Quan Bảng

Chương 1404: Không chút suy nghĩ, dám đấu đá lung tung sao?

Bởi vì biết Tô Mộc sắp đi qua, cho nên Hoàng Phủ Thanh Phong đã sớm ngồi ở ghế salon trong phòng khách của hội sở chờ. Đương nhiên ngồi ở bên cạnh cô chính là Triệu gia Triệu Anh Nam. Phần lớn thời gian, Triệu Anh Nam thích người khác gọi cô là Triệu Anh Nam của Triệu gia, mà không phải là Triệu Anh Nam của Từ gia. Đây là một loại khát vọng không có cách nào nói ra được, hoặc nói là lòng tự trọng đang quấy nhiễu.


– Tô Mộc!
Khi Tô Mộc và Tiêu Tiêu xuất hiện, trong nháy mắt, Hoàng Phủ Thanh Phong liền mỉm cười đứng dậy, đi tới. Triệu Anh Nam tất nhiên là đi theo ở bên cạnh. Lại nói tiếp thật ra giữa Triệu Anh Nam và Tô Mộc không có bất kỳ mâu thuẫn nào. Ngược lại Triệu Anh Nam đối với Tô Mộc vẫn tương đối thưởng thức.


Càng không nói sau khi cô biết được lão sư của Tô Mộc không ngờ chính là Ngô lão, trong lòng có chút bất bình cũng hoàn toàn biến mất.


Cuộc gặp mặt ngày hôm nay, Triệu Anh Nam chỉ thuần túy muốn hiểu rõ hơn về Tô Mộc. Ngược lại cũng không có riềng riêng tư bí mật. Bởi vì nếu như thật sự là riêng tư bí mật, Triệu Anh Nam cũng sẽ không kéo cả Hoàng Phủ Thanh Phong vào.
– Thanh Phong, lần này tôi lại tới làm phiền.
Tô Mộc cười nói.


Đối với Hoàng Phủ Thanh Phong, Tô Mộc đã sớm quen thuộc. Hai bên cũng xưng hô như vậy. Nếu như thật sự vẫn giống như trước đây, gọi Hoàng Phủ tổng tài, dù thế nào cũng sẽ cảm giác khó chịu.


– Tô Mộc, người như anh, cho dù mỗi ngày tới chỗ này của tôi quấy rầy tôi cũng không sẽ cau mày. Đi thôi, chúng ta đừng ở chỗ này nói chuyện nữa. Bên trong tôi an bài xong phòng riêng.
Hoàng Phủ Thanh Phong nói.
– Sau đó Lý Nhạc Thiên sẽ tới. Thanh Phong, đến lúc đó cô sắp xếp người đón hắn.


Tô Mộc nói.
– Được!
Hoàng Phủ Thanh Phong cười nói.
Bên trong phòng riêng.


Sau khi mấy người lần lượt ngồi xuống, liền tùy ý nhấm nháp trà. Phải biết rằng trong phòng riêng này có cầu nhỏ có nước chảy, có trà sư chuyên chịu trách nhiệm biểu diễn trà nghệ. Còn có nhạc công chuyên chịu trách nhiệm đánh đàn tranh. Ngồi ở trong chỗ như vậy, anh sẽ cảm giác được hơi thở của bầu không khí Trung Hoa tốt hơn. Ở nơi này, ăn hoa quả thực sự chính là hưởng thụ.


– Một bữa cơm này hết bao nhiêu tiền vậy?
Trong lòng Tiêu Tiêu lẩm bẩm.
Bao nhiêu tiền?


Ở trong kinh thànhm chỗ như vậy, có đôi khi cho dù có tiền cũng không có cách nào đặt chỗ được. Về phần nói đến giá cả, đương nhiên là tương đương cao. Tối thiểu theo tiêu chuẩn chi tiêu của Tiêu Tiêu hiện ngay, thật sự phải tốn nửa năm tiền lương tiến đến, cũng không nhất định có thể ăn được một bữa cơm.


– Thanh Phong, cô ở chỗ này chi phí cho một lần chắc đắt lắm nhỉ?
Tô Mộc cười nói.


– Không có bao nhiêu tiền. Lại nói, muốn thật sự tiêu tiền, ngày hôm nay tôi cũng sẽ không gọi anh tiến đến. Tôi đây là nể mặt Anh Nam. Cô ấy muốn liên lạc tình cảm với anh, mới bảo anh tiến đến. Chỉ có điều tôi thật sự không ngờ. Tô Mộc. Trước đây tôi còn cho rằng anh là người cô đơn. Thật không ngờ lại còn là cháu nuôi của Từ lão. Nghe ý tứ của Anh Nam, ở bên trong Từ gia, anh so với cô ấy còn có địa vị cao hơn nữa.


Hoàng Phủ Thanh Phong vừa cười vừa nói.
– Nói đùa thôi!
Tô Mộc nói.
– Làm sao có thể nói là nói đùa được. So với tôi, anh được ông ngoại sủng ái hơn nhiều.
Triệu Anh Nam quyệt miệng nói.


– Được rồi, Anh Nam, em chỉ cần biết rằng giữa anh và em không có bất kỳ quan hệ đối địch nào. Anh có thể tiến vào Từ gia, cũng chính là chuyện trời xui đất khiến. Em nói như thế nào cũng là cháu gái của ông. Chẳng lẽ em còn ghen tị với anh hay sao?
Tô Mộc cười nói.
– Làm sao có thể như vậy được?


Triệu Anh Nam quyệt miệng nói.
– Chính là cái này, làm sao có thể như vậy được.
Tô Mộc mỉm cười nói:


– Đến thăm nói chuyện với mọi người, cũng quên giới thiệu cho mọi người một chút. Vị này là bằng hữu của tôi, Tiêu Tiêu, bây giờ là một tiếp viên hàng không. Tiêu Tiêu, vị này chính là Hoàng Phủ Thanh Phong, cũng chính là lão bản nương của hội sở Bát Kỳ này. Sau này nếu như cô đến kinh thành không có chỗ ăn cơm, cứ tới nơi này, ghi sổ cho tôi là được. Vị này chính là Triệu Anh Nam, là em tôi.


– Chào chị Thanh Phong, chị Anh Nam.


Tiêu Tiêu vốn có dáng vẻ động lòng người. Hơn nữa vì công tác nghề nghiệp, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, thuận thế nhìn về phía hai người nói. Không chỉ như thế, cô còn trực tiếp lấy từ chiếc túi xách luôn mang theo ra hai cái vòng tay. Đồ tuy rằng không đắt, nhưng nhìn qua đã biết chắc là phong cách của nước ngoài, là ở nước ngoài mua được.


– Hai chị, đây là đồ em trước đây bay tuyến hàng không quốc gia mua được. Vốn chỉ định để tự mình đeo. Hiện tại may mắn được gặp hai chị, nên muốn tặng cho hai chị. Chị, em biết đồ của em mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng hai người không cần ghét bỏ nha.
Tiêu Tiêu nói.
Ghét bỏ?


Làm sao có thể?
Không nói Tiêu Tiêu có thể đi theo Tô Mộc đến đây, cho thấy quan hệ giữa cô và Tô Mộc không cạn. Chỉ nói tính cách của Tiêu Tiêu tiểu nha đầu này khiến hai người bọn họ đều thích, nhìn chính là người không thích giả vờ.


Hoàng Phủ Thanh Phong cũng được, Triệu Anh Nam cũng được, hai người đều thích gặp gỡ với người như vậy. Cho nên nói không nói mấy câu, ba người liền trò chuyện rất quen thuộc.


Đều nói tình cảm giữa nữ nhân rất dễ có thể nảy sinh. Trước mắt chính là một ví dụ sống sờ sờ. Lúc trước, dẫn theo Tiêu Tiêu đi tới nơi này, Tô Mộc chỉ nghĩ dù sao Tiêu Tiêu cũng nhàn rỗi, nên dứt khoát dẫn cô theo tăng thêm kinh nghiệm cuộc sống. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, lúc này mới ngắn ngủi mấy phút, ba người đã trò chuyện giống như chị em ruột, giống như khuê mật.


Tô Mộc trực tiếp bị không để ý tới!
May là đúng lúc này, cửa phòng được mở ra. Lý Nhạc Thiên xuất hiện ở trước mắt. Tô Mộc lúc này mới nhanh chóng kéo hắn qua. Sau khi giới thiệu, Tô Mộc vừa cười vừa nói:
– Sao đến bây giờ anh mới qua?


– Tôi xin người. Tôi qua còn tính là chậm sao? Biết từ lúc ngắt điện thoại đến bây giờ mới bao lâu không?
Lý Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói.
– Được rồi. Biết anh tới rất nhanh. Một lát nữa cùng anh uống thêm vài chén.
Tô Mộc nói.


– Uống rượu thì miễn đi. Tối hôm nay tôi phải đi về, tụ họp gia tộc. Huynh đệ, bây giờ tôi là trụ cột trong gia tộc, thiếu tôi là không được. Chỉ có điều huynh đệ nếu như ở trong kinh thành này cảm thấy buồn chán, thật ra tôi có thể giúp anh. Chỗ tôi có tiểu minh tinh, tùy tiện lôi tới là có thể hầu anh. Chỉ có điều tôi thấy cuộc sống của anh cũng thật dễ chịu, dường như không nhất thiết phải kinh động tới tôi.


Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nhỏ giọng nói.
– Miệng chó không nhả ra được ngà voi.
Hoàng Phủ Thanh Phong nhíu mày nói.
– Đúng vậy!
Triệu Anh Nam phụ họa.
Tiêu Tiêu thì hé miệng cười.


– Vì sao tôi chỉ muốn tạo ra hoàn cảnh tốt hơn cho Tô Mộc, đến cuối cùng người bị chửi lại là tôi vậy? Tôi oan uổng quá!
Lý Nhạc Thiên kêu thảm.


– Huynh đệ, Đổng Văn Luân kia, tôi đã xử lý xong. Lại nói tiếp, thật sự phải cảm ơn anh. Nếu như không phải anh nói, tôi cũng không biết ở trong công ty của tôi còn có loại người cặn bã bại hoại như vậy. Xem ra sau này phải chỉnh đốn lại trật tự của công ty thật tốt.
Lý Nhạc Thiên nói.


– Anh cho rằng thế nào! Gian hàng cửa hàng càng lớn, vấn đề như vậy càng phải coi trọng. Chỉ cần lơ là một chút, thật sự sẽ phát sinh một đợt tai họa.
Tô Mộc nghiêm túc nói.
– Hiểu rõ!
Lý Nhạc Thiên nói.


Ngay khi mấy người đang nói đùa, cửa phòng chợt bị đẩy ra. Từ bên ngoài có ba người đi tới. Người đứng ở chính giữa là một người mặc trang phục đơn giản, trên mặt lộ ra một loại khí tức ngang ngược. Khi Lý Nhạc Thiên nhìn thấy hắn, thần sắc không khỏi có phần lỗ mãng.


– Hắn làm sao lại tới nơi này?
Hắn là ai? Tô Mộc có chút nghi ngờ không hiểu được. Người này đến đây tìm Lý Nhạc Thiên sao?


– Hoàng Luận Đàm, chẳng lẽ anh không biết gõ cửa sao? Biết nơi đây là nơi nào không? Đây không phải là nhà của các anh. Nếu như anh không biết quy củ, hiện tại đi ra ngoài cho tôi. Tiện thể một lần nữa gõ cửa rồi hãy đi vào.
Hoàng Phủ Thanh Phong nhìn ba người, khóe miệng cong lên hờ hững nói.


Hoàng Luận Đàm, chính là người đứng ở chính giữa kia.


Hắn thật sự không ngờ được Hoàng Phủ Thanh Phong cũng ở chỗ này. Ban đầu chỉ nghe người bên cạnh nói, Lý Nhạc Thiên tiến đến. Ai ngờ được Hoàng Phủ Thanh Phong cũng ở nơi này. Hoàng Luận Đàm có thể không để ý tới Lý Nhạc Thiên, nhưng tuyệt đối không thể không coi trọng Hoàng Phủ Thanh Phong. Gia tộc Hoàng Phủ cho dù là Hoàng gia cũng tuyệt đối không thể trêu chọc. Nếu như thật sự đắc tội Hoàng Phủ Thanh Phong, sớm muộn cũng sẽ gặp phải xui xẻo.


– Hoàng Phủ tiểu thư, tôi thật sự không ngờ được cô lại ở đây. Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi vốn chỉ nghĩ Tiểu Lý Tử ở chỗ này, cho nên muốn đi qua chào hỏi hắn một tiếng.
Hoàng Luận Đàm vội vàng nói.
Tiểu nhân dối trá!


Tô Mộc nhìn thần sắc động tác của Hoàng Luận Đàm, đã biết người này không thuần túy. Mặc dù đang nói xin lỗi, nhưng thái độ cũng không chân thành. Người như vậy, tuyệt đối không đáng để thâm giao.


Hoàng Phủ Thanh Phong cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này. Nói thế nào địa vị Hoàng gia ở trong kinh thành cũng có chút quan trọng. Lão gia tử Hoàng gia còn sống. Nếu như thật sự gây xích mích, mặc dù đối với Hoàng Phủ gia không thể nói là uy hϊế͙p͙ gì, nhưng cũng không phải là chuyện gì tốt. Thấy Hoàng Luận Đàm chịu thua, vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Thanh Phong tạm thời giảm xuống.


– Biết sai là tốt rồi. Nơi này là hội sở Bát Kỳ, không phải là nhà của các người. Sau đó phải biết đúng mực một chút. Nếu không thật sự gây ra tai họa, cho dù có Hoàng gia bảo bọc, cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
– Vâng!
Hoàng Luận Đàm cười nói.


– Tiểu Lý Tử, thế nào, lẽ nào sau khi tôi đi vào, cậu không dự định tâm sự với tôi sao? Chẳng lẽ cậu bây giờ kinh doanh giải trí Lý thị lớn như vậy, cho nên cũng không để nhân vật như tôi vào trong lòng.
Hoàng Luận Đàm xoay người nhìn về phía Lý Nhạc Thiên, trực tiếp mở miệng nói.
Tiểu Lý Tử!


Khi xưng hô như thế vang lên, trên mặt Lý Nhạc Thiên hiện ra chính là một nụ cười khổ, nhưng cũng không có bao nhiêu can đảm phản bác. Nói như thế nào Hoàng Luận Đàm, con người này cũng cùng một thế hệ với lão ca Lý Nhạc Dân. Chỉ là gia hỏa này từ trước đến nay đều thích trêu chọc tiểu bối, cho nên mới xưng hô như vậy. Bằng không nếu như đổi lại thành người khác nói vậy, anh xem Lý Nhạc Thiên có thể trở mặt hay không.


Lại nói, phải biết rằng Hoàng Luận Đàm dám làm như vậy, hoàn toàn bởi vì trong chín đầu sỏ hiện nay, Hoàng gia chiếm một ghế. Dưới tình huống như vậy, anh nói Hoàng Luận Đàm có tư cách nói lời này hay không?


Nếu như thật sự không có chút lo lắng, dám ở hội sở Bát Kỳ trong đấu đá lung tung như vậy sao?​