Quả Đào Trong Tâm

Chương 81: 81: Bình Giấm

Tư Hành yên lặng đứng ở trước mặt cô, anh mặc một chiếc áo gió.
Nhan An An vừa tới gần anh, liền ngửi được từ trên người anh tỏa ra một hương chanh thanh mát.
Tư Hành không xịt nước hoa, mùi hương ở trên người chính là mùi sữa tắm ở nhà.


Nhan An An đi đến bên người anh, dắt tay anh, hai người mười ngón tay giao nhau, cô nhìn anh nở nụ cười xinh đẹp, “Anh tới rồi.”
Tư Hành đem cô giấu vào trong ngực, xoa xoa đầu cô, quan tâm nói: “Như thế nào lại ăn mặc ít như vậy?”


Nhan An An phồng má, một lòng hướng vào trong lồ ng ngực anh ôm lấy, như là đang đòi một tia ấm áp từ anh.
Uyển Thanh xấu hổ mà đứng ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ có những động tác thân mật, anh ta nghĩ mình có thể khéo léo mà bảo trì phong độ, rốt cuộc nụ cười cũng cứng lại rồi.


Anh ta dùng sức mà mở miệng nói: “An An, người này là?”
Lúc này Tư Hành mới đem tầm mắt nhìn anh ta một chút, chủ động giới thiệu: “Tư Hành.”
Nhan An An còn bồi thêm một câu: “Là chồng tôi.”
Uyển Thanh ngơ ngẩn, anh không dự đoán được rằng An An đã kết hôn.


Hơn nữa người đàn ông này, từ lúc bước xuống đến bây giờ con mắt vẫn luôn không để anh vào, gặp qua nhiều người như vậy, anh có thể dễ dàng cảm nhận được.
Tư hành cũng không phải là cố tình xem nhẹ anh, mà sự thật là không có đem anh để vào trong mắt.


Mà ánh mắt của Nhan An An nhìn Tư Hành vừa thâm tình lại chờ mong, trên mặt rõ ràng hiện lên một tia nhàn nhạt hạnh phúc lại kiêu ngạo.


Uyển Thanh từ trước đến này chưa bao giờ thấy được vẻ mặt này của An An, ngon tay anh dần dần cuộn chặt lại, thân thể cứng đờ thẳng tắp, cả khuôn mặt cũng không thể nào buông lỏng được nữa.


Nhan An An chui từ trong lồ ng ngực Tư Hành ra ngoài, liếc mắt nhìn Uyển Thanh một cái, cũng không cho anh ta có cơ hội giới thiệu bản thân cô dùng âm thanh lãnh đạm nói: “Về sau không cần đến tìm tôi nữa.”
Nói xong, cô kéo Tư Hành đi đến bên xe.


Ánh mắt Uyển Thanh dính sát vào hình ảnh của hai người một khắc cũng không rời, đột nhiên ánh mắt trở nên lãnh đạm, toát lên biểu tình không cam lòng.
Trên xe.
Xe Tư Hành vẫn còn mở máy sưởi, vì thế Nhan An An cảm thấy có chút nóng, theo tự nhiên cô liền cởi áo khoác trên người xuống.


Cô nhìn chằm chằm phía trước, dư quang quét đến mặt Tư Hành, nghĩ đến bộ dáng ghen tuông trước kia của anh, cô đột nhiên dương miệng cười cười, nhìn về phía Tư Hành: “Anh không hỏi em xem người kia là ai à?”
Tư Hành nhàn nhạt mở miệng: “Không hỏi, anh biết được.”
Nhan An An: “”


Tư Hành nhìn cô giải thích: “Em trước kia đi nước ngoài du học, anh có đi qua xem em một lần.
Biết người kia là đàn anh của em, hơn nữa hai người quan hệ cũng vô cùng tốt.”


Tuy rằng lời giáo sư Tư nói ra cực kỳ bình đạm, nhưng ở Nhan An An nghe những lời này vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc đó Tư Hành còn âm thầm đi phía sau cô cả một quãng đường dài, dù thế nào đi nữa cô cũng không hề biết được những chuyện như vậy.


Nhan An An định lại gần ôm anh một cái, nhưng nghĩ đến việc Tư Hành đang lái xe, cho nên đành nhịn xuống.
Không quá hai phút, sự bình tĩnh của giáo sư Tư cũng không thể nào kiểm soát được nữa, đột nhiên quay 360 độ, đem xe dừng lại ở ven đường.


Bởi vì vừa quẹo lại phanh gấp, Nhan An An bị anh làm cho hoảng sợ, tinh thần còn chưa ổn định đã đưa mắt của nhìn anh.
Ánh mắt Tư Hành sâu thẳm, trong mắt cất giấu một ngọn lửa đỏ.
Cô bị cái nhìn chằm chằm đến cực nóng của anh làm cho khẩn trương, căn cắn môi, thấp giọng dò hỏi: “Anh làm sao vậy?”


Tư Hành chậm rãi tiến sát lại gần cô, đôi tay kiềm chế đặt lên bả vai Nhan An An, lúc này khoảng cách của hai người là cực gần.


Nhan An An cho rằng Tư Hành là đột nhiên có hứng thú, cho rằng anh muốn cô làm một chút hành động thân mật gì đó, rốt cuộc cũng là trước kia cũng không phải là tình huống như này chưa xảy ra.
Cô nhắm mắt lại, chủ động dịch lên phía trước một chút.


Tư Hành hơi hơi dùng sức, đem cô trở về vị trí cũ.
Nhan An An mở hai mắt, nghi hoặc mà nhìn anh.
Môi mỏng Tư Hành khẽ mở, giữa những cảm xúc đang vô cùng khắc chế, Tư Hành hỏi cô: “Em còn thích cậu ta sao?”
Nhan An An vẻ mặt kinh ngạc.


Tư Hành cho rằng cô là đang cam chịu, có chút vô lực mà buông lỏng bàn tay.
Thần sắc cô đơn, thân thể dựa vào ghế.


Cô nghiêm mặt nói: “Anh đây là không tin ta hơn nữa lại cũng không tin bản thân mình? Nếu là em thích anh ta, sao có thể cùng anh ta ăn cơm xong lúc sau lại còn gọi cho anh lại đây đón em, anh có phải đồ ngốc hay không?”
Tư Hành không đáp, biểu tình ngược lại có chút khϊế͙p͙ sợ.


Nhan An An tiếp tục giải thích: “Hôm nay là do anh ta nhờ Giang Đại lừa người đưa tới, em cũng không biết có anh ta ở đó.
Còn có giáo sư Tư, anh có phải là ngày ngày ở trong phòng thí nghiệm rồi lại làm việc cho nên não bị úng nước rồi, em khi nào nói là đã thích anh ta?”


Tư Hành ngồi ngay ngắn lại, khắc chế mà dò hỏi: “Em không có thích cậu ta sao? Nhưng em…”
Nhan An An cũng không cho anh cơ hội để tiếp tục nói, “Anh nghe rõ cho em, em chưa từng có thích anh ta.”
Tư Hành nhìn Nhan An An hết sức chăm chú, ánh mắt lúc này giống như là muốn đem cô khảm vào xương cốt của bản thân..