Quả Đào Trong Tâm

Chương 7: 7: Thư Phòng

Từ 9 giờ chờ tới 11 giờ.
Thế nhưng, vẫn còn chưa ra khỏi thư phòng, rốt cuộc mở cuộc họp gì mà lâu như vậy, đều đã vài tiếng đồng hồ.
Cô kìm nén không được, trên người chiếc váy hai dây chạy đến cửa thư phòng, gõ gõ.
Bên trong vang lên tiếng ôn hòa: “Ai?”


Nhan An An thật muốn mắng một câu, “Tôi”
“Vào đi!”
Nhan An An ăn mặc gợi cảm với áo hai dây màu rượu vang, kiều diễm càng làm nổi bật lên làn da trắng như sứ, tinh tế đến từng tế bào thực phấn nộn, phảng phất nhéo một cái có thể chảy ra nước.


Cô vốn có khuôn mặt nhỏ xinh, ánh mắt trong suốt, không khỏi khiến yết hầu người nhìn căng thẳng.
“Sao lại tới đây?”
Ánh mắt cô hướng phía camera liếc một cái, vừa mới lúc cô tiến vào anh đã đem tắt đi rồi.
“Tôi có việc muốn cùng anh nói chuyện”.


Nhan An An ánh mắt không được tự nhiên mà liếc nhìn xung quanh.
Hành động này của cô, làm cho Tư Hành cảm thấy có mười phần ám chỉ điều gì đó.
“Được, em chờ tôi một chút”
Tiếp theo, liền nhìn thấy Tư Hành hành động lưu loát kết thúc cuộc họp.


Nhan An An ngượng ngùng sờ cái mũi, cô chính là chỉ muốn nói một tiếng ngày mai mới anh ăn cơm mà thôi, cũng không mất bao nhiều thời gian.
Nhưng là cuộc họp đã kết thúc, cô cái gì cũng không nói.
“Cái kia, anh ngày mai...”


Nhan An An vừa mới mở miệng, Tư Hành liền tắt đi notebook, sau đó đi đến trước mặt cô, đem cô ôm lên.
“Làm gì?” Nhan An An có vài phần cảnh giác hỏi.
Tư Hành, trên mặt liền xuất hiện nụ cười ôn nhu, trong mắt tràn đầy sủng nịch làm cô nằm trong lòng ngực anh không khỏi run lên.


“Nhớ anh sao?” Anh liền dịu dàng đem cô đặt trên giường lớn, Nhan An An liếc mắt một cái có thể nhìn thấy mình bị làm loạn trước ngực.
Đôi tay từ trong ngực nhanh nhẹn, đem bra tháo ném sang một bên.
Tư Hành, ở một bên im lặng nhìn cô.
“Ừm, em nói đi”


“Về chuyện ở phòng vẽ, liền muốn cảm ơn anh.” Nhan An An nhẹ giọng nói.
Nếu là lúc trước, có khả năng cô sẽ trực tiếp đi tìm anh, chủ động thân mật hôn môi anh, làm nũng mà nói một câu.” Cảm ơn lão công”
Nhưng hiện tại, chỉ mời ăn một bữa cơm cô đều cảm thấy kỳ quái.


“Không có việc gì, là tôi không đúng.
Lúc đó bên nước ngoài có việc gấp, không thể cùng em mở khai trương.
Vốn dĩ muốn cho Tả Nhiên lại đấy chúc mừng em một chút, nhưng cậu ta ngày hôm qua vẫn luôn không nghe điện thoại, Hàn Triết điện thoại cũng không liên lạc được”


Tư Hành bởi vì lo lắng cô không nghe lời, lại bổ sung một câu: “Chính là lần trước ở quán bar hai người đó đã gặp em”
Nhan An An: “”
Đây là có chuyện gì
Cho nên Tư Hành căn bản là không biết, kỳ thật hôm qua Tả Nhiên bọn họ có đến đây!


Tả Nhiên bọn họ đến đấy cũng không phải là bởi vì Tư Hành nói.
Nhan An An đột nhiên hiểu ra, nhất định là cái tên mặt dày đào hoa kia cố ý làm như vậy.
“An An?” Thấy cô xuất thần, Tư Hành gọi cô một tiếng.
Nhan An An phản ứng lại.
“A, không có việc.


Lúc trước anh giúp tôi nhiều việc như vậy, cũng nên cảm ơn một chút, hôm nào tôi mời anh đi ăn cơm”
Mấy ngày không thấy, Tư Hành đêm nay đối với cô phá lệ kiên nhẫn, từ cái trán đến chóp mũi đến môi, ngón tay thon dài lướt qua làn da cô, Nhan An An bị anh ôn nhu đụng chạm đến tê dại khắp người.


Đến khuay bị anh ôm đến phòng ngủ tắm rửa về tới trên giường, cơ hồ cả tâm trí cô đều ở trên mây.
Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ, cô còn có thể cảm nhận được Tư Hành ở trên trán dịu dàng mà hôn một cái.
.....
“Cậu lại gặp cô ấy lần nữa?”.


Tư Hành ánh mắt cho chút lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tả Nhiên, không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.
“Anh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em, em không phải biết anh đi công tác sao, chủ động đến giúp anh lấy lòng chị dâu.
Đừng lo lắng, em cũng sẽ không đi cướp công lao của anh, em nói đều là anh kêu em làm”


Tả Nhiên tràn đầy đặc ý, cảm thấy chính mình đã làm một chuyện rất tốt.
Tư Hành cười lạnh một tiếng.
Lãnh đạm nói: “Tối hôm qua tôi cùng cô ấy nói, tôi vốn dĩnh tính toán để có hai người qua hỗ trợ, nhưng lại không liên hệ được.
Cậu cảm thấy, đây là đang giúp tôi sao?”


Nếu không phải Tả Nhiên vừa nãy chủ động tranh công, anh cũng không biết vì sao tối hôm qua An An lại nói cảm ơn, thì ra là bởi vì chuyện này.
Khó trách cô cuối cùng cái gì cũng chưa nói, còn biểu hiện ra một ít mất mát.


Tư Hành lạnh lùng quét một vòng trên người cậu ta, Tả nhiên cảm giác chính mình bị lăng trì một vạn năm.
“Ngày đó, vì chuyện gì không nhận điện thoại?”
Tả Nhiên chột dạ giải thích: “Ngày đó vội vàng giúp chị dâu nhỏ chúc mừng, xong xuôi trở về liền quên mất”


Hàn Triết: “Ngày đó cậu ta gấp gáp kéo tôi qua, di động liền quên đem theo.”
Từ Hành, bởi vì chuyện khai trương đã qua, liền cũng không nói gì nữa.
Ai biết! Sẽ biến thành cái dạng này đâu!


Ba người hai mặt nhìn nhau, Tả nhiên vốn đang ảo não, vốn dĩ nghĩ đã làm một việc tốt, như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy.
Hàn Triết nói: “Mỗi lần cậu làm chuyện gì đều thành trở ngại chứ chưa bao giờ thành công.”
Tả Nhiên: “Câm miệng”


Tư Hành buổi chiều còn có một tiết, lười phản ứng lại Tả Nhiên, trực tiếp từ quán bar rời đi, trở về trường học.
Tả Nhiên buổi chiều còn cố ý đi đến phòng vẽ tranh một chuyến.


Nhan An An tự cấp số báo danh rồi chia ban, mặc dù báo danh không nhiều lắm, nhưng cô không trông cậy vào việc này để kiếm tiền, nếu chỉ có một người báo danh cũng dạy.
Tả Nhiên vừa đến, Nhan An An nhìn thấy nhưng lười phản ứng lại, tiếp tục làm việc của bản thân.


“Chị dâu nhỏ, tôi sai rồi, cô đừng nóng giận nữa”
“Nga”
“Đại ca thật sự có gọi điện cho ta để đến hỗ trợ, nhưng tôi không có nghe, đều là tôi sai”
“Nga”
“Chị dâu nhỏ, cô đừng luôn ‘nga’ nha, cô nói một câu đi, cô còn tức giận sao?”.