Tuy rằng đã bóng gió hỏi qua Ấu Lam, nhưng Sở Ngọc cũng không muốn lộ ra sơ hở khiến kẻ khác sinh nghi nên kiềm chế không hỏi nhiều. Càng huống chi, theo miệng Ấu Lam nàng được biết, xưa nay mọi người vốn coi nàng là một tiểu cô nương ngạo ngược không biết điều. Tình hình thực tế như thế nào, nàng cũng muốn dựa vào phán đoán của chính mình. Trong đám người đang ngồi, có hai người khiến Sở Ngọc phải chú ý. Một người ngồi ở góc xa phía tay trái, nhìn qua lớn tuổi hơn Dung Chỉ một chút, ước chừng khoảng hai mốt hai hai. Dung nhan gầy yếu thanh tuấn, người này từ khi bước vào đình viện, thần tình buồn bực, trên mặt lộ nét ưu tư tiêu tán. Thần tình khí độ của hắn như vậy, trái ngược với cảnh vườn xuân sắc này. Dưới trời xanh mây trắng trong sáng, bóng dáng hắn tối đen u tịch, vì vậy lại rất gây sự chú ý. Từ lúc nhập tiệc đến trước khi Sở Ngọc nói muốn bãi miễn quyền lực của Dung Chỉ, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một lần nào, tựa như sợ nhìn nàng làm bẩn mắt hắn. Sau khi Sở Ngọc nói liền để ý thái độ của hắn. Quả nhiên thanh niên thần tình buồn bực này có phản ứng. Hắn kinh ngạc nhìn lướt qua Sở Ngọc, có chút khinh thường, lại có chút khó chịu. Nhưng dường như hắn đè nén chính mình, không nói lời nào, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng, rồi lại nghiêng đầu đi. Nhưng người khiến Sở Ngọc kinh ngạc nhất, là Dung Chỉ. Khi Sở Ngọc nói muốn miễn trừ quyền tự do đi lại của Dung Chỉ, hắn đang nâng chén lên môi. Nghe thấy lời nói của Sở Ngọc, thần tình hắn không có chút nào dao động, cũng không tạm dừng động tác, cử chỉ thập phần văn nhã uống một hớp rượu nhỏ, nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, yên tĩnh thoải mái hướng phía Sở Ngọc, khe khẽ mỉm cười: “Tốt” Có người vì hắn mà bất bình, có kẻ lại vui sướng khi hắn gặp họa, hắn dường như không biết. Không, hắn biết, chỉ là hắn không cần để ý. Sự trầm tình này như một loại xa hoa cao nhã khó tiếp cận, như ngọc quý, chỉ ngẫu nhiên gặp, không thể cưỡng cầu. Hết thảy thái độ hỗn loạn của mọi người, khi đến chỗ hắn, bỗng thành thái bình, thành chuyện đơn giản. Xem hết biểu hiện của mọi người, Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười: “Ta nói đùa, các ngươi không nên tưởng là thật”. Chưa biết rõ ràng lai lịch của Dung Chỉ, nàng không có ý định tạo nên thay đổi quá lớn. Lời nói vừa rồi, chẳng qua là hành vi thăm dò một chút, mọi người phản ứng thật không phụ sự mong đợi của Sở Ngọc, chỉ trừ Dung Chỉ. Đầu mày đuôi mắt của người thiếu niên này như có hương thơm sách vở. Mỗi lần gặp như đọc nội dung một trang. Nhưng cho đến tận bây giờ, Sở Ngọc không rõ quyển sách này có tổng cộng bao nhiêu trang. Nghe thấy Sở Ngọc nói như vậy, Liễu Sắc mới an lòng hết lo lắng, thầm vui mừng đã thoát được một kiếp, đáy lòng tính toán sẽ bày tỏ hảo ý với Dung Chỉ để tránh hận thù. Trong khi đó, giữa hàng lông mày tú lệ uyển chuyển của Mặc Hương lặng lẽ hiện vẻ thất vọng. Dung Chỉ vẫn như trước ôn hòa bình tĩnh, như chân trời mây trắng phấp phới, hoa dưới cây, quần áo như tuyết, hắn mỉm cười đáp lời: “Vâng” Đây là tiệc chiêu đãi, nhưng Sở Ngọc chỉ mải quan sát mọi người, hầu như không ăn được gì, mà thứ gì đưa lên miệng cũng không cảm giác được hương vị. Nàng ngẫu nhiên nói một vài lời, quan sát phản ứng của bọn họ, từ đó đưa ra phán đoán. Sở Ngọc không tập trung vào việc ăn uống, đại bộ phận nam sủng cũng tâm bất an. Có người còn suy đoán, không hiểu công chúa muốn quyết định điều gì, thậm chí ăn còn ít hơn cả Sở Ngọc. Mấy ngày không gặp, công chúa thật sự thay đổi quá nhiều. Tướng mạo không khác, nhưng mấu chốt là ở thần tình. Người thiếu nữ ngồi chủ tọa kia, gương mặt tao nhã lừa gạt thế nhân, nhưng không giống như trước thường say sưa chếnh choáng cười mê ly. Nàng rất ít cười, cơ hồ chỉ thỉnh thoảng nhếch mép, nhưng ánh mắt trong vắt như nước nhìn mọi người lại quả quyết, như muốn nhìn thấu từng người bọn họ. Quả thực là, hoàn toàn thay đổi thành người khác. Sở Ngọc không phải không biết mọi người nghi ngờ, nhưng nàng không cần để ý. Từ lúc nghe thị nữ Ấu Lam nói về thân phận và địa vị của mình, nàng bắt đầu yên lòng. Chỉ cần cẩn thận một chút, không lưu lại chứng cớ, có người hoài nghi nàng thì sao? Ai có thể đưa ra chứng cứ, nói nàng không phải Lưu Sở Ngọc thật? Với địa vị công chúa, ai dám chất vấn nàng? Nàng không giống trước đây thì sao? Nàng cao hứng, nàng vui sướng, nàng thay đổi, ai có tư cách hỏi đến? Biện pháp cuối cùng, nàng còn có tuyệt chiêu “mất trí nhớ” đưa ra. Trong một trăm tiểu thuyết xuyên không thì đến chín mươi nhắc đến chuyện “đánh mất kí ức”, nhưng với Sở Ngọc, đây chỉ là biện pháp bất đắc dĩ cuối cùng. Nàng tin rằng, với uy quyền của Sơn Âm công chúa, trong vương phủ này không có người nào dám tùy tiện nghi ngờ nàng…trừ Dung Chỉ. Thiếu niên này là người khiến Sở Ngọc băn khoăn nhất. Thông qua quan sát, Sở Ngọc phát hiện vị trí của Dung Chỉ trong lòng công chúa Sơn Âm so với tất cả nam sủng khác rất đặc biệt. Hắn xem ra không phải bị ép trở thành nam sủng, nhưng thái độ đối với Sở Ngọc cũng tuyệt đối không nịnh hót. Hắn có quyền lực lớn trong phủ, nhưng trước giờ lại không hề tự cao tự đại. Sợ rằng chỉ có chính bản thân Sơn Âm công chúa mới biết rõ hắn là người như thế nào. Hắn nhìn qua chẳng hề cầu mong điều gì, chính bởi như thế, Sở Ngọc mới cảm thấy hắn thâm sâu khó lường. Sau chừng nửa canh giờ tiệc cũng kết thúc, Sở Ngọc tuyên bố giải tán nhưng nàng lại không hề động đậy. Nào có ai dám đi trước công chúa, vì vậy xuất hiện tình trạng lúng túng là tất cả ngồi yên trên ghế, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Sở Ngọc nói: “Ta còn lưu lại chỗ này một chút, các ngươi đi trước đi!” Nàng nói xong lời này, vẫn không kẻ nào nhúc nhích. Sở Ngọc lúc đầu không hiểu, nghĩ kỹ một lúc, mới giật mình phát hiện, chỉ sợ là Sơn Âm công chúa này bản tính bất lương, đã từng dùng biện pháp tương tự để trêu đùa mọi người, nên ai nấy đều cẩn thận. Nàng đang suy tư không biết khuyên giải thế nào, bỗng nghe có tiếng cười khẽ. Sở Ngọc nhìn lại, chính là Dung Chỉ. Hắn bưng chén rượu, xa xa hướng nàng uống cạn, rồi lập tức vươn người đứng lên rời đi. Tiếp sau Dung Chỉ, người thanh niên tuấn tú lộ vẻ coi thường Sở Ngọc cũng đi theo. Có người đi đầu, liền có người đi sau. Chỉ trong chốc lát, trên chiếu vơi đi phân nửa. Chỉ có hai mỹ thiếu niên bên cạnh nàng lại không chịu rời đi, vừa điềm đạm đáng yêu vừa kiều mỵ diễm lệ, nhìn Sở Ngọc tha thiết mong chờ. Sở Ngọc cố nén cười, nàng sao không rõ hai thiếu niên này muốn tranh thủ tình cảm và sự chú ý của nàng. Đáng tiếc nàng không phải Sơn Âm chúa, không nhiều phong tình đến thế. Bất đắc dĩ chỉ có thanh âm tiếp tục đuổi người: “Các ngươi cũng đi trước đi, ta nghĩ hai ngươi yên lặng một chút!” Mặc Hương Liễu Sắc liếc nhau, trao ánh mắt địch ý, cẩn thận cúi người thi lễ với Sở Ngọc, rồi mới kì kèo mè nheo mà đi. Hai hàng ghế ngồi trống vắng. Mặc dù không hẳn là có tình cảm gì, nhưng sau tiệc rượu mọi người rời đi hết, không khí tịch liêu khiến Sở Ngọc không khỏi buồn bã. Phủ công chúa phú quý phồn hoa, cũng kích thích nàng hung hăng hủ bại một phen. Nhưng cuộc sống xa hoa hào nhoáng đó cũng không thể nào lấp đầy sự trống trải trong lòng nàng. Đến nơi đây, nàng phải trá giá mất đi mọi thứ của kiếp trước, tuy rằng thân là công chúa, được hưởng thụ xa hoa nhưng không thể nào so sánh với sự khoái hoạt tự tại thời hiện đại. Nhưng Sở Ngọc không oán hận, không hối tiếc, không tự thương hại. Sau khi tỉnh lại, nàng kiên định ngẩng đầu đối mặt với hiện thực. Trong lòng nàng tựa như có một mầm cây sung mãn dẻo dai, đâm chồi nảy lộc xanh um tươi tốt. Cho dù là tại nơi mông muội này hơn một ngàn năm trước, vẫn có thể nở một đóa hoa tươi. Sự thản nhiên của nàng, xuất phát từ phẩm chất tâm hồn nàng, không liên quan tới vật chất, thân phận, thế tục, càng không liên quan đến thời gian. Sở Ngọc ngước nhìn rừng hoa hạnh, ánh mắt xuyên qua những cánh hoa đỏ tươi và trắng như tuyết, nhìn trời xanh trong sáng, mây trắng phía xa. Một ngày nào đó, nàng sẽ được tự do bay lượn.