“Đại ca, bánh kem hương vị thế nào? Ăn ngon chứ?” Tả Nhiên không sợ chết mà trêu ghẹo.
Tư Hành nghiêng đầu ánh mắt lạnh lùng mà nhìn anh một cái, tay ở trên bàn thuần thục mở notebook ra, thế nhưng anh thật sự là lên làm việc, Tả Nhiên dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Đại ca, anh dẫn em lên đây, chính là vì muốn em nhìn anh làm việc sao?”
Tư Hành đang đánh chữ tạm dừng một chút, hỏi lại anh: “Bằng không thì như thế nào? Ở chỗ này ngôi một lát, sau đó liền có thể rời đi.”
Tả Nhiên nghẹn một hồi, sau đó làm vẻ không sao cả: “Được nha, nếu đại ca nói như vậy, hiện tại em liền đi xuống nói chị dâu nhỏ đưa bánh kem lên cho đại ca.”
Tả Nhiên làm bộ muốn mở cửa, tay vừa chạm đến nắm cửa, Tư Hành đã kêu anh.
“Đứng lại.”
Tả Nhiên đặc ý khóe miệng cung giương lên cao, thật vất vả mới có thể uy hϊế͙p͙ được Tả Nhiên, không thể không nói là rất cao hứng nha.
Mới vừa đắc ý không được bao lâu, Tư Hành lại nói: “Nếu không muốn lần sau bị chặn ở ngoài cửa, thì ngoan ngoãn ngồi xuống.”
“Anh….”
Tả Nhiên không biết cách nào để phản bác, lại nhìn đến biểu tình cảnh cáo của Tư Hành, khí thế đắc ý lúc nãy lập tức hạ xuống.
Tư Hành cũng không có tiếp tục làm việc nữa, có điều sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh lạnh lùng nói: “Về chuyện của Uyển Thanh, cậu máu chóng xử lý đi.”
Nói đến chuyện chính, Tả Nhiên cũng không còn bộ dáng hàm hồ nữa.
“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ khiến cậu ta hiểu rõ cách viết hai chữ hối hận là như thế nào.” Anh đảm bảo mà nói ra lời thề son sắt.
Tư Hành nhẹ nhàng “Ân” một chút.
Nếu không tìm thấy chứng cứ, anh cũng không ngại dùng đến biện pháp khác.
Mặc kệ có thế nào, anh nhất định phải đòi lại cho An An một sự công bằng.
Nửa giờ sau, ở bên ngoài cửa Nhan An An gõ hai cái, gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Tả Nhiên cứ thế lôi kéo cô để tâm sự một hồi, nghe cậu ta tâm sự thỉnh thoảng Nhan An An cũng bị chọc cười giáo sư Tư đi ở phía sau hai người sắc mặt không được tốt nha.
Nếu không phải là phải giữ hình tượng lịch sự của mình, khả năng anh sẽ dùng một chân đá Tả Nhiên lăn từ trên cầu thang xuống.
Cơm nước xong, Nhan An An quay đầu nhìn Tư Hành nói: “Buổi chiều em muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Nhan An An lắc lắc đầu, vội nói: “Không cần, tự chính em đi được.”
Tư Hành: “Muốn anh chở đi không?”
Nhan An An cười cười: “Cũng không cần, nếu anh không có việc gì, thì phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
….
Ngày hôm qua một trận mưa to đổ xuống, mắt đất vẫn còn ướt dầm dề, cho nên Nhan An An lái xe cũng cẩn thận hơn mọi ngày.
Xe dừng lại trước một tòa mộ viên, cô từ trong xe cầm lấy một bó hoa tươi, khom người từ trên xuống dưới.
Đi đến trước một tấm bia mộ, bên cạnh tấm bia mộ cũng đã có một bó hoa, lúc còn sống nãi nãi thích nhất là hoa cùng bánh ngọt và nước trà.
Nhan An An cẩn thận đặt bó hoa bên cạnh, sau đó lại vươn tay lau sạch bụi trên tấm bia.
Trên tấm bia ảnh chụp một bà lão cười vô cùng ôn nhu, lại hòa ái.
Bất giác Nhan An An nhìn tấm ảnh cũng khẽ cười theo.
Cô nói: “Nãi nãi, con tới thăm người.
Hôm nay Uyển Thanh sư huynh cũng tới thăm người, nhất định người rất vui vẻ phải không?”
Nhan An An tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, dựa vào tấm bia mộ bên cạnh.
Ba năm trước đây, bà nội Uyển Thanh cũng vì tai nạn xe cộ mà qua đời.
Đôi khi Nhan An An không thể nghĩ được, vì cái gì những người thân cận nhất của cô, lại cứ vì việc tai nạn xe cộ mà lần lượt rời đi.
Mẹ cô cũng là vì tai nạn, bà nội Uyển Thanh cũng như vậy.
Thời điểm bà nội Uyển Thanh qua đời, Uyển Thanh cũng không kịp trở về cùng cô gặp mặt bà nội lần cuối.
Nhan An An chỉ nhớ rõ lúc ấy nãi nãi gắt gao nắm lấy tay cô, cầu cô nói: “An An, đứa trẻ Uyển Thanh kia, từ nhỏ tâm tư vô cùng nhạy bén, cũng không có ai là một người bạn thực sự, nãi nãi biết, uyển Thanh nhất định là thực sự thực sự thích con, cho nen mới mang con về cho bà nội gặp mặt.
Nếu là, nếu là về sau hai người các con có cãi nhau, con không cần cùng đứa nhóc đó tức giận, nhất định phải cho nó một cơ hội có được không?”
Lúc ấy Nhan An An đã khóc đến mức không nhìn rõ mọi thứ nữa, ngồi ở trên xe cứu thương, trừ bỏ một cái gật đầu, cô không biết chính bản thân mình có thể làm thêm gì khác nữa.
Bà nội nói: “An An, Uyển Thanh chính là một đứa trẻ tốt.
Chỉ là nó đã quá đáng thương.
Con có thể đáp ứng bà nội, không cần tức giận với nó, ở bên cạnh giúp đỡ giúp đỡ…”
Bà nội còn chưa kịp tới bệnh viện đã qua đời, sau khi Nhan An An tỉnh lại chỉ thấy mình đã nằm ở trên giường bệnh, là Giang Đại ở bên giường bệnh chăm sóc cô, coi cô quá bi thương cho nên đã hôn mê được hai ngày.
Hôm nay là ngày giỗ bà nội của Uyển Thanh, mỗi năm Nhan An An đều sẽ tới, mặc dù lúc trước ở nước ngoài du học, cô cũng sẽ xin nghỉ để trở về.
Bà nội đã từng đối xử với cô vô cùng tốt, đặc biệt là đoạn thời gian mẹ cô qua đời, là Uyển Thanh mang cô về nhà, cả ngày làm thức ăn ngon cho cô.
Bà nội còn mang cô đi ra ngoài dạo phố, gặp người quen liền nói: “Nha đầu này là cháu gái tôi, giống như tri kỷ vậy.”
Nhan An An suy nghĩ một hồi, không biết từ khi nào nước mắt sớm đã lăn khỏi khóe mi.
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi đến mức khiến cô có chút phát run.
Trùng hợp đúng lúc di động vang lên, là Uyển Thanh gọi tới.
Cô xoa xoa mặt, điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó mới tiếp nhận điện thoại nhưng âm thanh vẫn lạnh đạm.
Ngữ khí của Uyển Thanh vẫn vậy vẫn ôn hòa như vậy, “An An, anh ở bên ngoài chờ em.”.