Quan Bảng

Chương 142: Thị trưởng cho mời

- Ha ha ha ha ha ha!
Lạc Lâm xấu hổ giẫm mạnh chân, nếu không phải can đảm mất hết thì cô rất muốn lao vào, cô muốn nhìn xem ai là người khuất phục trước.
Nhưng qua chuyện vừa rồi tâm kết giữa Tô Mộc và Lạc Lâm đã mở, sau này hai người có gặp lại sẽ không lúng túng như trước.


Tô Mộc ngồi trong phòng, nhớ lại mới rồi hắn suýt chiếm hữu Lạc Lâm. Mỹ nhân tuy đã đi nhưng mùi hương còn đây, làm Tô Mộc lưu luyến. Tô Mộc biết sau này khi hắn gặp lại Lạc Lâm sẽ không như trước kia nữa, quan hệ hai người đã vượt rào tiến triển đến mức này, nếu cố ý nghiêm mặt thì đó là làm bộ làm tịch.


Suy nghĩ kiều diễm lóe qua, sau đó trong đầu Tô Mộc hiện ra lời Dương Tiểu Thúy đã nói.
- Triệu Thụy Bình!


Vấn đề này vừa lớn vừa nhỏ. Nhỏ thì nói hai câu là giải quyết, còn làm lớn chuyện, Triệu Thụy An không chết cũng sẽ lột da. Dựa theo biểu hiện của Triệu Thụy An thì gã tuyệt đối không sạch sẽ, không chừng lần này bắt thỏ mà lại được con gấu.


Tuy Tô Mộc là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn nhưng nói đến thực lực, so với những người chức cao quyền trọng thì hắn không đủ xem. Thứ khác không nói, chỉ một mình Triệu Thụy An đủ để Tô Mộc chịu thiệt.


Tô Mộc không thể kéo ngã Triệu Thụy An nhưng không có nghĩa là người khác cũng chịu thua. Triệu Thụy An, ngày xưa ngươi bỏ ta như vứt con cờ, vậy ta sẽ làm ngươi khó chịu.
Trong đầu Tô Mộc hiện lên một kế hoạch tỉ mỉ, hắn cẩn thận kiểm tra lại xem có sai sót lớn ở chỗ nào không.
Tô Mộc nhếch mép:


- Ngày mai sẽ thấy mặt.
Trong không khí thoải mái, Tô Mộc nhanh chóng thϊế͙p͙ ngủ, đánh một giấc tới sáng. Tô Mộc ra khỏi nhà khách Hình Đường, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài. Tô Mộc nhìn mặt trời chậm rãi dâng lên chưa quá nóng bức, hắn thoải mái duỗi eo.


Đoạn Bằng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Tô Mộc:
- Lãnh đạo!
Đoạn Bằng cầm món ăn sáng:
- Biết lãnh đạo chưa ăn gì, dùng thử một chút không? Chúng ta ăn xong rồi về trấn.
Tô Mộc vừa lòng gật đầu, nói:
- Được.


Con người Đoạn Bằng không tệ, tuy không rành hệ thống quan trường nhưng ai tốt với gã thì Đoạn Bằng sẽ móc tim ra cho đối phương. Như việc nhỏ trước mắt, đổi lại tài xế khác có lẽ cũng làm nhưng sẽ không tự nhiên như Đoạn Bằng.


Tô Mộc là lãnh đạo, ngươi đưa ra sữa đậu nành bánh quẩy, không sợ người ta không thích ăn kiểu này sao? May mà Tô Mộc không kén chọn, hắn nhận đồ ăn ngồi xuống bàn trà phòng khách, ăn sáng. Tô Mộc mới ăn xong, chưa kịp lau miệng thì di động reo chuông.


Tô Mộc nhíu mày nhìn dãy số xa lạ, ấn nút nhận, trầm giọng nói:
- Xin chào, tôi Tô Mộc xin nghe.
Đường Minh Hán cười nói:
- Là Tô trưởng trấn Trấn Hắc Sơn đúng không? Tôi là thư ký của Lý thị trưởng, Đường Minh Hán.
Lý thị trưởng?


Nghe cái tên đó mắt Tô Mộc lóe tia sáng, cười nói:
- Ra là Thư ký Đường, không biết có chuyện gì dặn dò?


Đổi lại trưởng trấn khác, Đường Minh Hán sẽ không chú trọng cán bộ cấp khoa kiểu này, nhưng gã phải nhìn Tô Mộc với cặp mắt khác. Đường Minh Hán là thân tín của Lý Hưng Hoa, gã biết sức nặng của Tô Mộc trong lòng Lý Hưng Hoa. Chờ sang năm nhân đại tuyển cử, Lý Hưng Hoa sẽ chính thức trở thành thị trưởng Thành phố Thanh Lâm.


Tưởng tượng xem trưởng trấn được người nắm giữ quyền uy đỉnh cao nhớ nhung thì sao là nhân vật bình thường được?
Vì vậy giọng điệu của Đường Minh Hán rất nhẹ nhàng hỏi:
- Tô trưởng trấn, là vầy, Lý thị trưởng muốn gặp cậu, không biết khi nào cậu có rảnh đến đây?


Câu này nói rất diệu. Lý Hưng Hoa là cán bộ cấp thính, Tô Mộc chỉ là cấp khoa. Người ta muốn gặp Tô Mộc, làm gì có chuyện hắn được quyền lựa chọn thời gian? Nếu Tô Mộc lơ là lên mặt, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Tô Mộc ân cần nói:


- Thư ký Đường, bây giờ tôi đang ở huyện Hình Đường, tôi đi lên thành phố ngay, khoảng mười giờ sẽ đến tòa nhà chính phủ. Thư ký Đường thấy giờ đó được không?
Đường Minh Hán nói:
- Tốt, cứ vậy đi. Khi nào đến cậu trực tiếp lên trên là được.
- Hiểu.


Tô Mộc cúp máy, nói với Đoạn Bằng:
- Không quay về trấn, đi thành phố trước.
- Rõ!


Tô Mộc ngồi trên xe nghĩ tới nghĩ lui mà không hiểu Lý Hưng Hoa kiếm hắn vì chuyện gì? Không nghĩ ra thì khỏi nghĩ nữa. Trên đường đi Tô Mộc gọi điện báo Nhϊế͙p͙ Việt, gã dặn dò mấy câu. Tô Mộc thoải mái đi Thành phố Thanh Lâm, khi đến nơi hắn trực tiếp lên lầu, bước hướng văn phòng phó thị trưởng thường vụ.


Tô Mộc mới đến hành lang Đường Minh Hán đã cười nghênh đón:
- Là Tô trưởng trấn đúng không?
Tô Mộc thân thiện nói:
- Thư ký Đường, tôi là Tô Mộc!
Đường Minh Hán bảo:
- Tô trưởng trấn, Lý thị trưởng đã chờ ở bên trong, Tô trưởng trấn vào trước đi.


Tô Mộc mỉm cười nói:
- Vậy được, tôi vào báo công tác với Lý thị trưởng, khi nào có rảnh tôi mời Thư ký Đường uống một ly.
- Không thành vấn đề!


Tô Mộc đứng trước cửa sửa sang góc áo, hắn gõ cửa, đẩy mở đi vào trong. Lý Hưng Hoa vừa mới buông văn kiện xuống, khuôn mặt góc cạnh thấy Tô Mộc thì nở nụ cười.
Lý Hưng Hoa cười nói:


- Tiểu Tô đến rồi, sớm nghe tiếng của cháu, hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền. Nào, mời ngồi. Minh Hán, pha trà.
Lý Hưng Hoa đi vòng ra khỏi bàn công tác, ngồi xuống ghế nệm tiếp khách.
Tô Mộc vội nói:
- Không, không cần làm phiền Thư ký Đường.


- Có gì mà phiền hay không? Ở chỗ của chú hãy nghe theo chú.
Đường Minh Hán bước tới, quen thuộc lấy lá trà ra pha một ly cho Tô Mộc, cười tủm tỉm ra ngoài.
Tô Mộc nói:
- Chú Lý, cháu sớm muốn báo cáo công tác với Lý thị trưởng nhưng chỉ sợ quấy rầy đến ngài.
Lý Hưng Hoa mỉm cười nói:


- Có gì mà quấy rầy. Tiểu Tô, sau này có chuyện gì cứ nói với chú, chỗ chú rộng mở cho cháu, khi nào muốn đến cũng được.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc và Lý Hưng Hoa phó thị trưởng thường vụ gặp mặt, không khí rất thân thiện.


- Hiện Trấn Hắc Sơn có ba nhà xí nghiệp đến khảo sát, qua điều tra lấy tư liệu đều chuẩn bị đầu tư. Hai ngày nữa bọn họ sẽ chính thức ký hợp đồng với Trấn Hắc Sơn chúng ta...


Tô Mộc ngồi trên ghế, tự tin báo cáo. Trong thời gian này Trấn Hắc Sơn trải qua mỗi một sự kiện Tô Mộc đều rất quen thuộc, hiểu biết ba nhà xí nghiệp khiến hắn không chút bối rối.


Những lời kia như đã có sẵn, Tô Mộc muốn lấy ra tùy thời tùy chỗ đều được. Tô Mộc kiềm chế cảm xúc, không lộ ra kiêu ngạo.
Lý Hưng Hoa lắng nghe. Tô Mộc báo cáo lời ít mà ý nhiều, nói trọng điểm, đúng chỗ biểu đạt ý nghĩ chính yếu.


Lý Hưng Hoa bước đầu hiểu biết Tô Mộc, nam nhân trước mắt gã không phải nhờ quan hệ Diệp bộ trưởng mới đi đến hiện tại. Nói thật là Tô Mộc trở thành trưởng trấn, có địa vị như bây giờ không dính dáng gì đến Diệp An Bang. Tô Mộc không dựa thế mà làm được đến mức này, thật không đơn giản.


Lý Hưng Hoa thở dài thầm nghĩ:
- Triệu Thụy An, đồ con heo, trợ thủ như vậy mà đi đẩy ra ngoài, rốt cuộc ngươi có để ta vào mắt không? Hèn gì ngươi mãi chỉ là chủ tịch huyện, không thể leo lên vị trí đứng đầu. Bụng dạ như vậy khó mà tiến bộ.