Quả Đào Trong Tâm

Chương 52: 52: Chỉ Lưu Manh Với Tư Phu Nhân

Lúc sau từ phòng bệnh đi ra, Tư Hành lại đến chỗ bác sĩ chủ trì thực hiện ca phẫu thuật của Nhan Tiềm, để xác nhận lại tất cả vấn đề về cuộc giải phẫu, rồi sau đó kể lại cho Nhan An An nghe một lần nữa rằng cũng không có vấn đề gì quá nguy hiểm.


Thời điểm ra ngoài bệnh viện, Nhan An An lại chủ động nắm lấy tay anh dắt đi.
“Hôm nay như thế nào lại chủ động như vậy?” Anh hỏi.
Ngày thường đều là anh chủ động nắm lấy tay cô dắt đi, nào có giống như bây giờ chủ động một cách lạ thường.
“Em trước kia không chủ động sao?”


Tư Hành lại hỏi, “Em nói xem?”
Nhan An An cười mỉm, “Vậy từ đây về sau em sẽ chủ động nhiều một chút.”
Cô rất muốn cùng Tư Hành nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn anh giúp cô về tất cả mọi việc, giúp cô giảm bớt sự áy náy, cũng không bao giờ khiến cô có cảm giác không được tự nhiên.


Tư Hành giống như một sức mạnh siêu nhiên nào đó lôi kéo cô từ trong sự cố chấp của bản thân kéo đến ra bên ngoài thực tại.
Nói ra lại giống như cảm thấy quá mức khách khí, Nhan An An nghĩ thầm vẫn là về sau chủ động bồi thường cho anh thật tốt.


Về đến nhà, hai người đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm rồi trở về phòng ngủ.
Nhan An An vốn định đêm nay chủ động một chút, ai biết Tư Hành liền đã bắt đầu tăng ca, một lần tăng ca liền đến 12 giờ.


Hai con mắt cô đều đã sắp không chốn chịu được, nhưng lại không dám chạy tới quấy rầy anh, sợ chậm trễ công việc của Tư Hành.
Thẳng đến lúc Tư Hành tay chân nhẹ nhàng bước vào, phát hiện cô còn chưa ngủ, anh đi đến trên giường, đem cô ôm vào trong ngực.


“Như thế nào còn chưa ngủ? Này thường không phải chưa đến 12 giờ đã ngủ rồi sao?”
Nhan An An thuận tiện nói một cái cớ, “Anh không ở đây, em ngủ không được nha.”


Cô mới không phải là không ngủ được, cô đều đã buồn ngủ đến chết, nhưng nghĩ đến ngày mai anh đi công tác, đã vậy liền đi công tác tận một tuần, cô liền không muốn ngủ sớm, muốn cùng anh trải qua buổi tối ngày hôm nay.
“Ngoan, em ngủ trước đi, anh đi vào tắm rửa.”
“Không ngủ, em đợi anh.”


Nhan An An cố chấp mà nhìn anh, Tư Hành bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ chiều theo cô.
Vì thế lại giống như mọi hôm, tắm thật mau rồi đi ra.
Nhan An An hỏi anh, “Tắm nhanh như vậy, anh xác định mình đã sạch sẽ rồi sao?”
Tư Hành khóe miệng cong lên, “Nếu không em liền đến kiểm tra anh xem sao?”
Nhan An An: “Lưu manh.”


Tư Hành buộc miệng nói: “Chỉ lưu manh đối với Tư phu nhân mà thôi, ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
Nhan An An khϊế͙p͙ sợ nhìn anh, “Chuyện kia thì sao?”
Tư Hành gõ đầu cô một chút, “Trong đầu như thế nào lại chỉ suy nghĩ đến chuyện đó hả, liền không thể bình lặng ngủ một giấc.”


Lúc trước rốt cuộc ai chính là lăn lộn, khiến cô đến hơn nữa đêm vẫn chưa ngủ.
Nhìn thấy vẻ mặt không phục của tiểu nha đầu, Tư Hành sủng nịch cười cười, “Tối hôm qua đã cùng em lăn lộn một hồi, hôm nay lại làm.
Anh sợ quá thường xuyên, khiến cho em lưu lại bóng ma tâm lý mất.


Ngoan, ngủ đi.”
Nhan An An trợn trắng mắt, cô mới sẽ không có cái gì mà bóng ma tâm lý đâu.
Cô còn trẻ tuổi như vậy, thân thể vẫn còn dẻo dai nha.


Tư Hành liền vòng tay ôm lấy cô về cạnh bên người, trên người anh lại luôn có một mùi hương nhàn nhàn, có thể thể khiến người khác an tâm đến lạ.
Cô vốn dĩ buồn ngủ, lại bị anh ôm như vậy, dần dần liền có chút không chống đỡ được nữa là lăn ra ngủ.


Không lâu sau, cô liền ngủ say trong vòng tay của anh.
Tiểu nha đầu tư thế ngủ có vài phần ngoan ngoãn, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, lông mi mềm mại thỉnh thoảng lại động vài cái.
Tư Hành cúi người hôn trên cái cô, sau đó mới bắt đầu khép lại đôi mắt an tâm mà đi ngủ.


Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Hành liền rời giường thu dọn đồ cho chuyến đi công tác.
Vì không muốn đánh thức Nhan An An tỉnh dậy, anh động tác vô cũng nhẹ nhàng giống như lông vũ vậy.
Ai ngờ tiểu nha đầu này lại cài chuông báo thức, chuông báo một cái cô liền tỉnh.


Cô trợn mắt nhìn Tư Hành đang duỗi cánh tay dài ra muốn tắt đi tiếng kêu của tiếng chuông đồng hồ báo thức, kết quả bị cô mở mắt bắt gặp.
“Hiện tại còn sớm, em ngủ tiếp đi.” Anh nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Không cân, em muốn đưa anh đi đến sân bay.”


Nhan An An thực cố chấp, Tư Hành làm cách nào cũng không khuyên nhủ được cô, cho nên đành phải đáp ứng.
Bởi vì chuyến bay khá sớm, cho nên Tư hành không thông báo cho dì Phương, vậy nên bữa sáng cũng không có.
Cuối cùng hai người ở sân bay tìm một cửa hàng, vội vội vàng vàng ngồi ăn.


Cơm nước xong xuôi Nhan An An vẫn luôn ôm lấy cánh tay anh, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Tư Hành đi mua một lọ thủy tinh, cô vẫn đi theo bên cạnh không hề buông lỏng cánh tay giống như nếu buông lỏng thì anh sẽ biến mất ngay lập tức vậy.


Tư Hành nhéo chóp mũi cô một chút, cố ý trêu chọc cô, “Làm sao vậy, Tư phu nhân luyến tiếc anh sao?”
Nhan An An cũng không có một chút phản kháng, “Ayda, giáo sư tư lớn lên đẹp trai như vậy, lại còn có tiền nữa, em thật sự luyến tiếc nha.


Hơn nữa bên cạnh anh có nhiều người vừa ưu tú lại vừa xinh đẹp, em sợ chính mình một ngày sẽ không giữ được, liền bị người khác cướp mất thì biết làm sao bây giờ?”
Nhận thấy được tiểu nha đầu cũng không phải đang nói đùa, anh nghiêm túc nhìn cô, “Ở trong mắt anh, em chính là tốt nhất.”


Nhan An An đột nhiên ngồi ngay ngắn nhìn về phía anh, “Tư hành, em có vài vấn đề muốn hỏi anh.”
“Ừ, em hỏi đi.”
“Em cho rằng trước kia Nhan gia cùng anh cũng không có gì khác nhau cho lắm, hai nhà đôi bên là vì lợi ích nên mới muốn liên hôn thương nghiệp.


Chính là lúc em sau khi vào công ty phát hiện ra, mấy năm nay công ty cũng không phát triển tốt cho lắm, đặc biệt là sao có thể cùng tập đoàn U.N mà so sánh, chênh lệch đã sớm cách xa nhau như vậy.
Vậy anh vì cái gì mà muốn cùng em kết hôn?”
Này đã không phải là liên hôn nữa, mà là Nhan gia trèo cao.


Tiểu nha đầu đôi khi nhìn tưởng vô tâm, kỳ thật tâm tư rất tinh tế.
Tư Hành há miệng thở dốc, trong nháy mắt, anh rất muốn đem toàn bộ sự tình mà nói cho cô biết.
Nhưng là không kịp, lập tức phải đi check in.


Hơn nữa anh muốn có một thời điểm thích hợp một chút, mà không cần phải vội vội vàng vàng nói ngay bây giờ, anh hứa hẹn nói: “Chờ thân thể ba em tốt lên, anh lại nói cho em nghe.”
“Vì cái gì hiện tại không thể nói cho em, hoặc là trở về liền nói cho em được không?”


Tư Hành nhất thời nghẹn lời, thấy anh chần chờ, Nhan An An cũng không có tiếp tục ép buộc anh, “Vậy anh nhớ giữ lời nha, chờ thời điểm em không còn làm ở công ty nữa, anh liền phải nói cho em nghe câu trả lời.”
Nhìn Tư Hành đến nói check in, Nhan An An chỉ cảm thấy trong lòng đang có một trận khó chịu, trống trải.


Rõ ràng chỉ đi có một tuần mà thôi..