Quả Ngọt Năm Tháng

Quyển 2 - Chương 62

Sáng tinh mơ, Đinh Mật mở mắt, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô thoáng ngẩn ngơ.

Chạm tay sang bên cạnh, chăn gối đã lạnh.

Đinh Mật lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở xem, hơn chín giờ.

Vừa bò dậy thì thấy Lục Thời Miễn đang đứng trước cửa nhìn cô: “Tỉnh rồi?”

Đinh Mật thấy anh ăn mặc chỉnh tề, nhớ hôm nay là thứ Bảy: “Hôm nay anh vẫn phải đi làm sao?”

“Ừm.”

Gần đây công ty bề bộn công việc, thứ Bảy tăng ca là chuyện bình thường.

“Chín giờ rồi…”

Đã muộn rồi nhỉ?

Lục Thời Miễn bước tới vò tóc cô: “Tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

Đinh Mật lắc đầu: “Nhưng em đã hẹn với Minh Vy và Thẩm Giai rồi.”

Lục Thời Miễn thu tay về, cụp mắt nhìn cô: “Ừm, bữa sáng ở trên bàn, anh đến công ty trước.”

Ngoài trời vẫn đổ mưa, cô tiễn anh ra đến cửa, quay lại nhà ăn, thấy bánh bao và sữa đậu nành trên bàn, không nhịn được mỉm cười, bữa sáng của tuổi học trò, chắc là anh mua dưới nhà.

Ăn sáng xong Đinh Mật mới nhớ đến chuyện chưa xem chương trình tối qua, cô thấp thỏm mò lên weibo, may mà không thấy mình nằm trong top 10 bảng tìm kiếm, bấy giờ mới yên tâm.

Lần trước bị lên hot search với Bùi Dịch, cô thật sự hơi sợ.

Mở bảng hot search, nhìn thấy năm chữ “lồng tiếng cho Giang Nhị” nằm thứ 23 trên bảng.

Cô mở ra xem, các tài khoản giải trí lớn tỏ vẻ người lồng tiếng Giang Nhị chuyên dùng có nhan sắc không thua gì cô, đồng thời đăng ảnh và video cắt, thậm chí có người còn đăng ảnh so sánh. Đinh Mật đọc bình luận.

“Cái gì mà nhan sắc không thua Giang Nhị? Rõ ràng Giang Nhị xinh hơn!”

“Chưa biết chừng sau khi lên chương trình, cô diễn viên lồng tiếng này sẽ có đạo diễn tìm đến, chắc tham gia để mượn cơ hội lấn sân thôi.”

“Đúng là xinh thật, nhưng không phải biết lồng tiếng là biết diễn đâu, Giang Nhị được xem là có diễn xuất trong lớp tiểu hoa, đừng đem một diễn viên lồng tiếng ra đánh đồng.”

Trừ vài bình luận khá đúng trọng tâm, những cái khác toàn là fans Giang Nhị mắng cô. Mấy năm ở trong giới lồng tiếng, Đinh Mật đã thấy rất nhiều mặt đen tối và hỗn loạn của giới giải trí, đây cũng là một trong những lý do cô vẫn luôn không muốn tham gia chương trình gì.

Đinh Mật âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng hot thêm nữa!

Năm giờ chiều, Đinh Mật bắt xe đến nội thành, gặp gỡ Đỗ Minh Vy và Thẩm Giai.

Đến nơi đã hẹn, Thẩm Giai vẫn chưa đến, Đỗ Minh Vy và Đinh Mật đến Starbucks ngồi. Đinh Mật nói với Đỗ Minh Vy: “Tao chuyển qua ở với Lục Thời Miễn rồi.”

Đỗ Minh Vy sửng sốt tròn xoe mắt: “Chuyện khi nào?”

“Tối hôm qua.” Đinh Mật không nhịn được nhoẻn cười, “Hơi nhanh phải không?”

Cô cũng thấy nhanh quá, bây giờ vẫn còn có phần không dám tin.

Nhớ đến câu hỏi trước khi đi ngủ tối qua, Lục Thời Miễn cuối cùng không trả lời cô, anh không tin cô sao?

Đinh Mật cúi đầu, thoáng buồn.

Đỗ Minh Vy tiêu hóa tin tức này, cảm thán: “Đâu chỉ là nhanh, rõ ràng là phi tên lửa, Lục Thời Miễn quả nhiên đã bị mày tóm gọn.”

Nếu mọi người biết Lục Thời Miễn đã quay lại với Đinh Mật, không biết sẽ nghĩ thế nào? Năm ấy Lục Thời Miễn say rượu phát điên nói gì ấy nhỉ?

“Mẹ kiếp, nếu tôi quay đầu, tôi là cháu cô ấy!”

Đinh Mật cúi đầu: “Tao cũng bị anh ấy tóm gọn mà…”

Đỗ Minh Vy cười tựa sát lại gần, thì thầm: “Này, trước kia mày và Lục Thời Miễn ngủ với nhau rồi đúng không?”

Đinh Mật đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu.

Đỗ Minh Vy hừ lạnh: “Tao còn tưởng cậu ta nhịn giỏi lắm chứ.”

Đàn ông đều như nhau.

Đang nói thì Thẩm Giai đến.

Đỗ Minh Vy và Đinh Mật đồng loạt nhìn chằm chằm vào bụng cô. Lớp 11(1) nhiều nam ít nữ, lần họp lớp trước, mọi người kinh ngạc phát hiện, đa số thành viên trong lớp đều đang độc thân, càng đừng nói đến chuyện kết hôn sinh con, hình như chỉ có một người đã kết hôn và có con, có điều hội Đinh Mật không thân với cô gái kia lắm.

Trong nhóm bạn bè tốt, Thẩm Giai là người có thai đầu tiên.

Đỗ Minh Vy xoa bụng cô: “Thật sự có rồi?”

Thẩm Giai cười gật đầu: “Tám tuần rồi, đợi bé con được sinh ra, cho các cậu làm mẹ nuôi.”

Đinh Mật vui sướng: “Được đó, lớp phó mừng lắm đúng không?”

“Ngày nào cũng hớn ha hớn hở.” Thẩm Giai cười, nhìn họ, “Các cậu cũng nhanh lên, độ tuổi sinh nở của phụ nữ có hạn thôi.”

Đinh Mật vừa quay lại với Lục Thời Miễn, vẫn chưa nghĩ đến chuyện sinh con.

Đỗ Minh Vy càng chưa từng nghĩ tới, cô đứng dậy nói: “Đi thôi, đi dạo phố mua quà cho con nuôi tớ.”

Thẩm Giai cười: “Được, đi nào.”

Ba người dạo quanh một lát, vừa ăn xong thì Trương Luân gọi điện tới, hỏi Thẩm Giai khi nào về nhà, gần như cách nửa tiếng gọi một cuộc. Đỗ Minh Vy bó tay: “Trương Luân sợ bọn tớ ăn mất cậu à?”

Thẩm Giai cũng bất lực: “Cậu không biết đâu, từ lúc tớ mang thai, bố mẹ hai bên đều coi tớ như bảo vật quốc gia vậy…”

Đinh Mật nói: “Hay là mình về sớm đi, hôm nay thời tiết cũng tệ, hôm khác đẹp trời bọn mình lại đi dạo.”

Thẩm Giai hết cách: “Đành vậy.”

Vừa dứt lời, điện thoại Đinh Mật cũng đổ chuông.

Lục Thời Miễn gọi tới.

“Em đang ở đâu?”

Đinh Mật nói anh nghe địa chỉ, Đỗ Minh Vy vốn không muốn về nhanh như thế, tiếc rẻ: “Thôi được rồi, phụ nữ có thai lớn nhất.”

Bên kia điện thoại, Lục Thời Miễn hỏi: “Khoảng mấy giờ về?”

“Bây giờ bọn em đang chuẩn bị về.”

“Đợi anh nửa tiếng.”

“Anh định qua đón em?” Đinh Mật khấp khởi trong lòng.

“Ừm.”

Cúp máy, Đinh Mật chớp mắt, nhìn Đỗ Minh Vy: “Lục Thời Miễn qua đón tao.”

Thẩm Giai sửng sốt: “Cậu với Lục Thời Miễn làm lành rồi?”

Đinh Mật ngượng ngùng: “Ừm…”

“Oa!” Thẩm Giai hân hoan, tò mò hóng chuyện hai người tái hợp.

Đinh Mật bị quấn lấy, không còn cách nào khác, đành kể lại ngắn gọn. Thẩm Giai nghe xong bình luận: “Ngầu dã man.”

Chẳng mấy chốc, Trương Luân đến đón Thẩm Giai đi.

Đỗ Minh Vy ở lại chờ Lục Thời Miễn với Đinh Mật.

Đứng ven đường khoảng mấy phút, trời lại đổ mưa, Đinh Mật lấy ô ra.

Đợi thêm một lát, một chiếc SUV đen dừng lại ở ven đường, Từ Khiên xuống khỏi ghế phụ. Đỗ Minh Vy nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”

Từ Khiên cười: “Đến đón em.”

Đỗ Minh Vy trợn trắng mắt: “Anh lái xe đến à?”

Từ Khiên bật ô đi đến trước mặt cô, kéo Đỗ Minh Vy vào dưới tán ô: “Em đi xe rồi, anh không đi nữa.”

Nếu anh cũng lái xe đến, hai người hai xe thì còn ý nghĩa gì, vậy nên anh không đi xe, ngồi xe Lục Thời Miễn đến.

Đỗ Minh Vy không thể đoán được anh, không nói gì, nhìn Đinh Mật: “Mau lên xe đi.”

Bên ngoài lạnh buốt, Đinh Mật đã sớm đông cứng, vội nói: “Bọn mày đi đường cẩn thận nhé.”

Đinh Mật nhanh chóng lên xe, gập ô cất vào túi rồi đặt cạnh chân.

Đoạn ngẩng đầu cười với Lục Thời Miễn: “Đi thôi.”

Lục Thời Miễn nhìn cô trống tay: “Em không mua gì à?”

Đinh Mật lắc đầu: “Không có gì cần mua cả.”

Trước kia Đinh Mật rất tiết kiệm, cô không động đến tiền và thẻ Lục Thời Miễn đưa cho, tự đi làm gia sư kiếm tiền sinh hoạt. Lúc chia tay, cô để thẻ lại, chỉ mang theo tấm thẻ học bổng đại học hai vạn kia.

Chiếc xe dần lăn bánh, Đinh Mật nhìn ra ngoài cửa sổ, Từ Khiên đã ôm vai Đỗ Minh Vy đi xa.

“Đinh Mật, em có bằng lái xe chưa?”

Lục Thời Miễn dừng xe trong gara, lúc rút chìa khóa, anh hỏi cô.

Đinh Mật hơi xấu hổ: “Có, em vừa thi năm trước.”

Từ sau khi thi đại học xong, cô gần như không chạm đến xe.

Lục Thời Miễn đại khái cũng hiểu, không nói gì nữa.

Hai người cùng nhau bước vào thang máy, Đinh Mật gợi chuyện: “Thẩm Giai có thai rồi đấy.”

Lục Thời Miễn khựng lại, cụp mắt nhìn cô: “Vậy sao?”

Đinh Mật gật đầu: “Ừm, dự tính sinh vào cuối tháng tám năm sau.”

Thang máy mở, Lục Thời Miễn xoa đầu cô, ôm vai cô đi ra. Tim Đinh Mật đập rộn lên vì động tác thân mật bất chợt của anh.

Ra khỏi thang máy, đến cửa nhà, cô khẽ kéo tay anh: “Lục Thời Miễn, anh thích trẻ con không?”

Ngày trước ở bên nhau vẫn còn nhỏ, cộng thêm hai năm ấy xảy ra quá nhiều chuyện, Đinh Mật chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Hiện tại cô chợt nghĩ, cùng Lục Thời Miễn sinh một bé con giống anh nhất định rất tuyệt vời. Nhưng cô nhìn Lục Thời Miễn, làm thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi cảnh anh ở cùng con.

Hình như anh không thích trẻ con.

Lục Thời Miễn cụp mắt nhìn cô, có vẻ cũng đang tưởng tượng, sau đó anh cười lắc đầu: “Anh không biết.”

“Ơ?”

Không biết là sao…

“Chưa nghĩ tới, có rồi mới biết thích hay không.”

Lục Thời Miễn nói đoạn, đẩy cửa kéo cô vào, chống lên khung cửa cúi đầu nhìn cô: “Em thích?”

Tim Đinh Mật đập rộn lên, ngẩng đầu nhìn anh, thành thật: “Trước kia chưa nghĩ đến, vừa nãy em mới nghĩ, sinh con với anh hình như rất tuyệt.”

Anh cười trầm thấp, cúi đầu hôn cô, nụ hôn rất sâu, môi răng quấn quýt. Đinh Mật ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn đáp lại.

Cảm giác quần áo bị cởi ra, da thịt bị kích thích đến run rẩy.

Đèn chưa bật, hai người đứng ngay trước cửa hôn nhau kịch liệt. Trong bóng tối, Lục Thời Miễn hôn cô rất dữ dội, nụ hôn mang theo dục vọng, càng hôn càng kịch liệt. Đinh Mật cảm nhận được, nghĩ đến kỳ sinh lý, cựa người né tránh.

Lập tức bị anh giam trở lại, áo đã bị cởi một nửa, anh vùi đầu trên cổ cô, cọ mái tóc mềm mại: “Trốn gì?”

Ngưa ngứa, Đinh Mật thở gấp: “Lục Thời Miễn…”

“Ừm.”

“Có phải anh đã quên…”

“Không có.”

“Vậy sao anh còn cởi áo em…” Cô nhắm mắt nói.

Lục Thời Miễn nuốt nước bọt, đứng thẳng dậy, nhắm mắt, tay vòng ra sau lưng giúp cô cài áo lại, anh tự giễu: “Nhịn mấy năm, em nhắc đến chuyện sinh con, anh chỉ nghĩ đến bước đầu tiên để sinh con.”

Cơ thể sắp bốc cháy.

Đinh Mật đỏ bừng mặt.

Lục Thời Miễn bề ngoài lạnh lùng cấm dục trước kia cũng rất thích trêu đùa cô những lúc riêng tư, buông lời thiếu đứng đắn khi tình cảm sôi trào, ghẹo cô mặt đỏ tai hồng còn chưa chịu thôi. Đinh Mật nhớ đến ngày ấy, mặt càng thêm nóng.

Lục Thời Miễn vò tóc cô, ấn công tắc bên cạnh, đoạn quay lưng về phía cô, thân hình cao lớn sải bước đi.

Đinh Mật vẫn đứng ở cửa, vỗ vỗ khuôn mặt nóng cháy, đuổi theo anh.

Một lát sau, tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.

Đinh Mật vào bếp uống hết túi thuốc đã hâm nóng, miệng đầy vị đắng.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa.

Đinh Mật nhìn về phía nhà tắm, thoáng nghĩ ngợi, đoạn chạy ra mở cửa.