Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 5 - Chương 3

CHƯƠNG 3
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa,  Sal


Đến khi cậu tỉnh lại, đêm đã xuống. Phượng Minh tròn xoe mắt, nhìn ra phía chân trời rực rỡ pháo hoa sau khung cửa sổ. Tiếng đàn ca thanh sáo văng vẳng trong bóng tối. Lễ tế thần mùa màng vẫn đang tiến hành. Thu Nguyệt vốn ngồi một bên xoa bóp chân cho cậu không biết đã chạy đi chỗ nào, chỉ còn lại một mình Thu Lam, nhưng nàng cũng đã sớm gục đầu bên giường thiêm thϊế͙p͙ mất.


Phượng Minh cúi đầu nhìn Thu Lam, không đành lòng đánh thức nàng, chỉ nhẹ nhàng xốc chăn bước xuống giường. Cậu với tay lấy chiếc áo mỏng nhẹ nhàng đến cạnh Thu Lam, định khoác thêm cho nàng. Chợt như phát giác điều gì, Thu Lam hơi nhúc nhích, “A” lên một tiếng rồi ngồi thẳng dậy. Nàng dụi mắt quay sang cậu: “Minh vương tỉnh rồi?”


Phượng Minh khẽ mỉm cười: “Nếu mệt thì đi ngủ đi.”


“Tì nữ ngủ một lát là đủ rồi, mà cũng không mệt nữa.” Thu Lam đứng dậy, nhìn ra xung quanh: “Con a đầu Thu Nguyệt kia chắc chắn lại chạy đi đâu chơi rồi. Để tì nữ xuống trù phòng xem họ đã chuẩn bị bữa tối chưa. Sớm nay Minh vương đã phải đứng cả buổi, đêm nay nghỉ sớm một chút được không?” Nàng thăm dò sắc mặt Phượng Minh, cơ hồ chợt hiểu ra gì đó liền cười cười giải thích: “Lễ tế thần mùa màng là ngày lễ trọng đại nhất của Tây Lôi, Đại vương vừa phải cùng chung vui với dân chúng vừa phải thiết yến quần thần. Nói không chừng sẽ bận bịu suốt cả đêm nay mất.”


Phượng Minh hơi ngượng ngùng, cố ý tỏ vẻ phóng khoáng: “Chuyện đó có can hệ gì đến ta? Hôm nay quả thực rất mệt, dùng bữa tối rồi đi ngủ luôn vậy.”
Vừa dứt lời, đã có có tiếng ai đó kinh ngạc kêu lên từ tiền sảnh: “Ô! Đại vương đã về.”


Mắt Phượng Minh sáng rực lên, chưa kịp nói tiếp lời hai đã chạy như bay ra phòng ngoài, vui vẻ reo lên: “Sao ngươi đã về rồi…” Vừa ra đến tiền thính giọng nói thình lình tắt ngúm. Ngoài đó làm gì có bóng Dung Điềm, nhưng Liệt Nhi lại có, cậu chàng đứng đó nhìn Phượng Minh, che miệng cười rinh rích không ngớt.


Phượng Minh xấu hổ khôn tả, cậu hậm hực lườm Liệt Nhi, không thèm nói năng gì. Thu Tinh đứng chống nạnh một bên đập đánh bốp vào đầu Liệt Nhi, ra oai: “Mi càng ngày càng hư đốn, ngay đến Minh vương cũng dám lôi ra đùa? Cẩn thận mai ta mách Đại vương, để người đánh mi hai trăm roi cho chừa đi!”


Liệt Nhi ôm cái đầu đau nhe nanh trợn mắt, Dung Hổ bước lại chỗ Phượng Minh nói: “Liệt Nhi đáng đánh, nhưng đệ ấy nói Đại vương về cũng không phải lừa người đâu. Đại vương đang phân phó sự vụ lại cho các vị đại thần lo liệu. Hẳn người sẽ về rất nhanh thôi.”


Đến lúc ấy Phượng Minh mới phấn chấn trở lại.


Đến khi bữa tối được dọn lên xong xuôi thì Dung Điềm cũng vừa vặn trở về. Hắn bận bịu suốt một ngày trời, gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi. Phượng Minh biết hắn đang rất mệt, vô cùng nhanh nhẩu gắp lia gắp lịa đủ loại thức ăn sang bát hắn, sau bữa ăn còn chủ động quay ra sai đám Thu Nguyệt, Thu Tinh: “Các ngươi mau đấm bóp chân cho Đại vương đi.”


Dung Điềm chợt cười mờ ám, biếng nhác nói: “Bọn họ tay chân vụng về, nếu ngươi thực sự muốn khiến ta thoải mái, hay là tự đấm bóp cho ta đi.”
“Được, để ta.” Phượng Minh quả thực xắn ngay tay áo.


Dung Điềm trưng ngay bộ dạng khϊế͙p͙ sợ khoa trương nhìn Phượng Minh. Mặt cậu đỏ bừng lên: “Nhìn cái gì?”


Dung Điềm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Minh vương mới bị kẻ nào ếm bùa, tự nhiên lại quan tâm săn sóc ta thế này?” Hắn chậm rãi đảo mắt quan sát Phượng Minh đoạn ngoắc ngoắc tay gọi cậu đến gần, thì thầm vào tai: “Định giở trò quỷ gì thì nói mau đi.”


Phượng Minh sửng sốt, nghiến răng: “Ta vì thấy ngươi vất vả mới muốn đối xử tốt với ngươi một chút. Hừ! Dám hoài nghi ta có ý đồ xấu xa? Phải đánh ngươi hai phát mới được.” Vẻ tức giận hầm hầm của cậu đối kháng với ánh mắt thâm thúy của Dung Điềm chẳng được bao lâu đã xìu xuống. Phượng Minh cúi gằm mặt, chau mày nói: “Ta muốn… Trước khi chưa giải quyết xong vấn đề thích khách, ngươi chắc chắn sẽ không cho ta rời Thái tử điện.”


“Không sai.”
Đôi mày thanh tú của Phượng Minh càng thêm nhíu chặt: “Không được rời Thái tử điện, ta sẽ buồn đến phát điên mất. Không có việc gì làm chỉ sợ sẽ chán đến phát bệnh. Hay là…” Cậu vừa nói được nửa chừng đã len lén liếc mắt thăm dò nét mặt Dung Điềm.


“Hay là cái gì?”
“À…” Phượng Minh ấp a ấp úng: “Yêu cầu này nói ra, có hơi ích kỷ, coi sự vụ quốc gia như trò đùa…”
“Rốt cuộc hay là cái gì?”
“Hay là…”


Phượng Minh muốn nói lại thôi, bộ dạng buồn khổ như thể sợ nói ra sẽ bị Dung Điềm phản đối khiến Dung Điềm đành phải buông tha ý định đùa dai cậu mà thở dài sườn sượt: “Coi như ta sợ ngươi rồi. Trong lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta còn không biết sao? Được rồi, từ mai trở đi, ta sẽ không đi đâu nữa, sẽ chỉ ở lại Thái tử điện xử lý quốc vụ Tây Lôi, cùng Minh vương làm thành một “nhà ngục yêu thuật” danh phó kỳ thực, để tránh có ngày ngươi chán đến ngã bệnh.”


Câu này vừa nói ra, gương mặt Phượng Minh đã sáng bừng lên, không kiềm được sung sướng ôm chầm lấy Dung Điềm hôn chụt một cái, reo hò ầm ĩ: “Người hiểu tâm ý của ta nhất thế gian này nhất định là ngươi! Trời ơi! Ngươi hệt như con giun trong bụng ta ấy!!”


Dung Điềm thản nhiên nhận lấy một tràng hôn môi thân thiết của Phượng Minh, đoạn trầm giọng nói: “Ta đã hoàn thành tâm nguyện của Minh vương, không biết có nên đòi thù lao hay không đây?”


Phượng Minh đương nhiên biết hắn sẽ đòi thù lao gì, lập tức lắc đầu quầy quậy, đắc ý cười đến híp cả mắt: “Ngươi là đại vương, sao lại mất hết phong độ đến mức động một tí lại đòi thù lao thần tử?”


“Ngươi nói phải đấy.” Dung Điềm gật đầu, học theo Phượng Minh nheo nheo mắt: “Ừm, trẫm là đại vương, ngươi là thần tử. Thần tử phải tuân theo vương lệnh…”
Phượng Minh sợ hãi rụt cổ lại: “Ngươi đã đáp ứng ta trên giường không so đo danh phận đại vương – thần tử cơ mà.”


Dung Điềm ha hả cười lớn, trở tay ném Phượng Minh lên vai vác đi: “May mà ngày trước ta chưa đáp ứng không so đo trong dục trì.” Đoạn tiêu sái bước về phía dục trì.


Hai người loạn xị đến tận nửa đêm, mãi khi hơi thở đứt quãng hổn hển, Phượng Minh sao còn tị nạnh được đâu là giường đâu là dục trì? Đến khi tỉnh táo lại hoàn toàn, cả thân mình đã nằm an ổn giữa tầng lớp chăn nệm mềm mại. Dung Điềm tựa như vẫn chưa ý tẫn vị vong mà với tay kéo cậu vào lòng, vừa khe khẽ thổi vào tai vừa nói: “Giờ ta mới nhớ, lần trước khi đáp ứng không phân biệt danh phận đại vương – thần tử, hình như còn có điều kiện trao đổi thì phải.”


Phượng Minh lén làm mặt quỷ, lập tức lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, ngươi đã báo cho các đại thần mai nghị triều ở Thái tử điện chưa vậy? Nếu không sáng sớm bọn họ tất tả chạy qua chờ ở phòng nghị sự, còn ngươi thì cứ ngồi nghệch ra ở Thái tử điện, lại chẳng hóa ra thành trò cười của Tây Lôi.”


“Chuyện này không cần ngươi quan tâm.” Dung Điềm tựa hồ như sực nhớ ra chuyện gì đó: “Có chuyện này phải nói cho ngươi biết. Mấy hôm nay có hai người muốn tới yết kiến ngươi.”
“Ai?”


“Bọn họ đều là sứ thần được phái tới dự tế lễ mùa màng ở Tây Lôi, nhưng mục đích thực tế là mượn lương. Chỉ có điều cả hai có khác biệt, một là thật, một là giả.”
Phượng Minh nghe không hiểu, thúc nhẹ vào bụng Dung Điềm để hắn không giở trò thừa nước đục thả câu.


Dung Điềm bị đau, mặt mày nhăn nhó, đành ngoan ngoãn giải thich: “Mượn lương thật là Đông Phàm. Năm nay bọn họ gặp phải thiên tai, có rất nhiều vụ nạn dân phải tranh giành mua lại lương thực từ kho thóc quý tộc, vì vậy lần này mới đành ngàn dặm xa xôi sang đây mượn lương chúng ta.”


Phượng Minh từ thời hiện đại rơi vào thế giới cổ đại, trải qua biết bao thử thách phong sương, đầu óc cũng lanh lợi không ít, nghe đến đó liền hỏi ngay: “Đông Phàm vương phái ai đến? Tại sao ta lại phải gặp y?”


Dung Điềm ngầm khen Phượng Minh đã sắc sảo lên nhiều nhưng ngoài miệng vẫn cà rỡn: “Sứ giả Đông Phàm lần này ngươi nhất định phải gặp. Hắn là Lộc Đan, mỹ nhân nổi tiếng của Đông Phàm. Những kẻ từng gặp qua y đã thổi phồng rằng, nếu Lộc Đan ấy không phải nam tử, chỉ e vinh hiển mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chẳng đến lượt Mị Cơ. Tuy những lời ấy có phần khoa trương, nhưng cũng đủ để chúng ta tưởng tượng được mỹ mạo Lộc Đan kinh người đến thế nào.”


Phượng Minh không có nhiều hứng thú với đề tài mỹ nhân, chỉ đưa tay che miệng ngáp rõ to đoạn nhắm nghiền mắt đặt điều: “Thôi ta biết rồi. Ngươi nhất định sợ gặp phải mỹ nhân kia không kiềm chế được, định cầu ta gặp Lộc Đan để tùy thời nhắc nhở kẻo ngươi lại bị mê hoặc không biết trời trăng đem cống hết lương thực của Tây Lôi cho bên ấy chứ gì? Ôi trời, ngươi cứ bảo y che mặt tới gặp là được rồi.”


“Cái gì?” Dung Điềm không biết nên cười hay nên khóc nhưng cũng chẳng thèm phản bác, đoạn quay ra đổi chủ đề nói: “Lộc Đan chúng ta chưa từng gặp qua, nhưng còn một vị khách phương xa khác, một vị là bằng hữu cũ. Ta đoán ngươi thể nào cũng không biết là ai.”


“Bằng hữu cũ?” Phượng Minh bị Dung Điềm khơi gợi hứng thú, không khỏi tròn mắt. Cậu rúc vào lòng Dung Điềm, chăm chú điểm lại mấy người mình từng biết. Mấy năm qua, những người cậu biết thực không ít, đa phần lại là vương tôn quý tộc, nhưng ai có thể là người cậu không ngờ nhất đây? Cậu không ngừng động não, vẫn chẳng tìm được người nào hợp lý. Vẻ mặt phức tạp của Dung Điềm khiến bụng Phượng Minh như giật thột, thình lình như bị ma sai quỷ khiến buột ra một cái tên: “Diệu Quang?”


Dung Điềm giật mình, ngạc nhiên nhìn Phượng Minh.
“Ta đoán sai ư?”


“Chậc chậc,” Dung Điềm nhẹ nhàng đè bả vai Phượng Minh xuống, cẩn thận nhìn lại, nụ cười chầm chậm lan rộng trên mặt, hỏi bằng một giọng ngạc nhiên đến thán phục: “Sao cứ mỗi lần được ta ôm, ngươi lại đặc biệt thông minh ra thế nhỉ? Chẳng nhẽ khi tứ chi ngươi nhũn ra thì đầu óc lại nhanh nhạy hơn? Hay là khi ôm, ta đem cả cơ trí mình truyền sang… Oái!”


Một tiếng kêu đau đớn phụ họa thêm cho một tiếng rơi xuống nặng nề truyền ra khiến đám Thu Nguyệt, Thu Tinh và Liệt Nhi đang canh gác ngoài thềm giật nảy mình. Cả lũ đứng bật dậy, đang định nhào vào, chợt có tiếng người thấp giọng quát: “Ngạc nhiên gì, chẳng qua chỉ là Đại vương bị Minh vương đá xuống giường thôi.” Từ lùm cây um tùm bên cạnh chợt ló ra một bóng người, hoá ra là Dung Hổ.


Thu Nguyệt, Thu Tinh đưa mắt nhìn nhau, cả hai ngây ra mất một lúc, lại đồng thời quay ra chĩa hai cặp mắt đen lay láy nhìn chòng chọc Dung Hổ.
Bị các nàng dùng ánh mắt quỷ dị săm soi khiến cả người nhột nhạt, Dung Hổ mới ho khan một tiếng hỏi: “Sao thế?”
“Trời ơi! Hắn thậm chí còn dám xem trộm!”


Thu Tinh đứng một bên lắc đầu thời dài: “Ngươi càng ngày càng hư hỏng hết thuốc chữa.”


Dung Hổ quẫn bách, mặt đỏ tới tận mang tai: “Tại mấy ngày gần đây tình huống đặc thù nên ta mới đặc biệt cảnh giới, tuần tra khắp nơi… Khụ, ta lại đi tuần rừng trúc phía sau đây.” Đoạn hấp tấp quay đi, chuồn mất dạng.


Liệt Nhi vẫn bàng quan một bên đến lúc này thì không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười ha hả sau dáng cuống quýt của Dung Hổ.


Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lôi vương lần đầu tiên hưởng thụ được tư vị đau lưng mỗi sáng sớm của Minh vương. Suốt đêm kịch liệt vận động cả trí lực lẫn não lực, khiến hai kẻ kia chỉ khao khát được ngủ thẳng giấc đến tận trưa, nhưng ý tưởng này xem ra khó lòng thực hiện. Căn cứ theo bản tấu, kẻ đang nắm quyền trông coi Ly Quốc thay thế Nhược Ngôn hôn mê bất tỉnh, nghiễm nhiên một bước thành nữ nhân có thực quyền lớn nhất trong thiên hạ, người quen cũ của họ, Diệu Quang công chúa, hôm nay đã tới đô thành Tây Lôi.


Tại sao kẻ lãnh đạo tối cao của Ly Quốc lại chỉ dẫn theo vỏn vẹn vài ngàn vệ binh hộ thân? Tại sao lại dám tiến vào lãnh địa Tây Lôi nàng hận tới thấu xương? Thậm chí còn lấy danh nghĩa mượn lương, ngang nhiên cầu kiến Minh vương Tây Lôi?
———————–