Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 22 - Chương 1-2

Ánh mắt Tử Nham đột nhiên trở nên sắc bén, hắn sải chân đá sang ngang, hòng đẩy người kia ra. Chẳng ngờ lần này Hạ Địch đã sớm có phòng bị, chỉ sử dụng hư chiêu, vừa thấy Tử Nham mắc mưu, liền thừa dịp đối phương không lưu ý tới chân phải của mình, khéo léo mà móc một cái. Hiện tại, thân thể Tử Nham đã chuyển biến tốt hơn so với mấy ngày trước đó, thế nhưng lực chân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa đang trong trạng thái nghiêng người, cho nên nhất thời mất đi cân bằng, không tử chủ được mà ngã về phía sau, bị Hạ Địch đáng giận kia một phen ôm lấy.


“Chậc chậc…” Hạ Địch từ trên cao nhìn xuống, khẽ cong khóe môi mỏng đầy tà khí, ”Muốn bản vương tử ôm ngươi đi lên phải không? Sứ giả đại nhân thực am hiểu tình thú!”


Tử Nham vừa tức giận lại vừa quẫn bách, âm thầm vận lực ở thắt lưng, muốn nhảy khỏi vòng tay Hạ Địch. Song đối phương lại hung hăng nhéo vào bên hông hắn một cái, khiến toàn thân hắn mềm nhũn ra, không cách nào nhúc nhích được.


Hạ Địch lên tiếng dặn dò đám thủ hạ, “Bản đại thủ lĩnh phải ngủ trưa, không có chuyện lớn gì khẩn cấp không được tới quấy rầy, kẻ nào dám làm xằng làm bậy, ta liền ném kẻ đó xuống biển làm mồi cho cá mập, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Chúng hải tặc sôi nổi trả lời.


Mọi người nháy mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều hiểu rất rõ ràng, thậm chí có kẻ còn hăng hái kêu lên, ”Đại thủ lĩnh nhất định phải ngủ trưa đến thư thư thái thái a!”


Hạ Địch lại hắc hắc cười hai tiếng, ngay trước mặt mọi người, ngông nghênh ôm Tử Nham rời đi. Sau khi được Hạ Địch ôm vào bên trong cánh cửa của khoang lớn nhất trên thuyền, Tử Nham rốt cục thành công vận lực nhảy khỏi lồng ngực đối phương. Chân vừa chạm đất, hắn đã dán chặt sống lưng lên vách thuyền, hai tay thủ thế, tỏ ra bản thân bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng kịch liệt ứng chiến.


Hạ Địch buồn cười mà liếc mắt nhìn người kia một cái, trêu chọc, ”Sau khi hiến tế Hải thần mới bắt đầu những ngày tháng chính thức, hiện tại ngươi sợ cái gì?” Hắn vỗ vỗ hai tay, tỏ vẻ hoàn toàn không có ý định công kích, ngông nghênh đi qua người Tử Nham, ngồi xuống tấm thảm lớn thêu dệt đến rực rỡ sắc màu, vắt chéo chân, thỏa mãn vừa lắc lư vừa nhìn chằm chằm vào đối phương.


“Sứ giả đại nhân, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”


Tử Nham hận nhất chính là ánh mắt to gan lớn mật, tựa hồ muốn nuốt người ta vào trong bụng này của tên kia. Hắn cảnh giác thủ thế một lát rồi mới buông tay, tận lực né tránh mặt thẳm mềm mượt thoải mái, tìm một góc tường ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt dưỡng thần.


Hạ Địch tặc lưỡi lắc đầu, ”Ngươi thực thích tìm ngược, sàn nhà cứng như vậy ngồi không thoải mái, đến chỗ ta đây có cái gì không tốt? Muốn ta ôm ngươi tới hay không?” Nói đoạn, hắn làm bộ định đứng lên.


Tử Nham bỗng nhiên mở bừng đôi mắt chứa đầy tinh quang sắc bén, từ khoảng cách một nửa gian phòng, nhìn chăm chằm vào đối phương, thấp giọng nói: ”Cút xa một chút cho ta.”


Trong lòng Hạ Địch không khỏi bực tức một hồi. Ở trong xe ngựa bị ta làm cho dục tiên dục tử, không biết phát tiết bao nhiêu lần, hiện tại, vừa mặc xong quần áo liền trở mặt! Chưa từng thấy tên nào đáng giận như vậy cả. Có điều, cái bộ dạng lạnh băng kia, ngược lại càng lúc càng khiến người ta mê đắm.


Hạ Địch trời sinh chính là trên mặt bộc lộ một đằng trong đầu lại nghĩ một nẻo. Cả loạt suy nghĩ không ngừng lướt qua trong óc hắn, mỗi một ý niệm, nếu để Tử Nham biết được, nhất định người nọ sẽ nổi gân xanh mà nhảy dựng lên. Song ngoài mặt hắn vẫn duy trì thần thái cà lơ phất phơ, cười cợt mà nói đùa với Tử Nham, “Đêm nay hiến tế Hải thần, các vị phó thủ lĩnh của hải tặc đều sẽ tới, tuyến đường biển vận chuyển song lượng của ngươi có thể thuận lợi khai thông hay không, phải xem biểu hiện của ngươi rồi.” Vừa nói, hắn vừa cầm hoa trái tươi ngon bày trong đĩa bạc ở trước mặt đưa đến bên miệng.


Tử Nham có chút ngạc nhiên, “Chuyện trong hải vực Đan Lâm không phải đều do ngươi định đoạt sao?”
“Hải tặc có quy tắc của hải tặc, bọn họ chỉ tôn trọng người có năng lực, cho dù ta ủng hộ ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng không thể chịu thua kém.”


Hạ Địch bâng quơ nói một câu như thế, kế đó lại lập tức lộ ra lòng dạ lang sói của mình, ”Nếu ngươi đồng ý bỏ ra chút lợi ích, đêm nay ta sẽ tận lực tạo cơ hội để ngươi giành được sự tôn kính từ các huynh đệ.”


“Không cần.” Tử Nham thẳng thừng cự tuyệt, “Ta sẽ tự mình tranh thủ.”
Hạ Địch trở lại địa bàn của mình, đương nhiên được hưởng đãi ngộ cao nhất.


Hai người ở trong phòng đợi một lát, liền có mấy mỹ nữ đi vào, mỗi người một việc, chia nhau hầu hạ. Hạ Địch tận lực hưởng thụ lạc thú đầy xa xỉ của mình, há miệng ăn vào những trái quả tươi ngon nhất được những ngón tay mềm mại ngọc ngà tuyển chọn rồi đưa tới, thả lỏng toàn thân nằm ở gối mềm cao ngất trên thảm gấm, mặc cho tỳ nữ xinh đẹp giúp mình dùng khăn ấm lau sạch hai chân và chăm sóc móng tay. Có hai mỹ nữ ngồi hai bên đùi hắn, dùng đôi tay trắng nõn mang đầy tình sắc mà giúp hắn xoa bóp bắp đùi, từ đầu gối lên trên được chiếu cố vô cùng cẩn thận. Càng khiến người ta phải đổ mồ hôi lạnh chính là, đám nữ nhân vây quanh hắn, người nào người nấy ánh mắt hàm chứa ý xuân, bộ dáng đầy vẻ đợi chờ ân điểm được thị tẩm.


Một nữ tử dung mạo kiều diễm nhất, tay chân nương theo âm nhạc và tiếng chuông trong phòng, bắt đầu vũ động. Cũng với mỗi một động tác, tiếng chuông thanh thúy lại rung lên, chấn động cả tâm trí con người. Trên thân thể nàng, lụa mỏng nửa che nửa hở, đã thế còn không ngừng làm ra những động tác đầy khiêu khích khiến người ta đỏ mặt không thôi. Trong hoàng cung Tây Lôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại vũ đạo đẹp mà thô tục rõ ràng như thế.


Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Tử Nham chứng kiến những trò tình thú ‘hạ lưu dị quốc’ này của Hạ Địch, song vẫn khó nén được xấu hổ, chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua biểu tình tựa hồ khoái trá hưởng thụ đối phương. Mà Hạ Địch vẫn luôn quan sát Tử Nham, lúc này vừa ăn một quả nho, vừa nhìn vào vũ nữ mà hất hàm về phía hắn ra hiệu.


Vũ nữ hiểu ý liên tục xoay người vài cái, tựa như một áng mây mềm mại bay tới trước mặt Tử Nham, làm động tác ngả người yêu cầu độ khó rất cao, lại vươn tay đùa giỡn khuôn mặt của hắn một phen.


Tử Nham bị tập kích ngay lúc không hề phòng bị, theo bản năng mà nhảy dựng lên, vươn tay đẩy người. Bất chợt đối mặt với một mỹ nữ lộ tay lộ đùi trắng nõn, lại thêm manh lụa mỏng tang như ẩn như hiện trên người, cơ hồ ngay cả khuôn ngực căng tràn của tuổi thanh xuân cũng có thể nhìn thấy được, hắn không khỏi sửng sốt, bàn tay thiếu chút nữa đụng vào bộ ngực tuyết trắng kia hệt như bị rắn cắn mà mạnh mẽ rút về. Ngay sau đó, khuôn mặt tràn đầy anh khí của hắn đỏ bừng từ trán xuống tận dưới cổ.


“Ha ha ha ha!” Hạ Địch trong lòng vui vẻ, ha ha cười mấy tiếng, kế tiếp nhặt lấy trái cây trong đĩa bạc, như thể ban thưởng mà ném ra.


Vũ nữ nọ dùng một tư thế duyên dáng bắt lấy trái cây ở giữa không trung, đưa lên miệng. Vì mua vui cho Hạ Địch, nàng lại nhanh chóng xoay người một cú khiến người khác nhìn mà hoa mắt không thôi, vươn tay quấn lấy thắt lưng của Tử Nham. Tử Nham nghiêng người né tránh, giận tái mặt mà quát: “Còn làm xằng làm bậy, ta sẽ động thủ đánh người!”


Hạ Địch bật ra một tiếng cười thích thú, phất tay bảo đám tỳ nữ đang đấm chân tránh ra, vỗ lên đùi mình, gọi: ”Mạt Nhi lại đây, sứ giả đại nhân không muốn, nhưng bản vương tử muốn.” Mỹ nữ tên gọi Mạt Nhi kia mừng rỡ, lập tức dừng nhảy múa, như chim sơn ca mà bay nhanh về phía Hạ Địch. Thời điểm hai đầu gối nhẹ nhàng chạm xuống đất, nửa thân trên của nàng đã kề sát vào lồng ngực đối phương, chậm rãi cọ xát, cầu xin sủng hạnh.


Hạ Địch ngồi dậy, ôm nàng rồi cúi đầu xuống, hôn nồng nhiệt. Mỹ nữ trong ngực hắn bị hôn đến dục hỏa đốt người, lắc lư thân thể mềm mại bật ra hai tiếng thở dốc khẽ khàng.


Tử Nham không thể tưởng tượng được, người này lại hoang ɖâʍ vô sỉ đến thế, trước mặt nhiều thị nữ và cả chính mình như vậy, hắn cư nhiên vẫn dám làm xằng làm bậy, vì thế kinh ngạc cùng sửng sốt mất một hồi lâu.


“Ô– Điện hạ … Ân–“ Hạ Địch một bên bá đạo hôn môi cuồng nhiệt, một bên giở trò khiến cho mỹ nữ nọ phát ra từng trận thở gấp, khó nhịn mà vặn vẹo thân mình. Đám tì nữ mỹ mạo xung quanh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn người được sủng ái, ở một bên nín thở quan sát, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến hứng thú của vương tử điện hạ, rồi vĩnh viễn mất đi cơ hội sau này. Trong không gian yên ắng, những lời đối thoại ɖâʍ loạn vang đên, vừa vặn để Tử Nham đang đứng cách đó không xa có thể nghe thấy được.


“Muốn không?”
“Ân– muốn…”
“Sờ chỗ này thoải mái không?”
“A– Điện hạ, tha cho ta đi– Có… thật thoải mái–”


ɖâʍ từ đãng ngữ, quả thực ô uế lỗ tai. Chính là mọi người đã sớm quen với những hành động này của Hạ Địch, ai nấy đều làm như không có việc gì, chỉ riêng Tử Nham đứng cũng không yên, ngồi cũng không ổn, quẫn bách đến mức không biết phải bỏ đi đâu. Mà ngoại trừ quẫn bách ra, trong lòng hắn còn dâng lên vài phần tức giận ── cái trán cư nhiên toát ra một tầng mồ hôi rất mỏng.


Sau khi nghe thấy thanh âm trầm thấp mà phóng túng của Hạ Địch, dường như sâu trong cơ thể hắn bị người dùng một cọng lông chim nhẹ nhàng trêu chọc, sợi dây thần kinh nào đó thoáng căng ra, như thể khát cầu thầm kín ở một nơi không thể gọi tên đang chực chờ bùng nổ.


Rất… vô sỉ! Tử Nham phẫn hận nghiến răng, dưới đáy lòng lớn tiếng mà trách móc chính bản thân mình. Mắt thấy cảnh tượng hạ lưu như vậy, chính mình đáng lẽ phải sớm phá cửa bỏ đi, không chút do dự mà ném loại hỗn đản chẳng biết liêm sỉ như tên Hạ Địch này ra khỏi đầu. Người như thế thì biết cái gì là đạo đức? Cái gì là tôn nghiêm?


Nhưng là, bởi vì sinh khí, hắn lại cứng ngắc hai chân, giống như bị đóng đinh mà đứng yên tại chỗ, không cách nào dịch chuyển. Trong lúc nhất thời, Tử Nham cảm thấy dường như thân thể có chủ trương riêng của nó, chính là muốn tự chuốc lấy cực khổ mà ở lại nơi này, chứng kiến một màn khó lòng nhẫn nhịn ngay trước mắt.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tử Nham không biết cái cảm xúc chính mình không thể gọi tên kia rốt cuộc là cái gì. Súc sinh!
“Được rồi, chơi đến đây thôi.” Hạ Địch bỗng nhiên buông mỹ nữ tên gọi Mạt Nhi, lúc này đã mềm nhũn đang chờ đợi hắn tiến vào kia ra, ngồi thẳng dậy.


“Điện hạ … ” Mạt Nhi luống cuống chân tay trở mình, trên mặt lộ ra một tia kinh hoàng. Nàng không biết bản thân đã làm sai cái gì mà khiến cho Hạ Địch mất hứng.
“Đêm nay còn hiến tế Hải thần, trước khi nghi lễ kết thúc, bản vương tử sẽ không chạm vào nữ sắc.”


Hạ Địch tùy tiện phất tay với nàng, ”Hầu hạ không tồi, tới gặp Không Lưu lĩnh thưởng đi.”
Mạt Nhi sững sờ một trận, sau khi ngây người liền chỉnh lại xiêm y hỗn độn trên thân, mang theo biểu tình mất mát mà thi lễ rồi lui xuống.


“Các ngươi cũng lui xuống đi.” Hạ Địch đuổi hết đám mỹ nữ xung quanh, sau đó mới ngẩng đầu, biếng nhác nhìn Tử Nham vẫn còn đứng thẳng như mũi tên ở chỗ cũ.
“Lại đây.” Hắn vẫy tay như thể dụ dỗ mà gọi người nọ.
Tử Nham hung hăng trừng mắt nhìn hắn, một câu cũng không hề nói.


“Sứ giả đại nhân, đừng nóng giận.” Hạ Địch đứng lên, đi đến bên người đối phương, quan sát biểu tình trên mặt hắn, lộ ra một nụ cười ẩn giấu vài phần đắc ý, thanh âm cũng theo đó mà ôn nhu hơn rất nhiều, “Chỉ là ôm ấp một chút, lại hôn thêm vài cái, nếu ngươi sinh khí, ta cũng làm thế với ngươi là được rồi, thậm chí cả việc khó hơn ôm ấp ta cũng nguyện ý làm vì ngươi.”


Tử Nham thấy bàn tay người nọ mò tới, liền theo bản năng mà muốn tránh đi, song, thân thể vừa khẽ động, lại chẳng biết vì sao đột nhiên dừng lại giữa chừng.


Động tác trong một nháy mắt này, tựa hồ không đi qua đại não, bản thân hắn cũng không hiểu vì sao chính mình lại dừng lại để mặc đối phương chạm vào.


Nhưng là hiện tại tỉnh ra thì đã muộn, Hạ Địch thuận lợi đặt tay lên bờ vai của hắn, xoay người dắt hắn đi tới thảm gấm, nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái, ”Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Tử Nham do dự một hồi, rốt cục cũng an tọa.


Hạ Địch càng thêm vui vẻ, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh Tử Nham, tiện tay kéo cái đĩa bạc bày đủ loại hoa quả rực rỡ sắc màu lại đây, chọn lấy một trái đỏ mọng nhất, vừa nhìn đã biết thực ngon, đưa cho Tử Nham, “Cái này rất ngọt, ngươi nếm thử xem.”


Tử Nham nhìn chằm chằm thứ trái cây kia, chẳng hiểu vì sao mặt đỏ tim đập một hồi, vì thế quay đầu đi, ra vẻ cứng rắn nói: “Ta không đói.”


“Được được, xem như ta sợ ngươi, ngươi không ăn, ta ăn.” Bên tai truyền đến một tiếng ’bọp’ khẽ khàng, hẳn là Hạ Địch đã cắn vào thứ trái cây đỏ mọng kia một miếng.


Tử Nham không kìm được lòng mà quay đầu lại, chính là, cổ vừa xoay, liền bất ngờ bắt gặp một cái bóng nhào tới trước mặt mình. Thân thể hắn rất nhanh đã bị Hạ Địch dùng hai tay ôm lấy.


“Ô ──” Trên môi cảm nhận được một thứ gì đó nóng nóng mềm mềm. Kế tiếp, hương vị thơm ngon của trái quả, từ đầu lưỡi đối phương lập tức được truyền đưa qua. Vị đạo này hắn đã phi thường quen thuộc, nó mang theo cuồng vọng và chấp nhất không ai sánh bằng, chỉ thuộc về một mình Hạ Địch.


“Tử Nham,” Hạ Địch hung hăng hôn người nọ một lúc, thấp giọng cười nói: ”Ngươi cò ngọt hơn cả trái cây, ta thực hận không thể kết thúc lễ hiến tế Hải thần ngay lập tức.”