Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 23 - Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đảo Kinh Chuẩn.


“Thiếu chủ yên tâm, không phải là ba con thuyền đó.” Nhiễm Hổ trấn an Phượng Minh một câu rồi đưa tay kéo Phượng Minh từ dưới đất lên, ”Thuộc hạ có thứ muốn cho thiếu chủ xem, thỉnh thiếu chủ đi theo thuộc hạ.”


“Sao sao! Muốn ta xem cái gì vậy? Oa, ngươi chậm một chút, ngươi muốn đưa ta đến chỗ nào…”
Nhiễm Hổ kéo Phượng Minh ra khỏi tiểu lâu, dưới chân như có gió, đi được một khoảng lớn mới buông phượng minh cơ hồ không theo kịp bước chân của mình ra.


“Minh Vương, chính là chỗ này.” Nhiễm Hổ dịch người qua một bên nhường đường cho Phượng Minh.
Phượng Minh ào ào thở dốc rồi ngẩng đầu lên. Nương theo ánh hoàng hôn mà thấy rõ ràng cảnh sắc xung quanh, hắn không khỏi sửng sốt, “Tại sao ngươi lại dẫn ta đến đây?”


Đây không phải là… nơi thử nghiệm thuốc nổ khiến mình bẽ mặt đến cực điểm sao?
“Nhiễm Hổ, ngươi cư nhiên lại kéo Minh Vương đến đây.” Bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc khác, vừa ôn hoà lại vừa có chút bất đắc dĩ.


Phượng Minh quay đầu lại nhìn xung quanh, phát hiện có một người bước ra từ sau tảng đá, kinh ngạc hỏi: “Thượng thị vệ, sao ngươi cũng ở đây?”


Thượng Tái Tư mỉm cười một cái nhưng vẫn không hề lên tiếng. Nhiễm Hổ nhịn không được nói thay hắn: ”Hắn cả ngày đều lăn lộn ở chỗ này, nếu như không có hắn, bảo bối mà thiếu chủ một lát nữa sẽ nhìn thấy làm sao có khả năng xuất hiện ở nơi này. Mau đi theo ta!”


Nhiễm Hổ hưng phấn kéo theo Phượng Minh đang không hiểu gì đi về phía trước.
Đi vòng qua một tảng đá lớn khác, tầm mắt liền mở rộng ra.
“A!”


Nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống. Trên mặt đất khô ráo trưng bày đủ loại đồ chơi, phần lớn là các thứ chai lọ đựng đủ loại dụng cụ mà Phượng Minh không biết tên. Còn có mấy bao tải to khác, không biết là chứa cái gì ở bên trong. Chúng được đặt ở một bên mỏm đá, phần miệng mở ra, giống như để có thể sử dụng bất cứ khi nào.


Xa hơn một chút ở phía trước, những khối đá hoàn toàn thay đổi màu sắc, từng khối đen nhánh, lốm đốm loang lổ, giống như bị người ta hơ qua mấy trăm lần lửa.


“Thiếu chủ, đây là bảo bối mà ta muốn cho thiếu chủ thấy.” Nhiễm Hổ quay trở lại, hai tay duỗi ra một cái, để Phượng Minh thấy rõ thứ mình đang cầm trên tay.


“Ách~ ” Trước ánh mắt tràn ngập hưng phấn mong đợi của Nhiễm Hổ, Phượng Minh thực không biết phải lộ ra biểu tình gì mới đúng, “Bình nước?”


Cái này là phát hiện bên trong nhà kho của tiểu lâu. Nhìn vào, bình gốm làm từ đất sét này thực sự không có gì thu hút, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.


“Không.” Nhiễm Hổ nghiêm túc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Đây là thứ đủ để cho thiên hạ khϊế͙p͙ sợ Tiêu gia, vũ khí vĩ đại rạng danh sử sách.”
“Vũ khí?” Phượng Minh vò đầu.
“Thuộc hạ đốt một cái cho thiếu chủ xem. Hắc, hi vọng bảo bối này ngoan ngoãn hợp tác.”


Nhiễm Hổ lập tức hành động, xoay người ôm bình gốm đi về phía vách đá xa xa.
Phượng Minh vẫn còn đứng tại chỗ tò mò nhìn ngó xung quanh. Thượng Tái Tư đột nhiên kéo cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: ”Minh Vương xin cẩn thận, thỉnh đi theo thuộc hạ.”


Ngay sau đó, Thượng Tái Tư kéo Phượng Minh ra sau một khoảng, đứng phía sau một tảng đá có thể làm vật che chắn.


Bên kia cũng như vậy, Nhiễm Hổ đã đem bình gốm thoạt nhìn nặng trịch, dường như nhồi đầy cái gì đó bên trong để trên mặt đất, tiếp đó từ bên ngoài miệng bình rút ra một tấc dây như ngòi nổ, châm hỏa chiết tử (*), nhóm vào ngòi nổ một cái.


(*) Hỏa chiết tử: dụng cụ đánh lửa của người xưa (hình):
Xì…
Ngòi nổ nhất thời loé lên đốm lửa nhỏ.


Nhiễm Hổ không dám xem thường, xoay người bằng tốc độ của một cái chớp mắt rồi chạy như tên bắn đến chỗ bọn Phượng Minh đang ẩn nấp, vừa chạy vừa áp hai tay che lỗ tai, hướng về phía Phượng Minh hô to: ”Thiếu chủ mau nằm sấp xuống!”
Phượng Minh rụt đầu lại lui về phía sau.


Sau khi ngòi nổ cháy hết, một vệt ánh sáng màu đỏ cuối cùng cũng nảy lên bên ngoài miệng bình.
Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, thanh âm đập tới trước mặt.
Bình gốm tuôn ra ánh sáng trắng chói mắt, làm người ta mất đi thị lực trong phút chốc.


Chưa hết, rất nhanh sau đó, một lượng lớn mây mù dày đặc khó ngửi bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.


Phượng Minh không biết còn có một chiêu mây mù này, bất ngờ không kịp đề phòng, bị sặc một cái rồi ho khan mấy tiếng, thò đầu che mũi chạy đi. Nhìn thấy cảnh hoang tàn trước mắt, hắn trợn tròn hai mắt không dám tin, kinh ngạc đứng dậy, ”Các ngươi… các ngươi làm ra bom rồi!”


Nhiễm Hổ một bên phủi bụi bặm rơi ào ào trên tóc, một bên toét miệng cười cười, chỉ vào Thượng Tái Tư nói: “Thuộc hạ chẳng qua là làm việc vặt, đây mới là cao thủ chân chính làm ra bảo bối đó.”
Phượng Minh kinh ngạc nhìn về phía Thượng Tái Tư.


Thượng Tái Tư khiêm tốn mỉm cười nói: “Cao thủ chân chính phải là Minh Vương mới đúng. Thuộc hạ cũng đã xem qua thử nghiệm thuốc nổ của Minh Vương, lại sau khi hỏi qua Minh Vương không ít vấn đề mà bản thân nghĩ không ra mới mù mờ suy nghĩ một chút đến biện pháp giải quyết.”


“Điều… điều này sao có thể?” Phượng Minh hít ngược vào một hơi khí lạnh, bộ dạng cứ như thấy quỷ.
Hắn ngạc nhiên đến không nói thêm được tiếng nào.


Thời đại này đã có pháo hoa là một chuyện, nhưng tiến thêm một bước trong việc sử dụng hỏa dược (*), chế tạo ra bom có tác dụng công kích lại là một chuyện có tính chất tuyệt đối, tuyệt đối bất đồng!
(*) Hỏa dược: thuốc nổ.


Trong chiến tranh, chỉ cần vũ khí được sử dụng tiến bộ hơn một chút cũng có thể xoay chuyển tình hình chiến cuộc, đồng thời gây ra lực ảnh hưởng vĩ đại kinh người.
Nhưng cái này cũng không dễ mà làm được.


Phải biết rằng, người Trung Quốc ngàn năm trước đã sử dụng hỏa dược để làm ra pháo hoa nhưng vẫn không thể chuyển hóa hỏa dược thành thứ vũ khí nóng tốt đẹp gì. Bọn họ vẫn cứ sử dụng các loại vũ khí lạnh lạc hậu như mâu kiếm cung đao, thậm chí đến tận thời cận đại vẫn bị súng lục và đại bác của người Tây đánh cho đầu óc choáng váng, rối tinh rối mù.


Đủ để thấy từ hỏa dược phát triển thành bom cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Cái này đúng là chiến tranh biến hoá vượt thời đại lịch sử!
“Xem đi, thiếu chủ cao hứng đến không nói được điều gì kìa!”
“Minh Vương.”


Bị hai thuộc hạ gọi nhiều lần, Phượng Minh mới từ trong khϊế͙p͙ sợ hồi tỉnh lại, biểu tình kích động níu lấy vạt áo Thượng Tái Tư: “Thượng thị vệ!”
“Có thuộc hạ.”


“Loại bom này… ngươi rốt cuộc làm ra như thế nào cũng không cần phải nói cho ta. Ngươi chính là dựa theo kiểu dáng mèo ba chân mà ta nói lần trước, đem diêm sinh, tiêu thạch (*) và than củi trộn lẫn với nhau rồi nhét lung tung vào bình, lại thêm một ngòi thuốc nổ, cứ như vậy mà hoành thành?”
(*) Diêm sinh: lưu huỳnh.


(*) Tiêu thạch: Chất trong suốt, đốt cháy dữ, dùng làm thuốc súng thuốc pháo và nấu thủy tinh.
Đơn giản như vậy?
Có đánh chết, Phượng Minh cũng không tin!


“Kỳ thực, mấu chốt nhất vẫn là câu mà Minh Vương nói cho thuộc hạ, hỏa dược đang cháy thì nhanh chóng giãn nở, không trong điều kiện phong kín sẽ biến thành pháo hoa, còn ở trong điều kiện phong kín sẽ nổ mạnh.”
Ách, những lời này, hình như mình thật sự từng nói qua…


Phượng Minh lúng túng nói: ”Trên lý thuyết khoa học mà nói thì quả thực như thế, bất quá lý thuyết là lý thuyết, không giống với hành động trong thực tiễn.”


Thượng Tái Tư nhẹ nhàng cười: “Quả thực có sự khác biệt. Bất quá những việc khó khăn, Minh Vương đã nghiên cứu cả rồi, những việc tay chân còn dư lại cũng không khó gì.”


“Ai nói không khó làm?” Nhiễm Hổ làm ra biểu tình khoa trương, ”Chỉ riêng mấy hàng chữ ly kỳ cổ quái mà thiếu chủ lưu lại cũng thiếu chút nữa làm hỏng cái đầu yếu ớt của ta.”
“Chữ ly kỳ cổ quái?”


Phượng Minh quay đầu, nhìn theo hướng ngón tay Nhiễm Hổ chỉ vào chữ viết còn lưu lại trên tảng đá của mình.
Đương nhiên rồi!
Công thức hoá học của khoa học hiện đại, nếu như đọc được thì ngươi thực sự gặp quỷ rồi!
Nếu như không hiểu, không nhận ra…


Nhiễm Hổ từng nói qua, theo như lời của thiếu chủ, hỏa dược này và pháo hoa của Tiêu gia có quan hệ với nhau. Vì thế, thuộc hạ liền dạo một vòng trong tác phường được xây dựng tạm thời ở sườn dốc bên kia, tìm một sư phụ biết chế tác pháo tín hiệu rồi thỉnh giáo một chút cách phân chia liều lượng rồi điều chế mấy loại nguyên liệu.”


(*) Tác phường: xưởng chế tạo đồ.
Phượng Minh gật đầu một cái.
Không hổ là Thượng Tái Tư, quả nhiên đầu óc xoay chuyển linh hoạt.


“Mọi người đều đang bận rộn, thuộc hạ tìm không được người khác, cho nên buộc phải mời Nhiễm Hổ tới cùng nhau nghiên cứu. Dựa theo lời Minh Vương nói, thuộc hạ nghiền nát nguyên liệu thành phấn, dựa theo công thức hỗn hợp do sư phụ ở tác phường cho mà pha trộn chúng nó với nhau, sau đó bịt kín ở trên, tiếp theo là đốt. Chúng thuộc hạ trước lấy vải dày bao lại bịt kín, bắt đầu thử nghiệm…”


“Tiếp theo là ống trúc, bầu rượu, chén nước, hộp gỗ…” Nhiễm Hổ chen vào nói, tựa như đếm một chuỗi tên thật dài đã học thuộc, chỉ chỉ vào đống đồ chứa bày la liệt trên mặt đất, lắc đầu cười nói: “Nếu không có chuyện ngày hôm nay, ta thực sự đoán không ra một người lãnh tĩnh như Thượng thị vệ cũng có một mặt nhiệt huyết dâng trào như thế này. Chỉ riêng việc tìm vật đựng thích hợp cũng đủ thấy, thiếu chủ biết không, hắn cơ hồ đem toàn bộ dụng cụ có khả năng chứa thuốc nổ mà hắn tìm được trên đảo luân phiên thử qua một lần, cuối cùng tìm được thứ dùng thích hợp nhất, chính là…”


“Bình gốm.” Phượng Minh buột miệng nói tiếp.
Về việc này, vừa rồi hắn đã hiểu đáp án.
Có lầm hay không…
Vỏ ngoài của bom chắc là kim loại đi…
Tại sao lại là bình gốm?


Dường như nhìn ra được tâm tư của Phượng Minh, Thượng Tái Tư liền nhã nhặn giải thích: “Chúng thuộc hạ phát hiện ra, hỏa dược như nhau nhưng nếu cho vào trong vật chứa khác nhau, sức nổ sẽ có sự khác biệt vô cùng lớn. Tính chất và kích thước vật chứa đối với kết quả cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, nếu như dùng cho thực chiến thì còn phải suy xét xem trước mắt có thể tìm được một lượng lớn vật liệu hay không, chế tạo có thuận tiện hay không.”


Phượng Minh chính là đang nghe trọn một khóa huấn luyện khoa học, chỉ có vểnh tai, liên tục gật đầu.


“Thí dụ, tre trúc không đủ cứng, nổ không đủ mạnh. Hộp bạc lúc nổ thì vang lên điếc tai, cũng không có khả năng chứa được nhiều thuốc nổ, phạm vi nổ không lớn, nếu muốn dùng để tấn công địch thì không có lực sát thương thực tế. Còn có hộp gỗ…”


Thượng Tái Tư liệt kê đâu ra đấy chỗ thiếu sót của đủ mọi loại vật chứa đem ra thí nghiệm, cuối cùng tổng kết: ”Loại bình gốm này vốn là dùng để chứa nước, cho nên khi thợ thủ công chế tạo ra nó thì dụng tâm tạo ra các đường vân dày đặc, sau khi làm xong lại đặt nó trong cây ngô đồng đã từng được ngâm trong nước, phòng ngừa khi sử dụng bị thấm nước. Hơn nữa chúng thuộc hạ trải qua quá trình thử nghiệm cũng tương đối cảm thấy, tính chất của đống bình này so với đất sét thông thường cứng hơn rất nhiều. Bụng có hình dạng tròn, đủ để cho vào rất nhiều thuốc nổ, phạm vi nổ khá lớn, đủ để đả thương địch. Càng hay chính là, bình gốm giống như cái trên mặt đất này trong kho còn có một đống lớn, tạm thời không cần lo lắng đến chuyện không đủ số lượng, cho nên thuộc hạ cảm thấy từ tính chất, hình dạng, mức độ phong kín, dung tích, số lượng hiện có, tính chất thực dụng trên các phương diện mà nói, tất cả đều rất thích hợp. Hơn nữa…”


“Được rồi! Thượng lão sư phó.” Nhiễm Hổ quen thuộc mà vỗ vỗ bả vai Thượng Tái Tư, “Ngươi lải nhải nữa, thiếu chủ ngủ luôn bây giờ.”


Phượng Minh nghe thấy cái bình gốm này từ đâu mà có, hai mắt tức thì dựng thẳng cả lên. Quả nhiên cho dù phát minh hay sáng tạo cái gì cũng đều cần một khoảng thời gian vất vả lao động, chỉ chọn một cái bình mà trở thành một công trình lớn như vậy.


Hắn mang vẻ mặt kính phục từ tận đáy lòng mà cất tiếng khen ngợi: “Ta thực sự khâm phục các ngươi. Hai người các ngươi nếu như ở cố hương của ta, nhất định có thể đoạt được giải Nobel sáng tạo.
Lúc này, khói mà vụ nổ sinh ra đã tan hơn phân nửa, ba người từ nơi che thân bước ra ngoài.


Tâm tình của Phượng Minh trước nay dường như chưa từng tốt đến thế. Hắn nức nở khen Thượng Tái Tư và Nhiễm Hổ, mặt mày hớn hở nói: ”Có những trái bom vỏ làm bằng bình gốm này, đại quân Đồng Quốc lần này gặp họa đến nơi rồi, tên Trang Bộc cả ngày đuổi theo ta đòi đánh đòi giết cũng phải kinh hãi lớn một phen.”


Đồng thời, hắn khuyến khích mà vỗ vỗ vai Thượng Tái Tư, “Thượng thị vệ, việc đốc thúc chế tạo bom giao cho ngươi và Nhiễm Hổ. Còn có, diêm sinh, tiêu thạch và bình gốm trong kho cũng đều là của các ngươi, lại phân cho các ngươi toán thợ thủ công lành nghề nữa, có thể giải quyết trong hai ngày không? Mau mau tạo ra một đống bom rồi nổ nát mông của đám quân Đồng Quốc mới được.”


Thượng Tái Tư ngẩn ngơ, không khỏi trao đổi ánh mắt với Nhiễm Hổ một cái.
“Ách, có rắc rối gì sao?” Phượng Minh kỳ quái hỏi.


Thượng Tái Tư chăm chú suy nghĩ một chút, ”Cái gọi là làm bom gì đó, chế luyện hết sức phức tạp. Thực lòng mà nói, thuộc hạ hiện tại cũng chỉ là mò ra một phần con đường.”


Phượng Minh thông hiểu mà gật đầu một cái, ”Đương nhiên đương nhiên, ta dùng đầu gối để nghĩ cũng biết rất phức tạp, không phải ai cũng làm được, có điều không phải ngươi đã nói được làm cách nào để làm ra…”
Thượng Tái Tư bỗng nhiên cắt lời hắn, “Minh Vương.”


“Hả?”
“Kỳ thực thuộc hạ vốn cũng không tán thành việc Nhiễm Hổ mời Minh Vương tới ngay lập tức, bởi vì thuộc hạ không muốn Minh Vương suy nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp.”
Phượng Minh chớp chớp mắt.
Hắn thực sự nghĩ mọi chuyện rất tốt, rất đẹp.


Làm sao có thể không tốt đẹp được, bom cũng đã chế ra rồi.
“Minh Vương vừa nói muốn thuộc hạ và Nhiễm Hổ lập tức mang theo số lượng lớn thợ thủ công nhanh chóng chế tạo ra bom, nhưng Minh Vương có biết, làm một trái bom phải chú ý đến bao nhiêu chi tiết không?”
Phượng Minh lắc đầu.


Ta đúng là muốn biết rõ. Lần trước thí nghiệm thất bại, đến bây giờ vẫn còn mất mặt.


“Qua quá trình nhiều lần làm thí nghiệm, chúng thuộc hạ phát hiện, ba loại nguyên liệu chỉ là nguyên tố cơ bản nhất, nếu muốn tính năng mạnh mẽ hơn thì vẫn phải cho thêm nhiều thứ khác. Tỷ như màn biểu diễn vừa mới cho Minh Vương xem ấy, chúng thuộc hạ đã kết hợp kinh nghiệm có được đến ngày hôm nay, thử trộn vào bên trong một ít bột cây Sơn (*1), lại dùng hỗn hợp dầu Du Đồng (*2), mỡ, Bạch Tịch (*3) và nước với phân lượng ngang nhau, đem vải gai hoặc vải bông không còn dùng đến cắt thành từng mảnh nhỏ, quét lên một lớp thật dày…”


(*1) – Cây Sơn: một cây thân cao có nhựa màu đen (hình)
(*2) – Dầu Du Đồng: là dầu làm từ quả Đu Đồng trơn dính (tựa như dầu dừa vậy) (hình)
(*3) – Bạch Tịch: dầu làm từ cây Bạch Tịch, 1 loại cậy to, thân cao (hình)


Mới đầu Phượng Minh vẫn còn nghe được rõ ràng, về sau trộn với một đống cái gì mà Du Đồng với Bạch Tịch, hết trộn lại bôi. Một đống lằng nhằng này khiến cho hắn bỗng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, như lọt vào trong biển sương mù, những gì nghe được cũng trở nên tan loãng không rõ ràng.


Nếu như bên trong bình bị nhồi quá đầy, có lẽ sẽ không có cách nào khiến cho nó nổ, cho nên bên trong bình nhất thiết phải có một khoảng không gian. Lúc đắp kín miệng bình còn phải dùng sáp nến bọc ở bên ngoài. Mặt khác Nhiễm Hổ còn đề xuất trộn thêm mảnh gai sắt và bột phấn bên trong bình, như vậy uy lực nổ sẽ tăng thêm một bậc, khói bụi có thể gây trở ngại tầm nhìn của địch quân. Về phần bột phấn loại nào cho điều kiện hiệu quả tốt nhất thì lại cần phải đem các loại bột phấn mà chúng ta có được đưa đến đây, sau đó thí nghiệm từng loại một mới biết rõ được.”


Phượng Minh đã hoàn toàn đần ra.
Ông trời của ta, người này thực sự là trời sinh cuồng khoa học thực tiễn.
Hắn làm cách nào ở trong một thời gian ngắn lại đào ra nhiều chi tiết tỉ mỉ tới như vậy?
Phượng Minh triệt triệt để để bội phục sát đất, vẻ mặt cũng càng thêm hồ đồ.


“Ách, cái kia…Thượng thị vệ a, ha ha,” Phượng Minh vừa chậm rãi nhìn thuộc hạ phát biểu lý luận khoa học thực tiễn vừa cẩn cẩn dực dực hỏi: “Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì đây?”


“Thứ này chỉ là mẫu đầu tiên, còn cần trải qua thêm nhiều thí nghiệm cải tiến nữa. Chúng thuộc hạ cần phải tìm ra phương pháp tốt nhất trước, không thể chế tạo tuỳ tiện được.” Thượng Tái Tư ngừng lại một chút, ánh mắt thành thật, mỉm cười nói, ”Minh Vương, thuộc hạ còn cần một chút thời gian nghiên cứu thấu đáo.”


“A~” Phượng Minh há to mồm.
Còn phải tìm tòi nghiên cứu!
Lẽ nào Thượng Tái Tư chính là kiểu nhà khoa học có tính cách cố chấp, luôn theo đuổi sự hoàn mỹ trong truyền thuyết?


Nhưng lão nương ta a, không phải Phượng Minh hắn không ủng hộ sự nghiệp nghiên cứu khoa học mà là bây giờ không phải lúc nghiên cứu đi sâu đâu.
Chờ đến khi đội tàu Đồng Quốc đánh tới, cho dù có chế ra bom nguyên tử cũng đã muộn rồi.


“Chuyện nghiên cứu đi sâu có thể dời về sau đi, hiệu quả của trái bom kia tốt lắm, ta rất hài lòng! Cũng không phải là cuộc thi, nhất định phải chiếm vị trí số một, hiện tại binh hung chiến nguy, tranh thủ thời gian mới là điều cần thiết. Thượng thị vệ, kỳ thực mẫu bình gốm ấy là được rồi, thật sự!” Phượng Minh dùng sức gật đầu nhằm tăng thêm vẻ xán lạn cho nét cười, nói lên bản thân hài lòng đến mức nào.


Thượng Tái Tư ấy thế mà lại chuyển đường nhìn, có chút bất đắc dĩ mà nhàn nhạt quét mắt nhìn Nhiễm Hổ ở bên cạnh Phượng Minh một cái, dường như vẫn đang trách hắn chuyện chưa xong mà đã đưa Phượng Minh tới khoe khoang thành tích.


Nhiễm Hổ vô tội nhún vai, “Ta chỉ mong thiếu chủ sớm biết sớm mừng thôi mà.” Thở dài một cái, Nhiễm Hổ trưng ra vẻ mặt như trẻ con mắc lỗi mà quay về phía Phượng Minh, mở miệng nói: ”Thiếu chủ…”
“Sao?”
“Quả bom kia…”
“Rất tốt a, nổ rất ngoạn mục.”


Nhiễm Hổ có chút chột dạ cười cười, “Hắc, đó là do thiếu chủ có phúc khí lớn, thử một lần đã nổ rồi. Bình gốm giống như vậy chúng ta làm tổng cộng mười cái, nhưng nổ thành công thì chỉ được có ba cái…”


Vẻ mặt của Phượng Minh vốn đang hưng phấn, lúc này nhất thời ngưng lại thành bộ dạng ngây ngô.
“Ba cái?”
“Ha ha, ba cái… bao gồm cả cái mà vừa rồi thiếu chủ ngài nhìn thấy.”
Xác suất thành công này thật đúng là… không nên khen tặng.


Trách không được bọn họ muốn đi sâu nghiên cứu thêm một bước nữa.
Sớm đã nói rồi, cho dù có bất luận lí thuyết khoa học tiến bộ nào, việc đưa nó bước vào thực tiễn cũng không dễ dàng.


Trong lúc chờ Phượng Minh và Thượng Tái Tư vắt óc làm vũ khí nghênh chiến — ”bom” kiểu mới, Lạc Trữ lại ở một góc vắng vẻ khác trên đảo Kinh Chuẩn, tự mình nhấm nháp nỗi bi thương không cách nào nói ra mà chỉ có thể ẩn sâu trong lòng.
Thiên Thiên đã mất rồi…


Sau khi Lạc Vân tỉnh lại, Lạc Trữ nhận được tin tức này từ chính miệng của hắn. Giây phút ấy, sau nỗi khϊế͙p͙ sợ vô cùng là nỗi bi thương thống khổ như xuyên thấu tim gan tự nhiên mà đến, cùng với đó là một loại mờ mịt không biết phải nói như thế nào mới rõ ràng.


Hết thảy như một giấc mộng dài hai mươi năm, tràn ngập bi thương sâu đậm.


Từ khi Thiên Thiên – muội muội duy nhất của hắn bắt đầu thích tên nam nhân trẻ tuổi anh tuấn, cao ngạo vô tình Tiêu Túng, hắn liền đạp phải sai lầm đầu tiên. Hắn chẳng những không khuyên can muội muội đừng si tâm vọng tưởng đối với Tiêu Túng, trái lại còn dành cho Thiên Thiên đủ loại chống đỡ, tham gia bên trong những mưu mô, hòng cho Thiên Thiên một chút mộng đẹp đến tan nát cõi lòng để sống qua ngày, cho đến khi Thiên Thiên mất đi cả tính mạng.


Bây giờ nghĩ trở lại, muốn cho trong lòng Tiêu Túng không còn Diêu Duệ, sau đó chuyển sang yêu Thiên Thiên, cưới nàng vào cửa, lập Lạc Vân làm Tiêu gia thiếu chủ, loại chuyện này vừa không có khả năng, lại vừa không đáng biết chừng nào.


Ít nhất cũng không đáng để Thiên Thiên phải chết. Lúc này, tất cả cũng đã không thể cứu vãn.
Đường nhìn của Lạc Trữ rơi vào con sóng hiện lên xa xa ngoài khơi, nhưng tâm điểm có lẽ không có biện pháp đặt lên bất cứ thứ gì.


Đồng Quốc một đêm xảy ra chuyện, giống như ma xui quỷ khiến, trời xanh thiết lập hố bẫy.


Thiên và Khánh Chương ước định giết chết Thu Nguyệt, Lạc Trữ liền đích thân mật báo những biến động trong Đồng An Viện để Khánh Chương tiện bề động thủ. Ngay sau đó, Khánh Chương giết chết Thu Nguyệt. Chính bởi vì Thu Nguyệt chết, Lạc Vân mới liều lĩnh đi giết Khánh Chương – rồi cuối cùng, vì đứng ra cứu con mà bị người Đồng Quốc giết, lại là Thiên Thiên.


Nếu như hắn không ủng hộ kế hoạch mưu hại Phượng Minh của Thiên Thiên, có lẽ sẽ không có kết cục thế này.
Nếu như đêm đó hắn không đi gặp Khánh Chương, không thúc giục Khánh Chương hành động, cũng sẽ không có kết cục như vậy.


Nếu như Thiên Thiên nghe lời hắn khuyên, lập tức rời khỏi Đồng Trạch, cũng sẽ không chết một cách bi thảm như vậy.
Nếu như hắn đối với Thu Nguyệt có chút lòng thương hại, bảo trụ Thu Nguyệt, hết thảy mọi chuyện sẽ không phát sinh.


Đáng trách chính là, hắn lại vẫn ngu xuẩn cho rằng kế hoạch sẽ thành công, sau đó có thể bình yên thoát thân. Vì để chắc chắn đẩy được Phượng Minh vào chỗ chết, hắn còn giết chết kẻ duy nhất có khả năng xoay chuyển thế cuộc là Hồng Vũ.


Hiện tại trên dưới Tiêu gia bị vây khốn trong hiểm cảnh, thậm chí có thể nói là do một tay hắn tạo thành!
Nghĩ đến lựa chọn sai lầm của bản thân mấy ngày liên tiếp, Lạc Trữ đổ một thân mồ hôi lạnh.


Lẽ nào trong sâu xa thực sự có thiên ý, hắn làm quá nhiều chuyện sai lầm, cho nên trời xanh không chỉ phạt hắn mất đi muội muội yêu quý mà còn đem hắn vây trong đảo Kinh Chuẩn, muốn hắn tận mắt nhìn Lạc Vân thương thế chưa lành đã bị đại quân Đồng Quốc tàn sát?


Lạc Trữ vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt Lạc Vân nhìn mình sau khi tỉnh dậy.
“Mẫu thân đã mất rồi.”
Băng lãnh như thế, xa lạ như thế, mang theo ảm đạm chỉ trích và bi phẫn, làm cho một đại nam nhân trước giờ không e sợ chuyện sinh tử như hắn rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác kinh hãi có tư vị gì.


Giờ khắc này, hắn đã không còn là vị tổng quản của Tiêu gia sát thủ đoàn, trong mắt vĩnh viễn lóe ra ánh sáng sắc nhọn và cảnh giác, được thế hệ trẻ tuổi của Tiêu gia nhất nhất tôn sùng và sợ hãi kia.


Hắn chỉ làm một chuyện hết sức hồ đồ, đó là chờ đợi để thừa nhận tất cả hậu quả của sự thất bại ấy.
Lạc Trữ ngẩng đầu bật ra một trận cười lớn đầy thê lương, mà lúc tiếng cười dừng lại, khoé mắt lại nhỏ ra giọt lệ hối hận.


Bàn tay run run nâng lên bầu rượu bạc, ngửa đầu một hơi uống sạch số rượu còn lại.
Một cỗ sâu cay chạy thẳng xuống yếu hầu, lại từ chỗ bụng bốc lên một hơi nóng bỏng.
Không! Cho dù Lạc Vân cả đời không tha thứ cho hắn, hắn vẫn sẽ vì Lạc Vân mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.


Hắn đã mất đi muội muội yêu thương nhất, tuyệt đối không thể lại mất đi người thân cuối cùng trên cõi đời này!


Đại quân Đồng Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công đến, bản thân hắn ít nhất vẫn còn cái mạng, và trong tay còn có thanh kiếm đã từng uống vô số máu này, có thể chuộc lại một chút nghiệt chướng!
Bõm.


Lạc Trữ hung hăng nện bầu rượu đã uống sạch vào lớp sóng bên dưới vách đá, đón gió thổi trên biển, nhắm hai mắt yên lặng cầu nguyện.
Trời xanh trên cao, xin hãy lắng nghe lời thề của Lạc Trữ Tiêu gia.


Tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ đều là sai lầm của ta, ta nguyện ý trả giá để bù đắp bằng bất cứ giá nào.
Cầu người chúc phúc cho những kẻ vô tội mắc vào cơn kiếp nạn này, cầu người phù hộ cho Lạc Vân.
Ông trời, ta nguyện dùng tính mạng của ta đổi lại một chút thương xót…


Bên trong thành Đồng Trạch.
Miên Nhai vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng bước đến.


“Thừa tướng quả là lợi hại!” Miên Nhai đưa giấy viết thư trong tay cho Liệt Trung Lưu, “Ta vừa mới nhận được tin, đội thuyền ba cột buồm khổng lồ nhất của Đồng quốc đang trên đường đi tới Lục Điền thì bỗng nhiên đổi hướng. Nhất định là Khánh Hiền nhận được tin phụ thân Khánh An của hắn đang bệnh nặng, cho nên không để ý đến lệnh dấy binh bên kia của Trang Bộc mà đổi đường chạy về Đồng Trạch thăm cha.”


Liệt Trung Lưu thở dài một cái.
Miên Nhai không hiểu hỏi: ”Hết thảy đều như thừa tướng đoán trước, còn có gì không hài lòng sao?”


Liệt Trung Lưu lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi mới lộ ra một nụ cười khổ, ”Ta là vì sự suy bại của Đồng Quốc mà cảm thán thôi. Khánh An và Khánh Hiền, hai cha con này không có lấy một chút tài nhìn xa trông rộng, lại chỉ bằng huyết thống hoàng thất trên người mà chiếm giữ địa vị cao. Cũng không biết đại vương Khánh Đỉnh lúc trước suy nghĩ cái gì mà lại để cho một Khánh An ngu xuẩn lòng tham không đáy chưởng quản quốc khố, thật chẳng khác nào đem một con chuột lớn vừa nhát vừa vô năng thả vào hang gạo, thậm chí còn cho hắn nắm giữ đội thuyền ba cột buồm quan trọng nhất của thuỷ quân Đồng Quốc. Chủ soái không đủ năng lực, cho dù loại thuyền ba cột buồm được cung cấp nhiều hơn cũng chẳng có ích lợi gì. Khánh Đỉnh cầm quyền khi nội bộ Đồng Quốc đã mục nát, diệt vong chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”


Miên Nhai tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, ”Thừa tướng nói rất có đạo lý. Đừng nói là Khánh An hay Khánh Hiền, ngay cả Khánh Chương lúc trước thay Khánh Đỉnh xử lý chính vụ, còn có thái tử Đồng Quốc Khánh Ly, tất cả đều chỉ biết tranh đoạt chút quyền lợi nho nhỏ cho mình mà không hề có lấy một chút tư chất của người nhìn xa trông rộng. Có thể sinh ra một nhi tử như Khánh Ly, Khánh Đỉnh kia đại khái cũng chẳng phải người thông minh gì.”


Chợt nhớ tới một vấn đề, hắn liền hướng về phía Liệt Trung Lưu, khiêm tốn thỉnh giáo: “Có một chỗ thuộc hạ nghĩ nát óc cũng không thông, có thể hỏi thừa tướng một chút không?”
“Ồ, nói ta nghe một chút.”


“Thừa tướng vì sao lại khẳng định sau khi nghe tin phụ thân sinh bệnh, Khánh Hiền sẽ buông xuống quân vụ trong tay mà chạy về đây?” Miên Nhai giống như có trăm ngàn suy nghĩ không thể nào lí giải, “Cho dù Khánh Hiền vô năng đến thế nào, hắn cũng phải hiểu rõ mệnh lệnh của bậc quan tướng như Trang Bộc so với mình cao hơn bao nhiêu. Đối với hắn, lệnh của Trang Bộc chính là quân lệnh. Khánh Hiền giữa đường bỏ qua nhiệm vụ, không tiến đến hộp họp với Trang Bộc mà lại còn đi đường vòng trở về Đồng Trạch thăm phụ thân, chẳng phải là chống lại quân lệnh của Trang Bộc sao? Lẽ nào hắn lại vì chăm sóc phụ thân lâm bệnh mà ngay cả tội chém đầu cũng ngang nhiên không sợ? Hắn cũng không giống một người con hiếu thảo như thế.”


Liệt Trung Lưu cười rộ lên, “Miên Nhai, ngươi bây giờ cũng trở nên thú vị rồi. ‘Ngang nhiên không sợ chết’, từ ngữ kỳ quái này, không cần hỏi cũng biết là học từ Minh Vương.”
Bản thân Miên Nhai cũng sửng sốt, không kiềm được mà bật cười.


“Đạo lý rất đơn giản. Khánh Hiền dám vứt mệnh lệnh của Trang Bộc qua một bên, không phải là hắn không sợ chết mà là hắn biết, Trang Bộc tuyệt đối không dám tuỳ tiện hành hình hoàng thất. Tiếp viện đến trễ, sau khi sự việc xảy ra, nhiều nhất cũng chỉ là chịu một trận giáo huấn mà thôi.” Liệt Trung Lưu nói: “Còn một nguyên nhân nữa, chính là Vũ Khiêm. Vũ Khiêm tuy rằng cũng thuộc hoàng thất, nhưng cho đến bây giờ vẫn bị các hoàng thất khác coi thường. Khánh Hiền là người tự phụ về địa vị cao quý như vậy, quan hệ của hắn với Vũ Khiêm có lẽ cũng rất xấu. Việc Khánh Hiền nhận được mệnh lệnh rồi lập tức chạy tới mà nói đã thể hiện tâm lý phó mặc hiềm khích đối với Vũ Khiêm, song trong lòng hắn nhất định là rất không thoải mái. Ai lại vui vẻ nghe lệnh của một người mà bản thân coi thường cơ chứ?”


Miên Nhai bừng tỉnh, “Nhận được tin tức về bệnh tình của phụ thân, Khánh Hiền nhất định còn thở phào nhẹ nhõm nữa. Chí ít hắn có thể vin vào cái cớ đó để phớt lờ lệnh điều động của Vũ Khiêm bên kia.”
Liệt Trung Lưu gật đầu, khe khẽ thở dài.


Miên Nhai cũng học theo bộ dáng của hắn, thở dài một cái, ”Ai, mấy tên vương tộc bẩn thỉu này cả ngày chỉ giỏi ăn giỏi mặc, đã không tự đền đáp quốc gia lại còn suốt ngày tranh đấu nội bộ. Thuộc hạ càng ngày càng bội phục Minh Vương và đại vương. Không hỏi người hiền mà chỉ bổ nhiệm vương tộc và thế gia sẽ chỉ làm cho quốc gia ngày càng suy yếu, phương pháp giải quyết vấn đề chỉ có Quân Ân Lệnh là vừa công bằng vừa hợp lý. Chờ sau này đại vương đoạt lại vương vị, đem Quân Ân Lệnh chân chính mở rộng ở Tây Lôi hùng mạnh, tưởng tượng một chút, mặc kệ xuất thân có cao quý hay không, người có tài cán là có thể làm quan. Về phần bọn quý tộc không nói lý, không tài không cán, chỉ biết quấy rối, lại cực kỳ ngu dốt như tiểu tử Tô Cẩm Siêu…”


Miên Nhai đang nói bỗng nhiên nghẹn một cái, sắc mặt đại biến, ”Nguy rồi!”
Liệt Trung Lưu vội hỏi: ”Cái gì nguy rồi?”


“Tô Cẩm Siêu! Ta đem hắn để trong sơn động! Vẫn còn trói chặt tay chân hắn! Lúc ấy ta là muốn đến Đồng Trạch dò hỏi tin tức một chút rồi lập tức trở lại thả hắn ra, không nghĩ vừa vào Đồng Trạch liền gặp được thừa tướng. tiếp đó còn làm cường đạo đi khắp nơi cướp đoạt của cải…” Rồi còn thăm dò động tĩnh của Khánh An vân vân.


Miên Nhai xuất ra mồ hôi trán, còn chưa kịp lau đã vội vàng nhảy dựng lên, lớn tiếng tự trách: ”Ta phải mau đến xem hắn! Lần này thảm rồi! Mong rằng hắn không bị chết đói. Chỉ sợ với cá tính của hắn, e rằng cũng đã tức khí mà chết rồi. Thuộc hạ xin cáo lui. Thừa tướng ta sẽ cố gắng sớm trở lại! Cáo biệt!”


Hắn chào Liệt Trung Lưu, vội vã chạy đi như có hổ đuổi theo sau lưng.
Biển rộng mênh mông.
Một thuyền buôn với tốc độ nhanh bất thường đang rẽ sóng mà đi.
Cánh buồm mở ra tối đa, tận dụng hết sức sức gió.
Trên thuyền chỉ có một người.


Dung Điềm đứng ở đầu thuyền, thân ảnh cao lớn giống như đúc từ đồng sắt vậy. Hắn ngửa đầu, để cho ngọn gió mang theo mùi biển xộc đến, hung hăng thổi qua gò má mình.
Hắn cảm thấy huyết mạch như co lại, máu sôi sùng sục như muốn bốc hơi, tưởng như muốn tìm một chỗ hở mà cuồng cuộn tuôn trào.


Nhưng tâm tình của hắn lại lạnh như băng tuyết, từ khi đội chi viện một đường chạy đi, tin tức mới liên lục truyền đến, chứng thực điều hắn suy đoán đã thực sự trở thành sự thật ── đoàn người của Phượng Minh bị đại quân Đồng Quốc đuổi theo, vây chặt trên đảo Kinh Chuẩn.


Một cuộc đại chiến cực kỳ căng thẳng.
Người hắn yêu dấu nhất đang rơi vào nguy cảnh trước đây chưa từng có.
Mà cơ hội duy nhất của hắn chính là mang theo viện binh đuổi đến đảo Kinh Chuẩn trong thời gian ngắn nhất, trước khi đại quân Đồng Quốc đánh tan nhân mã của Phượng Minh.


Tàu chiến của Tây Lôi cũng không đủ để chống lại thuỷ quân Đồng Quốc, có tư cách cứu viện, chỉ có Đan Lâm.


Mà muốn giao thiệp với vương tử Đan Lâm khó chơi kia, thành công mượn chiến thuyền và nhân mã của hắn, thị vệ tâm phúc Tử Nham được an bài bên cạnh Hạ Địch trở thành hi vọng duy nhất của Dung Điềm.
Tử Nham có ý nghĩa gì trong tâm tư của Hạ Địch, Dung Điềm đã sớm loáng thoáng cảm nhận được.


Thẳng thắn mà nói, vị vương tử dị quốc này hành vi phóng đãng, cũng không bao giờ quá hao tâm tổn trí nhằm che giấu tâm tư mục đích của mình.


Trong tiểu cốc của Diêu Duệ phu nhân, người có chút nhãn lực đều có thể từ ánh mắt sắc bén yêu dị của hắn mà nhìn ra, hắn đối với Tử Nham cuồng dã hung hãn như sóng gầm biển động, không cho phép đối phương cự tuyệt tình yêu của hắn.


Chỉ có tiểu ngốc tử như Phượng Minh mới có thể tỉnh tỉnh mê mê, nhìn mà không đoán ra.
Bất quá, đây cũng là điểm đáng yêu của Phượng Minh.


Chọn ra Tử Nham từ trong đám người có triển vọng rồi một tay dốc lòng bồi dưỡng, cho nên đối với bản lĩnh và tính tình cứng cỏi của Tử Nham, Dung Điềm là người hiểu rõ nhất. Bằng ánh mắt sắc bén của mình, Dung Điềm có thể nhìn ra, mị lực của một Tử Nham lãnh tĩnh đứng đắn đối với một Hạ Địch có cá tính hoàn toàn trái ngược đã tạo thành một sự chấn động rất lớn.


Giả như có nhiều thời gian, thị vệ kiệt xuất của hắn sẽ thực sự có khả năng dùng thủ pháp độc đáo của bản thân hắn để chinh phục nam nhân khó đánh bại nhất Đan Lâm này.


Đem Tử Nham đưa vào bàn tay của Hạ Địch, đây chính là kế sách hạng nhất nếu như hai bên rơi vào cảnh đối địch, một quyết định vừa lớn mật lại vừa mạo hiểm.
Dung Điềm thật sự mong đây không phải là quyết định sai lầm.


Bởi vì hiện tại, hắn cực kỳ cần phải đưa ra những quyết định mạo hiểm mang đến kết quả tích cực.
Hạ Địch vì Tử Nham mà không tiếc khai mở tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa.
Mong hắn cũng sẽ giống như vậy vì Tử Nham, bằng lòng cho mượn chiến thuyền chiến tướng danh chấn tứ hải của mình.


Đây cơ hồ là lợi thế duy nhất trên tay Dung Điềm.
Hỡi thần linh Tây Lôi, xin phù hộ bản vương để chuyến đi này không trở nên vô ích!
Phù hộ Phượng Minh mà các người đã từng dành cho vô số lời chúc phúc!


Cảm giác được sức gió càng ngày càng cuồng liệt, Dung Điềm mở to mắt, trong đôi mắt của hắn chợt lóe lên thứ ánh sáng giống như điện quang thạch hỏa (*), khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.


(*) Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石]: Là chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Đây vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay nó được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu)


Ánh mắt sắc bén như chim ưng thong thả đảo qua trên mặt biển mênh mông.
Đội thuyền của hải tặc Đan Lâm hẳn cũng nên nhanh chóng xuất hiện rồi.
Hắn một đường phi ngựa, chưa từng nghỉ ngơi dù chỉ trong giây lát. Sau khi vài con ngựa kiệt sức mà ngã xuống, rốt cuộc hắn cũng đến được bờ biển.


Không hề do dự mà mua thương – chiến thuyền đầu tiên tiến vào tầm mắt, Dung Điềm lấy tốc độ nhanh nhất giương buồm ra khơi, thẳng hướng khu vực hải phận của hải tặc Đan Lâm.


Tử Nham đã từng trình báo với hắn, hải tặc Đan Lâm dưới sự hướng dẫn của Hạ Địch đã hình thành mạng lưới giám thị chặt chẽ khiến người khác phải khϊế͙p͙ sợ.


Bất luận tàu thuyền xa lạ nào, chỉ cần muốn đi vào vùng hải vực này thì nhất định sẽ lập tức kinh động đến hải tặc, dẫn tới một trận kiểm tra hoặc công kích.
Dung Điềm chân thành mong muốn, hiểu biết về cửa biển rộng mênh mông nơi đây của hải tặc Đan Lâm thực sự lợi hại đúng như Tử Nham nói.


Tròng mắt đen sâu không thấy đáy, hắn tập trung thị lực quét nhìn mặt biển, không buông tha mảy may một động tĩnh nào.
Bỗng nhiên, ở phía trước, ngay đường chân trời trên biển xuất hiện mấy điểm đen nhỏ như quỷ mị.
Đến đây!
Dung Điềm tinh thần đại chấn.


Lái thuyền với tốc độ cực nhanh, đầu tiên là vài điểm đen nhỏ, liền theo sau đó là cột buồm và cờ xí tung bay trong gió biển. Hình vẽ ở phía trước quả thực là của hải tặc Đan Lâm vừa nghe đã khiến người ta sợ mất mật tung hoành trên vùng biển này.


Hai bên đều dùng tốc độ nhanh nhất để đến, chỉ trong chốc lát đã tiếp cận ở cự ly gần đến mức có thể thấy diện mạo của người trên thuyền đối phương.
Vài chiến thuyền hải tặc triển khai theo hình quạt, hình thành trận địa vây bọc bốn mặt, hiển nhiên là không có hảo ý.


Khi thân thuyền gần kề tới một mức độ nhất định, công kích lập tức được phát động.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Hơn mười người cùng với móc câu xích sắt (*) xé toạc không gian đánh úp về phía thuyền buôn, chặt chẽ móc vào ở khắp nơi trên mạn thuyền.
(*) Móc câu xích sắt: (hình)


Lấy xích sắt làm con đường, bọn hải tặc trước sau vượt lên đánh về phía con mồi đã rơi vào lòng bàn tay.
Dung Điềm lạnh mắt yên lặng quan sát.


Lúc tên hải tặc thứ nhất, cơ hồ là tên đứng đầu nhảy xuống boong tàu, Dung Điềm đang đứng yên chẳng khác nào tượng đá bỗng nhiên giống như sống dậy, nhanh như chớp rút ra bảo kiếm bên hông! Kiếm quang lạnh lẽo ở trong tầm mắt mọi người cũng vun vút như gió biển.


Lúc ngừng lại, mũi kiếm đã ở ngay trên yết hầu tên hải tặc.
Đường kiếm cực kỳ ổn trọng!


Tên cầm đầu chỉ trong một chiêu đã bị bắt, lại bị khí thế từ kiếm thuật của hắn làm cho kinh hãi. Những tên hải tặc khác cũng vì thế mà bị kiềm hãm động tác, không một ai dám tiếp tục lỗ mãng tiến lên.


Giữa ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của những tên hải tặc, Dung Điềm chậm rãi cong môi, dật ra một tia tiếu ý thong dong tuấn dật, nhàn nhạt nói: ”Tây Lôi vương Dung Điềm, có việc cầu kiến đồng minh là Hạ Địch vương tử, phiền vị bằng hữu này dẫn đường.”