Ngày hôm sau Nhan An An vẫn quyết định đến bệnh viện một chuyến để thăm Nhan Tiềm, thời điểm quay về đột nhiên giữa mùa hạ bầu trời lại đổ cơn mưa, cô hôm nay chỉ mắc một cái áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây, cho nên nhanh chóng chạy trốn đến dưới hiên bệnh viện.
Cô hôm nay lại không có lái xe đến, chờ nên đành đứng đợi xe, một vài giọt từ mặt đường bắn lên người Nhan An An.
Lúc đến công ty, tuy rằng không bị ướt nhiều lắm, nhưng Nhan An An vẫn có cảm giác lạnh run người, liền nhanh chóng kiếm một chiếc áo khoác lên người.
Cả ngày làm việc Nhan An An đã bắt đầu ho khan, chờ buổi tối tan tầm về nhà, cô ho càng dữ dội hơn.
Này hôm sau đi làm, sắc mặt rõ ràng cũng kém sức sống hơn mọi hôm, cả khuôn mặt nhìn qua đều đã tái nhớt, một chút huyết sắc đều không có.
Đinh Duyệt ân cần rót cho cô một ly nước ấm, rồi hỏi: “Nhan tổng, cô có muốn đi đến bệnh viện kiểm tra một chút?”
Nhan An An lắc lắc đầu, vốn dĩ công việc ở công ty vẫn chưa xử lý xong, nếu cô lại không hoàn thành đúng hạn, mọi người ở trong công ty lại bàn tán rất phiền phức.
Cô phất phất tay, ra dấu cho Đinh Duyệt ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, cô lại gọi cho Đinh Duyệt.
“Chuyện tôi sinh bệnh không cần nói cho Tư Hành.
” Cô nhẹ giọng mà dặn dò Đinh Duyệt.
Chuyện lần trước uống rượu cô liền biết là Đinh Duyệt nói cho nên Tư Hành mới tìm cô nói chuyện, cô lại không muốn anh vì cô mà lo lắng.
“Nhưng mà Nhan tổng, sức khỏe của cô.
”
Nhan An An một tay chống đầu, cậy mạnh nói: “Tôi không có việc gì.
”
Đinh Duyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng đáp, “Nhan tổng, tôi đã rõ.
”
“Ừm, cô đi ra ngoài được rồi.
”
Tới buổi chiều, tần suất Nhan An An ho càng nhiều hơn đến mức không thể nào ngăn lại.
Đinh Duyệt định khuyên cô thêm vài lần nữa, nhưng đều bị ánh mắt của Nhan An An ngăn cản.
Có điều Đinh Duyệt vẫn vô cùng nhanh nhẹn lén đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua thuốc cảm còn chu đáo mà pha cho cô cốc nước gừng, Nhan An An uống thuốc sau lúc sau thân thể có chút tốt hơn.
Hai ngày nay Tư Hành mỗi lần muốn cùng cô gọi video đều bị cô lấy đủ các loại lý do từ chối, có đôi khi thật sự không biết làm như nào cho tốt, Nhan An An chỉ nói hai câu qua loa rồi tắt máy, sợ anh nghe ra giọng mình có vấn đề.
Thật vất vả mới chống đỡ đến thứ sáu, Nhan An An cảm giác toàn bộ thân thể của bản thân như được giải thoát.
Sau khi tan làm, cô liền kêu Đinh Duyệt trở mình đến xem phòng vẽ tranh.
Đoạn Tuyết vừa thấy cô, mặt liền lộ vẻ vui mừng.
“Chị An An, sao hôm nay chị lại đến đây hì hì?”.
Cô đã thật lâu khôn có nhìn thấy An An tỷ nha.
Nhan an an vừa nói lại bắt đầu ho khù khụ, vì cần đưa giáo án cho buổi học này mai cho nên hôm nay vừa tan tầm cô liền đến.
“Buổi học ngày mai, hai em giúp chị một buổi.
” Vừa nói Nhan An An vừa đưa giáo án đến tay Đoạn Tuyết.
Đoạn Tuyết “A” một tiếng, lần trước cũng làm một lần hai người các cô cũng đã khẩn trương đến mức tay đổ mồ hôm, nay lại thêm một nữa.
Nhan an An thanh âm khàn khàn, “Em xem chị như vậy, còn có thể đi dạy sao?”
Đoạn Tuyết xem xét một chút, nhỏ giọng nói: “Không thể nha.
”
“Vậy ngày mai nhờ hai em, không có vấn đề gì lớn, hai người có thể làm được.
’
Đoạn Tuyết có chút do dự nhưng vẫn là đáp ứng với cô, chủ yếu là nhìn qua tình trạng hiện tại của Nhan An An thật sự là quá kém, cô không đành lòng.
Thấy cô đi ra ngoài, Đinh Duyệt nhanh chóng kéo cánh cửa sau của xe ra, sau đó khởi động chân ga, trở cô về nhà.
Dì Phương hai ngày nay thấy thân thể cô không tốt, nhìn cũng đã gầy đi một chút, hôm nay cố ý làm một bàn thức ăn toàn những món An An thích.
Nhan An An đơn giản ăn hai miếng liền không có hứng ăn, sau đó chính mình trở về phòng.
Dì Phương thấy bộ dáng này của cô, ở phía sau đau lòng mà thở dài một tiếng.
Nhan an An trở về phòng, còn chưa tắm rửa, cả người hướng trên giường nằm sấp xuống.
Ngày mai là thứ bảy, không cần đi công ty cũng không cần đi phòng vẽ tranh, rốt cuộc có thể yên tâm mà ngủ một giấc.
Ngày hôm sau cô bị mùi của nước sát trùng làm thức giấc.
Xoa xoa đôi mắt, lọt vào trong tầm mắt cô là tấm khăn trải giường màu trắng với tầm rèm màu lam, ngoài cửa sổ là sương mù bao phủ mênh mông một tầng sương.
Cô có chút giật mình, không biết bản thân như thế nào đã ở trong bệnh viện.
Đầu óc cô còn đang nghi hoặc cho đến khi nhìn thấy bóng người kia, tất cả mọi điều đều sáng tỏ.
Nhan An An há miệng thở dốc, muốn hỏi anh như thế nào đã trở lại, nhưng là cổ họng đau đến khó chịu, âm thanh phát ra đặc biệt kỳ quái.
Tư Hành ngăn côi lại, “Đừng nói chuyện, anh tối hôm qua ngồi phi cơ riêng trở về, vừa trở về liền nhìn thấy em nằm trên giường, chăn cũng không có đắp, còn tưởng em đã ngất.
Bác sĩ nói em bị viêm phổi khá nghiêm trọng, cần nằm viện vài ngày để theo dõi.
”
Trên tay Tư Hành còn cầm hộp cháo nóng vừa mới mua ở dưới lầu, khói bốc lên nghi ngút làm mờ nhân ảnh, Nhan An An vươn tay sờ sờ mặt anh.
Thời điểm vừa chạm đến cằm, sau đó liền sờ khắp mặt anh, cảm thấy có chút tò mò, lại sờ nhiều thêm hai cái.
Anh hỏi, “Hiện tại có phải là rất xấu hay không? Xấu cũng không được phép ghét bỏ, tối hôm qua ở chỗ này chăm sóc em một đêm, làm gì còn nơi nào đẹp,”
Nhan An An lắc lắc đầu, dùng khẩu hình nói: “Rất tuấn tú.
”
Rõ ràng lúc nãy Tư Hành còn đang có vẻ mặt dỗi cô, lúc này rốt cuộc cũng bị cô chọc cười một chút, anh bưng tô cháo lên, cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng nhỏ đưa tới bên miệng thổi thổi, rồi sau đó mới đưa đến trước mặt cô.