Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 120

Hôm nay phủ hoài ân hầu do tam phòng Trâu
thị chịu trách nhiệm việc bếp núc, thái phu nhân rất ít quản chuyện
trong phủ, ngày ngày ở Khánh Thọ Đường ăn chay niệm Phật.

Sáng sớm ngày hôm đó, Trâu thị đang ở trong khách sãnh nhà chính ở viện
phía đông xử lý gia vụ, gã sai vặt canh cổng tới hồi báo: “Bẩm Tam phu
nhân, tiểu quản gia Phó An Phó Bình hai vị ca ca phủ An quốc công đến
ạ!”

Trâu thị nghe vậy vội vàng đứng dậy nói: “Mau mời!” Chồng của bà Hàn Ức
là hạ quan chính Khâm Thiên Giám Chính Lục Phẩm, mà quản gia của điện
soái đại nhân Phó Tạ nghe nói đều là quân công xuất thân từ võ quan Ngũ
Phẩm, bà tất nhiên sẽ không dám chậm trễ.

Cũng không lâu lắm, gã sai vặt liền dẫn hai thanh niên đi tới, đúng là Phó An và Phó Bình.

Trên người bọn họ đều mặc phục sức võ quan Ngũ Phẩm, hành động, cử chỉ tùy tiện hướng Trâu thị hành lễ.

Phó Bình cất cao giọng nói: “Gặp qua Tam phu nhân! Điện soái và thiếu
phu nhân chúng ta hôm nay muốn tới Hầu phủ thăm viếng, chỉ thị huynh đệ
chúng ta tới trước nói một tiếng!”

Trâu thị đầu tiên là sững sờ, rất nhanh liền bật cười, kêu Phó An Phó Bình ngồi xuống uống trà.

Phó Bình Phó An mỉm cười ngồi xuống.

Phó Bình giương mắt nhìn một vòng, trong ánh mắt dài nhỏ mang theo một
vòng suy nghĩ sâu xa: “Nơi đây không phải là nhà chính Hầu phủ à?”

Trâu thị dừng một chút, lòng có điều ngộ ra, vội nói: “Đây là phòng
khách đông viện thiếp thân xử lý gia vụ, hiện tại nhà chính của Hầu phủ
là Nhị Lão Gia và Nhị phu nhân ở!”

Phó Bình “Nha” một tiếng, lại cười nói: “Hoài Ân hầu và Hầu phu nhân mấy ngày nữa sẽ mang theo tiểu thế tử vào kinh!”

Phó An vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói tiếp: “Hôm nay ôn hoà, đúng là ngày tốt để dọn nhà!”

Trâu thị mỉm cười, rất phối hợp dặn dò đại nha hoàn bên cạnh: “Đi mời
Nhị Lão Gia Nhị phu nhân tới đây, nói người phủ An quốc công đến!”

Phó Bình Phó An tới quá sớm, Hàn Hoài hôm nay còn chưa kịp đi thanh lâu
sở quán báo danh, nghe nói người phủ An quốc công tới, liền cùng Nhị phu nhân Phương thị tới.

Nhìn thấy Phó Bình Phó An thân mặc phục sức võ quan Ngũ Phẩm, Hàn Hoài trắng tay đành phải mang theo Phương thị hành lễ.

Phó An hành động, cử chỉ tùy tiện nhận lễ này, cũng không đứng dậy, bắt
chéo hai chân thản nhiên nói: “Nhị Lão Gia, Nhị phu nhân, Hầu Gia và Hầu phu nhân mấy ngày nữa sẽ vào kinh, nhà chính phải hảo hảo dọn rửa sơn
mới, đồ dùng trong nhà cũng phải thay đổi toàn bộ.”

Thấy khuôn mặt của Hàn Hoài và Phương thị lập tức trở nên xanh mét, Phó
Bình lại cười nói: “Điện soái chúng ta giao chuyện chỉnh đốn phòng ốc
giao cho hai huynh đệ chúng ta, Nhị Lão Gia và Nhị phu nhân đừng để cho
huynh đệ chúng ta khó xử nha!”

Hàn Hoài và Phương thị khuất nhục đứng ở đó, nhớ tới Phó Tạ hôm nay
quyền khuynh triều dã, lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhớ tới bên ngoài phòng khách đứng mấy cấm quân võ trang đầy đủ như lang như hổ, chỉ đành phải nói: “Xin hai vị tiểu ca quản gia thư thả mấy ngày a!”

Phó Bình cười lạnh một tiếng, giống như cười mà không phải cười nhìn Hàn Hoài và Phương thị.

Phó An vẻ mặt không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Hoặc là các ngươi sáng hôm nay dọn nhà, hoặc là buổi chiều chúng ta giúp các ngươi chuyển!”

Hàn Hoài vội nói: “Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn, chuyển liền! chuyển liền!”


Phó Bình âm ngoan cười cười: “Huynh đệ ta chờ ở chỗ này!”

Hàn Hoài kéo ống tay áo Phương thị có chút dại ra, dắt bà đi ra ngoài.

Trâu thị lưu lại cùng Phó Bình Phó An nói chuyện, nhưng trong lòng đang
tiêu hóa tin tức đại ca Hàn Thầm và đại tẩu Lâm thị mang theo tiểu Thế
tử Hàn đình sắp vào kinh, lặng lẽ suy xét nên nịnh nọt đại ca đại tẩu
như thế nào.

Trước khi đi vào triều sớm, Phó Tạ mặc xong triều phục thì sang xem Hàn Anh.

Hắn ghé sát vào Hàn Anh đang muốn hôn hôn, Hàn Anh bỗng nhiên mở to mắt
cười lên ha hả, còn duỗi ra hai tay nắm đôi má Phó Tạ: “Ca ca, nếu
huynh không đáp ứng thay muội đến hỏi Lý Chân có thích Phó Du hay không, muội chết cũng không buông tay!”

Phó Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải qua loa nói: “Ta sẽ giúp nàng hỏi thăm!”

Hàn Anh lúc này mới cười hì hì buông Phó Tạ ra, lại vuốt vuốt khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, lúc này mới thả hắn ra.

Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn Anh lại ngủ một lát nữa mới rời giường.

Dùng xong điểm tâm, Hàn Anh đi Đông Sương phòng xử lý gia vụ Quốc Công Phủ.

Nghe Phó Quý nương tử nói Phạm gia cô phu nhân một nhà suốt đêm đã rời khỏi kinh thành, Hàn Anh không khỏi sững sờ.

Phó Quý nương tử cố tình nịnh bợ thiếu phu nhân, liền vẻ mặt thần bí
nói: “Thiếu phu nhân, Phạm gia cô lão gia, cô phu nhân và biểu công tử
là bị điện Soái đại nhân sai người mời ra khỏi kinh thành, Phạm cô nương và nha hoàn của nàng Cẩm nhi cũng bị người của Khai Phong phủ bắt đi,
trong miệng đều còn bị nhét đồ vật, tay chân cũng đều bị trói, là bị nha dịch của phủ Khai Phong nhét vào trong xe mang đi!”

Hàn Anh nghe vậy không nói chuyện. Nàng biết rõ Khai Phong phủ doãn Vu
Hạo Nhiên là thân tín của Phó Tạ, Phạm Tinh Tinh bị Khai Phong phủ mang
đi, cũng hẳn là do Phó Tạ bày mưu đặt kế.

Phó Quý nương tử nói vài câu, thấy thiếu phu nhân không nói một lời, vội vàng nói sang chuyện khác, bắt đầu nói chính sự: “Xin thiếu phu nhân
chỉ thị, hai vị Tiểu ca Phó Bình và Phó An mới chọn ít vật dụng trong
nhà tơ lụa trang trí cùng vài vật phẩm, ghi vào sổ sách bên ngoài của
điện Soái đại nhân, hay là sổ sách của người, hay là sổ sách của Quốc
Công Phủ?”

Hàn Anh không chút suy nghĩ nói: “Đương nhiên là ghi vào sổ sách riêng
của ta.” Những vật dụng trang trí trong nhà này là nàng chỉ thị Phó Bình Phó An đi chọn, đều phải trang trí chính viện của phủ hoài ân hầu,
đương nhiên dùng bạc riêng của nàng thanh toán.

Phó Quý nương tử cười tủm tỉm nói: “Bẩm thiếu phu nhân, thế nhưng Phó An Phó Bình nói điện soái đại nhân đã phân phó, phải ghi vào sổ sách bên
ngoài của điện soái đại nhân!” Nàng sở dĩ cười, là vì nàng cảm giác mình rất hàm súc mà nịnh nọt thiếu phu nhân. Nhưng, điện soái đại nhân thật
sự sủng ái thiếu phu nhân a, ngay cả vật phẩm đồ dùng trang trí trong
nhà của nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân đều muốn bao hết.

Quả thật Hàn Anh nghe vậy, không khỏi cúi đầu cười khẽ.

Đợi nàng ngẩng đầu lên, mắt to sáng lóng lánh, khóe miệng vẫn còn mang
vui vẻ, vẻ mặt điềm mật, ngọt ngào, nhưng miệng nhẹ nhàng nói: “Ai muốn
hắn ra bạc? Thật sự là chó cắn con chuột xen vào việc của người khác!”

Đám nha hoàn nàng dâu bà tử hầu hạ trong phòng thấy thiếu phu nhân thẹn thùng như thế, cũng nở nụ cười.

Phó Tạ hôm nay lên triều, Thừa Dận Đế quả thật ban thánh chỉ, Điện Tiền
Ti Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ làm tổng soái đại quân chinh Tây, Trần Hi làm
giám quân, điều động mười vạn cấm quân ở kinh thành và vùng lân cận, còn có mười vạn kỵ binh đóng giữ Lan Châu của Phó Tạ, tổng cộng hai mươi
vạn đại quân thảo phạt bộ tộc Tháp Khắc Khắc, bình định loạn lạc Tây
Cương

Sau khi nhận được ý chỉ trở lại Quốc Công Phủ, Phó Tạ trước đi Cầm Vận
đường, sau khi lẳng lặng ngồi trong chốc lát hắn gọi Lý Chân đi vào,
sau khi hỏi mấy câu, được Lý Chân trả lời rõ ràng, Phó Tạ lúc này mới
trở về Nữ Trinh viện.

Hàn Anh lúc này đang ngồi ngay ngắn trong nhà chính, nghe Phó Bình mới
từ phủ hoài ân hầu trở về hồi báo chuyện vợ chồng Hàn Hoài và Phương thị dọn khỏi nhà chính Hầu phủ.

Khi nàng biết được Phó An và Phó Bình chẳng những buộc vợ chồng Hàn Hoài Phương thị dọn ra khỏi nhà chính, dời đến khách viện phía tây, còn mang người quét dọn rửa sạch nhà chính, đồ dùng trang trí trong nhà cũng bày xong, không khỏi vừa mừng vừa sợ, dặn dò Tẩy Xuân nói: “Tẩy Xuân, cầm
hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đi ra!”

Đợi Tẩy Xuân cầm ngân phiếu đi ra, Hàn Anh lúc này mới ấm giọng nói:“Phó Bình, chuyện này ngươi và Phó An lo liệu rất khá, ta rất hài lòng,
hai tấm ngân phiếu này ngươi và Phó An một người một tờ, cầm lấy cho
tiểu tức phụ của các ngươi mua hoa cài!”

Phó Bình nghe vậy, giương mắt vui mừng nhìn Tẩy Xuân chăm chăm -- thiếu
phu nhân đã đáp ứng, đợi lần này chiến sự Tây Cương dẹp loạn, sẽ làm hôn sự cho hắn và Phó An

Tẩy Xuân ngượng ngùng đưa ngân phiếu tới, nhưng xoay mặt cố ý không nhìn Phó Bình.


Phó Bình nhận ngân phiếu, lại cám ơn ân huệ.

Hàn Anh đang muốn nói chuyện, Phó Tạ đã xốc mành gấm lên đi đến, trầm
giọng nói: “A Anh, chạng vạng tối ta và nàng đi Hầu phủ xem một chút
đi!” Nếu chỉnh đốn phòng ở cho nhạc phụ nhạc mẫu, vẫn phải để A Anh tự
mình nhìn xem mới thỏa đáng.

Hàn Anh vui vẻ ra mặt nhẹ gật đầu: “Như thế cũng tốt!” Vì buộc mọi người ở phủ hoài ân hầu, sáng sớm nàng đã sai Phó Bình thông tri Hầu phủ, nói mình muốn đi, thế nhưng là cho tới bây giờ nàng còn chưa đi!

Phó Tạ ngồi bên cạnh Hàn Anh, nhớ tới Hàn Anh nói nàng đi “Phủ hoài ân
hầu thể hiện uy phong của điện soái phu nhân “, không khỏi liếc Hàn Anh, mỉm cười, dặn dò Phó Bình: “Giờ dậu canh ba ta và thiếu phu nhân xuất
phát đi phủ hoài ân hầu, ngươi đi Khai Phong phủ thông tri Vu Hạo Nhiên, để hắn sớm dẫn người dẹp đường đi.”

Phó Bình đáp “Vâng”, lui xuống.

Sau khi cho lui người hầu hạ, Phó Tạ uống một ngụm trà xanh Hàn Anh đưa, lúc này mới nói: “A Anh, Lý Chân hôm nay gặp ta xin lấy Phó Du.”

Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, vỗ tay nói: “Tình chàng ý thiếp, Thật sự tốt quá! Chuyện đính hôn muội tới an bài!”

Nói xong, nàng thấy Phó Tạ mặt không biểu tình, khi hắn không thích,
liền áp vào người Phó Tạ làm nũng nói: “Ca ca, quân tử nên giúp người
hoàn thành ước vọng!”

Phó Tạ bất đắc dĩ nói: “Đợi Lý Chân theo ta khải hoàn hồi triều, sẽ cử hành hôn lễ!”

Trong lòng Hàn Anh chưa kịp vui mừng cho Phó Du, mới mặc kệ ngày thành
thân có chút diệu vợi theo lời Phó Tạ nói. Nàng đứng dậy ra khỏi nhà
chính, gọi Sấu Đông tới, nhỏ giọng dặn dò Sấu Đông nói: “Ngươi đi gặp Tứ cô nương, nói...”

Sấu Đông nghe vậy thay Tứ cô nương vui mừng, lại có chút chần chờ, Hàn
Anh vừa thấy thần thái của nàng liền hiểu rõ ra, cười nói: “Được lắm Sấu Đông, ngươi nhìn trúng ai, cứ tới tìm ta, chỉ cần đối phương cam tâm
tình nguyện, ta sẽ làm chủ cho ngươi!”

Dù là Sấu Đông bình thường gan lớn hoạt bát, lúc này cũng có chút ngượng ngùng, bưng mặt vội vàng chạy đi.

Đôi mắt Hàn Anh lóe sáng, trở về nhà chính trên mặt vẫn còn mang vui vẻ.

Sau khi dùng bữa trưa, Hàn Anh quấn quít Phó Tạ cùng đi ngủ trưa.

Phó Tạ mặc dù không thích ngủ trưa, luôn luôn cảm thấy ngủ trưa là
lãng phí thời gian vô ích, nhưng nghĩ đến phải xa cách Hàn Anh một thời
gian, liền ngoan ngoãn cùng nàng ngủ trưa.

Bởi vì Hàn Anh dồn hết tâm trí cho lần về nhà mẹ đẻ thăm viếng, cho nên
sau khi ngủ trưa dậy Phó Tạ liền mặc triều phục, còn Hàn Anh đội mũ
hồng bảo thạch mặc áo rộng tay và váy dài cùng đi ra Nữ Trinh viện.

Đi ở đường hẻm phía đông, Hàn Anh biết được Phó Tạ cũng đã sớm mà phái
người thông tri tin tức nàng và Phó Tạ muốn đi Hầu phủ, không khỏi cảm
giác nàng và Phó Tạ thật sự là tâm linh tương thông, cố ý cười hì hì
thấp giọng nói: “Ca ca, huynh thật xấu nhé!”

Nàng nhìn có chút hả hê suy nghĩ: quan lớn một cấp đè chết người, vị trí của Phó Tạ đã là cực nhân thần, chỉ cần đứng ở cửa ra vào, nhị thúc tam thúc bọn họ liền đủ dày vò!

Phó Tạ rũ mắt xuống nhìn nàng một cái, thầm nghĩ: còn không phải là vì
cho tiểu nha đầu nàng hả giận, ca ca ta lại có thể so đo với những người bình thường như con sâu cái kiến Hàn Ức Hàn Hoài!

Phó Bình sớm đã liên lạc Khai Phong phủ doãn dẹp yên các con phố, Phó Tạ cưỡi tuấn mã che chở xe trầm hương của Hàn Anh theo nghi trượng[1] đi
về hướng phủ hoài ân hầu.

[1] Nghi trượng; đồ nghi trượng (đội
bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách
nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.)

Tam lão gia Hàn Ức Hoài Ân hầu phủ từ nha môn trở về, nghe thê tử Phương thị nói Phó điện soái sẽ bồi Hàn Anh đến Hầu phủ thăm viếng, không khỏi có chút bối rối -- hắn ở triều đình gặp được Phó Tạ, Phó Tạ luôn luôn
mắt nhìn thẳng, mà hắn lúc nào cũng ở xa xa khom người hành lễ -- vội
vàng đi vào thay đổi quan phục đi ra, bảo Trâu thị và Nhị tẩu Phương thị cùng ở Khánh Thọ Đường cùng lão phu nhân, tự mình kéo nhị ca Hàn Hoài
chờ ở phía trước cổng, dè dặt lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đợi chừng hơn một canh giờ, lại đợi được đến Phó Tĩnh cưỡi ngựa đến:“Điện soái và thiếu phu nhân đã thức dậy, xin Nhị Lão Gia Tam lão gia
chờ một chút một lát!”

Lại qua hơn nửa canh giờ, phái gã sai vặt đi ra hỏi thăm tình huống chạy như một làn khói đi vào, thở hồng hộc đứng ở cửa cửa phòng bẩm báo nói: “Nhị Lão Gia, Tam lão gia, điện soái đại nhân và nhị cô nương đến rồi!”

Ngay sau đó Phó Bình liền mang theo mấy cấm quân đi tới, tuyên bố: “Điện soái và thiếu phu nhân chúng ta sắp đến rồi!”

Hàn Ức vội vàng dặn dò gã sai vặt ra phía sau Khánh Thọ Đường mời Nhị
phu nhân Tam phu nhân ra nghênh tiếp, tự mình dắt Hàn Hoài mệt mỏi như
một bãi bùn nằm dài trên ghế đứng dậy, đầy mặt tươi cười nói: “Huynh đệ
chúng ta đi đón nào!”

Trên đường phố bên ngoài Phủ hoài ân hầu yên tĩnh, một người đi đường
cũng không có, chúc quan của Khai Phong phủ mang theo bọn nha dịch dẹp

yên phố, thống lĩnh cấm quân Tiêu Phượng Thiềm tự mình dẫn theo cấm quân ba bước một tốp năm bước một trạm canh gác dò xét, cả con đường đề
phòng sâm nghiêm.

Lại qua đại khái thời gian cạn chén trà, trên đường phố trống trơn rốt
cuộc xuất hiện nghi trượng của điện soái đại nhân, tiếp theo đó là Phó
Tạ cưỡi con ngựa cao to mặc trang phục trang nghiêm đẹp đẽ quý giá, phía sau Phó Tạ là xe trầm hương cùng với đám nha hoàn bà tử ngồi xe ngựa,
một đoàn người uốn lượn mà đến.

Tam lão gia Hàn Ức cả đời thân ở hạ liêu, ở đâu gặp qua phô trương như vậy, lập tức có chút luống cuống tay chân.

Nhưng ông dù sao cũng làm quan nhiều năm, nghe gã sai vặt ở bên ngoài
tìm hiểu tình huống nói điện soái đại nhân mặc lễ phục, lập tức liền dặn dò gã sai vặt đi nội viện mời Nhị phu nhân, Tam phu nhân và đại cô
nương ra nghênh tiếp -- điện soái đại nhân nếu mặc triều phục đến, muốn
làm cũng không phải là lễ nhà mà là lễ quốc gia rồi!

Đợi nghi trượng của Phó Tạ đi vào, Hàn Ức thấy đám quan chức Khai Phong
phủ cũng quỳ xuống, vội vàng kéo Hàn Hoài quỳ xuống hành lễ.

Nhất thời Phương thị, Hàn thị và đại cô nương Hàn Bội cũng chạy ra, cũng theo ở phía sau quỳ xuống.

Hàn Ức ngẩng đầu vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Tạ cưỡi con ngựa cao to, cúi
đầu kính cẩn nói: “Hạ quan gặp qua điện soái đại nhân, gặp qua thiếu phu nhân!”

Hàn Anh ngồi ở trong kiệu, từ trong khe hở màn kiệu nhìn những người này quỳ ở trước mặt mình, trong lòng rốt cuộc đã có một tia cảm giác chân
thật -- thì ra theo Phó Tạ từng bước lên cao, với tư cách thê tử của Phó Tạ, địa vị của nàng cũng sớm đã nước lên thuyền lên...

Phó Tạ xuống ngựa đi đến cạnh xe ngựa, ôm Hàn Anh từ trong xe ngựa ra,
nhẹ nhàng thả xuống đất, dắt tay của nàng từ cửa chính phủ hoài ân hầu
đi vào Hầu phủ.

Phương thị và Hàn Bội quỳ trên mặt đất, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng lại càng buồn giận đan xen.

Phó Bình và Phó An dẫn điện soái và thiếu phu nhân đi vào nhà chính phủ hoài ân hầu.

Đám người Hàn Ức không dám đi vào, đành phải nơm nớp lo sợ đợi ở bên ngoài nhà chính.

Hàn Anh đem trong trong ngoài ngoài nhà chính đều xem qua một lần, thấy
đồ dùng trong nhà tất cả đều là gỗ hoàng hoa lê làm ra, phong cách cổ
xưa có thừa lộng lẫy chưa đủ, nệm gấm màn cửa màu sắc cũng dùng sắc xanh ngọc, hương thơm mùa thu, xanh đậm làm chủ, trong lòng rất là hài lòng. Nàng hôm nay đã có đệ đệ, tất nhiên là không hy vọng đệ đệ lớn lên
trong hoàn cảnh cảnh xuân tươi đẹp phấn hương nồng đậm, đến lúc đó nuôi
dưỡng ra một thiếu gia ăn chơi, vậy thì khóc cũng không có chỗ khóc!

Phó Tạ theo Hàn Anh nhìn một lần, lại dặn dò Phó Bình ở hậu hoa viên
trồng vài gốc mai, cũng chặn cửa hông tiền sảnh, miễn cho trong nội viện nhà chính người đến người đi ầm ĩ không chịu nổi.

Nhất thời nhìn xong.

Đợi bọn người Hàn Ức, Hàn Hoài, Phương thị đến đông đủ, Hàn Anh lười
biếng dựa vào giường gấm, cố ý nhìn qua Phó Tạ làm nũng: “Ca ca, muội
khát!”

Phó Tạ nhận một ly nước lọc Tẩy Xuân đưa tới, nếm một cái, thấy độ ấm vừa vặn, liền đứng dậy đi qua cho Hàn Anh uống.

Hàn Anh liền uống ngay một ly trà trong tay Phó Tạ, ân ái xong, lúc này
mới lên tiếng hỏi: “Thái phu nhân hiện nay còn ở Khánh Thọ Đường không?”

Đám người Trâu thị vội vàng đáp “Dạ còn“.

Hàn Anh cầm một quả phật thủ hý hoáy, rủ mi mắt xuống nói: “Đã trễ như
vậy, Thái phu nhân chắc ngủ rồi nhỉ?” ý tại ngôn ngoại của nàng là “Thái phu nhân nếu như ngủ rồi, ta đây sẽ không đi quấy rầy lão nhân gia
ngài“.

Hàn Bội vừa định ra khỏi hàng nói “Thái phu nhân đang chờ người mà”, thế nhưng mũi chân mới hơi có chút nhú ra, đã bị Vương ma ma giáo dưỡng
trong cung phái tới trừng trở về, không khỏi sợ run cả người, sợ hãi mà
lui trở về.

Trâu thị biết điển mấu chốt, vội vàng cười nói: “Bẩm thiếu phu nhân, thật đúng là không khéo, thái phu nhân ngủ rồi...”

Hàn Anh nghe vậy, lập tức mặt mày hớn hở nhìn Phó Tạ: “Ca ca, chúng ta đi về nhà thôi!”

Phó Tạ nhẹ gật đầu, đứng dậy nhìn Hàn Anh đưa tay phải ra.

Hàn Anh cười hì hì đi tới, đặt tay vào trong tay Phó Tạ.

Phó Tạ lưng thẳng tắp mắt nhìn thẳng mang theo Hàn Anh đi ra.

Xe trầm hương đi vào đông thiên viện, Phó Tạ ôm Hàn Anh từ trong xe xuống.

Lúc này đêm đã khuya, qua trận mưa này, độ ấm lập tức giảm đi, Hàn Anh vừa xuống xe liền co rúm lại một cái.

Phó Tạ điềm tĩnh cởi áo choàng gấm đen của mình xuống khoác trên người
Hàn Anh, thấy vạt áo quá dài muốn kéo lên, hắn dứt khoát từ trong tay áo Hàn Anh móc ra một cái khăn lụa đỏ thẫm, cột ngang thắt lưng áo choàng.


Hàn Anh cúi đầu nhìn mình, ngửa đầu cười dịu dàng nhìn Phó Tạ: “Ca ca, cái dạng này thật là lạ!”

Phó Tạ mỉm cười nhìn nàng: “Dù sao ở trong nhà chúng ta, người khác lại nhìn không thấy!”

Hắn nắm tay Hàn Anh dọc theo đường hẻm đi về hướng Nữ Trinh viện.

Tần ma ma làm thức ăn khuya, nghe nói điện soái và thiếu phu nhân trở về, vội vàng dặn dò Hoán Hạ tới hỏi.

Khí trời hôm nay có chút lạnh sau cơn mưa thu, thế nhưng khi trong phòng không có đốt địa long, Hàn Anh cảm thấy cả người có chút lạnh, nghe nói thức ăn khuya có canh trứng cá mực chua cay và canh gà rau nhút, vội
nói: “Ta muốn canh trứng cá mực chua cay ăn với bánh nướng hạt vừng ;
cho điện soái canh gà rau nhút, thêm một chén nhỏ cơm tẻ thơm là được
rồi!”

Thức ăn khuya của hai người rất nhanh liền đưa lên.

Hàn Anh rất thành thật nhìn món canh trứng cá mực chua cay.

Nàng cũng không sợ nóng, trước múc một miếng nếm, chỉ cảm thấy mặn mà
tươi ngon trong lộ ra chua cay, trong chua cay lộ ra thanh đạm, ngon vô cùng, thích thú tràn trề, liền uống liền hơn mấy ngụm.

Uống vài ngụm canh, Hàn Anh có chút bất mãn, mắt to sóng sánh lưu chuyển nhìn canh gà rau nhút bên kia của Phó Tạ.

Phó Tạ có chút buồn cười, liền ôn nhu nói: “nàng tới đây ngồi kế bên ta, ta cho nàng uống....uố...ng!”

Hàn Anh thấy bọn nha hoàn sớm lánh ra ngoài, liền mặt dày mày dạn ngồi
trên đùi Phó Tạ, dựa sát vào trong ngực Phó Tạ: “Ca ca, nhanh cho muội
ăn canh!”

Cánh tay trái của Phó Tạ vòng quanh eo nàng, tay phải cầm thìa múc một
chén canh rau nhút, thổi vài cái mới cho ăn Hàn Anh uống.

Hàn Anh vừa uống canh trứng cá mực chua cay quá mức chua cay kích thích, lúc này uống canh gà rau nhút, trực giác trơn mềm thơm ngát, canh rau
nhút vị ngon, rất là ngon miệng, liền nói: “Ca ca, muội uống nữa!”

Phó Tạ liền đút cho nàng uống từng miếng từng miếng.

Đến buổi tối, hai vợ chồng tắm rửa xong đi ra, song song ngồi trên tháp
quý phi trước cửa sổ phòng ngủ, rúc vào nhau lung tung nói chuyện phiếm.

Phó Tạ rốt cuộc tìm được cơ hội, liền cầm chặt bàn tay mềm mại núc ních
của Hàn Anh, nhìn đôi mắt Hàn Anh, thấp giọng nói: “A Anh, hai ngày sau
bệ hạ tế trời xong, đại quân phải xuất phát rồi!”

Hàn Anh sững sờ, cảm giác không đúng, vội nói: “Ca ca, không phải huynh nói dẫn muội theo sao?”

Phó Tạ dùng sức nắm tay của nàng, trong mắt phượng hiện ra một vòng quả
quyết: “Tây Cương vừa mới truyền đến thơ báo, Trấn Tây Tướng Quân Từ
Bình Xuân bỏ Lương Châu Thành, một đường ném binh vứt giáp chạy trốn tới Lan Châu.”

Hắn ở trên môi Hàn Anh nhẹ khẽ hôn một cái, nói tiếp: “Đợi ta thu phục
Lương Châu Thành, thu xếp được chỗ ở, sẽ phái người đón nàng! nàng ở
kinh thành mấy ngày, Hứa Lập Dương sẽ bảo hộ nàng...”

Hàn Anh không nói gì, mí mắt sớm đỏ lên, trong mắt to nước mắt nhẹ nhàng ướt át.

Thấy nàng thương tâm, trái tim Phó Tạ không khỏi từng trận run rẩy, cực
kỳ khó chịu, sau nửa ngày mới nói: “Phụ thân, nhạc phụ và nhạc mẫu mấy
ngày nữa vào kinh rồi, nàng vừa vặn ở cùng nhạc mẫu và tiểu cữu tử mấy
ngày...”

Hàn Anh nghe xong, nghĩ đến mẫu thân cùng đệ đệ mới tới kinh thành, vạn
nhất bị tổ mẫu khi dễ, hoặc là trong gian kế của Phương thị, có thể sẽ
không ổn lắm...

Trong lòng nàng dần dần mâu thuẫn, chỉ là nghĩe đến Phó Tạ phải rời khỏi nàng một thời gian, trong lòng liền vắng vẻ, rất là khó chịu, liền rúc
vào trong ngực Phó Tạ nửa ngày không nói.

Trong lòng Phó Tạ cũng rất thê lương, một chút một chút mà hôn Hàn Anh, hôn hôn liền đặt Hàn Anh lên tháp quý phi đè lên.

Hai vợ chồng đang ở trên tháp quý phi thân thiết, liền nghe được bên
ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vàng, tiếp theo chính là
thanh âm dồn dập của Tẩy Xuân: “Bẩm điện soái thiếu phu nhân, tiểu Hứa
tổng quản cầu kiến, nói hoàng hậu sắp sinh!”

Phó Tạ cả người lập tức cứng ngắc.

Hàn Anh phát giác được Phó Tạ biến hóa, vội vàng đẩy hắn ra: “Chuyện tỷ tỷ quan trọng hơn!”

Lúc rạng sáng, Phó Bình phụng mệnh Phó Tạ từ Kim Minh uyển trở về, báo tin cho Hàn Anh.

Hàn Anh còn chưa ngủ, đang ngồi ở nhà chính chờ tin tức.

Khi nàng biết được hoàng hậu sinh hạ tiểu công chúa, không khỏi lâm vào trầm tư...


Phó Tạ rốt cuộc là muốn hoàng hậu nương nương sinh hạ công chúa, hay
sinh hạ hoàng tử đây? Tiểu công chúa có phải cốt nhục của Thừa Dận Đế
hay không?

Sau hừng đông, Hàn Anh dựa theo phẩm cấp, thuận theo đám mệnh phụ đi Kim Minh uyển chầu mừng.

Đây là đứa bé đầu tiên của Thừa Dận Đế, tất nhiên là ý nghĩa phi phàm,
tuy là tiểu công chúa, Thừa Dận Đế vẫn cực kỳ vui mừng, chẳng những lập
tức di giá về Kim Minh uyển, hơn nữa ngay trước mặt Phó hoàng hậu và
tiểu công chúa, ban bố thánh chỉ, tuyên bố đất phong của tiểu công chúa
là Tấn Dương, đồng thời đại xá thiên hạ.

Hai ngày sau, Hàn Anh ngồi xe Trầm Hương, ngồi ở trong xe nước mắt lưng tròng nhìn Phó Tạ suất lĩnh đại quân xuất phát rời kinh.

Sau đó khổ sở trọn vẹn hai ngày, Hàn Anh rốt cuộc nhận được một tin tức
tốt ——thuyền lớn của Quốc Công và thuyền lớn của Hoài Ân hầu đã đến kênh đào về nhạn đô.

Hàn Anh lúc này dẫn theo đám người Tẩy Xuân, Phó Bình Phó An cùng với
nhiều cấm quân hộ tống bảo vệ, điều khiển xe đi bến tàu nghênh đón công
công và cha mẹ đệ đệ.