Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 15 - Chương 8

Dạ yến tại hoàng cung Đồng quốc, đã định giờ Dậu chính thức bắt đầu.
Địa điểm là chính điện của hoàng cung, khí thế nhất, huy hoàng nhất, rộng lớn nhất.


Vương tộc và tầng lớp quý tộc Đồng quốc vô cùng coi trọng dạ yến lần này, từ việc lựa chọn địa điểm tổ chức cho đến sự tích cực góp mặt của đám quyền quý đều thể hiện rõ điều đó.


Vương thúc Khánh Chương - người nắm giữ thực quyền nhất tại Đồng quốc hiện nay đích thân hạ cố. Phượng Minh cùng hắn đi đến nơi tổ chức yến tiệc mà thiếu chút nữa bị những cái đầu người cúi lên cúi xuống ở trước mặt làm cho kích động.


"Thật nhiều người..." Phượng Minh nhíu mày, hạ giọng nói thầm với cận vệ Dung Hổ đi bên cạnh, "Đồng quốc lãnh thổ không lớn, quan viên tại sao lại nhiều như vậy?"
Bộ máy quan lại vô cùng cồng kềnh, còn thối nát hơn so với Tây Lôi!


Dung Hổ hạ giọng giống như bẩm báo, "Hồi bẩm Minh vương, trong số những người này, một phần là vương tộc Đồng quốc, một phần là quan lại Đồng quốc cùng với gia quyến mấy đời. Bất quá cũng có nhiều người chỉ là luyến đồng xinh đẹp được sủng ái. Đương nhiên, thị vệ tùy thân lại càng nhiều." Dung Hổ nhân tiện giúp Phượng Minh phân tích một chút, "Thỉnh Minh vương nhớ kỹ, Đồng quốc hiện tại đã phân chia bè phái thành phe Khánh Chương và Khánh Ly, cho nên mọi người gặp nhau đều mang theo hộ vệ."


Ách?
Phượng Minh cười mỉa.
Đã trách lầm hệ thống quan lại Đồng quốc rồi.
Bất quá kết bè kéo cánh gây nội chiến quốc gia, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.


Chính điện của hoàng cung Đồng Quốc xa hoa lộng lẫy, dùng đồ trang trí màu vàng và màu bạc để tô điểm cho cuộc vui, nhìn qua có chút phung phí, so với vương cung Đông Phàm thì quý khí hơn rất nhiều, nhưng lại thiếu đi cảm giác linh thiêng ẩn tàng mà chỉ riêng Đông Phàm mới có được.


"Tiêu gia Thiếu chủ, mời ngồi ở tôn vị
(*)
này." Quan lại phụ trách sắp xếp chỗ ngồi đưa Phượng Minh tới bàn tiệc đã an bài cho hắn.
(Tôn vị - [
尊席
]: tôn = tôn quý; vị = vị trí).


Trong đại điện rộng lớn lần lượt bày đầy những chiếc kỷ trà (1*) và đệm ngồi, mỗi bàn một tấm đệm. Phía sau còn bày thêm một vật phẩm đặc biệt chỉ có trên yến hội Đồng Quốc -- một chiếc gối mềm lớn, vừa nhìn đã biết nằm lên sẽ vô cùng thoải mái dễ chịu.


(Kỷ trà: loại bàn nhỏ và thấp)


Cơ hồ tất cả những quý tộc Đồng quốc có đủ tư cách tham gia yến hội này đều đến. Mọi người tập trung xung quanh một tấm thảm lớn hình tròn được chuẩn bị làm sân khấu biểu diễn ca múa đặt ở trung tâm đại điện. Kỷ trà và ghế ngồi được bày thành mấy vòng.


Khánh Chương, Khánh Ly, sứ giả Tây Lôi, đám người Phượng Minh,... đương nhiên chiếm cứ chỗ ngồi ở vòng trong cùng, cũng chính là vị trí trang trọng nhất.


Phượng Minh vẻ mặt ôn hòa cảm tạ quan dẫn đường, ngồi xuống chỗ đã xếp sẵn cho mình. Ba đại thị vệ vừa anh tuấn vừa dũng mãnh Dung Hổ - Tử Nham - Lạc Vân cầm kiếm ngồi xổm phía sau hắn, vô hình trung giúp hắn tăng thêm không ít khí thế.


"Tử Nham phụ trách chú ý xung quanh. Còn lại, phàm là đồ ăn thức uống của Minh vương, đều do ta kiểm nghiệm trước." Dung Hổ khẽ trao đổi với hai người.
Lạc Vân ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, trả lời Dung Hổ, "Tất cả đồ ăn thức uống, trước tiên ta nghiệm qua, sau đó Dung Hổ sẽ thử lại."


Đi theo Dung Điềm, Phượng Minh cũng tham gia không ít yến tiệc cung đình, nhưng nhiều người tham dự như thế này thì vẫn là lần đầu. Phượng Minh nhận thấy, sau khi vài nhân vật trọng yếu ngồi xuống, những quý tộc địa vị thấp hơn một chút dẫn theo thị vệ và sủng thϊế͙p͙ của mình mới bắt đầu theo thứ tự mà ngồi xuống.


Mọi người đều thì thầm, nháy mắt với nhau, tươi cười chào hỏi.
Người nào người nấy phục sức muôn hình muôn vẻ. Nhiều người trên vai còn tỏa ra ánh sáng lóng lánh lóa mắt, dường như có bao nhiêu loại trang sức lộng lẫy đều mang ra khoác lên vai, khiến người ta phải kinh ngạc tán thán.


Phượng Minh thấy vô cùng hứng thú, "Không nghĩ tới yến tiệc ở vương cung Đồng quốc lại náo nhiệt như vậy."


"Tối nay là đại quốc yến hiếm thấy, trường hợp này bình thường cũng khó gặp." Khánh Chương ngồi ngay bên phải Phượng Minh, chỉ cách khoảng hai cánh tay. Hắn đang gật đầu cười thăm hỏi quan viên Đồng quốc, nghe thấy thanh âm của Phượng Minh, quay đầu lại cười nói, "Khó có cơ hội thấy được phong thái của Tiêu gia Thiếu chủ, ai muốn bỏ lỡ chứ? Nếu không phải chỉ những người có thân phận nhất định mới được tham gia yến tiệc, chỉ e rằng đại điện đã bị chen lấn đến mức không có chỗ nào ngồi yên rồi ấy chứ." Phía sau Khánh Chương cũng có bốn gã hộ vệ cao lớn ngồi xổm, đều đeo vũ khí bên mình.


Khánh Chương nói không sai.
Phượng Minh quan sát hết thảy, cảm thấy thực hứng thú. Bản thân hắn làm sao lại chưa từng trải qua cảm giác bị người đặt làm mục tiêu nhòm ngó?


Thiên hạ rộng lớn như vậy, nhưng trong thập nhất quốc, người tràn đầy thần bí, lại có nhiều câu chuyện huyền thoại như hắn không nhiều. Thêm vào đó là mối liên hệ giữa hắn và Tây Lôi vương Dung Điềm, Ly vương Nhược Ngôn, còn có Lộc Đan quốc sư xinh đẹp tuyệt đỉnh của Đông Phàm kia, càng làm cho vô số người nảy sinh lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với hắn.


Ánh mắt hoặc trực tiếp hoặc lén lút, liên tục thay nhau quét lên người Phượng Minh.
Thì thầm to nhỏ.
"Người ngồi ở chính giữa kia, nhất định là Tây Lôi Minh vương."
"Ách, quả nhiên phong thái bất phàm."
"Phong lưu tuấn mỹ như vậy, thật động lòng người, hèn chi được Tây Lôi vương xem như trân bảo."


"Sai rồi. Người này rất không đơn giản, tuyệt không thể nhìn vẻ ngoài mà xem thường. Đừng quên, trong đại chiến Ô Mạn giang, hắn khiến Nhược Ngôn Ly quốc phải gánh chịu tổn thất lớn. Cái chết của quốc sư Đông Phàm cũng không tránh khỏi có liên quan tới hắn. Trong khoảnh khắc, hắn chẳng những hủy đi thánh địa thiêng liêng của Đông Phàm, lại thiết chút nữa diệt cả quốc gia này. Trong thiên hạ, người không lường được nhất, chỉ e chính là người này."


Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ chính thức khai yến, nhưng trong đại điện đã có không ít mỹ nhân đi lại hầu hạ, phụng lệnh các vị quyền quý mang tới đủ loại vật dụng tiêu khiển bọn họ vẫn quen dùng trong quá trình tham gia yến hội.


Những cặp mắt vẫn chăm chú nhìn Phượng Minh đôi khi bị những thân ảnh thướt tha duyên dáng lướt qua cản trở tầm mắt, sau đó lại bị ngăn cách bởi không gian đại điện to lớn, nhưng vẫn tiếp tục nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ, tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ đang ngồi ở tôn vị.


Ngoại trừ dung mạo khôi ngô, khí chất cao quý ra, trên người Tây Lôi Minh vương này còn có một vẻ trong sáng thanh bạch làm người ta thán phục.


Có nam nhân xinh đẹp ở trước mắt, có kẻ trong lòng không khỏi nóng rực lên, nói với đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh, "Không biết lúc Tây Lôi vương đùa bỡn hắn, cảnh tượng sẽ như thế nào."


"Nói đến việc này," người bên cạnh trộm cười, "Ngươi có nghe nói gần đây có thứ đồ chơi quý giá gọi là tượng đất Minh vương không?"


"Đương nhiên nghe qua, đáng tiếc dù ra giá bao nhiêu, cuối cùng cũng không mua được một cái. Thật vất vả mới dò hỏi ra, hình như là sản phẩm của Phân Thành Vĩnh Ân, nhưng khi ta phái thuộc hạ tới Phân Thành một chuyến, lại nói chưa từng bán. Thật sự là tên vô dụng. A, chẳng lẽ ngươi..."


"Ha ha, thứ kia là ta trả giá rất cao để mua về, tuyệt không có khả năng bán lại cho ngươi. Bất quá ngươi là huynh đệ của ta, đồ tốt có thể cùng hưởng." Hạ giọng, ghé sát tai hắn ɖâʍ đãng cười nói, "Chế tác thật sự là bậc nhất. Mặc dù là tượng đất, nhưng mặt mũi quả thực giống như đúc, phần thân dưới tay cầm vào cảm giác vô cùng tốt, nổi bật ở giữa hai chân.... Hắc, ta thấy còn thích a."


Minh vương nét mặt sinh động hữu thần, bộ dáng vô cùng rung động lòng người ngồi xếp bằng ngay ngắn tại tôn vị, hiện tại căn bản không hề biết rằng mình đang bị xem như đối tượng để làm trò ɖâʍ loạn, cho nên vẫn đang đem hết những ngôn từ tao nhã từng được các vị lão sư trong vương cung Tây Lôi chỉ bảo ra mà nói chuyện phiếm với Khánh Chương.


Giữa lúc Phượng Minh cảm thấy cuộc nói chuyện tẻ nhạt đến chịu không nổi, cửa điện đột nhiên vang lên một tiếng trống lớn khiến người chấn động lỗ tai.
Tiếp đó là một lời tuyên bố được người cao giọng ngân dài.


"Giờ Dậu đã đến! Xin mời sứ giả của Tây Lôi vương, Đan Lâm vương tử Hạ Địch điện hạ, Tiêu gia thiếu chủ Phượng Minh dùng tiệc, khai tiệc!"
Nhất thời, tiếng chuông và tiếng trống cùng vang lên, quan viên chủ trì lên tiếng giống như đang hát, kéo dài giọng ra.
"Dâng - thức ăn -"
"Rót - rượu-"
"Ca - vũ -"


Cửa bên của đại điện đột ngột mở ra, một đoàn vũ cơ quốc sắc thiên hương trang điểm lộng lẫy tựa hồ như một đàn bướm ngũ sắc bay ra, chính điện rộng lớn trong nháy mắt lụa mỏng bay lượn, mùi phấn thơm xông vào mũi.
Tiếng nhạc càng thêm nhẹ nhàng du dương, tràn đầy vui vẻ.


Đoàn nhạc công có tới hơn mười người, được an bài ở phía sau tấm rèm của chính điện, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang chơi loại nhạc cụ khổng lồ tương tự như chuông nhạc
(2*)
, còn nhiều người cầm nhiều thứ nhạc cụ kỳ lạ nữa, Phượng Minh căn bản không nhận ra.


Bất quá, quả thật nghe rất êm tai.
Phượng Minh tò mò nhìn ca vũ long trọng của Đồng quốc, ánh mắt lướt ngang qua dáng người tha thướt của các vũ cơ, lại đột nhiên hiếu kỳ mà ngưng mắt nhìn một bàn tiệc cách đó rất xa, "Người đó là ai?"


Lạc Vân vừa đưa tới vài món điểm tâm. Rượu và nước uống đã được kiểm tra kỹ lưỡng bày đầy trên bàn, Dung Hổ cũng đang nếm lại. Tử Nham ngồi ngay sau Phượng Minh, kín đáo nhìn theo hướng mà ngón tay Phượng Minh khẽ chỉ, quan sát một chút, hỏi, "Người Minh vương hỏi là nam nhân trẻ tuổi mặc một thân hắc y, trên vai không đeo trang sức sao?"


"Đúng vậy."
Muốn biết người Phượng Minh chỉ là ai, thực rất dễ dàng.
Gần như hết thảy mọi người trong đại điện đều đang tít mắt thưởng thức ca vũ, không ít người đã bắt đầu dùng đồ ăn trước mặt, uống rượu nghe nhạc.


Duy nhất người kia, lại ngồi ngay ngắn trước bàn, biểu tình hờ hững dường như không hề tập trung, giống như miễng cưỡng bị bắt tham dự yến hội lần này.
Không chỉ vậy, tướng mạo hắn có chút tuấn mỹ, không phù hợp với nơi này, trang phục đơn giản không đeo nhiều trang sức hoa lệ, khiến cho hắn như hạc giữa bầy gà.


Tử Nham quan sát một chút, thấp giọng đáp, "Minh vương, chỗ ngồi của người này ở sau tôn vị một tầng, hơn nữa một mình độc chiếm một bàn, hẳn là thuộc vương tộc Đồng quốc."
Phượng Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.


"Theo hiểu biết của thuộc hạ, Đồng quốc Đại vương Khánh Đỉnh có hai đệ đệ. Đệ đệ thứ nhất là Khánh Chương. Mẫu thân của Khánh Chương cũng giống như mẫu thân của Khánh Đỉnh, đều là người có thân phận cao quý. Đệ đệ nhỏ nhất lại do nô tì thấp kém sinh ra, tên là Vũ Liệt. Vũ Liệt không được phụ vương sủng ái, thân mẫu lại không cao quý, cho nên mặc dù là vương tử, nhưng lại chết yểu. Hắn để lại một nhi tử mồ côi từ lúc còn trong bụng mẹ, đặt tên là Vũ Khiêm, nghe đồn là một nhân vật rất tốt, chính trực nghiêm chỉnh, đối với việc đám quyền quý Đồng quốc coi rẻ sống chết bách tính, suốt ngày ăn chơi, lại chém giết lẫn nhau, căm hận sâu sắc." Tử Nham suy đoán, "Vũ Khiêm nhất định ít ra vào hoàng cung. Bởi vì trong tay hắn không có bao nhiêu thực quyền, chúng ta cũng không đặc biệt phái người vẽ lại tranh của hắn, cho nên không biết hắn bộ dạng tuổi tác ra sao. Bất quá, đại khái chính là hắn."


Khi Dung Điềm còn tại vị, quan hệ giữa Tây Lôi với Đồng quốc chỉ có thể dùng từ ác liệt để hình dung. Trên phương diện tình báo trinh sát, lực chú ý chủ yếu đặt trên người Đồng quốc Đại vương và vài đại tướng chưởng quản binh quyền.


Về phần những nhân vật bình thường nơi cung đình Đồng quốc, quả thực không dành nhiều tâm tư để ý.


Mới thầm thì một lúc, dứt lời, không ngờ đã bỏ mất một đoạn ca vũ làm người ta hoa mắt chóng mặt. Các vũ cơ đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ bịn rịn quyến luyến, hướng khách quan bốn phía tươi cười thi lễ, mang theo tơ lụa tung bay mà lui xuống.
Khoảng trống hình tròn ở trung tâm đại điện lộ ra.


Tiếng nhạc dừng lại.
Mọi người vốn đang thấp giọng trò chuyện, lúc này mất đi tiếng nhạc che đậy, đều tự giác im hơi tắt tiếng.
Bị đủ loại thanh âm ong ong quấy rầy hồi lâu, giờ phút này, xung quanh trở nên an tĩnh làm người ta sửng sốt.


"Khụ." Khánh Chương ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, bày ra thân phận Đồng quốc Vương thúc vô cùng có thế lực của mình, rất có phong độ mà nâng chén, nói, "Khách quý từ phương xa tới, Đồng quốc trên dưới đều phấn khởi không thôi, đặc biệt thiết quốc yến để tẩy trần cho các vị khách quý. Nào, thỉnh cùng cạn chén này."


Mọi người vui vẻ phối hợp, nhao nhao nâng chén.
Khánh Ly thân là thái tử Đồng quốc, địa vị cũng tôn quý ngang với Khánh Chương, nên được an bài ngồi ở đối diện Khánh Chương, một mình một bàn.


Nhìn thấy Khánh Chương tự xem bản thân là quốc vương mà diễu võ dương oai, Khánh Ly tức giận hừ nhẹ một tiếng. Bất quá hắn ít nhiều cũng còn chút lý trí, hơn nữa lại phải tính toán hạ thủ Phượng Minh, cho nên hiện tại đương nhiên không công khai trở mặt. Hắn bưng chén rượu lên uống một hớp, lại chờ sau khi tất cả mọi người buông chén xuống, mới ngoài cười trong không cười mà mở miệng, nói, "Vương thúc nói rất đúng. Đồng quốc ta và Tây Lôi chiến tranh nhiều năm, khiến cho tài lực tiêu hao quá lớn. Lần này Tây Lôi vương rộng rãi độ lượng, đồng ý phái sứ giả tới đây cùng chúng ta bàn chuyện kết đồng minh, thực đáng để xem là chuyện tốt khiến trên dưới Đồng quốc đều vui sướng."


Khánh Ly quay đầu, giơ lên chén rượu do sủng thϊế͙p͙ Thường Y ở bên cạnh lần nữa đưa tới, cười nói với vị khách Tây Lôi ngồi kế bên, "Hách chính sứ, Tô phó sứ, ta trịnh trọng dùng rượu này, kính Đại vương của các ngươi thân thể an khang."


"Đại vương của các ngươi" mà hắn nói tới, đương nhiên không phải Dung Điềm, mà là Dung Đồng hiện đang chiếm giữ vương vị Tây Lôi.


Hách Viên Giáng tuổi tác đã cao, nhiều năm đảm nhiệm chức quan đại thần tại Tây Lôi, thần thái vì thế có sẵn một chút trầm ổn rụt rè, hai tay nâng chén, lễ độ uống, nói, "Đa tạ Khánh Ly đại vương tử."


Còn phó sứ Tô Cẩm Siêu, cũng là tên hồ bằng cẩu hữu của Dung Đồng mà Dung Điềm nhắc tới, tuổi tác so với Dung Điềm không sai biệt lắm, bộ dáng mi thanh mục tú, ngay cả khí sắc cũng không tráng kiện mà tái nhợt, đường nét quai hàm lộ ra chút cay nghiệt.


Dung Điềm khi còn tại vị vẫn luôn không cất nhắc hắn, nhưng hắn hiện tại bỗng nhiên làm tới chức phó sứ, thay mặt cho toàn bộ Tây Lôi, khí thế lên cao như diều gặp gió, cho nên khó tránh khỏi quá mức khinh xuất. Sau khi đáp lại một chén của Khánh Ly, hắn lại lệnh thị nữ rót thêm rượu cho mình, nâng chén mời lại Khánh Ly, "Ta cũng xin lấy chén này, thay Đại vương nhà ta kính Khánh Ly Đại vương tử, chúc đại vương tử sớm ngày đăng cơ. Hôm nay hai nước quyết định kết minh ước, Đại vương tử nếu có yêu cầu, Tây Lôi chắc chắn giúp một tay."


"Đa tạ!" Gương mặt Khánh Ly lộ vẻ vui mừng.


Nhưng sắc mặt Khánh Chương lại có chút khó coi. Bất quá hắn cáo già như vậy, đương nhiên sẽ không công khai đắc tội sứ giả Tây Lôi, ha ha hai tiếng, mang theo giọng điệu trưởng bối dạy bảo hậu sinh, cười nói, "Khánh Ly thật đáng phạt. Hôm nay khách quý từ ba nơi tới, ngươi như thế nào lại chỉ kính một nơi mà bỏ quên hai nơi khác?"


"Vương thúc, mời rượu phải mời từ từ nha!" Khánh Ly liền quay sang nâng chén với Hạ Địch đang ngồi ở tôn vị, "Hạ Địch vương tử, ta mời người một chén, chúc cho Đan Lâm vương tộc vĩnh viễn hưởng tôn quý thái bình."


Trong số những người quyền quý ngồi trên tôn vị, Hạ Địch là kẻ phóng đãng nhất, không hề tuân theo khuôn phép. Hắn đã sớm ngả người, nửa nằm nửa ngồi trên gối lớn, một hơi lại một hơi hưởng dụng rượu ngon sủng thϊế͙p͙ đưa đến bên miệng, lúc này nghe thấy Khánh Ly nâng chén mời rượu mình trước mặt mọi người, hiểu được tên đần này bất quá là muốn khoe khoang năng lực chính trị của hắn với quý tộc Đồng quốc, trong lòng liền cười lạnh một tiếng.


Hạ Địch trong lòng tuy rằng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ, lười biếng ngồi dậy, bưng chén rượu lên uống, "Đa tạ Đại vương tử."
Khóe mắt thế nhưng lại lưu chuyển, kìm lòng không được mà đem nam nhân ngồi sau lưng Minh vương ở phía đối diện thu vào tầm mắt.


Đường nét cơ bắp rắn chắc mượt mà, dáng người quỳ gối, nam nhân kia tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy bật lên, tràn ngập năng lượng bộc phá của loài báo hoang dã.
Thế nhưng biểu tình trên mặt lại chứa đầy trung thành tận lực, đoan chính tỉ mỉ và nghiêm cẩn.


Cố chấp, cương quyết không để bị đánh bại, dũng mãnh gan dạ, thấy chết không sờn.
Người như vậy, đầu ɖú nếu bị người dùng lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, thì sẽ lộ ra biểu tình khuất nhục mê người đến thế nào đây?


Hạ Địch gian ác nghĩ, khiến cho chẳng những khố hạ mà ngay cả yết hầu dường như cũng khao khát vô cùng.
"Rượu." Hắn biếng nhác phun ra một chữ.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng trẻo của nữ nhân nâng lên một chén rượu, ân cần đưa đến bên miệng hắn.


Rượu ngon tinh khiết thơm mát chảy xuống cổ họng, cũng không đủ để giảm bớt một phần khát khao kia.


Nhưng Hạ Địch tuyệt không gấp gáp. Hắn hưởng thụ sự chờ mong bắt đầu lan tỏa từ tận đáy lòng này, giống như một khắc trước khi dã thú cúi sát đầu cắn mạnh vào gáy con linh dương đang giãy dụa dưới thân mình. Sự chờ mong ngọt ngào kia, cũng giống như sự chờ đợi của hải tặc khi gặp được thương thuyền chất đầy trân bảo. Cả bọn lặng lẽ theo sát phía sau mục tiêu đang ngơ ngác chẳng biết gì, đợi sau khi đêm xuống, liền xông lên hoàn toàn chiếm đoạt hết thảy.


Nam tử trẻ tuổi anh tuấn dũng mãnh, Tử Nham, ngươi là của bản vương tử.
Khóe môi Hạ Địch nhàn nhã xuất ra dáng cười tà mị cực điểm.
Hắn yêu chết mất cái dáng vẻ tâm không cam tình không nguyện này của Tử Nham.


"A," Hạ Địch chậm rãi nói, "Nguyên lai kia chính là đặc sứ được phái tới Đan Lâm. Minh vương, công việc bên trong hòa ước, càng sớm thực hiện càng tốt. Nếu đặc sứ đã ở đây, không bằng sau tiệc rượu đêm nay, xin mời sứ giả bên ngươi phối hợp trao đổi với Không Lưu một chút."
"Chuyện này..."


Phượng Minh có chút kinh ngạc.
Hắn không phải không đồng ý, bất quá ngay lập tức phái Tử Nham đi, phải chăng có phần quá gấp gáp?


Đang chần chừ, một giọng nữ dễ nghe lại đột nhiên truyền đến, hữu lễ mà nhu hòa hỏi, "Hạ Địch vương tử thực sự là dốc lòng vì quốc gia đại sự, yến tiệc như thế này, cũng đem chuyện chính sự nói ra miệng. Không biết hòa ước đó như thế nào, lại khiến đại vương tử phải vội vã mà nói ra trong yến tiệc?"


Miệng lưỡi sắc như dao, chính là Khánh Ly Vương phi, Trường Liễu công chúa.


Nàng đương nhiên cũng ngồi ở tôn vị, nhưng không ngồi cùng Khánh Ly mà tự mình độc chiếm một bàn, phía sau cũng không mang theo thị vệ, chỉ có bốn thị nữ thϊế͙p͙ thân đi cùng. Một trong số đó, đương nhiên là Sư Mẫn rất được nàng tín nhiệm giao nhiệm vụ, vừa mới mang tin tốt lành trở về.


Sư Mẫn đi liên lạc với Minh vương, dọc đường đi gặp người nào việc nào, đều rành mạch báo cáo với Trường Liễu công chúa một lượt. Trong đó, điều khiến cho Trường Liễu lo lắng chính là việc nàng liên hệ với Minh vương lại bị kẻ thứ ba là Hạ Địch phát giác.


Cứ như vậy, Hạ Địch có tiết lộ tin tức hay không, hay thật sự là người ở phe Minh vương, điều đó trở thành mấu chốt liên quan đến sự an nguy của bàn thân Trường Liễu.


Tuy rằng Sư Mẫn luôn khẳng định rằng hạ Địch không nói dối, nhưng Trường Liễu tất nhiên muốn tận dụng cơ hội này để nghiệm chứng một chút xem Hạ Địch và Minh vương có thật sự là đồng minh hay không.


Trường Liễu hòa nhã hỏi Hạ Địch, nhưng đôi mắt đẹp của nàng lại cẩn thận hướng về phía người mình đã thiết lập quan hệ đồng minh là Phượng Minh mà truyền đi một ánh mắt hữu hảo.


Phượng Minh hoàn toàn mơ hồ khi bắt gặp ánh mắt phức tạp này, nhất thời da đầu căng thẳng, thấp giọng nói với Dung Hổ ngồi bên cạnh, "Xong đời, nàng nhất định là đang đợi ta đưa Văn Lan tới như đã hứa. Làm sao đây? Mẹ ta không chịu cho ta, ta đi đâu biến ra một gốc cho nàng? Dung Hổ, ngươi nhất định phải trông chừng nàng, ta trước mắt không nghĩ ra biện pháp nào, ngàn vạn lần đừng để cho nàng đơn độc nói chuyện với ta, tránh cho ta không biết trả lời câu hỏi của nàng như thế nào. Ai, lần này thực không còn mặt mũi nào mà gặp Đỗ Phong."


Kỳ thực, việc quan hệ giữa Khánh Ly và Phượng Minh ác liệt đã nửa công khai rồi, cho nên theo thân phận Trường Liễu công chúa mà nói, hai người bọn họ muốn đơn độc lén lút nói chuyện, chính là không thể.


"Vương tử phi thật biết nói đùa. Yến tiệc đương nhiên quan trọng. Chuyện sứ giả với hòa ước, chẳng qua chỉ là thuận tiện nhắc tới mà thôi." Mưu đồ của Trường Liễu, Hạ Địch vừa nghĩ liền thông suốt. Trong mắt hắn, nữ nhân dám ở sau lưng phu quân cấu kết với Minh vương này, so với tên Khánh Ly uống thuốc đến hư não kia còn có chút đầu óc. Hạ Địch thản nhiên đáp, "Đối với câu hỏi của Vương phi về hòa ước, rất đơn giản, chẳng qua là Minh vương thay mặt Tây Lôi cùng nước ta ký kết thỏa thuận về việc toàn quyền vận chuyển song lượng sa vân vân, mọi người cùng nhau kiếm tiền thôi."


Lời trêu chọc tuy rằng cà lơ phất phơ, tràn đầy tà khí, nhưng dựa vào thân phận đường đường vương tử của một nước của Hạ Địch, lại thêm đề tài có trọng lượng lớn là việc kí kết hiệp ước hòa bình giữa hai nước, lập tức liền tạo ra hiệu quả mang tính chất bộc phá.
"Song lượng sa?"


"Đây chính là nguyên liệu nhất thiết phải có nếu muốn rèn đúc ra binh khí sắc bén nhất."
"Song lượng sa của Đan Lâm phi thường hiếm có, còn quý giá hơn so với hoàng kim."
"Nếu để Tây Lôi toàn quyền khai mở tuyến đường vận chuyển, Đồng quốc chúng ta đây..."


"Hạ Địch vương tử cùng Đại vương tử của chúng ta luôn qua lại thân thiết. Cho dù ước hẹn với Minh vương, Đan Lâm ít nhất cũng phải đảm bảo cho Đồng quốc chúng ta một số lượng song lượng sa tương ứng chứ?"


Đám quý tộc ngồi ở mấy tầng phía sau quên cả ăn uống, không tự chủ được mà châu đầu thì thầm với nhau.


Những người ngồi ở vòng trong cùng, cũng chính là tôn vị, có thể thấy một cách rõ ràng biểu tình trên khuôn mặt của người đối diện, nhưng đều lẳng lặng ngồi ở trước chiếc bàn bày đầy mỹ thực của chính mình, mỗi người đều có một biểu tình riêng.


Hách Viên Giáng tuy là bản lĩnh không lớn, nhưng lại là người có nhiều kinh nghiệm thực tiễn, biết rõ cục diện lúc này phi thường phức tạp, quả thực giống như hổ báo rắn rết tụ lại một chỗ, tuyệt không nên manh động.


Nhưng vị phó sứ bên cạnh hắn vừa mới được Dung Đồng ủy thác trọng trách đi sứ Đồng quốc, một thân phục sức đều là kỹ lưỡng lựa chọn, cho nên rất mong muốn đêm nay có thể thể hiện được phong thái ở giữa nơi trọng yếu này. Tô Cẩm Siêu nóng lòng nhịn không được, kiêu ngạo cười một tràng dài, nhìn thẳng vào Phượng Minh thách thức, "Thật buồn cười. Ta nghe nói có Tiêu gia Thiếu chủ nào đó tham gia yến hội đêm nay, còn tưởng là ai, nguyên lại là một kẻ từng phải chạy trốn khỏi Tây Lôi ta. Hừ, Đại vương vẫn chưa lệnh cho ta truy kích và tiêu diệt Minh vương gì gì đó. Ngươi nếu chỉ lấy thân phận Tiêu gia Thiếu chủ thì còn được. Nhưng là, ngươi dám ở trước mặt các nước liên bang Tây Lôi, giả danh lừa bịp, còn lừa gạt Vương tộc Đan Lâm, ký hạ hòa ước gì đó..."


"Xin hỏi phó sứ," Dung Hổ ở trong hoàng cung Tây Lôi nhiều năm, biết rõ Tô Cẩm Siêu này, nhìn kẻ tiểu nhân bỉ ổi đắc chí như hắn thấy thực không vừa mắt, lạnh lùng cắt đứt cuồng ngôn của hắn, hỏi, "Giả danh lừa bịp, dối gạt mà ngươi nói, là chỉ cái gì?"


"Chính là chỉ tên quốc tặc đáng khinh của Tây Lôi!" Tô Cẩm Siêu hung hăng trả lời, "Phượng Minh là cái gì? Có quyền lực gì mà thay thế Tây Lôi kí hiệp ước với Đan Lâm? Ha ha, thật hoang đường!"
Trong đại điện rộng lớn, không khí vui vẻ của yến tiệc nhất thời tan biến.


Nhóm quý tộc ngơ ngác nhìn nhau không muốn bị liên lụy vào, chỉ thầm cười xem náo nhiệt.
Riêng Khánh Ly lại phi thường cao hứng, hận không thể kính Tô Cẩm Siêu thêm chén nữa, và bày tỏ một chút vui sướng với người có chung kẻ thù.


Tô Cẩm Siêu thực sự là đồng minh tốt, thay hắn đem tất cả những ý nghĩ tà ác mà hắn muốn bộc phát với Khánh Chương nhưng bấy lâu nay vẫn đè nén trong lòng, công khai nói ra.


Thấy mình thu hút được lực chú ý của toàn đại điện, Tô Cẩm Siêu trong lòng có chút kích động, điều chỉnh lại dáng vẻ, khiến bản thân thoạt nhìn cũng có chút khí thế, đầy uy hϊế͙p͙ mà cười lạnh, "Một người bị trục xuất khỏi Tây Lôi, dựa vào cái gì có thể thay mặt Tây Lôi ký hòa ước quốc gia? Chuyện này, còn muốn thỉnh Tiêu gia Thiếu chủ, vui lòng giải thích tường tận cho phó sứ ta một chút."


Kẻ xấu Phượng Minh đã từng gặp qua rất nhiều.
Không phải nói kiêu, loại người như Nhược Ngôn thì có lẽ hắn còn phải sợ, Hạ Địch mang theo thủy quân đánh hắn đến hoa rơi nước chảy, may ra hắn sẽ kiêng kỵ vài phần.


Nhưng một Tây Lôi phó sứ nửa vời như thế này, dù sao cũng không thể ở trên đại điện động thủ với hắn, Phượng Minh có gì phải sợ?


Sau khi bị Tô Cẩm Siêu làm khó, Phượng Minh an an ổn ổn ngồi ở vị trí của mình, tác phong vừa nhẹ nhàng, lại vừa lộ vẻ tuấn mỹ trong trẻo vô cùng, thẳng thắn đón nhận ánh mắt đầy thù địch của Tô Cẩm Siêu, giả vờ ngạc nhiên hỏi lại, "A, chẳng lẽ ngươi không biết, ta là Tây Lôi Minh vương được Tây Lôi vương đích thân sắc phong. Ngày đó Tây Lôi vương còn đặc biệt ban vương lệnh, quyền lực của ta ở Tây Lôi đứng trên tất cả quan viên. Tất cả quan lại, nói đúng ra, bao gồm cả văn thư sứ giả."


Hắn xuất ra nụ cười thân thiện, "Văn thư sứ giả, đúng là chức quan đại diện cho Tây Lôi ký kết hòa ước với Đồng quốc. Quyền hạn của ta so ra lớn hơn, đương nhiên càng có thể thay mặt Tây Lôi ký hòa ước quốc gia rồi."
Hách Viên Giáng vừa nghe, đã biết không ổn.


Hậu quả cuộc tranh luận nhất định sẽ liên hệ đến vấn đề Đại vương kế vị có hợp pháp hay không.
Trên thực tế, vấn đề này là nguyên nhân căn bản làm cho nội bộ hoàng cung Tây Lôi loạn thành một nhúm. Nếu như nó bị khơi mào trên yến hội của vương cung Đồng quốc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


Hách Viên Giáng vươn tay, kéo kéo tay áo tên tiểu tử thối miệng còn hôi sữa ở bên cạnh một chút, ý bảo hắn câm miệng.


Nhưng Tô Cẩm Siêu đâu phải kẻ dễ dàng nghe lời như vậy, hơn nữa hắn vẫn luôn không phục lão già chính sứ đương nhiệm Hách Viên Giáng này, nên lại tiếp tục tranh cãi với Phượng Minh.


"Hừ! Tiêu gia Thiếu chủ, ngươi cũng đừng lầm lẫn, là Dung Điềm phong ngươi làm Minh vương, mà hiện nay người làm chủ trong vương cung Tây Lôi không phải Dung Điềm, mà là Đại vương ta, Dung Đồng."
"Phó sứ mới lầm lẫn đi?"
Đối thủ lần này thực sự quá dễ đối phó rồi!


Phượng Minh thực sự cảm kích Dung Đồng đến mức xúc động rơi lệ. Hắn hiếm khi gặp được một đối thủ không mấy lợi hại như thế này. Phượng Minh mỉm cười, ung dung nói, "Ngày đó, Dung Đồng vì dựa vào lí do Dung Điềm chết trận mà kế thừa vương vị. Dựa trên tôn ti trật tự mà nói, Dung Điềm chính là tiên đế của Dung Đồng. Được, trước hết ta không tranh luận với ngươi vấn đề Dung Đồng hiện tại có tư cách kế thừa vương vị Tây Lôi hay không, nhưng vương lệnh của Dung Điềm ngày trước, các ngươi lẽ nào dám không tuân thủ?"


Vốn tưởng rằng Tô Cẩm Siêu sẽ phải do dự một chút.
Không ngờ hắn cư nhiên lập tức gật đầu, lớn tiếng nói, "Dám!"
Lần này đến phiên Phượng Minh sửng sốt. Người này lá gan cũng thật lớn, bất quá rốt cuộc có não hay không?


Tô Cẩm Siêu thế nhưng cũng không phải là kẻ thực sự không có đầu óc. Hắn dám ngang nhiên bàn luận về chuyện Đại vương kế vị, đảo mắt nhìn mọi người một vòng, giọng điệu khi trầm khi bổng nói, "Các nước đều biết, Đại vương ta kế vị, đúng là thừa kế từ Dung Điềm. Bất quá, tin rằng các vị đang có mặt ở đây đều xem qua công văn hoàng thất do Đại vương ta ban hành rồi chứ?"


Công văn hoàng thất? Chính là thứ mà Đại vương cùng các quan lại tuyên cáo giảng giải cho bách tính trên toàn lãnh thổ?
Phượng Minh mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, nào có tâm tư để ý tới cái công văn hoàng thất gì gì đó.


Bất quá, Tô Cẩm Siêu có lòng giải thích cho hắn một chút, "Dung Điềm vốn là Tây Lôi vương, được toàn dân kính yêu, không ngờ trong chiến loạn đã thụ thương mất tích. Đại vương ta là huyết mạch hoàng thất Tây Lôi, ngay từ đầu đã được định là người thừa kế thích hợp nhất, việc người lên ngôi cũng là việc hợp lý, không có gì chê trách được."


Việc này, nếu không "sơ xuất" bỏ quên sự thật Dung Điềm thụ thương mất tích ở Vĩnh Ân do Dung Đồng làm phản đánh lén, kì thực cũng không hề sai.


Bất quá Tây Lôi thế lớn lực lớn, cho nên việc Dung Đồng ngồi trên vương vị, quý tộc các nước tuy rằng trong lòng đều tỏ tường, nhưng chả ai chịu xuất đầu lộ diện. Mọi người đều không làm gì, chỉ chờ đợi xem Tây Lôi phó sứ đọ sức cùng Minh vương.


Những cảnh tranh luận đấu đá trên bàn tiệc, dùng miệng lưỡi giảo biện để áp đảo quần hùng, Phượng Minh thấy trên tivi đã nhiều, nhưng chính mình gặp phải thì vẫn là lần đầu tiên, cảm giác rất thú vị, nhếch môi gật đầu cười, "Thật xấu hổ, lúc đó các ngươi cho rằng Dung Điềm đã chết, kỳ thực hắn vẫn còn sống. Đại vương ngươi cũng biết vương vị này là kế thừa từ Dung Điềm, ta nói, khụ, có phải nếu như Dung Điềm xuất hiện, Đại vương các ngươi sẽ thức thời một chút, đem vương vị trả lại cho chủ nhân ban đầu hay không?"


Lời hắn nói đầy ung dung, thú vị, nhưng cũng vô cùng thẳng thắn.
Có người ở đối diện nhẹ nhàng cười một tiếng, tuy rằng không lớn tiếng, nhưng rất dễ nghe, đặc biệt làm cho người khác chú ý.
Ai to gan như vậy, ngang nhiên bất kính với phó sứ của Tây Lôi vương lâm thời? Không sợ sau này bị trả thù sao?


Phượng Minh kinh ngạc nhìn qua, cư nhiên là nam tử trẻ tuổi khôi ngô mà hắn đã chú ý ngay lúc bắt đầu nhập tiệc, nghe nói gọi là Vũ Khiêm.


"Vương vị, vốn là phải trả lại. Đại vương chúng ta là người tôn quý, sẽ không làm chuyện thiếu đức. Nhất cử nhất động của người đều là vì bảo vệ lợi ích của Tây Lôi. Người chả lẽ lại thật sự tham lam vương vị Tây Lôi sao?" Tô Cẩm Siêu nói một câu kinh người.


Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Phượng Minh càng trừng to mắt, thiếu chút nữa hoài nghi có phải vị Tây Lôi phó sứ ở trước mặt này là người bí mật đi theo Dung Điềm nhà hắn, cư nhiên nể mặt mà nói ra lời có lợi cho Dung Điềm như vậy hay không?


Tô Cẩm Siêu cũng vô cùng hài lòng với hiệu quả của lời mình vừa nói, dứt khoát đứng dậy, kiêu ngạo liếc nhìn Phượng Minh một cái, chuyển hướng nói tiếp, "Thế nhưng, ngay khi Đại vương ta chuẩn bị ban vương lệnh ăn mừng vì tin Dung Điềm chưa chết, đồng thời dự tính để Dung Điềm một lần nữa trở lại Tây Lôi tiếp tục nắm vương quyền, lại phát hiện Dung Điềm Đại vương này căn bản không có tư cách cai quản Tây Lôi."


"Ân? Ngươi nói cái gì?"


"Dung Điềm không có tư cách chưởng quản Tây Lôi." Âm lượng của Tô Cẩm Siêu, to đến mức trong ngoài cung điện đều nghe rõ mồn một, mạnh mẽ nói từng chữ, "Hắn thân là Tây Lôi vương, lại phản bội hoàng tộc và tất thảy thế gia quý tộc Tây Lôi, dự kiến ban hành cái Quân Ân Lệnh gì gì đó, muốn phá hoại nền móng vương thất Tây Lôi đã sừng sững suốt trăm năm của chúng ta. Đại vương phản quốc như vậy, làm sao có tư cách đăng cơ một lần nữa?"


Tô Cẩm Siêu từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt dừng lại trên mặt Phượng Minh, lạnh lùng nói, "Tiêu gia Thiếu chủ, không sai, Dung Điềm đã từng là Đại vương của Tây Lôi, nhưng hắn lại là một đại vương phản bội Tây Lôi, cho nên vương lệnh của hắn đã bị Đại vương ta xóa bỏ toàn bộ, bao gồm cả cái vương lệnh vớ vẩn phong ngươi làm Tây Lôi Minh vương, quyền lực gần ngang bằng Tây Lôi vương kia.


Toàn bộ mấy trăm người trong điện nhất loạt trở nên yên tĩnh, tựa hồ như ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Phượng Minh rốt cuộc hiểu ra, cái gọi là công văn hoàng thất kia cuối cùng nói những gì.


Đồng Nhi hiển nhiên cũng không phải là kẻ hoàn toàn ngốc nghếch, chí ít vẫn hiểu rõ phải thể hiện chút bản lĩnh ra bên ngoài, giải thích với già trẻ lớn bé trên toàn lãnh thổ Tây Lôi một chút, rằng vì sao Đại vương tiền nhiệm Dung Điềm vốn đã phải chết cư nhiên lại không chết, vì cái gì Đại vương hiện tại thấy Đại vương trước đây trở về từ đại nạn không chết, lại không ngoan ngoãn thoái vị, mà còn phái người đối phó hắn.


Xung quanh việc tranh đấu quyền lực đương nhiên không có chỗ cho sự nhân từ hay lẽ phải chân chính.
Bất quá, dân tâm cũng rất cần phải tranh thủ đoạt lấy, mà thái độ ý kiến của các quốc gia khác cũng là trọng yếu.


Đồng Nhi tìm một lý do hoàn mỹ - Dung Điềm không xứng đảm đương vương vị Tây Lôi.
Về chứng cứ, thì có một cái Quân Ân Lệnh chắc như đinh đóng cột như thế.


Quân Ân Lệnh chẳng khác nào chống lại Tây Lôi, mà phản bội Tây Lôi, đương nhiên Dung Điềm không xứng đáng làm Tây Lôi vương, Dung Điềm không xứng làm Tây Lôi vương đồng nghĩa với việc Dung Đồng mới là người thích hợp.


Phượng Minh chậm rãi uống rượu ngon trong chén, trong lòng vừa lặng lẽ tính toán cách thức trì hoãn thời gian, vừa suy tính lại vấn đề rất nhiều lần, vừa tự mình đưa ra những phản biện giả định.


"Tiêu gia thiếu chủ, lời mà bản phó sứ muốn nói đã nói xong. Bây giờ, thỉnh đến lượt ngươi nói. Ngươi chỉ là người làm ăn, thậm chí cũng không tính là quý tộc, vậy mà lại không biết ngượng dám thay mặt Tây Lôi cùng quốc gia khác khí hòa ước, hoàn toàn không đem Tây Lôi ta đặt ở trong mắt, là có ý gì?" Tô Cẩm Siêu ác độc cười nói, "Vũ nhục Tây Lôi vương ta như vậy, nếu không nói ra một lý do thỏa đáng, ta lấy thân phận Tây Lôi phó sứ, yêu cầu đồng minh Đồng quốc lập tức bắt ngươi xử tử."


Ánh mắt Khánh Ly nhất thời tỏa sáng.
Thật quá tuyệt vời!


Chẳng cần phải giở trò ám sát, bởi hiện tại có thể đàng hoàng điều động cấm vệ giết chết tên Minh vương quỷ tha ma bắt này. Dưới áp lực của nước đồng minh Tây Lôi, nếu tên tiểu tử trước mặt này không thể nói rõ ràng mọi chuyện, cho dù Vương thúc có nắm giữ quyền lực cũng vô pháp mạo hiểm, bất chấp an nguy mà trở mặt với Tây Lôi để bảo vệ hắn.


Tiểu tử Tô Cẩm Siêu này so với lão chính sứ chỉ biết im lặng kia thật sự hữu dụng hơn nhiều.


"Ha Hả!" Hạ Địch cũng nhìn ra cục diện nguy hiểm, khinh thường cười, nói chen vào, "Tây Lôi phó sứ, việc nhà của Tây Lôi các ngươi, bản vương tử tuyệt không muốn nhúng tay vào, bất quá có một việc trước hết phải nói rõ. Minh vương... Không, Tiêu gia Thiếu chủ, lúc cùng ta ký hạ hòa ước, chỉ ký một chữ Phượng Minh, điểm chỉ một ngón cái, cũng không sử dụng tới ấn tín của Minh vương. Đúng rồi, Không Lưu, điều khoản bên trên hòa ước, chỗ giới hạn nói như thế nào?"


Không Lưu ở phía sau lập tức đáp lời, thanh âm vang vọng đến mức toàn điện đều nghe thấy, "Hai bên trong hòa ước, một bên là vương tử, bên còn lại, là Phượng Minh và thế lực dưới quyền Dung Điềm. Dựa theo ý tứ trên mặt chữ để giải thích thì, Dung Điềm nếu như vẫn chưa tiếp quản Tây Lôi, vậy Tây Lôi đương nhiên không thể tính là nằm trong hòa ước."


"A? Nguyên lai là bản vương tử hiểu lầm, đều do quanh năm ở trên đảo quốc nơi hải ngoại, không biết thời cuộc đã thay đổi, còn tưởng là ký hiệp ước với Tây Lôi chứ." Hạ Địch lười biếng ngáp một cái, ôm lấy mỹ nhân bên người, vừa cợt nhả, vừa bâng quơ nói, "Hiện tại đã hiểu rõ, lợi nhuận từ tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa kia, không phải của Tây Lôi, mà là của Tiêu gia, đúng không?"-----


Không Lưu tiếp lời, nói: "Đúng vậy, thưa thiếu chủ."
Đan Lâm vương tộc cư nhiên dũng cảm ra mặt, giúp Phượng Minh ngăn chặn lần công kích này, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc vạn phần.


Tô Cẩm Siêu đào xới chuyện hòa ước, căn bản là muốn tìm Phượng Minh gây phiền toái, hiện tại cư nhiên lại vì tên Đan Lâm vương tử triệt để vô lại đổi ý mà sụp đổ tất cả, nhất thời trở nên sững sờ đứng ở một bên, trong một lúc không biết phải làm sao để tiếp tục.


Hách Viên Giáng ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm cảm tạ thần linh Tây Lôi vì đã đưa tới cho hắn một người đáng yêu như Đan Lâm vương tử, nhân cơ hội kêu Tô Cẩm Siêu nhanh chóng câm miệng, trên khuôn mặt già nua tìm cách nặn ra một nét cười thoải mái, gọi: "Tô phó sứ nếu như không ngại thì trước tiên hãy ngồi xuống. Nơi này là dạ tiệc cung đình của Đồng quốc, chúng ta vẫn là nên nghe Vương thúc Khánh Chương và Đại vương tử Khánh Ly nói chuyện nhiều một chút đi!"


"Chờ đã!" Phượng Minh mở miệng nói.
Tô Cẩm Siêu đột ngột dừng bước, quay đầu lại chăm chú nhìn Phượng Minh, "Sao? Tiêu gia thiếu chủ vẫn còn có điều để nói?"
"Đúng vậy!" Phượng Minh thoải mái trang nhã mà ngẩng đầu, đường nét xinh đẹp tuấn mỹ rơi vào trong mắt mọi người.


Mọi người, chính là bao gồm hoàng tộc và quý tộc Đồng quốc, Đan Lâm vương tử Hạ Địch, Tây Lôi sứ giả, Trường Liễu công chúa, kể cả thị nữ theo hầu bên cạnh bọn họ,...


Tất cả đều nghe thấy rõ ràng một giọng nam ung dung, không hề hung hăng thô bạo, cũng không hề kiệt ngạo ngang ngược, nhưng lại tràn đầy vẻ nhu hòa.


Phượng Minh nhấn mạnh từng chữ một cách rõ ràng mà tao nhã: "Có thể ở nơi này gặp được một phó sứ dám thẳng thắn thay Tây Lôi vương đáp lời như vậy, thực là hiếm có. Vừa rồi Tô phó sứ có nói, bởi vì Dung Điềm ban bố Quân Ân Lệnh, phản bội Tây Lôi, cho nên không có tư cách một lần nữa đăng cơ. Bất quá, dựa vào cái gì nói Quân Ân Lệnh của Dung Điềm phản bội Tây Lôi chứ?"


Tại chính điện tráng lệ nhất trong hoàng cung Đồng quốc, đương khi gần như tất cả quyền quý Đồng quốc đều có mặt, Phượng Minh rốt cuộc hướng về phía kẻ hung hăng là Tây Lôi sứ giả, làm ra đòn đánh trả đầu tiên vô cùng chuẩn xác.


Đó là lần đầu tiên, Phượng Minh không phải vì sinh mệnh của chính mình bị dồn đẩy vào đường cùng, cũng không phải vì muốn tự bảo vệ mình mà nghênh chiến.


So với khi bị Nhược Ngôn bắt đến Ly Quốc dẫn đến đại chiến trên Ô Mạn giang, bị Lộc Đan bắt đến Đông Phàm dẫn đến trận huyết chiến tại vương cung Đông Phàm, bị thuỷ quân của Hạ Địch đánh lén giữa đêm khuya, không thể không dẫn đầu thủ hạ và binh sĩ liều chết chống trả, hoàn toàn bất đồng.


Lần đầu tiên, hắn hoàn toàn có thể sẵn sàng đối mặt với tình hình thực tế, lựa chọn chủ động xuất kích.
Đem mình một lần nữa lao vào lốc xoáy chính trị.
Vì Dung Điềm, còn vì cả bản thân hắn.


"Quân Ân Lệnh của Dung Điềm rốt cục có thực sự phản bội Tây Lôi hay không, vấn đề này, ta muốn dùng thân phận của một người làm ăn, thân phận Tiêu gia thiếu chủ,trước mặt rất nhiều vương tôn quý tộc đang có mặt tại nơi này, mời Tây Lôi phó sứ ngươi hảo hảo chỉ giáo."


Trên gương mặt Phượng Minh dật ra một nét cười động nhân, giống như giọt sương trong trẻo long lanh dưới ánh mặt trời buổi sáng.
Nét cười tự tin này, thực có thể khiến người khát khao ngưỡng mộ.


Thế nhưng, đằng sau nét cười tự tin thong dong đó, Phượng Minh lại từ tận đáy lòng muốn thống thống khoái khoái ôm lấy bắp đùi Liệt Trung Lưu, sâu sắc mà khóc lên một hồi.
Hắn không biết nên cảm ơn Liệt Trung Lưu như thế nào.


Cảm kích Liệt Trung Lưu khi ở Việt Trọng thành đã vì hắn đưa ra đủ loại đề mục mà hắn khi chu du các quốc có thể bị người hỏi đến.
Cảm kích Liệt Trung Lưu muốn hắn vất vả tôi luyện.


Cảm kích Liệt Trung Lưu âm thầm bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng thành công thúc đẩy hắn đưa ra quyết định chu du các quốc gia vừa nguy hiểm lại vừa kích thích kia.


Tại khoảng khắc hướng về phía Tô Cẩm Siêu ung dung khai chiến, hắn rốt cuộc lần đầu tiên cảm nhận được một cách sâu sắc, cảm giác vì Dung Điềm mà chiến đấu, là cảm giác mà không thứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.


Hắn cuối cùng cũng hiểu, theo như lời Dung Điềm nói, cái gọi là _______ ái luyến của vương giả.