Quả Đào Trong Tâm

Chương 101: 101: Từ Chức

Ngày hôm sau Nhan An An tỉnh lại, cảm giác toàn thân của chính mình giống như bị thứ gì đó nghiền qua, trên người chỗ nào cũng đau mỏi.
Lúc Tư Hành bưng bữa sáng đi và, cô trừng mắt hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì em?”
Tư Hành cười cười: “Làm chuyện mà một cặp vợ chồng nên làm.”


Nhan An An trợn trắng mắt, dùng tay giữ lấy đồ ngủ của bản thân rồi trốn đến phòng tắm đổi sang một bộ khác, tiện thể làm vệ sinh cá nhân.


“Anh dùng ánh mắt như vậy nhìn em làm gì?” Vừa mới ra ngoài, Nhan An An liền cảnh giác mà nhìn Tư Hành, chỉ sợ người nào đó lại tiếp tục có ý đồ xấu xa với mình.


Tư Hành nhìn qua một lượt tiểu nha đầu của mình, lại dùng giọng nói ôn nhu trấn an: “Được rồi, không có làm gì em hết, lại đây ăn bữa sáng.”
“Làm gì đột nhiên lại tốt với em như vậy? Còn mang bữa sáng lên tận phòng.”


Nhan An An nói xong, cũng không nghe thấy anh đáp lại ngày, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hành.
Tư Hành dùng ánh mắt đặc biệt vô tội nhìn về phía cô, “Lời này thật sự không có lương tâm, có khi nào lăn lộn xong mà anh không chăm sóc em thật tốt đâu.”


Có đôi khi Nhan An An thật sự lười đến nỗi không muốn cử động, việc rửa mặt cũng là Tư Hành ôm cô đi.
Nhan An An: “....”
Lời này sao nghe lại có chút không thích hợp, nhưng cô lại không nghĩ ra được nên phản bác như thế nào.
Sắc mặt đỏ ửng, cúi đầu tiếp tục ăn.


Sau khi ăn xong, Tư Hành nói: “Hôm nay đi đến phòng vẽ tranh một chuyến, anh đã gọi cho Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết đi đến phòng tranh dọn dẹp một chút, sau đó liền có thể tiếp tục mở cửa.”
Nhan An An cầm chặt đôi đũa trong tay, “Có thể sao?”


Tư Hành nhéo chóp mũi cô một cái, cười nói: “Được nhiên là có thể.”
Nói xong Tư Hành liền bưng đồ đi xuống phòng bếp, chiều nay anh còn có một tiết dạy cần đi đến trường học một chuyến.
Trên diễn đàn xảy ra quá nhiều chuyện, cũng cần phải xử lý lại một chút.


Buổi chiều, Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết quét dọn một chút, đem phòng vẽ tranh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, xong xuôi hết mọi việc liền nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.
Lâm Khả chọc chọc bả vai Đoạn Tuyết, kinh ngạc nói: “Cậu mau lên diễn đàn, giáo sư Tư cũng đăng bài viết.”


Đoạn Tuyết sửng sốt, “Thật”
“Ai nha, cậu đừng hỏi nữa, lên xem là được.”
Tư Hành giải thích chuyện ngày đó gặp mặt Uyển Thanh, còn đưa ra nhật ký cuộc trò chuyện, còn nói rõ là Uyển Thanh liên lạc qua điện thoại trước cho mình.”


Mặt khác, Tư Hành cũng file âm thanh sau khi đã được phân tích, file ghi âm do Nhan An An đăng là sự thật, còn file do Uyển Thanh đăng đã qua người khác xử lý.


Hai ngày nay lâm Khả cùng Đoạn Tuyết nói giúp cho Tư Hành, liền bị đám sinh viên ở trường mắng cho vô cùng thảm hại, rốt cuộc hôm nay có thể hoàn toàn có dũng khí.
Hai người nhanh chóng để bình luận dưới bài đăng.


Lâm Khả: “Lúc trước những ai mắng chửi giáo sư Tư, làm phiền nói xin lỗi với giáo sư Tư, cảm ơn.”
Đoạn Tuyết: “Đúng đúng đúng, còn có cả chị An An.”
Đại đa số sinh viên biết Tư Hành cùng Nhan An An bị hiểu nhầm, lúc sau liền chân thành mà xin lỗi.


Có điều cũng có vài sinh viên, tiếp tục kiên trì bình luận nói.
“Dựa vào cái gì bắt chúng tôi xin lỗi? Tư Hành thân là một giáo sư, tùy tiện liền có thể vung ra 3000 vạn.
Tuy rằng file ghi âm đã xử lý, nhưng chuyện chuyển khoản là sự thật, cái này Tư Hành muốn giải thích như nào?”


“Hơn nữa, Tư Hành dùng tiền bức Uyển Thanh nói ra sự thật, cái cách làm như này không phải là cũng quá xấu xa sao?”
“....”


Lâm Khả tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn quăng luôn cái di động đi, cô nhìn Đoạn Tuyết nói: “Giáo sư Tư có tiền thì làm sao, có tiền thì ảnh hưởng đến bọn họ sao?”


Đoạn Tuyết vỗ vỗ phía sau lưng cô, trấn an nói: “Được rồi, được rồi, không cần tức giận với bọn họ, tức giận rồi tâm trạng sẽ không vui vẻ.”

Trong văn phòng.
Tư Hành:” Hiệu trưởng, tôi đã quyết định.”
“Cái gì quyết định, cậu như thế nào liền quyết định.


Tôi biết, Triệu Hinh Nhiên làm ra những chuyện này khiến cậu không thoải mái, không phải là tôi cũng đã đáp ứng cậu, sa thải cô ấy rồi sao? Hơn nữa chân tướng của việc sao chép tác phẩm cũng đã được công bố, cậu còn muốn từ chức làm gì?” Hiệu trưởng có chút tức giận mà nói.


Tư Hành ngữ khí bình đạm, “Tôi còn phải cho trường học một công đạo, lức trước đáp ứng Uyển Thanh chuyển khoản, chuyện đó có chút không thỏa đáng…”
Hiệu trưởng vội chặn họng anh nói, “Cậu biết chuyện đó không hay như vậy, liền xin lỗi thật tốt.


Mấy năm nay cậu ở trưởng có bao nhiêu thành tích đều rõ như ban ngày, sẽ không bởi vì chuyện đó mà làm khó dễ cậu.”
“Hiệu trưởng, tôi còn có chuyện riêng của mình, không thể làm quá nhiều việc.”


Hiệu trưởng nghe vậy bình tĩnh xem xét một chút, hỏi anh: “Cậu có phải là ở bên ngoài còn làm việc khác, cho nên mới không làm hết việc?”
Tư Hành chủ ý đã định, mặc cho hiệu trưởng có nói thế nào, anh một chút dao động cũng không có.


Lúc sau hiệu trưởng còn bắt đầu cùng anh chơi xấu, chỉ tiếc Tư Hành là kiểu người cứng không ăn mềm không ăn, cho nên biện pháp khiến anh thỏa hiệp một cái cũng không có, cuối cùng đành thở phì phò mà nói một câu, “Quản không được, tùy cậu.”


Tư Hành từ trên bàn cầm lấy giáo an của bản thân, cùng hiệu trưởng nói: “Tôi còn có một tiết dạy, đi trước.”
Hiệu trưởng tức giận mà phun trào một câu: “Cậu tận trách với công việc như vậy, tôi liền không cho cậu từ chức.”


Tư Hành đi vào phòng học, toàn bộ sinh viên đều đứng lên, đồng thanh nói: “Thật xin lỗi.”
Tư Hành ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, dường như không có việc gì mà tiếp tục dạy.
Anh mở giáo án ra, ở trên bảng đen vẽ một sơ đồ thông minh, đem toàn bộ kiến thức trọng điểm nói ra từng chút một.


Sau khi tiết học kết thúc, anh nói: “Đây cũng chính là tiết dạy cuối cùng của tôi ở trường đại học T, thật sự cảm ơn mọi người vẫn luôn kiên trì trong suốt thời gian qua, chúc mọi người ở đây tiền đồ như gấm.”


Tư Hành nói xong, cũng không có nhiều lưu luyến, anh cũng giống như thường ngày bước ra khỏi phòng học.
Lúc này sinh viên mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, một người nhanh chóng mà hô: “Giáo sư Tư…”
Tư Hành không có quay đầu lại, nhưng ở cửa lại gặp Triệu Hinh Nhiên đang chặn đường của mình.


Triệu Hinh Nhiên sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập oán niệm.
Hai mắt cô ta tràn ngập sự phẫn nộ nhìn Tư Hành, chất vấn anh: “Tư Hành, tôi rốt cuộc làm sai cái gì, mà lại đối xử với tôi như vậy?”


Trong phòng học toàn bộ sinh viên với vẻ mặt mờ mịt nhìn một màn trước mắt, không biết Triệu Hinh Nhiên vì sao lại ở chỗ đó mà ầm ĩ.
Tư Hành lạnh lùng nói: “Tránh ra.”


Triệu Hinh Nhiên gào lên: “Không tránh, tôi thích anh lâu như vậy, anh lại đối xử với tôi như thế này, anh rốt cuộc là có lòng trái tim hay không?”.