Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 21 - Chương 5

“Ân? Hà Yến? Chuyện gì…”
“Thủ cấp của Đại vương!”
“Cái gì?”


Hà Yến cấp bách đến mức răng cửa lập cập đánh vào nhau, không biết phải nói gì hơn, liền cầm cái bọc nhét vào tay Trang Bộc, nước mắt ứa ra mà chỉ về hướng Phượng Minh đang bỏ chạy, “Tiểu tặc kia… Thủ cấp của Đại vương!”


Thấy tâm phúc của mình bi thương lại luống cuống như thế, Trang Bộc liền cảm giác không ổn, lập tức mở cái bọc ra. Vừa nhìn, hắn nhất thời biến sắc mặt, suýt chút nữa thì ngã ngựa, bi thiết đến cùng cực mà rống lên, ”Đại vương!”


Chúng tướng Đồng quốc cũng hoảng sợ vô cùng, thảng thốt kêu lên, “Đại vương! Là Đại vương!”


Hà Yến thở dốc một lát, rốt cục có thể lên tiếng, bi phẫn nói: “Một thuộc hạ phát hiện ở trên cành cây ngoài của vương phủ có… Đại vương… Tướng quân, lời Vương thúc nói trước khi chết là sự thật, tiểu tặc kia đã giết Đại vương, còn cất giữ thủ cấp của người…”


“Đại vương…” Trang Bộc nghiến răng nghiến lợi, ”Tên tiểu tặc Tiêu gia đáng thiên đao vạn quả! Ta phải giết ngươi! Người đâu! Lập tức truyền lệnh phong tỏa cửa thành, theo ta tuy sát tiểu tặc!” Hắn ngửa đầu lên trời điên cuồng hạ lệnh.


Đúng vào lúc ấy, phía trước đội quân Đồng quốc lại nổ ra một trận xôn xao.
Trong Đồng An viện, một loạt mũi tên bất chợt được bắn ra, tổn thương hơn mười binh lính ở hàng đầu.
Mấy cây nên mà Đông Lý sắp đặt kia, rốt cuộc đã cháy hết.


“Tướng quân, không ổn! Đồng An viện bỗng nhiên phóng tiễn!”


“Tập hợp binh mã đuổi giết hung thủ! Mau lên!” Khi binh lính tới bẩm báo, Trang Bộc còn đang phồng mang trợn mắt mà thét gào. Vừa nghe được lời ấy, hắn chợt nhớ ra, bên trong Đồng An viện còn có Khánh Ly vương tử, kẻ ‘hợp mưu’ cùng với Phượng Minh, vì thế hung hăng quát: “Đuổi giết tiểu tặc! Đánh vào Đồng An viện!”


Nếu dính dáng đến cái chết của Đồng quốc Đại vương, vương tử cũng chẳng là gì cả.
Thứ súc sinh dám sát phụ giết thúc như thế, dựa vào cái gì đòi làm quân vương Đồng quốc?


Mà đại quân Đồng quốc bị thủ cấp của Đại vương đả kích, lập tức chia đôi, một nửa phát động tấn công Đồng An viện, nửa còn lại đằng đằng sát khí đuổi theo đám người Phượng Minh lúc ấy còn chưa ra tới cửa thành.
***
Giữa núi hoang rừng vắng, tất thảy đều tĩnh lặng và tự nhiên.


Miên Nhai dễ dàng nghe được tiếng nước chảy róc rách bên dưới. Hắn co một chân, ngả người, ngồi trên một tảng đá lớn trơn bóng và mát lạnh, thảnh thơi nhấm nuốt ngọn cỏ tươi non trong miệng mình.


Động tác này, trong mắt đám quý tộc hiển nhiên là thô tục và bần tiện không gì sánh được, có điều, khi ứng lên người Miên Nhai, thế nhưng lại phá lệ mà sinh ra một loại khinh bạc cùng tiêu sái lạ thường.


Giữ làn nước suối ở dưới chân, Tô Cẩm Siêu đang đưa lưng về phía hắn, giống như một khúc gỗ mà đứng ngâm mình trong nước.
Giằng co cả trên mặt đất lẫn dưới nước, đã trọn một canh giờ.


Điều này khiến cho Miên Nhai bắt đầu kinh ngạc. Cái tên hậu duệ quý tộc không chút bản lĩnh, chỉ dựa vào xuất thân cao quý mà diễu võ dương oai này, thế nhưng có thể kiên trì lâu như vậy.


Tuy rằng không phải mùa Đông giá lạnh, thế nhưng, giữa tiết Xuân ở nơi núi rừng, nước suối cũng khá là lạnh lẽo, ngâm mình một thời gian dài, tư vị khẳng định là không dễ chịu gì.


Nước suối trong suốt, không hề cản trở tầm mắt. Miên Nhai có thể thấy rõ thân thể trần trụi để mặc nước ngập tới ngực của tên kia, đang run lên nhè nhẹ.


Hắn đã quen nhìn nam nhân xích lõa, đa số là đồng bọn xung quanh. Một đám thị vệ sau khi trải qua huấn luyện đánh đánh đấm đấm, cả người toàn là mồ hôi, liền cởi quần áo tìm chỗ có nước để mà thoải mái tẩy rửa. Mặc kệ chính mình trần truồng hay là đám bằng hữu trần truồng, Miên Nhai đã sớm quen mắt, chẳng có gì là lạ cả.


Trong ấn tượng của Miên Nhai, thân thể nam nhân hẳn là nên rám nắng vì được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, quanh năm suốt tháng thấm đẫm mồ hôi cùng máu huyết của địch nhân, mỗi một đường nét đều phi thường mạnh mẽ và rắn rỏi. Thế nhưng Tô Cẩm Siêu lại không thuộc loại hình mà hắn vẫn thường nhìn thấy.


Người nọ da thịt trắng nõn gần như trong suốt, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng được gột rửa bởi ánh nắng mặt trời, toàn thân không có lấy một thớ cơ tráng kiện, song cũng không đến mức nhũn mềm, độ dẻo dai đàn hồi rất vừa vặn, đường cong nhu nhuận dễ coi. Công tử trong gia đình quý tộc, có lẽ đều là cái dạng này đi.


“Uy! Lên đây đi.” Miên Nhai nhổ bỏ cọng cỏ ngậm trong miệng, lên tiếng gọi người còn đang ngâm mình dưới nước kia.
Thân ảnh trần trụi đứng ở giữa làn nước suối của Tô Cẩm Siêu hiển nhiên cực kỳ đẹp mắt, có điều, Miên Nhai cũng không muốn mang theo một tên bị cảm lạnh mà vượt núi băng sông.


Chính là Tô Cẩm Siêu đã bị nước suối làm cho lạnh đến phát run, thế nhưng vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, hai tay ôm ngực, một mực quay lưng về phía hắn. Miên Nhai thật muốn nhảy xuống nước, đá cho cái tên ngu ngốc không biết sống chết này một cước. Chỉ có loại quý công tử õng ẹo lại thiếu hiểu biết giống như Tô Cẩm Siêu đây, mới không biết việc chiếu cố bản thân để tránh sinh bệnh giữa nơi núi rừng hoang vu có bao nhiêu quan trọng.


Nơi đây không phải là phủ đệ có thể dễ dàng gọi đại phu, tìm dược liệu hay là kêu tì nữ đi sắc thuốc.
“Ngươi rốt cuộc có lên không?” Miên Nhai nhặt một hòn đá nhỏ từ dưới cỏ lên, chuẩn xác mà ném thẳng vào đầu Tô Cẩm Siêu.


“To gan!” Tô Cẩm Siêu bùng nổ, mãnh liệt xoay người, phi thường tức giận.
Chính là, Miên Nhai lại đầy hứng thú mà bật cười một tiếng, ”Thì ra chưa bị đông cứng lại.”


Còn ngâm nước nữa, hắn sẽ sinh bệnh. Thân là một kẻ không muốn chiếu cố người bệnh, Miên Nhai không có hứng thú tiếp tục dây dưa cùng tên bại hoại thiếu não này. Hắn đứng lên, biếng nhác duỗi người, rồi nhảy ùm vào trong nước.
Bõm!
Một đám bọt nước li ti bắn đầy lên mặt Tô Cẩm Siêu.


“Ngươi… Oa!”
Chính là trước khi hắn kịp há miệng mắng nhiếc, thân thể đã chợt nghiêng ngả một hồi, cư nhiên bị người xem như hàng hóa mà vác lên vai.
“Dân đen lớn mật! Ngươi thả ta xuống… A!” Tô Cẩm Siêu kinh hãi kêu lên.


Miên Nhai dễ dàng tặng cho cái mông người nào đó một bàn tay, sau đó khiêng thẳng lên bờ. Tới nơi, hắn liền coi Tô Cẩm Siêu như một bao gạo, không chút thương tiếc mà ném vật trên cỏ.


Tô Cẩm Siêu lăn lăn hai vòng, mới ngừng lại. Da thịt trắng nõn bị ngâm trong nước, nay lại dính không ít cỏ vụn và đất bùn. Người này vẫn luôn sống trong hoàn cảnh xa hoa sạch sẽ, hiển nhiên chưa từng bẩn thỉu đến thế bao giờ.


Chán ghét mà phủi đi đống cỏ nát trên người, Tô Cẩm Siêu ngẩng đầu oán hận nhìn Miên Nhai, “Cái tên này…”
Một đống đồ vật mềm mại bất ngờ đập thẳng vào mặt hắn, thành công cắt ngang lời nói còn đang giang dở kia.


Tô Cẩm Siêu bị chọc giận, đem đồ vật trên mặt kéo xuống. Nhìn lại mới biết, đống mềm mềm nhuyễn nhuyễn trên tay, nguyên lai chính là kiện y phục của Miên Nhai mà hắn đã cởi ra lúc trước.


“Còn dám nói một câu dân đen, ta liền đánh đến khi mông ngươi chảy máu.” Miên Nhai ném y phục cho Tô Cẩm Siêu, còn không quên tỏ vẻ nguy hiểm mà cảnh cáo một câu như thế. Hắn nhướn mày nói, “Mặc vào.”


Tô Cẩm Siêu hừ một tiếng, vò vò quần áo trong tay, dùng sức ném vào trong nước, hơn nữa còn ngạo mạn mà ngẩng cao đầu.
Hành vi này, ở trong mắt Miên Nhai chỉ gợi lên một từ, chính là ‘ngu ngốc’.


Quý tộc tự cao tự đại, không có mấy người có được kiến thức sinh hoạt bình thường, chỉ biết bảo trì thứ tôn nghiêm và cao ngạo không chút hữu dụng của mình.
Chủ nhân hào quang tỏa ra ngàn dặm, mà có thể giống như Đại vương, cùng đám thị vệ đồng thời ẩn nấp, đương nhiên là ngoại lệ.


“Ngươi muốn trần truồng leo núi, ta cũng không phản đối. Nhưng trước tiên phải nhắc nhở ngươi, trên núi có rất nhiều rắn rết côn trùng và thú dữ, ngươi da trắng thịt mềm, vừa vặn có thể làm thành điểm tâm cho bọn chúng rồi.”
Tô Cẩm Siêu lại hừ lạnh một tiếng.


Trên mặt đất nhiệt độ ấm hơn so với dưới nước rất nhiều, vì thế, sau khi lên bờ, hắn đã không còn run rẩy.
Quay đầu nhìn trái nhìn phải một chút, lại cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của chính mình, lúc này, hắn mới bắt đầu lo nghĩ đến điều mà Miên Nhai vừa nói.


Một lát sau, Tô Cẩm Siêu rốt cuộc đứng lên.
Miên Nhai thờ ơ, chờ đợi cảnh đối phương phi thường mất mặt mà nhảy xuống nước nhặt quần áo trở về.


Song, Tô Cẩm Siêu hiển nhiên không phải là một kẻ nguyện ý bỏ qua thể diện, hắn đi về hướng ngược lại, chui vào một bụi cây thấp lùn rậm rạp, chọn một cái cây có lá to nhất, bắt đầu hái xuống.
Sau đó, hắn lại bẻ mấy thân dây leo vừa nhỏ vừa dai quấn quanh thân cây, xoắn thành một cái dây thừng.


Dùng dây thừng xuyên qua đống lá, Tô Cẩm Siêu buộc chặt chúng lên thân thể của mình.
Miên Nhai thoáng kinh ngạc nhìn Tô Cẩm Siêu vụng về mà đi qua đi lại, chính là, khi nhìn thấy kiện ‘y phục’ bằng lá cây có hình thù kỳ quái kia, hắn rốt cuộc điên cuồng cười ra thành tiếng, ”Ha ha ha ha ha ha ha!”


Tô Cẩm Siêu khinh bỉ nhìn đối phương, chỉ nhếch môi không nói.
Hiển nhiên, hắn tuyệt đối không cảm thấy quần áo chính mình làm ra có cái gì không vừa mắt.
Miên Nhai cười đủ rồi, mới nhảy xuống nước, vớt kiện y phục ướt sũng do bị Tô Cẩm Siêu ném đi kia trở về, sau đó lên bờ.


“Được rồi, ngươi thích mặc cái gì liền mặc cái đó. Tô công tử, chúng ta đi thôi.”
***
Phụt!
Pháo hoa trong tay Khúc Mại được đốt cháy, phút chốc bắn lên giữa không trung, nổ ra thanh âm cùng với những chùm sáng mãnh liệt đến dọa người.


Nhân thủ Tiêu gia quả thật phi thường đông đúc, chỉ bằng hành động dùng pháo hoa để liên lạc này, liền có thể triệu tập được tới hai phần.


Pháo hoa bình thường tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lòa trong đêm đen cũng không hiếm thấy, song quả pháo được Tiêu gia đặc biệt chế tạo, lại có khả năng khiến người không thể bỏ qua ngay cả dưới ánh mặt trời. Thứ pháo hiệu đủ để chỉ rõ phương hướng của người phóng thích bất kể thời điểm nào này, chẳng biết bên trong có chứa bí kíp độc môn gì.


Sau khi Phượng Minh vắt óc để đưa ra kế sách tốt nhất, rốt cuộc dưới ảnh hưởng của Trường Liễu công chúa và sự trợ giúp từ Sư Mẫn cùng Vũ Khiêm, lại thêm vài phần may mắn, đã có thể dẫn mọi người bình an xuyên qua đại quân đông đảo của Đồng quốc. Thế nhưng bọn họ lại bị thủ binh chặn đứng ở cửa thành.


Thực sự là phi thường bất hạnh.
Nếu Hà Yến xuất hiện chậm một chút nữa, bọn họ hẳn là có cơ hội ra khỏi cửa thành trước khi đại quân Đồng quốc kịp phát giác điểm dị thường.


Nếu người xử lý sự vụ không phải là Trang Bộc phi thường lão luyện, dạn dày kinh nghiệm trong việc bảo vệ an nguy của Đồng Trạch, cũng không thể nào quyết đoán mà khẩn cấp hạ lệnh dùng phương thức múa cờ, để truyền đạt mệnh lệnh phong tỏa cửa thành tới cho thủ binh Đồng quốc.


Dọc theo đường lớn trải đá xanh, đám người Phượng Minh giục ngựa chạy như điên về phía trước, mở mắt trừng trừng nhìn cánh cửa nhanh chóng đóng chặt ngay tại tình thế chỉ mành treo chuông, tâm tình uể oải không gì sánh được.


Chạy thoát ra ngoài và bị vây hãm tại đây, chỉ cách nhau một đường ranh giới.
Bọn họ lại không qua được lằn ranh ấy.
Song, hiện tại, tuyệt không có thời gian để do dự cho dù chỉ là một khắc, ai cũng biết đội quân chủ lực do Trang Bộc cầm đầu bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới nơi đây.


Chỉ hy vọng kế nghi binh được sắp đặt trong Đồng An viện lúc trước, chí ít có thể phân tán một phần binh lực của đối phương. Như thế, may ra bọn họ còn có khả năng cầm cự thêm chút thời gian.
Keng!


Phượng Minh ghìm ngựa, để tuấn mã giương vó cao ngang đầu người, dừng lại ngay trước cánh cổng đang khép chặt của thành Đồng Trạch, không chút do dự rút kiếm, hét lớn, “Phần lớn binh lính thủ thành đều đang ở Đồng An viện, chờ bọn chúng tới đây, chúng ta sẽ không còn đường sống, giết!”


“Giết!”
Cao thủ Tiêu gia và thị vệ Tây Lôi sớm đã nắm chặt lợi kiếm trong tay, tựa hồ không màng sinh tử, thẳng một đường lao tới thành lâu.
Ngay khi Phượng Minh vung kiếm, Khúc Mại nhanh tay, phóng pháo hiệu đại biểu cho Tiêu gia thiếu lên trời.


Liệt Đấu mang theo liệt Trung Thạch dựa vào khinh công cao cường băng qua tường thành, chạy như điên như dại. Hiện tại, lực chú ý của thủ binh Đồng quốc đều đặt lên người Phượng Minh, cho dù ngẫu nhiên có người phát hiện ra bọn họ, cũng không làm gì được hai cao thủ thân khinh công trác tuyệt này.


Trước khi đại quân Đồng quốc xuất hiện, nhiệm vụ trận huyết chiến của đám người Phượng Minh chính là, công phá cổng thành, rồi chạy thoát tới vùng ngoại ô.
“Thiếu chủ đang gọi!”


Cách cửa thành không xa, Nhiễm Thanh mai phục giữa đám cây cối nhìn lên chùm sáng đang lóe ra ở trên bầu trời, toàn thân chấn động, vội vàng quay sang phía Lạc Trữ lúc này đã từ sơn cốc trở về, nói, ”Lạc tổng quản…”
“Ta thấy rồi.” Lạc Trữ lãnh tĩnh đáp.


Tín hiệu triệu tập của người đứng đầu Tiêu gia rất ít khi được sử dụng, một khi đã bắn lên trời, chắc chắn trong thành phải có đại sự phát sinh.


Đối với tình huống trong thành, Lạc Trữ rõ ràng biết nhiều hơn so với Nhiễm Thanh trực tiếp từ trên đội thuyền đuổi tới vùng ngoại ô. Chí ít hắn biết kế hoạch chôn đầu người vào vương phủ của Phượng Minh chắc chắn sẽ thất bại, hơn nữa vô cùng có khả năng bị tóm gọn tại hiện trường.


Nếu sự tình đích thực phát triển như thế, khả năng Phượng Minh bị đại quân Đồng quốc truy sát là rất lớn.
Thấy pháo hiệu của Tiêu gia, những cao thủ khác nhịn không được tới gần, chăm chú đợi chờ chỉ thị.
“Nơi phóng pháo hiệu hình như ở ngay cổng thành.”


“Chẳng lẽ thiếu chủ xung đột với người khác ở cổng thành?”
“Tình huống nhất định rất nguy cấp, Lạc tổng quản, vì sao chúng ta còn chưa đánh tới?”
Lạc Trữ trầm ngâm không nói.
Nếu tiểu tử kia chết trước khi bọn họ tới cứu viện, tâm nguyện của muội muội Lạc Thiên Thiên sẽ được thành toàn.


Chỉ cần kéo dài một chút nữa thôi.
“Không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Lạc Trữ bày ra biểu tình suy tư, chậm rãi nói: ”Thiếu chủ từng hạ lệnh, bảo chúng ta ở ngoài thành tiếp ứng, nhất định phải có lý do riêng.”
Mọi người nghe xong, không khỏi ngạc nhiên.


Trong lòng đám cao thủ Tiêu gia, địa vị của Lạc Trữ rất cao, một lời nói ra đích thực là chắc như đinh đóng cột, uy nghiêm của hắn là nhờ trường kỳ tích cóp mà thành, hiển nhiên có loại áp lực khiến người khác không thể cãi lời.


Những người còn lại của Tiêu gia nghe xong lời ấy, ngơ ngác nhìn nhau, thế nhưng chỉ có thể lấy làm kỳ quái mà im lặng.


Nhiễm Thanh trừng mắt một hồi, đến tột cùng, nhịn không được mở miệng, “Lạc tổng quản, khi Lạc Vân lên thuyền gặp La tổng quản, đã từng nói, nếu thiếu chủ phát ra tín hiệu, chúng ta phải lập tức đi tiếp ứng…”
“Lạc Vân thì biết cái gì?” Lạc Trữ không chút khách khí mà cắt ngang lời hắn.


Với thân phận tổng quản Tiêu gia của hắn, những cao thủ trẻ tuổi như Nhiễm Thanh đây, chỉ cần hạ lệnh, căn bản không cần giải thích dông dài.


Biết rằng đám hậu bối trước mắt đã hiềm nghi, song Lạc Trữ chỉ có thể tiếp tục dùng thân phận của mình để áp chế. Bởi vì, cơ hội ngàn năm khó gặp lúc này đây, thật sự phải mất rất nhiều tâm huyết bọn hắn mới có được.


Vây quanh nhi tử của Diêu Duệ, chính là lực lượng Đồng quốc hùng hậu đủ có khả năng để giết hắn.


Càng tuyệt diệu hơn chính là, Lạc Vân đang nằm trong sơn cốc nọ, mà muội tử Lạc Thiên Thiên, hẳn đã nghe theo lời mình, bình an rời khỏi Đồng Trạch. Còn Diêu Duệ, cho dù tiểu tử kia phát sinh bất trắc, cũng không thể oán trách hai người mà hắn quan tâm. Không những thế, bên người nhi tử của Diêu Duệ hiện tại cũng không có kẻ nào cần cố kỵ.


Nếu là bình thường, Lạc Vân nửa bước cũng không rời tiểu tử kia, muốn động thủ mà không tổn thương đến nó thì thật sự là quá khó.
“Tổng quản…”


“Không cần nói nữa!” Lạc Trữ bày ra phong thái của một tổng quản sát thủ đoàn, lạnh mặt nói: “Ta phụng mệnh lão chủ nhân điều động nhân thủ Tiêu gia, nếu các ngươi tiếp tục có ý kiến, chính là không coi lão chủ nhân ra gì.”


Cái tên Tiêu Túng vừa được nói ra, mọi người liền câm như hến.
Trong gió mơ hồ truyền đến tiếng la hét và chém giết, dường như phát ra từ phía bên kia cổng thành cách đó không xa.


Thôi Dương - cao thủ Tiêu gia phụ trách giám sát cửa thành nhanh chân chạy về, báo cáo: “Ngay sát bên kia cửa thành có tiếng chém giết, tổng quản có thấy tín hiệu không? Nhất định là do thiếu chủ phát ra. Bắt đầu từ đêm qua, thủ binh hộ thành của Đồng quốc đã được điều đi phần lớn, hiện tại hình như còn chưa trở về, nếu muốn tấn công vào hội họp cùng thiếu chủ, bây giờ là thời cơ tốt nhất.”


Hắn vẫn luôn ở đằng xa giám sát, không biết những chuyện vừa mới phát sinh, liên tục báo cáo một hơi, mới nhận thấy không khí có chút dị thường, liền kỳ quái hỏi: ”Làm sao vậy?”
Lạc Trữ vẻ mặt bình tĩnh, không lên tiếng, dùng ánh mắt chứa đầy tinh quang nguy hiểm lạnh lùng quét về phía đám người.


Thế hệ trẻ tuổi của Tiêu gia, đều là biểu tình tức giận mà không dám hé răng.
Lần này được phái đi, nhiệm vụ chủ yếu chính là bảo hộ thiếu chủ, nhân thủ Tiêu gia chưa từng thử qua cảm giác nhìn người nhà khổ chiến gần trong gang tấc, lại không ra tay tiếp ứng.


Hơn nữa, đang chật vật trong huyết chiến cùng thiếu chủ, trừ bỏ thị vệ Tây Lôi, còn có không ít những cao thủ Tiêu gia trẻ tuổi khác, những người đã cùng bọn họ lớn lên bên nhau, có tình cảm sâu nặng hơn cả huynh đệ trong nhà.


Làm sao mình có thể ngây ngốc đứng nhìn các huynh đệ khổ chiến với một thế lực địch nhân cách biệt quá xa về quân số như vậy?
“Nhiễm Thanh?” Thôi Dương chưa nắm bắt được chân tướng, song cũng nhận thấy một tia ngưng trọng bên trong, vì thế liền quay đầu nhìn Nhiễm Thanh.


Những tiếng chém giết như có như không từ phương xa vọng lại, giống như một ngọn lựa chợt bùng chợt lịm, không ngừng thiêu đốt tâm tư bọn họ.


Gương mặt trẻ tuổi của Nhiễm Thanh nhất thời trở nên căng cứng, xiết chặt hai nắm đấm đã thoáng buông ra, hít sâu một hơi, ”Xin hỏi tổng quản, có phải lão chủ nhân ra lệnh, nhìn thấy tín hiệu của thiếu chủ, không cần đi tiếp ứng hay không?”
Lạc Trữ giận dữ, “Ngươi đây là đang thẩm vấn ta sao?”


“Thuộc hạ không dám.” Nhiễm Thanh trầm giọng nói: “Nhưng thuộc hạ đã từng chính tai nghe thấy Lạc Vân thay mặt thiếu chủ truyền lệnh, bất cứ lúc nào nhìn thấy pháo hiệu phải xông lên chi viện.”


Sắc mặt Lạc Trữ âm trầm đến đáng sợ, hắn hỏi “Nhiễm Thanh, người của Tiêu gia một khi không tuân lệnh tổng quản, phải chịu hình phạt như thế nào, ngươi có biết không?”


Nhiễm Thanh nghiêng tai nghe ngóng thanh âm hỗn chiến càng ngày càng thảm thiết hòa lẫn vào trong gió, mãnh liệt cắn răng một cái, bất chấp tất cả, nói: ”Nếu Lạc Vân ở đây, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Xin Lạc tổng quản thứ lỗi!” Dứt lời, hắn dứt khoát rút bảo kiếm bên hông, quát lớn: “Muốn đi thì theo ta, không đi, lưu lại bên người tổng quản, các huynh đệ tự mình chọn đi!”


Sau đó, hắn quay đầu vội vã chạy thẳng về phía cổng thành.
“Nhiễm Thanh!” Ở phía sau, Lạc Trữ gầm lên một tiếng, căn bản vẫn là giữ không được người.
Keng keng keng keng!
Tiếng rút kiếm bỗng chốc vang lên liên tục bên tai.


Lạc Trữ quay đầu, sắc mặt nhất thời đại biến, ”Các ngươi đều muốn làm phản?”
Thôi Dương nâng kiếm lên trước mặt, vội vã khom người, nói: “Về sau mặc cho tổng quản xử trí.” Nói đoạn, hắn liền nhanh chóng đuổi theo Nhiễm Thanh.


Không đợi Lạc Trữ lên tiếng, tất cả cao thủ trẻ tuổi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi cứ thế quay đầu đi theo Thôi Dương đồng loạt xông ra bên ngoài. Chỉ còn lại vài nhân công linh tinh được khẩn cấp triệu tập, tay cầm binh khí, vẻ mặt ngây ngốc ở lại bên cùng Lạc Trữ.


Đám người Phượng Minh đang kịch liệt chém giết cùng với thủ binh Đồng quốc ở trước cửa thành.
Bởi vì vây đánh Đồng An viện, cho nên Trang Bộc đã điều động đại bộ phận vệ binh rời đi, nhân số thủ vệ cửa thành cũng theo đó mà giảm bớt.


Nhưng là, dưới tình huống không hề chuẩn bị cho việc công thành, muốn chọc thủng phòng tuyến trước mặt, mở cửa xông ra, tuyệt không phải một chuyện dễ dàng.


Hơn nữa nhiệm vụ của bọn Phượng Minh, còn có một cái điều kiện về thời gian – nhất thiết phải mở được cổng thành trước khi Trang Bộc dẫn đại quân đuổi tới.
Bằng không, bọn họ chỉ có một con đường chết.
“Bảo hộ bên trái ta!” Giữa đao quang kiếm ảnh, Dung Hổ hét lên một tiếng.


Trải qua một hồi khổ chiến, cuối cùng bọn họ cũng bước lên được thành lâu, song tình thế lại không mấy lạc quan. Từ trên tường thành cao cao nhìn về phía xa, đại quân của địch nhân đang từ Đồng An viện chạy tới. Một khi đại quân đông gấp mấy chục lần kia đến được nơi này, mà bọn họ vẫn bị nhốt bên trong cánh cửa, vậy thì giờ chết đã điểm rồi.


“A!” Một thủ binh Đồng quốc phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, sau đó liền bị người đá xuống đầu tường.
Khúc Mại đi lên một bước, bảo hộ bên trái Dung Hổ, đảm bảo đối phương có thể không cần bận tận tới công kích ở hai bên mà tiếp tục đánh sâu về phía trước.


Đường kiếm sáng loáng như tia chớp bổ xuống, lại có hai binh sĩ Đồng quốc máu huyết bắn tung.
Cửa thành là nơi trấn thủ mấu chốt nhất, chiến lược nhất của kinh đô, chẳng những nhân số thủ binh đông đảo, mà còn được sắp đặt không ít công cụ phòng bị, để tránh địch nhân phá hoại.


Muốn mở cánh cửa này, bọn họ không những phải liều chết xông tới tận cùng, mà còn cần khống chế được thòng lọng cố định đại môn thành lâu.