Không lâu sau, liền nghe thấy Tư Hành nói: “Được, tôi cho anh 3000 vạn.”
Uyển Thanh: “Vậy làm phiền giáo sư Tư.”
“Buổi tối ngày mai trước 9 giờ, tôi sẽ trả cho lại sự trong sạch cho An An.”
Uyển Thanh cười cười, “Đó là đương nhiên, chỉ cần giáo sư Tư đưa tiền kịp thời, đúng nói là buổi tối 9 giờ, buổi sáng 9 giờ tôi cũng có thể.”
Tư Hành sau khi rời khỏi nhà hàng, Uyển Thanh nhìn bóng dáng anh phát ra một nụ cười lạnh.
…
“Không thể nào, anh thế nhưng lại đáp ứng với thằng nhãi kia 3000 vạn? Đại ca, có phải là đầu óc của anh bị nhúng nước rồi phải không, số tiền đó đi từ thiện không phải tốt hơn sao, một hai lại cho anh ta” Tả Nhiên kích động đến nổi mặt bàn cũng sắp bị anh ta nhấc lên.
Tư hành cầm lấy ly rượu ở trên bàn uống xuống không có trả lời lại vấn đề của anh, đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Tả Nhiên ở phía sau nói theo: “Hả, anh thì có chuyện gì, anh trước đừng đi, trả lời vấn đề của em đi đã a.”
Hàn Triết ngăn anh lại, “Được rồi, đừng gọi nữa.
Tư Hành nếu đã quyết định, cậu hỏi nhiều cũng không được gì đâu.”
Tả Nhiên bĩu môi, “Tôi không phải là vì tức giận sao, lương tâm của cái tên Uyển Thanh kia đúng là cũng không bằng con chó mà, hại chị dâu nhỏ bị ủy khuất lâu như vậy, hiện tại thế nhưng còn dám lừa tiền.”
Trong lòng Tả Nhiên nghẹn một hơi, không có chỗ phát ti t, đành phải phát ti t lên cái bàn trước mặt, cũng vì vậy một số bình rượu theo đó mà đổ xuống nền đất vang lên tiếng leng keng vô cùng chói tai.
Tư Hành về đến nhà, nhìn đến phòng khách, sau vườn hay phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng của Nhan An An, anh đành hỏi dì Phương: “Tư phu nhân đâu?”
Dì Phương mới quét dọn vệ sinh đằng trước xong, cười đáp: “Buổi sáng sau khi ăn xon phu nhân liền đi lên phòng vẽ, vẫn luôn ở trong đó không có ra ngoài.”
Tư Hành nghe xong liền xoay người đi lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vẽ ra, liền nhìn thấy bóng lưng mềm mại đang ngồi ở trước bàn vẽ, những nét bút uyển chuyển di chuyển trên mặt giấy, trên mặt dính thuốc màu cũng không phát giác,lúc này An An thực rất nghiêm túc.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng lấy một khăn giấy rồi nhẹ nhàng giúp cô lau đi.
“Như thế nào còn chưa xuống ăn cơm?”
Nhan An An quay đầu nhìn anh: “Còn chưa có vẽ xong.”
“Ăn rồi lại vẽ.”
Nhan An An cố chấp nói: “Không cần, một chút nữa liền xong rồi.”
Tư Hành ở bên cạnh ngồi xuống, yên lặng nhìn cô vẽ.
Nhan An An không có đuổi anh, cứ để anh yên lặng ngồi ở bên cạnh.
Phòng vẽ tranh lúc này an an tĩnh tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bút ở trên mặt giấy.
Cuối cùng Nhan An An cũng vẽ xong, cất gọn lại bút vẽ của chính mình.
“Có thể đi xuống ăn cơm?” Tư Hành hỏi.
“Ân, có thể.”
Nhan An An lại gần về phía người Tư Hành, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau đi xuống phòng khách.
Dì Phương thấy hai người bọn họ cùng nhau đi xuống liền vội vàng đi dọn thức ăn.
Trong lúc ăn cơm, Nhan An An hỏi anh: “Buổi sáng anh đi đâu vậy? Vừa mới tỉnh lại liền không nhìn thấy anh đâu.”
“Gặp Tả Nhiên cùng hàn Triết một chút, có chút việc.”
Nhan An An cũng không nghĩ nhiều, “Như vậy sao?”
Nhan An An lập tức phủ nhận, “Mới không có, em còn tưởng rằng ngày hôm qua em uống say dọa anh sợ chạy mất rồi, đúng rồi, tối hôm qua em không có nói linh tinh gì chứ.”
“Không có.”
Nhan An An ầm thầm đánh giá, trả lời sảng khoái như vậy, vừa thấy chính là trả lời cho có lệ, hừ hừ.
Buổi chiều Tư Hành không có ra cửa, ở nhà cùng Nhan An An xem một phim khủng bố bản điện ảnh.
Toàn bộ người Nhan An An đêu đặt trên sô pha, thời điểm nhìn thấy hình ảnh sợ hãi, cô lại thét chói tai rồi hướng vào trong lòng Tư Hành.
Những lúc như vậy Tư Hành lại yên lặng xoa đầu cô, an ủi nói: “Không sao, có anh ở đây.”
Nhan An An liền sẽ thè lưỡi, “Anh sao có thể một chút sợ hãi đều không có?”
“Ngoan, chỉ là phim mà thôi, không phải sự thật, trong đời sống hiện thực sẽ không có tình tiết….” Tư Hành từ góc nhìn khoa học giải thích cho cô nghe những chỗ hư cấu của bộ phim.
Nhan An An tức giận đến trực tiếp dùng tay che lấy miệng anh, nếu lại tiếp tục nói như vậy, vậy bộ phim khủng bố này một chút đáng sợ cũng không còn.
Đại khái là bị Tư Hành nói như vậy một hồi, lúc sau tiếp tục xem Nhan An An cũng không còn sợ hãi như ban đầu nữa.
Giáo sư Tư có chút hối hận, sớm biết là như vậy anh sẽ không nói những lời đó, bằng không còn có thể hưởng thụ thêm cảm giác cơ thể mềm mại trốn vào trong lồng ngực anh, đúng là ảo não không thôi.
Xem xong phim, Tư Hành lại đi đến thư phòng vội làm việc.
Nhan An An không có việc gì làm, cũng đến đi thư phòng nhìn anh tiện thể đọc vài cuốn sách.
Chỉ là chưa được bao lâu, liền nằm trên bàn ngủ mất.
Tư hành cầm một tấm chăn mỏng đắp ở trên người cô, Nhan An An liền bừng tỉnh, hoảng loạn mà giải thích: “Em không ngủ, còn đang đọc sách.”
Tư Hành phối hợp gật gật đầu, “Là, em không ngủ, em đang xem sách.
Ngoan, đem chăn đắp lên.”
Nhan An An cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn đắp lên chăn lên, hỏi anh: “Anh còn phải làm bao lâu nữa?”
Tư Hành hỏi lại: “Mệt sao?”
“Không phải.”
Tư Hành sủng nịch cười cười: “Lập tức liền xong.”
Đại khái là Nhan An An không đoán được cái lập tức liền xong của anh là hai giờ sau, ngay từ đầu cô còn tính toán chống đỡ một chút, chính là lúc sau hàn toàn không chịu đựng được nữa.
Nằm ở trên bàn ngủ say, thời điểm Tư Hành ôm cô cũng không phát giác.
Ngày hôm sau Tư Hành theo thường lệ đi đến công ty, Nhan An An đang ngủ mơ mơ màng màng bị điên điện thoại của Giang Đại đánh thức.
“An An, có chuyện lớn, gấp dậy ngay.”
Nhan An An trở mình: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Đại khẩn trương đến mức lời nói cũng không xong chỉ có thể ngắn gọn nói: “Cậu mau lên diễn đàn đại học T, xem tin tức của giáo sư Tư, giáo sư Tư bị Uyển Thanh gài bẫy rồi.”
Nhan An An hỏi cô: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Giang Đại cũng không biết giải thích như thế nào, “Cậu tự mình đi xem sẽ hiểu rõ.”
Nhan An an bị cuộc điện thoại này làm cho trong lòng không thể yên ổn, nhanh chóng mở diễn đàn ra xem, sau khi xem xong, biểu tình ngưng trọng, toàn bộ thân mình đều bị tức giận đến cứng đờ.
Trên trang đầu tiên của diễn đàn, là bài viết của Uyển Thanh đăng.
Uyển Thanh lên án giáo sư Tư Hành chuyên ngành sinh vật học dùng tiền mua chuộc anh ta, muốn anh ta hạ mình tiếp nhận tội danh sao chép tác phẩm.
Còn kèm theo đó là một đoạn ghi âm ngắn, đúng là Tư Hành nói câu kia: “Tôi cho anh 3000 vạn…”.