Dung Chỉ thật đáng sợ! Ánh mắt thâm sâu của hắn khiến người ta có cảm giác không thể ẩn nấp bất cứ chỗ nào. Chỉ trong một ngày mà hắn có thể đào xới đến gốc rễ của sự việc! Nhìn nhận chuẩn xác, phán đoán tỉnh táo, hành động quyết đoán, con người hắn khác hẳn vẻ ngoài tao nhã thong dong tự tại. Thủ đoạn nhanh gọn sắc bén, Dung Chỉ khác với mẫu người đầy mâu thuẫn như Hoàn Viễn. Cũng bởi lý do đó, Liễu Sắc rất sợ rơi vào tay Dung Chỉ. Con người tâm tư khó lường này, không biết hắn có thể làm ra việc gì. Sở Ngọc nhớ đến lời Dung Chỉ nói hôm trước, muốn giết chết Ấu Lam. Tuy nàng đã thay đổi cách nhìn nhận về hắn, nhưng thủ đoạn của hắn lạnh lùng tàn bạo là sự thật, khiến nàng muốn lắc đầu. Dù Liễu Sắc đáng bị phạt, cũng không nên dùng cách thức độc ác. Sở Ngọc tuy không nói ra nhưng Dung Chỉ có thể lờ mờ đoán được ý nàng, nên hắn cất lời: “Công chúa yên tâm, ta sẽ không quá khắt khe với Liễu Sắc đâu! Chẳng qua biết được tài năng thiên phú của hắn, nếu bỏ phí thì thật đáng tiếc! Ta muốn dạy dỗ thêm để hắn có thể trợ giúp cho Hoàn Viễn”. Dung Chỉ nhắc đến Hoàn Viễn khiến Sở Ngọc suy nghĩ. Hoàn Viễn tiếp nhận quản lý nội phủ một thời gian, rất tận tâm tận lực nhưng hiệu quả không cao, đối với mọi người trong phủ chỉ đạo không kiên quyết. Từ khi biết Dung Chỉ không phải kẻ địch, nàng liền quyết định trả lại quyền lực cho hắn, cũng xem như bớt gánh nặng cho Hoàn Viễn. Với Hoàn Viễn, nàng sẽ có thu xếp bố trí khác. Sở Ngọc vừa nghĩ như vậy, thì thấy Dung Chỉ khẽ lắc đầu. Đôi mắt tối đen trong suốt ánh lên vẻ không tán thành. Nàng đang định hỏi thì nghe thấy hắn nói: “Công chúa, chúng ta qua chỗ khác nói chuyện!” Hai người ra khỏi phòng, Dung Chỉ liền đứng lại nói nghiêm nghị: “Công chúa không thể làm như vậy!” Sở Ngọc hỏi lại: “Cái gì không thể?” Nàng chưa nói, hắn đã biết nàng muốn làm gì sao? Con ngươi sâu thẳm của Dung Chỉ như hòa cùng bóng đêm. Hắn nói khẽ: “Công chúa đối xử với ta trước đây và bây giờ khác nhau rất lớn, sao ta lại không hiểu suy nghĩ của nàng? Có điều không thể làm như vậy! Công chúa, ta lại tiếp quản công việc không có trở ngại gì, nhưng nàng có nghĩ đến cảm nhận của Hoàn Viễn không? Hắn sẽ nghĩ thế nào?” Sở Ngọc đột nhiên tỉnh táo, cũng hiểu ra dụng ý của Dung Chỉ. Nàng vừa trao quyền quản lý cho Hoàn Viễn không lâu, rồi lại trả lại cho Dung Chỉ, về lý vừa có thể duy trì hoạt động tốt trong nội phủ, lại giúp Hoàn Viễn thoát được gánh nặng quá sức. Nhưng vấn đề là ở chỗ, thế chẳng khác nào cho Hoàn Viễn một bạt tai, ý nói hắn quá vô dụng nên mới phải giao lại công việc cho Dung Chỉ. Dung Chỉ phản đối làm như vậy, là để bảo vệ lòng tự tôn cho Hoàn Viễn. Nhìn Sở Ngọc, Dung Chỉ dịu dàng nói: “Công chúa, nếu nàng dành sự tín nhiệm cho Hoàn Viễn, rồi lại bỗng nhiên thu hồi, thì hắn sẽ không chịu nổi!” Xưa nay Hoàn Viễn luôn chịu áp lực vì phải đấu trí với Dung Chỉ. Khi được Sở Ngọc tín nhiệm ủy thác trọng trách, hắn có thêm tự tin nên mới tiếp nhận công việc, tận tâm tận lực. Công việc mỏi mệt nhiều không xuể, ai cũng có thể nhìn thấy Hoàn Viễn vất vả tiều tụy thế nào. Nếu bây giờ Sở Ngọc thu hồi quyền quản lý, coi như phủ định toàn bộ nỗ lực trước đây của Hoàn Viễn. Thêm nữa, như vậy còn ngầm thông báo Dung Chỉ và Sở Ngọc cùng phe cánh, chẳng khác nào lừa lúc Hoàn Viễn không phòng bị, đâm vào lưng hắn một nhát dao. Lúc trước Sở Ngọc nóng lòng đoạt hết quyền hành trên tay Dung Chỉ, việc chuyển giao quyền lực quá gấp gáp nên dồn đống công việc trên người Hoàn Viễn, khiến hắn mỏi mệt không kham nổi. Lúc này Hoàn Viễn cần nhất là sự tin tưởng của nàng dành cho hắn, nếu như đến lòng tin nàng cũng lấy lại, thì hắn gục ngã mất! Nghĩ minh bạch trước sau, Sở Ngọc toát hết mồ hôi. Nếu Dung Chỉ không nhắc nhở, thì chắc chắn nàng sẽ nói sai làm sai. Hành động thể hiện thái độ, dù sau này nàng có nỗ lực giải thích thế nào với Hoàn Viễn thì cũng không thể cứu vãn được! May mà có Dung Chỉ! Nghĩ đến điều này, Sở Ngọc định chắp tay cảm tạ, nhưng nhớ ra mình đang mặc đồ nữ giới, chắp tay thì chẳng ra thể thống gì! Tay đưa ra định vỗ vai Dung Chỉ tỏ ý cảm ơn, bỗng nhiên sắc mặt nàng lại thay đổi một lần nữa, cánh tay giơ trong không khí biến thành…đưa lên sờ cằm. Là bởi vì Sở Ngọc nghĩ đến một việc. Vừa rồi Dung Chỉ nói, lòng tự tôn của Hoàn Viễn sẽ bị thương tổn, vậy còn chính Dung Chỉ thì sao? Bị nàng gọi Việt Tiệp Phi đến đánh gẫy xương, trong lúc đang dưỡng thương bị nàng thừa cơ cướp đoạt quyền hành, bị bày mưu tính kế, bị đối xử lạnh nhạt…Vậy còn cảm giác của hắn thì sao? Sở Ngọc toàn thân cứng ngắc. Phải chăng, nàng đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ? Sở Ngọc nhìn Dung Chỉ. Hai người đứng rất gần, nhưng dường như giữa họ là bức tường vô hình ngăn cách, không thể nào phá bỏ được. Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Dung Chỉ, Sở Ngọc đột nhiên không biết phải làm gì, không biết nên nói gì. Cho dù Dung Chỉ vốn đứng về phía nàng, nhưng sau khi bị đối xử như thế, hắn còn có thể tiếp tục trợ giúp nàng mà không oán hận, khúc mắc gì sao? Phải chăng vì nàng quá cẩn thận, nên đã biến một người bạn trở thành kẻ thù? ----------------------- Sở Ngọc muốn hỏi, nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Thấy vẻ mặt biến đổi liên tục của nàng, Dung Chỉ bật cười: “Công chúa đang nghĩ gì thế?” Sở Ngọc trong lòng rối loạn, nên thuận miệng trả lời: “Ngươi phải biết rõ là ta đang nghĩ gì chứ!” Bây giờ nàng không hề nghi ngờ khả năng thấu hiểu lòng người của Dung Chỉ, nên chắc hắn cũng phải đoán ra suy tư lo lắng của nàng. Dung Chỉ khẽ cười: “Công chúa không nói, sao ta biết được nàng đang nghĩ gì?” Sở Ngọc bĩu môi, vặn lại: “Chẳng lẽ ta không nói, thì ngươi không biết ta đang nghĩ gì sao?” Dung Chỉ tiếp lời: “Chẳng lẽ công chúa không nói, mà lại chắc chắn là ta biết công chúa đang nghĩ gì?” Lần này Sở Ngọc á khẩu không tiếp tục hỏi vặn gì được nữa. Lời nọ chồng chất lời kia, thật đúng là thiếu i-ốt, quá lãng phí thời gian!...Ánh mắt hai người giao nhau, cùng nhìn chăm chú, rồi cùng nở nụ cười. Bức tường vô hình, nháy mắt đã tiêu tan. Mấy câu biết lòng biết dạ vừa rồi, nghe thì thật nhàm chán, nhưng lại khiến tâm tư Sở Ngọc bình ổn. Nàng cũng hiểu rõ, Dung Chỉ cố tình tranh cãi kiểu nhàm chán với nàng, là có dụng ý mục đích. Hắn âm thầm truyền đến nàng một thông điệp: xin hãy yên tâm, ta đứng ngoài sự việc, sẽ không trở thành vật cản của nàng! Người không nói, ta không nói, che một tầng sương mù mà hiểu rõ lòng nhau. Ẩn ý như thế, còn gì bằng! Sở Ngọc an tâm, nhớ đến một việc liền hỏi: “Vậy ngươi có cần gì không?” Dung Chỉ lại mỉm cười, nhìn nàng sóng mắt ôn hòa: “Ta chỉ cần dung thân nơi này là được rồi! Công chúa mau quay trở lại chỗ Hoàn Viễn đi, mọi việc ở đây cứ để ta xử lý!” Công việc trong phủ không có gì mới mẻ, hắn thật sự chẳng muốn lặp lại những việc nhàm chán phiền toái nên không muốn khôi phục quyền lực làm gì. Bên cạnh đó, còn một lý do không nói ra. Dạy dỗ Liễu Sắc, chắc là cực kỳ thú vị! Sở Ngọc nghe lời Dung Chỉ, vội vàng chạy đến Tu Viễn cư. Vừa đẩy cửa bước vào, nàng nhìn thấy Hoàn Viễn đang ngồi trước mấy chồng hồ sơ, đang cúi đầu chăm chú xếp lại sổ sách. Hai bên bàn là hai chồng sổ sách xếp gọn gàng ngay ngắn, ở giữa bàn đặt một khay vuông, trên tấm vải lót là ấn triện phủ công chúa. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hoàn Viễn ngẩng đầu lên nhìn Sở Ngọc không hề ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh nói: “Công chúa, ta đã thu xếp xong xuôi. Sổ sách đã được kiểm tra đầy đủ, lúc nào thì giao lại cho Dung Chỉ?” Bàn tay thon dài đặt trên chồng sách, khuôn mặt tuấn mỹ không biểu lộ điều gì, nhưng trong đáy mắt hắn lại như có thứ gì vỡ vụn. Sở Ngọc thầm than, Dung Chỉ đúng là liệu việc như thần! Nàng tiến lên ngồi đối diện với hắn, nghiêm mặt nói: “Ai nói với ngươi là ta muốn giao việc lại cho Dung Chỉ? Nói ra, ai dám đồn đại như vậy, ta sẽ nghiêm trị kẻ đó! Dám nói vớ nói vẩn sau lưng ta!” Khuôn mặt cứng ngắc của Hoàn Viễn rốt cục đã động đậy. Hắn kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải thế sao?” Những hành vi nhỏ nhặt mà người ta thường không chú ý, lại biểu hiện rõ nhất thái độ của người đó. Hôm nay Sở Ngọc theo Dung Chỉ đến xem Liễu Sắc bị bắt giữ mà không thông báo gì với Hoàn Viễn, là bởi vì nàng đã không còn cảnh giác với Dung Chỉ, cũng đã định trao lại quyền hành cho hắn. Nếu như trước kia, gặp tình huống này, nàng nhất định sẽ gọi Hoàn Viễn cùng đi. Thấy một chiếc lá rơi mà biết trời vào thu, Dung Chỉ có khả năng xem xét toàn cục. Hoàn Viễn tuy không đuổi kịp hắn ở phương diện này, nhưng cũng có suy nghĩ rất nhạy cảm mẫn tuệ. Khi có người báo cho hắn biết Dung Chỉ và Sở Ngọc đi xem Liễu Sắc bị bắt, hắn liền hiểu ra tất cả. Hắn không thể sánh bằng Dung Chỉ, thậm chí hoàn toàn thua kém! Tin tức đó như đánh thẳng vào lòng tin và tự tôn của hắn đã lung lay sắp đổ. Chỉ còn đợi Sở Ngọc đến thu dọn tàn cuộc, đâm cho hắn nhát cuối cùng. Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười, cả hai tay nắm lấy bàn tay Hoàn Viễn, ánh mắt trong veo sáng suốt, không chút dao động chăm chú nhìn hắn: “Ta tin tưởng ngươi!” Nàng không giải thích, cũng không khuyến khích thêm lời dư thừa nào, mà chỉ nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: Ta tin tưởng ngươi!