Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 94

20 Tháng ba, bắt đầu cấp quân lương cho hai mươi vạn cấm quân trú đóng ở kinh kỳ.

Trong vòng một ngày, giá gạo ở kinh thành từ một lượng bạc hai thạch xuống thành một lượng bạc hai thạch rưỡi.

Buổi tối hôm đó, Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung nhận được hồi báo của thân tín hộ bộ chủ sự Vương Khải về việc này.

Tiễn Thế Trung do dự một lát mới nói: “Quân lương cho cấm quân hộ bộ còn vẫn chưa phê duyệt, Phó Tạ không có bản lãnh lớn lấy được nhiều lương
thực như vậy, sợ là hắn phô trương thanh thế mà thôi!”

21 tháng ba, cấm quân tiếp tục phát lương.

Số lượng lớn gạo tiến vào thị trường, giá gạo ở kinh thành cùng chư
huyện Lương Châu tiếp tục hạ xuống, trong vòng một ngày, giảm còn một
lượng bạc ba thạch.

Tiền thế trung liên tục tỉ mỉ chú ý giá lương thực, sau khi biết được
tin tức khuôn mặt có chút trắng bệch. Thôi Thế Trân và hắn tham ô tiền
lương, lương thực của cấm quân và ba phủ Đại Tướng Quân, vốn dự định
chậm rãi thả ra, giữ giá gạo duy trì một lượng bạc hai thạch gạo, chờ
đến tháng năm thu bạc về mới giao cho cấm quân và ba phủ Đại Tướng Quân, hiện tại giá gạo liên tục hạ xuống, sắp bằng với giá gạo bọn họ mua
vào, kế hoạch của bọn hắn sợ là phải thay đổi.

22 tháng ba, ngay cả cấm quân đóng giữ các châu cũng bắt đầu phát lương.

Giá lương thực tiếp tục hạ xuống, đến buổi tối, rơi xuống một lượng bạc bốn thạch.

Sau khi màn đêm buông xuống, Tiễn Thế Trung ngồi kiệu nhỏ đi Phủ Tể Tướng cầu kiến Thôi Thế Trân.

Đợi ở phòng khách sảnh nhỏ đợi tầm nửa ngày, Tiễn Thế Trung rốt cuộc gặp được Thôi Thế Trân.

Hắn vừa vào thư phòng liền nhào tới: “Tướng gia, giá gạo đã xuống một lượng bạc bốn thạch, chúng ta độn ít gạo bán ra thôi!”

Thôi Thế Trân vẫn vô cùng trấn định dặn dò Tiễn Thế Trung: “Hiện tại bán tháo, chỉ làm cho giá gạo tiếp tục hạ thấp. Ngươi trước không nên gấp,
Phó Tạ bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp!”

Tiễn Thế Trung bán tín bán nghi, còn muốn nói nữa, thấy Thôi Thế Trân đã bưng trà tiễn khách, đành phải đi ra.

23 tháng ba, giá lương thực tiếp tục rơi xuống, rốt cuộc rơi xuống một lượng bạc năm thạch.


Tiễn Thế Trung cũng nhịn không được nữa, cũng không đi gặp Thôi Thế
Trân, dặn dò tất cả các cửa hàng thực phòng dưới danh nghĩa của hắn bắt đầu bán tháo gạo.

24 Tháng ba, 25 tháng ba, giá lương thực tiếp tục giảm điên cuồng, cuối cùng rơi xuống một lượng bạc bảy thạch.

Ngày 25 tháng ba hôm đó mưa tròn cả một ngày, khí lạnh ngập tràn, không
khí ướt nhẹp, ấm áp vài ngày trước không thấy tăm hơi, Hàn Anh mặc áo
hai lớp cũng thấy hơi lạnh, không thể không mặc thêm vải bồi chống lạnh
bên ngoài.

Cơm tối Hàn Anh dùng một mình.

Phó Tạ ở Cầm Vận đường gặp người, thuận tiện cùng khách nhân dùng cơm ở Cầm Vận đường ; Hàn Thầm cả ngày đều ở thư phòng An Quốc Công, tự
nhiên sẽ không trở về dùng cơm.

Hàn Anh mấy ngày nay đều có phụ thân và trượng phu cùng dùng cơm, thoáng cái chỉ còn lại một mình, không khỏi có chút vắng vẻ, cơm cũng không ăn được mấy ngụm liền buông đũa xuống.

Hoán Hạ đang hầu hạ nàng dùng cơm, nghe vậy liền nói: “Cô nương, nô tì
nấu cơm không thể ăn sao?” Từ ma ma mấy ngày nữa phải thuận theo Hàn
Thầm quay về Liêu Châu thăm Hoài Ân Hầu phu nhân, cho nên mấy ngày nay
tận tay dạy Hoán Hạ cầm muôi.

Hàn Anh lắc đầu, nói: “chỉ là có chút vô vị.”

Hoán Hạ đang muốn nói chuyện, nhà chính liền truyền đến thanh âm của Sấu Đông: “Bẩm cô nương, Tứ cô nương đến rồi!”

Hàn Anh nghe vậy vui vẻ, liền dặn dò Hoán Hạ: “Đem bàn tiệc thu lại đi, ta đi nói chuyện với Tứ cô nương.”

Tẩy Xuân vội vàng đưa qua một chén trà thơm: “Cô nương trước súc miệng rồi hãy đi ạ!”

Hàn Anh mới ra nhà chính, liền thấy Sấu Đông dẫn Phó Du đi tới, Tương Lan theo ở phía sau che dù.

Nàng vội vàng cười dịu dàng đi ra ngoài đón, nói: “Đang trông ngươi tới, vừa vặn ngươi tới rồi!”

Phó Du hôm nay và Hàn Anh quen thuộc, biết nàng thích nói lời khách sáo, nếu như nói như vậy, nhất định là thật sự trông mong nàng tới đây,
trong lòng cũng vui mừng, tiểu nha hoàn Tiểu Linh và tiểu Chi hầu hạ
thay guốc gỗ trên chân, vừa nói: “Ta cũng nghĩ đến chị dâu, bởi vậy đội mưa tới tìm chị dâu nói chuyện.”

Hai người đi vào nhà chính ngồi xuống.

Hàn Anh chỉ thị nha hoàn ngâm một bình hồng trà, cùng Phó Du uống trà nói chuyện phiếm.

Lúc này bên trong nhà chính chỉ có Nhuận Thu ở hầu hạ, Hàn Anh liền thấp giọng hỏi Phó Du: “Tứ muội, trong lòng ngươi có người trong lòng
không?” Phó Du đã cập kê rồi, đến lúc suy tính cho việc hôn nhân rồi,
miễn cho trễ nải vô ích.

Phó Du nghe xong, khuôn mặt lúc này đỏ lên, cả buổi không nói chuyện.

Hàn Anh biết nàng xấu hổ, liền ra vẻ người lớn nói: “Chuyện này cũng
không gấp. Nếu như ngươi có ý mà không nói, nhất định phải nói với ta,
ta sẽ tính cho ngươi.”


Phó Du vốn đang xấu hổ, nghe xong lời này, không khỏi nhìn Hàn Anh, thấy nàng rõ ràng cùng mình tuổi không sai biệt lắm, so với mình còn nhỏ còn non nớt hơn, nhưng ra vẻ người lớn muốn tự mình làm chủ, trong lòng vừa cảm động, lại là buồn cười, chăm chú nhìn chén trà trong tay, nhất thời lại nói không ra lời.

Hàn Anh thấy Phó Du như thế, đang muốn không ngừng cố gắng hỏi tiếp vài
câu, Tiểu Linh liền vào báo: “Bẩm thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân đến rồi!”

Nghe vậy Hàn Anh không khỏi sững sờ: “Nàng tới làm cái gì?” Vài ngày
trước Phó Tùng và Vĩnh Thọ trưởng công chúa đại hôn xong, liền đón Lam
thị từ nhà mẹ đẻ trở về, thu xếp đi vào tây Thiên viện Quốc Công Phủ.

Nhưng Hàn Anh và Lam thị không hợp nhau cho lắm, cho nên rất ít lui tới.

Phó Du suy nghĩ một chút, nói: “e rằng đại tẩu cô đơn lạnh lẽo...” Đại
ca Phó Tùng mấy ngày nay đều ở phủ Vĩnh Thọ trưởng công chúa, căn bản
không quay về Quốc Công Phủ, đại tẩu Lam thị mỗi ngày một mình trông
phòng, tất nhiên là cô đơn lạnh lẽo.

Nghĩ tới đây, Phó Du nhìn Hàn Anh, trên giường bàn nhỏ bày biện một
chiếc đèn liêu ti vẽ phong lan, ngọn đèn oánh nhuận tôn lên làn da
trắng noãn và mắt như xuân thủy của Hàn Anh, cả người trơn bóng sáng
ngời...

Trong lòng Phó Du thở dài: Tam ca yêu thương Tam tẩu cực kỳ, ngày ngày
trông coi nàng, Tam tẩu tất nhiên là không thể hiểu được khổ sở của đại
tẩu...

Lam thị rất nhanh đã tới.

Cho đến lúc này, Lam thị vẫn duy trì sự phô trương của nàng, bất quá là
đến Nữ Trinh viện, nàng vẫn mang theo bốn nha hoàn hai bà tử, tiền hô
hậu ủng mà tới.

Hàn Anh rất khách khí cùng Phó Du ra đón Lam thị đi vào.

Thời gian ngắn ngủi nửa năm, hai mắt trong veo của Lam thị đục đi không
ít, khoan dung hơn, phong sương nhiều hơn, nhìn như là hai mươi bảy hai
mươi tám tuổi —— nhưng Hàn Anh nhớ rõ nàng năm nay không hơn 23.

Vẻ tiều tụy trên mặt tuy rằng không che giấu được, nhưng Lam thị trang
điểm vẫn có chút đẹp đẽ sang trọng, trên đầu cài trâm vàng hồng bảo
thạch rủ xuống, người mặc trường y tơ tằm hoa văn mẫu đơn phú quý và
váy dài màu ngà sữa, lộ ra dáng người cao to, vẫn rất đoan trang lộng lẫy.

Lam thị đại khái đã có kinh nghiệm, đối với Hàn Anh rất khách khí, ba
người ngồi trong nhà chính, uống trà hoa hồng, nói chuyện khí trời.

Hàn Anh và Phó Du cũng tận lực tránh nhắc tới Phó Tùng, sợ kích thích đến Lam thị.

Từ khi Vĩnh Thọ trưởng công chúa gả tới, Lam thị quả thật rất không
thoải mái, luôn muốn tìm người mềm mại khi dễ một trận, những bọn muội
muội thứ xuất kia kể cả Phó Du đều bị nàng khi dễ bắt chẹt qua. Chỉ có
Hàn Anh, bởi vì hai người liên tục không gặp mặt, Lam thị ngược lại

không thể gây khó dễ.

Lam thị hôm nay đến chỗ Hàn Anh, chính là muốn tìm Hàn Anh trút xuống tâm tình khó chịu

Nàng không thấy Phó Tạ trong phòng, mà Hàn Anh đang ở cùng Phó Du, dường như cũng không lo lắng Phó Tạ, liền cố ý hỏi một câu: “Đệ muội, Tam đệ
đâu?”

Hàn Anh nâng chung trà lên uống một hớp: “Hắn ở Cầm Vận đường tiếp khách!”

Lam thị chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu: “Cùng ai vậy?”

Hàn Anh ngước mắt nhìn nàng, mắt to thanh tịnh bình thản: “Không biết.”
Nàng không muốn nói, mà không nói, Lam thị cũng không thể làm gì nàng.

Lam thị: “...”

Phó Du thấy lời nói không đúng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đại tẩu, đại ca đâu?” Đại tẩu thật sự là nhàm chán, nàng so với đại tẩu càng còn nhàm chán hơn một chút, vì vậy hả giận cho Tam tẩu.

Khuôn mặt Lam thị trầm xuống: “Hắn đi phủ trưởng công chúa rồi.”

Lại nói: “Hắn mấy ngày nay liên tục ở tại phủ trưởng công chúa, ngay cả thời gian trở về thay quần áo cũng không có!”

Hàn Anh: “...” Đề tài này quá tư mật rồi.

Phó Du: “...”

Lam thị trong lòng khó chịu, rất muốn thổ lộ hết một phen, liền nói
tiếp: “Vĩnh Thọ trưởng công chúa trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhiệt tình. Ôi,
đại ca các ngươi thích nàng là tự nhiên... Hồng nhan vị lão ân tiên
đoạn[1], ta còn chưa có già, ân tình đã đoạn tuyệt.”

[1] Bài thơ Hậu cung từ 後宮詞 (Bài hát hậu cung) của Bạch Cư Dị

Lệ tận la cân mộng bất thành,

Dạ thâm tiền điện án ca thanh.

Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn,

Tà ỷ huân lung toạ đáo minh.

Dịch nghĩa

Nước mắt thấm ướt tấm khăn là, mộng không thành nữa rồi

Đêm về khuya trước cung điện nghe có tiếng ca

Hồng nhan chưa già mà ân vua đã tuyệt

Dựa vào lò hương ngồi chờ đến sáng

Hàn Anh nhìn Phó Du, thấy nàng rủ xuống mi mắt không nói lời nào, hai

tay nắm khăn lụa, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đại tẩu, ngươi và đại
ca khi nào quay về Lương Châu?” Phó Tùng thân phận là Phó tướng Trấn Tây Tướng Quân phủ, sớm muộn gì cũng phải quay về, Vĩnh Thọ trưởng công
chúa cũng không thể đi theo?

Lam thị cho rằng Hàn Anh châm chọc nàng, lúc này trừng tròng mắt lớn
tiếng nói: “Sao? Trông ta rời khỏi Quốc Công Phủ, để ngươi giành vị trí
làm chủ việc bếp núc sao? Ta cho ngươi biết, cho dù ta rời đi, Vĩnh Thọ
trưởng công chúa nhất định sẽ nghĩ biện pháp chuyển vào Quốc Công Phủ,
đến lúc đó cho biết thế nào là lo lắng, hiện giờ người nào trong kinh
thành không biết trong lòng Vĩnh Thọ trưởng công chúa yêu nam nhân của
ngươi!”

Hàn Anh không nghĩ tới lòng tốt của mình lại bị người khác cho rằng lang tâm cẩu phế, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Ta không thèm làm
chủ cái gì việc bếp núc, chỉ có người không lên được mặt bàn mới lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này!”

Nàng khinh miệt nhìn Lam thị, nói tiếp: “Về phần nam nhân của ta, ta tin tưởng Phó Tạ vững vàng như nhà lao, đâu cẩn quản những nữ nhân khác mỗi ngày nạy ra, Phó Tạ không muốn, người khác cũng không có biện pháp!”

Lam thị tức giận cả người phát run, đang muốn nói chuyện, nhưng Phó Du giữ nàng lại bắt đầu khuyên giải.

Hàn Anh lại nói: “Có bản lãnh, ai khi dễ ngươi liền trả lại cho ngươi
đó, đừng nghĩ bị người khi dễ, lại tìm một quả hồng mềm ức hiếp! Ta chưa bao giờ là quả hồng mềm!”

Trong lòng Lam thị có một chút không thoải mái, nghĩ sẽ tới bóp quả hồng mềm Hàn Anh, không nghĩ tới không thành công, ngược lại bị Hàn Anh hung hăng bóp lại, không khỏi vừa thẹn vừa tức, cả người cũng phát run

Hàn Anh phát tiết một trận, trong lòng thống khoái cực kỳ, nâng chung
trà lên dặn dò Tẩy Xuân: “Tẩy Xuân, đại thiếu phu nhân mệt mỏi, tiễn đại thiếu phu nhân trở về đi!”

Tẩy Xuân Sấu Đông nhanh như chớp tiễn Lam thị đi ra.

Hàn Anh đuổi Lam thị, lúc này mới nhìn Phó Du, giải thích nói: “Phó Du,
ngươi đừng để ý, ta chính là phiền nàng ở chỗ Phó Tùng và Vĩnh Thọ
trưởng công chúa bị chọc tức, đến chỗ của ta lải nhải!”

Phó Du hai mắt tỏa sáng: “Tam tẩu, tẩu thật lợi hại!”

Hàn Anh có chút xấu hổ, lại lo lắng Phó Du học nàng, vội nói: “Đợi tương lai ngươi xuất giá rồi, cũng không nên tuỳ tiện nổi giận, một là bản
thân phải chiếm được lý lẽ, hai là có thể bắt chẹt đối phương, bằng
không thì nổi giận cũng vô dụng!”

Phó Du liên tục gật đầu, tiếp tục sùng bái nhìn Hàn Anh, chuẩn bị sau này phải học tập Hàn Anh nhiều hơn.

Phó Du rời khỏi không bao lâu, Phó Tạ đã trở lại.

Hàn Anh thấy hắn tâm sự nặng nề, liền không nói chuyện nhiều, kêu Phó Tạ tắm rửa, cùng nhau đi ngủ.

Hai người ngủ một hồi, Hàn Anh phát hiện Phó Tạ vẫn còn sờ nàng, nhưng
sờ theo kiểu tâm sự nặng nề —— sờ một hồi, ngừng một hồi, một lát sau
lại bắt đầu sờ, trọng điểm không phải là sờ, mà là tâm sự —— Hàn Anh bị
Phó Tạ làm cho tiến thoái lưỡng nan

Hàn Anh có chút khó chịu, liền thức dậy đè trên người Phó Tạ, ôn nhu hỏi hắn: “Tâm sự nặng như vậy? Ngày mai có đại sự gì?”


Lúc này trên giường treo chính là màn trướng bạch la, bên ngoài đèn liêu ti xuyên vào, mờ mờ ảo ảo chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, vì
khuôn mặt hắn lạnh buốt tăng thêm vài phần ôn nhu.

Phó Tạ chăm chú nhìn Hàn Anh đè trên người hắn, thấp giọng nói: “Ngày mai ta muốn vạch tội một người.”

Hắn không có nói ai, thế nhưng Hàn Anh cũng không hỏi. Nàng híp mắt cười dịu dàng: “Vậy địa vị người đó rất cao sao?”

Phó Tạ “ừ” một tiếng.

Đôi mắt Hàn Anh ngập nước, bờ môi hé mở, giọng nói du dương đầy hấp dẫn: “Vậy huynh càng phải buông lỏng một chút...”

Phó Tạ hô hấp dần dần nặng nề.