Triệu Tư Đức nhìn vẻ không tin và nghi vấn trên mặt Từ Xuân Đình, liền giải thích:
- Đó không phải là dạng chữ đơn giản, mà là một bộ chữ. Nếu anh để cho em nói, em thật sự không biết nên nói như thế nào. Bởi vì bộ chữ kia thật sự khác người, có phong cách quý phái. Anh vẫn không tin sao? Phải biết rằng trước đây em kết bạn với Ngụy lão, sau khi Ngụy lão nhìn thấy bộ chữ này, lập tức kinh ngạc tới ngây người. Nếu như không phải vì không biết rốt cuộc là do ai viết, Ngụy lão đã sớm gọi Tô Mộc tới bên cạnh đi. Không được, Tô Mộc, nếu như cháu không có chuyện gì, ngày hôm nay thế nào cũng phải đi ra ngoài cho dượng một chuyến.
Ngụy lão?
Khi Từ Xuân Đình nghe được cái tên này, trong nháy mắt, thần sắc cũng không tránh khỏi sửng sốt. Nếu như thật sự ngay cả Ngụy lão cũng tôn sùng như vậy, bộ chữ kia nhất định là không đơn giản. Phải biết rằng, Ngụy lão chính là đại thư pháp gia số một ở trong nước.
Điều đó thật ra khiến Từ Xuân Đình cũng cảm thấy rất tò mò. Rốt cuộc là dạng chữ thế nào, có thể lưu hành ở trong kinh thành như vậy. Xem ra chính mình ở bên ngoài làm quan quá lâu, cho nên ngay cả loại động tĩnh như vậy ở trong kinh thành cũng không có cách nào nắm bắt được.
- Cậu hai, ba cháu vẫn có chút bảo thủ. Cậu cũng biết, cháu và Hoàng Phủ Thanh Phong của Hoàng Phủ gia coi như là khuê mật. Hoàng Phủ Thanh Phong nói cho cháu biết, bộ chữ kia cho dù là ở Hoàng Phủ gia, cũng không có bao nhiêu trân phẩm có thể so sánh cùng.
Triệu Anh Nam nói.
Ầm!
Lời này thật sự khiến người ta khϊế͙p͙ sợ không thôi!
Hoàng Phủ gia đó là dạng gia tộc thế nào, Từ Xuân Đình rất rõ ràng. Mà bây giờ Triệu Anh Nam nói, cho dù là ở Hoàng Phủ gia, cũng không có bao nhiêu trân phẩm có thể so sánh cùng bộ chữ kia. Vậy chẳng phải nói bộ chữ kia thật sự đã đạt đến cảnh giới tông sư rồi sao?
Rốt cuộc là dạng chữ thế nào vậy?
- Dượng, kế tiếp cháu thật sự phải đi thăm hỏi một người. Nếu như có thể, buổi tối cháu có thể cùng dượng đi tới thăm hỏi Ngụy lão.
Tô Mộc nói. Bởi vì ngày hôm nay là Trung thu, cho nên sau khi Tô Mộc chạy tới nơi này, mới hiểu được đại học Yến Kinh không có buổi học. Bằng không hắn cũng không có khả năng mới sáng sớm xuất hiện ở biệt viện Tây Sơn như vậy.
Nhưng sau buổi trưa lại bận. Tô Mộc thật ra không có nói sai. Bởi vì buổi chiều hắn phải đi gặp mặt Mai Tranh. Nếu đã là chuyện hẹn trước, tất nhiên không thể đổi ý. Lại nói Mai Tranh là a? Đó chính là sư phụ của Tô Mộc, là người tuyệt đối không thể cho leo cây.
Nếu như lời này không phải Triệu Tư Đức nói ra, Tô Mộc chắc sẽ không hiểu. Ngụy lão thì như thế nào? Lại không có bất cứ quan hệ gì với Tô Mộc.
- Được!
Còn không đợi đến khi Triệu Tư Đức nói cái gì, Từ Trung Nguyên đã nói thẳng:
- Tô Mộc lần này đến kinh thành là có việc cần hoàn thành. Về phần chuyện lão Ngụy mà con nói tạm thời để lại sau đi. Lại nói, đang lúc Trung thu như vậy. Lão Ngụy bên kia cũng sẽ không nhàn rỗi. Biết các con thích nghiên cứu cái này. Đợi đến sau này hãy nói. Dù sao Tô Mộc đã là người của Từ gia chúng ta, lẽ nào còn còn sợ không có cơ hội sao?
- Vâng, ba!
Triệu Tư Đức gật đầu nói.
Ở Từ gia, lời Từ Trung Nguyên nói chính là thánh chỉ. Triệu Tư Đức làm sao dám không nghe?
Tô Mộc thật ra cũng bất đắc dĩ. Nói đến thư pháp, hắn thật sự không bất kỳ rụt rè nào. Thật ra không chỉ là thư pháp, các thứ như cầm kỳ thư họa, Tô Mộc đều rất tinh thông. Hơn nữa hiện tại hắn phát hiện theo quan bảng vận chuyển, mình có thể vận dụng một chút năng lượng quan bảng, thì càng thêm tự tin.
- Ăn cơm thôi!
Từ Trung Nguyên nói.
Hiện tại mặc dù chỉ mới mười giờ rưỡi, nhưng đã bắt đầu ăn cơm. Bởi vì đến mười một giờ, Từ Xuân Sơn cũng phải đi ra ngoài. Cho nên Từ Trung Nguyên thật ra không có bất kỳ câu nệ vào về mặt hình thức. Lại bảo bữa trưa hôm nay, chủ yếu nhất là muốn để Tô Mộc nhận thức mọi người trong Từ gia, ăn thật ra trở thành mục đích thứ hai.
Hoặc có lẽ bây giờ đám người Từ Xuân Sơn không có cách nào lĩnh hội được ý đồ của Từ Trung Nguyên, nhưng chỉ phải theo thời gian, bọn họ đều sẽ hiểu rõ quyết định của mình bây giờ là chính xác như thế nào.
- Tô Mộc, hôm nào trở lại kinh thành, tới nhà dường ngồi một chút. Dượng và cháu lại nghiên cứu thật tốt về thư pháp.
Triệu Tư Đức nói.
- Được, dượng, vừa lúc trong tay cháu còn có mấy bức tranh chữ không tệ. Đến lúc đó cháu sẽ lấy tới cùng dượng nghiên cứu một chút.
Tô Mộc nói.
- Được! Dượng chờ cháu!
Triệu Tư Đức cười nói.
Vốn cho rằng vào bữa trưa hôm nay, khổ sở nhất chắc là Triệu Tư Đức. Ai ngờ được Triệu Tư Đức hiện tại ngược lại là người đầu tiên đánh chiếm. Điều này khiến Từ Trung Nguyên có chút bất ngờ. Bất quá nghĩ đến Tô Mộc tấn công vào điểm yếu hại, ngược lại cũng rất nhanh liền cảm thấy thoải mái.
- Tô Mộc, cháu đã cho dượng món quà này, có phải cũng có thể cho cô một chút hay không?
Từ Xuân Như cười nói.
Từ Trung Nguyên ngồi ở bên cạnh, đối với chuyện trước mắt sẽ không can thiệp. Tô Mộc muốn thật sự đi vào Từ gia, nhất định phải được những người này gật đầu chấp thuận. Cho nên nói Từ Trung Nguyên muốn xem thử, Tô Mộc rốt cuộc có thể ném ra được cái gì.
Là một chuyện như vậy sao?
Rõ ràng là muốn thử thách mình sao?
Không sao, nếu các người nghĩ như vậy, tôi đây liền chơi cùng với các người. Cho các người biết, Tô Mộc tôi thật sự có thực học.
- Cô, cô là trưởng bối, nếu trưởng bối đã mở miệng, cháu tuyệt đối sẽ không từ chối.
Tô Mộc nói xong, đứng dậy, đi tới bên cạnh Từ Xuân Như, rót một ly rượu đỏ cho bà, đồng thời, quan bảng bắt đầu xoay tròn.
Cột riêng tư của Từ Xuân Như: Làm sao làm tốt công tác hiện tại. Nhất là tổ chức tiệc tối của bộ Tuyên Truyền lần này. Tốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Bộ Tuyên Truyền?
Từ Xuân Như bây giờ vừa được điều đến bộ Tuyên Truyền, nhậm chức chính là Phó bộ trưởng bộ Tuyên Truyền. Mới vừa lên đảm nhiệm không bao lâu, Từ Xuân Như nhất định phải làm cho ra trò. Mà ở bộ Tuyên Truyền muốn làm việc, phải nhằm vào chính là dư luận tuyên truyền.
Nghĩ vậy, Tô Mộc liền nghĩ đến đề tài thảo luận mà trước đó đã cùng Ngô Thanh Nguyên tán gẫu qua. Đề tài thảo luận này có liên quan đến kinh tế xã hội hiện đại. Tư tưởng đạo đức chắc hẳn là duy trì ở trạng thái thế nào, mới có thể phục vụ tốt cho sự phát triển kinh tế. Phải biết rằng đây không phải là một đề tài thảo luận nhỏ. Nếu như thật sự có thể nắm chắc thật tốt, là có thể hình thành một phong trào xã hội.
Nếu như bộ Tuyên Truyền có thể chủ trì phong trào này, đồng thời hình thành một sự thúc đẩy mạnh có lợi đối với xã hội phát triển, vậy tuyệt đối là thành tích không thể gạt bỏ.
Đương nhiên Tô Mộc sở dĩ chuẩn bị lấy ra cái này, là vì đề tài thảo luận này theo Ngô Thanh Nguyên nói, đoàn cố vấn trung ương đang nghiên cứu, còn không có lưu truyền ra ngoài. Nếu như Từ Xuân Như có thể nắm giữ sự tiên tri này, vậy...
- Cô, chỗ của cháu có bài viết, không biết có thể giúp cô đưa ra chỉ dẫn hay không?
Tô Mộc nói xong liền lấy từ trong cặp da đặt ở trên ghế bên cạnh ra, lấy một trong mấy bài viết đó ra ngoài, đưa cho Từ Xuân Như.
Bài viết?
Từ Xuân Như có chút nghi ngờ tiếp nhận bài viết này.
- Tô Mộc, không phải chứ? Cháu rõ ràng phân biệt đối xử. Quà cho dượng cháu và cho cô quả thực là cách biệt một trời một vực.
- Đúng vậy, anh Tô, chẳng lẽ muốn dùng một bài viết này để mua chuộc mẹ em sao?
Triệu Anh Nam cười nói.
Thật ra với Từ Băng Thanh và Triệu Anh Nam ở đây, Tô Mộc đều lớn hơn. Từ Long Tước là lớn nhất, Tô Mộc là đứng thứ hai.
Trên mặt Từ Băng Thanh lại có phần suy nghĩ. Bài viết, chẳng lẽ Tô Mộc muốn làm chính là bài viết này sao? Chỉ có điều rốt cuộc là bài viết thế nào, có thể làm cho Tô Mộc tự tin như vậy?
Từ Băng Thanh hiểu rõ ràng, tặng lễ là một môn học vấn. Lễ vật không phải ở việc quý trọng. Thật sự lấy ra lễ vật quý trọng để phán đoán tình cảm, đó là con đường hạ sách. Thật sự đưa ra lễ vật, là phải đưa đúng lúc, có thể đánh động lòng người. Nói cách khác, đưa đồ mà đối phương đang có nhu cầu cấp bách, mới là học vấn cao minh nhất.
Nhưng loại tình huống trước mắt này, có khả năng sao?
Từ Xuân Sơn và Từ Xuân Đình đều thản nhiên không nói. Theo thân phận địa vị của bọn họ, không cần nói gì nhiều. Bọn họ cũng rất muốn biết, Tô Mộc rốt cuộc sẽ lấy ra thủ đoạn nào, lấy lòng Từ Xuân Như.
Phải biết rằng Từ Xuân Như này ở Từ gia, nhưng một người xảo trá tinh quái. Trừ phi là đồ thật sự rất tốt, bằng không kiên quyết đánh động được con bé.
- Bài viết?
Trên mặt Từ Xuân Như lộ vẻ hồ nghi. Sau khi bà nhìn thấy tiêu đề bài viết, nhất thời biến hóa. Vẻ hồ nghi trên mặt trước đó lúc này trở thành không dám chắc, hiện tại đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ ngưng trọng và vui sướng.
Một trang luận văn có thể nhằm vào thể hai tư tưởng lớn: Kinh tế xã hội hiện đại và ngành nghề xí nghiệp hiện đại. Nó có thể có lực rung động thế nào, Từ Xuân Như biết rất rõ ràng. Mấu chốt nhất chính là, bài viết này cũng không phải bài viết suông, mà có tư tưởng có độ sâu, thành lập số liệu ở trên luận chứng, càng lộ ra tinh túy của bài viết này.
Cho dù ở bên trong bộ Tuyên Truyền, Từ Xuân Như cũng không tin có bài viết có báo cáo của người nào, có thể làm ra cặn kẽ giống như vậy? Bài viết này chỉ cần cân nhắc thêm chút nữa, có thể trở thành một báo cáo chấp hành rất tốt.
- Cô, cháu có thể nói cho cô biết chính là, đây là lão sư cháu cho cháu, để cháu lấy về nghiên cứu một chút. Cháu nghĩ cô chắc chắn sẽ rất thích. Hiện nay bài viết này chỉ có một trang. Không có mấy người biết. Cô, chắc hẳn cô hiểu ý của cháu chứ?
Tô Mộc mỉm cười nói.
Lời nói mặc dù giống như lọt vào trong sương mù, nhưng Từ Xuân Như lại thật sự nghe rõ. Đây là nói, bài viết hiện tại mình đang cầm trong tay mình này, chính là bài viết chưa được xuất bản. Bài viết như vậy, chỉ cần hiểu rõ, tuyệt đối có thể mang lại lợi ích cho bà.
- Tô Mộc, phần lễ vật này của cháu, cô rất thích! Cô cám ơn cháu. Cô sẽ lập tức chép lại một phần, không có vấn đề gì chứ?
Từ Xuân Như hỏi.
- Cô, không nhất thiết phải chép lại. Cô cầm đi. Cháu đã xem rồi. Chỉ cần báo với lão sư là được.
Tô Mộc nói.
- Vậy thì tốt quá!
Từ Xuân Như kích động.
- Cái gì đó? Giả thần giả quỷ. Có cần phải kích động như vậy không? Lại nói sư phụ của anh là ai. Anh có cần tôn sùng như vậy không? Em thật ra muốn xem thử, đây là loại bài viết gì?
Triệu Anh Nam có chút tò mò hỏi.
Lời này vừa ra, ai ngờ Triệu Anh Nam liền bị vài ánh mắt hung hăng nhìn vào. Trong ánh mắt tiết lộ ra sự sắc bén, khiến Triệu Anh Nam đột nhiên cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh.