấn, nếu bây giờ không bận gì thì qua đây một chuyến, tôi có chuyện cần bàn với Đỗ trưởng trấn.


Đỗ Kiện nói:
- Tôi qua ngay.
Đỗ Kiện cúp máy, mặt ủ mày ê. Đỗ Kiện cười khổ bất đắc dĩ, đứng dậy đi văn phòng Tô Mộc. Đỗ Kiện biết đi chuyến này gã sẽ không cách nào trở mình.