Xe ngựa ngừng lại ở bên ngoài cửa viện Nữ Trinh viện, Phó Tĩnh xuống
ngựa trước, cho mọi người lui ra, sau khi lui xuống hết, Phó Tạ mới ôm
Hàn Anh xuống xe, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Cất bước về phía màn trướng châu ngọc mờ ảo trước giường trong phòng
ngủ, lều vải để đã được buông xuống, theo lay động có tiết tấu, từng
viên trân châu kết trên màn trướng cũng rung rung theo, lờ mờ có thể
thấy trong màn trướng đung đưa nhánh tóc đen dài và thân thể mềm nhẵn
trắng như tuyết...
Không biết qua bao lâu, Phó Tạ ôm Hàn Anh đã ngủ vào lòng, nhắm mắt trở
về chỗ rung động tâm hồn vừa rồi —— Hàn Anh rất ít khi chủ động như vậy, cho dù nàng cả người bất động, thế nhưng cái loại lộn xộn đè ép hút mút tự nhiên này lại làm kẻ khác như ở trong mây...
Phó Tạ chậm rãi vuốt ve tấm lưng mềm mại ấm nhuận của Hàn Anh, ngửi ngửi mùi thơm ngát kỳ dị trên người Hàn Anh, hắn mặc dù không có kinh
nghiệm, nhưng cũng biết lão bà của mình sợ là loại vưu vật trong truyền
thuyết, có dị hương, lại có danh khí...
Hắn còn chưa khỏe hoàn toàn, thế nhưng vừa mới hoàn toàn xuất ra một
thân mồ hôi, hiện tại ngược lại thần thanh mắt sáng cả người thoải mái.
Đợi Hàn Anh ngủ say, Phó Tạ đắp kỹ chăn cho nàng, chuỗi minh châu chưa
kịp cho Hàn Anh liền đặt ở mép gối, còn mình thì đi tắm vào tắm rửa,
thay đổi quần áo xong mới đi ra ngoài.
Ngoại viện trị sự phòng, Tần ma ma Lương ma ma dẫn theo bốn đại nha hoàn Thiến Ngọc, Như Ngọc, Tú Ngọc và Hàn Ngọc đứng nghiêm một bên, Tẩy Xuân dẫn theo Hoán Hạ, Nhuận Thu và Sấu Đông đứng ở bên kia, đều cúi đầu
nghe Phó Tạ giáo huấn
Phó Tạ trầm giọng nói: “Nội viện vẫn do Tẩy Xuân trông coi, bốn đại nha
hoàn mới tới cũng vào trong viện hầu hạ; Tần ma ma chịu trách nhiệm
phòng bếp nhỏ, Lương ma ma chịu trách nhiệm tiếp khách ngoại viện.”
Mọi người cùng đáp “Vâng”, cung kính đám người Phó Tĩnh Lý Chân vây quanh Phó Tạ đi lên phía trước.
Phó Tĩnh rớt lại phía sau nửa bước Phó Tạ đi lên phía trước, vừa đi vừa
thấp giọng bẩm báo: “Bởi vì ngài không đi nha môn, hôm nay ở Cầm Vận
đường có rất nhiều người đợi gặp, Phó Trữ đều cho người dẫn tới phòng
khách phía ngoài Cầm Vận đường chờ rồi, ngài muốn đi thư phòng, xin từ
tiền sảnh phía sau đi qua, như vậy sẽ không bị người khác ngăn cản.”
Phó Tạ “ừ” một tiếng, thật sự mang người đi từ tiền sảnh phía sau Cầm
Vận đường. Hắn hiện nay đang kiểm tra quốc khố thiếu hụt, người đến cầu xin hắn thật sự nhiều lắm.
Phó Tĩnh lại nói: “Đại thiếu phu nhân mang theo nha hoàn đi ra ngoài, tiểu Hứa tổng quản cải trang rồi, tự mình đi theo.”
Phó Tạ không nói gì. Hắn vẫn cảm thấy Lam thị và Phạm Tinh Tinh hai
người kia có một kẻ là gian tế, hắn muốn tìm gian tế này bắt ra.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình trong thư phòng, Phó Tạ lập tức bắt đầu
bận rộn, không ngừng gặp người không ngừng đàm luận, quả thực không có
lúc nào yên tĩnh.
Rốt cuộc qua một hồi lâu, Phó Tạ vừa nâng chung trà lên uống một ngụm, Phó Trữ liền dẫn Trần Hi vào.
Phó Tạ và hắn quen không giữ lễ tiết, cũng không nghênh đón hắn, trực tiếp chỉ chỉ ghế dựa cao: “Mời ngồi phía tây!”
Trần Hi sau khi ngồi xuống, mới nói: “Điện soái, Tiêu Hạ có thể làm gì?”
Phó Tạ nhìn hắn một cái, thấy hắn đầu đội ngân quan áo trắng như tuyết,
tuấn mỹ tú dật, trang phục của quý công tử kinh thành, liền nói: “Có một việc đắc tội với người, người khác không thể làm, chỉ có ngươi mới có
thể đi làm.”
Trần Hi nghe vậy, cả người thẳng tắp, vẻ mặt thu liễm giống như cười mà
không phải cười, đôi mắt trở nên nghiêm nghị: “Xin điện soái an bài!”
Phó Tạ nhìn hắn: “Người thừa trong các tổ chức kinh thành rất nhiều,
cần xác minh đăng ký nỗ lực bãi bỏ, việc này giao cho ngươi chủ trì.”
Trần Hi đứng dậy, đáp “Vâng“. Sau đó nhìn Phó Tạ, lại cười nói: “Nếu như chuyện này Tiêu Hạ làm được, điện soái đồng ý Tiêu Hạ một việc, có thể
chứ?”
Phó Tạ xúc động nói: “Được!” Trần Hi làm việc xưa nay có chừng mực, hắn cũng không lo lắng.
Hàn Anh ngủ một giấc, thấy chuỗi minh châu bên gối, trong lòng càng ngọt ngào.
Bốn người Tẩy Xuân tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt, bốn người Thiến Ngọc
cũng nhu thuận đứng hầu ở bên ngoài, Hàn Anh thấy thế, cuối cùng thở dài một hơi, thấp giọng hỏi Tẩy Xuân: “Hai ngày này các ngươi ở đâu?”
Sấu Đông cười: “Công tử bảo Phó An mang bọn nô tì đi Đông Sương phòng
Cầm Vận đường thêu thùa may vá, không cho ra ngoài đi loạn!”
Nàng ha ha cười không ngừng: “Hai ngày này nô tì làm cho người một đôi giày thêu mềm!”
Hàn Anh cũng cười: “Lấy ra ta xem một chút!” trong bốn đại nha hoàn
thiếp thân này của nàng, châm tuyến của Sấu Đông không tốt, còn không
bằng nàng!
Ba người Tẩy Xuân cũng thấy thú vị nói: “Sấu Đông, xem ngươi không biết xấu hổ còn lấy ra bảo cô nương mang!”
Trang điểm hoàn tất, trên tóc Hàn Anh cài hoa lê lục bảo thạch khảm bạc, mặc y phục xanh biếc thêu một nhánh hoa lê, thướt tha dẫn theo Nhuận
Thu và Hoán Hạ xách hộp cơm, đi Cầm Vận đường đưa cơm cho Phó Tạ.
Nàng bảo Nhuận Thu đi hỏi, Phó Tạ vẫn còn đang bận, còn chưa kịp dùng
cơm trưa, sai Hoán Hạ đi phòng bếp nhỏ làm mấy món ăn thanh đạm, tự
mình chuẩn bị đi đưa cơm cho Phó Tạ. Dù sao phía sau thư phòng Cầm Vận
đường có một tiền sảnh, nếu như nàng từ tiền sảnh đi thẳng vào thư
phòng Phó Tạ, sẽ không thấy ngoại nam.
Đến bên ngoài tiền sảnh phía sau Cầm Vận đường, gã sai vặt canh giữ tại đó thấy thiếu phu nhân mang người đến, vội vàng đi vào gọi Phó An.
Phó An lập tức ra ngoài đón Hàn Anh đi vào: “Công tử đang cùng Trần Hi
Trần công tử đàm luận, thiếu phu nhân chờ một chút, nô tài đi vào thông
báo!”
Hàn Anh “ừ” một tiếng, thật sự ở tiền sảnh phía sau chờ.
Trời mưa vài ngày, hôm nay trời mới hoàn toàn trong xanh, ánh mặt trời
rực rỡ chiếu lên những chiếc lá to của cây thuỷ lạp phía ngoài tiền
sảnh, cành lá càng lộ ra vẻ xanh tươi đáng yêu.
Hàn Anh thấy phía dưới cây thuỷ lạp là bụi hoa hồng trắng chớm nở, liền ngắt một đóa, cầm ở trong tay chơi.
Nhuận Thu vội vàng thấp giọng nói: “Cô nương, cẩn thận đâm vào tay!”
Hàn Anh cười: “Ta sẽ cẩn thận!”
Phó An rất nhanh liền đi ra: “Thiếu phu nhân, công tử nói Trần công tử là thông gia tốt, có thể gặp, mời ngài đi vào!”
Hàn Anh liền dẫn Nhuận Thu Hoán Hạ cầm theo hộp cơm đi vào.
Trần Hi đứng dậy hành lễ với Hàn Anh: “Gặp qua thiếu phu nhân!”
Hàn Anh trả lễ, ra hiệu Nhuận Thu Hoán Hạ đặt hộp cơm để trên bàn, cười
dịu dàng nhìn Phó Tạ: “Muội nghĩ huynh không có thời gian dùng cơm trưa, liền đưa tới cho huynh!”
Trong lòng Phó Tạ ấm áp, mắt phượng hàm chứa vui vẻ nhìn Hàn Anh, trong
lòng rất vui vì đã hòa hảo với Hàn Anh, bằng không Hàn Anh cũng không ôn nhu săn sóc như thế này.
Hàn Anh đi qua, tự mình bày đồ ăn ra.
Phó Tạ nhìn phong thái ưu mỹ thân thể yểu điệu của Hàn Anh, nhớ tới kiều diễm trong phòng buổi sáng, ánh mắt càng ôn nhu.
Hàn Anh bỗng nhiên hít một hơi.
Phó Tạ vội vàng đứng dậy đi qua: “Làm sao vậy?”
Hàn Anh thấp giọng nói: “Bị gai hoa hồng hoa đâm.”
Phó Tạ cầm đầu ngón tay Hàn Anh, đem gai nhỏ rút ra, không tự chủ nhìn bờ môi khẽ sưng đỏ tươi của Hàn Anh.
Hắn đang nhìn Hàn Anh, đột nhiên cảm giác được không đúng, nhìn Trần Hi.
Trần Hi cũng đang nhìn Hàn Anh, ánh mắt có chút không đúng, dường như vô cùng dịu dàng
Phó Tạ ngay lập tức tức giận đến hai mắt bốc hỏa: lão bà ta xinh đẹp như vậy, trang điểm thật xinh đẹp đến đưa rượu và thức ăn cho ta, là tới
dịu dàng săn sóc ta, không phải trang điểm cho ngươi nhìn!
Hắn mặt không biểu tình nhìn Hàn Anh: “A Anh, nàng trở về đi!”
Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh xuống, không
khỏi cảm thấy là lạ, đang ở trước mặt người ngoài cũng không quấy rầy
hắn, ôn nhu đáp “Vâng”, mang theo Nhuận Thu Hoán Hạ lui xuống.
Trần Hi lập tức thanh tỉnh lại, vui vẻ nhìn Phó Tạ: “Điện soái, Tiêu Hạ làm phiền!”
Phó Tạ nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng: “Mời!”