Phượng Tù Hoàng

Chương 75: Thuận theo thiên mệnh

Người đi rồi, xung quanh trở nên trống trải. Mùi thuốc đông y thấm đượm khắp phòng. Trong mùi thuốc, còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt. Cũng giống như trong căn phòng xa hoa diễm lệ này, một bông hoa đã qua thời gian nở rực rỡ nhất, đang héo tàn chuẩn bị rụng xuống. Thái hậu muốn làm gì? Hơi lo lắng, rồi Sở Ngọc lại tự cười bản thân vì quá cẩn thận. Đứng trước hoàng đế nàng còn bình tĩnh tự tin như thế, sao có thể sợ một người bệnh sắp chết? Mỉm cười thoải mái, Sở Ngọc đi đến bên giường, quỳ xuống nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu còn điều gì muốn sai bảo con không?” Đã hạ quyết tâm giúp người phụ nữ này ra đi được thanh thản, thái độ nàng hết sức tự nhiên. Trong lòng nàng đa phần là sự thương hại, nhưng trên mặt rất có dáng vẻ nữ nhi hiếu thuận. Vương thái hậu thoáng giơ tay lên, Sở Ngọc thuận thế cầm lấy, lại một lần nữa thương cảm vì đôi tay yếu ớt gầy guộc. Đứng trong góc còn có một nữ quan ở lại để hầu hạ, có lẽ là tâm phúc của thái hậu. Thái hậu khẽ cất tiếng, đuổi nốt nàng ta ra ngoài. Sở Ngọc thấy thế lại càng thêm bất an, không biết mẫu thân của Sơn Âm công chúa muốn nói gì với nàng? Nhìn Sở Ngọc chăm chú một hồi lâu, rồi thái hậu thấp giọng thở dài: “Con thật sự là con gái ta sao?” Tất nhiên không phải, trong lòng thầm nói, nhưng trên miệng Sở Ngọc lại thốt lên: “Mẫu hậu, trước đây là con sai rồi, bây giờ đừng nhắc lại chuyện cũ được không?” Nàng lo lắng, chỉ sợ thái hậu nhắc đến chuyện ngày xưa của Sơn Âm công chúa mà nàng không hề biết, sẽ để lộ sơ hở. Bởi vậy Sở Ngọc lập tức chuyển đề tài: “Không phải mẫu hậu muốn gặp bệ hạ sao? Để con gọi bệ hạ vào cho người căn dặn nhé?” Rất may thái hậu không hỏi tiếp, chỉ định thần chăm chú nhìn Sở Ngọc trong khoảnh khắc. Đáy mắt hiện lên nét cười dịu dàng, người phụ nữ khó nhọc vươn tay ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay Sở Ngọc: “Con nghĩ cách gì mà gọi được tên nghiệt tử kia tới? Ta là mẫu hậu của hắn, con trai đối với ta thế nào, ta biết rõ hơn ai hết. Hắn chẳng có chút thiện ý nào đâu! Để gọi được hắn đến đây, chắc con đã phải tốn không ít công sức!” Sở Ngọc ngoan ngoãn lắc đầu, thầm nghĩ: không tốn nhiều công sức đâu, chỉ phải kể chuyện ma thôi! Thái hậu muốn nói gì thì nói nhanh lên, đừng làm người khác phấp phỏng lo sợ! Thái hậu khẽ mỉm cười. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của nàng bỗng nhiên tỏa sáng, đôi mắt sinh động hẳn lên, vầng trán tao nhã thanh lệ, da sáng mịn như trẻ lại mười tuổi: “Sở Ngọc, con ghé sát tai lại đây, ta nói với con…” Sở Ngọc thấy sắc mặt nàng ấy chuyển biến tốt đẹp, cũng thấy phấn khởi, nàng lắng nghe tiếng thì thầm đứt quãng: “Hoàng đế là kẻ hoa mắt ù tai. Thiên hạ này sớm muộn cũng bị kẻ khác đoạt mất. Nếu, nếu có một ngày như vậy, con…” Tiếng thái hậu yếu dần, giống như tơ nhện gặp cơn gió thổi mạnh bay tứ tán. Sở Ngọc hầu như phải nín thở mới nghe rõ lời nàng ấy nói, sau khi nghe xong thì ngạc nhiên sửng sốt. Cho nên, nàng không để ý thấy thần sắc khuôn mặt thái hậu dần suy kiệt, vẻ sinh động ban nãy đã tan biến, nháy mắt giống như một đóa hoa tàn. Khi Sở Ngọc phục hồi lại tinh thần, thì phát hiện ra thái hậu đã khép mắt. Nàng kiểm tra hô hấp và nhịp tim, chỉ thấy thân thể nàng ấy lạnh dần, hóa ra vừa nãy tinh thần thái hậu bỗng tỏa sáng khác thường là hiện tượng “hồi quang phản chiếu”. (“hồi quang phản chiếu”: Khi một người sắp từ giã cõi đời, cơ thể có một khoảnh khắc hội tụ toàn bộ năng lượng. Lúc ấy người đó thường mở choàng mắt ra, ánh mắt sáng rực, da dẻ hồng hào, đầu óc tỉnh táo minh mẫn, tuy nhiên giây phút này rất ngắn ngủi) Hiếu Vũ Đế hoàng hậu Vương Hiến Nguyên, con gái của gia tộc Vương thị danh tiếng, sinh được hai nam bốn nữ, bệnh nặng qua đời tại cung Vĩnh Huấn, điện Hàm Chương, hưởng thọ chưa đến bốn mươi tuổi. Trước khi chết, bên cạnh nàng chỉ có một người con gái không-phải-là-con-gái! Sở Ngọc ngẩn ngơ nhìn thái hậu. Mặc dù trước mặt là một thi thể, nhưng không hiểu sao nàng không thấy sợ hãi mà chỉ có thương hại. Nghĩ xa hơn, thái hậu xuất thân từ họ Vương, vậy tính ra, nàng và Vương Ý Chi chắc có quan hệ họ hàng. Nhận ra mình đã đứng sững sờ quá lâu, Sở Ngọc vội vàng cúi người xuống. Theo lời Vương thái hậu trước khi chết, nàng luồn tay xuống giường, cẩn thận sờ cho đến khi thấy một khối tròn dẹp gồ lên thì ấn xuống. Sau khi nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên, nàng lại xoay sang trái nửa vòng, tiếp tục ấn xuống. Bên mép giường bắn ra một ngăn kéo nhỏ, trong đó chỉ có một hộp bằng bạch ngọc. Sở Ngọc không vội cầm lấy, mà ấn vào mép đáy để hủy bỏ thiết bị ẩn giấu trong ngăn kéo. Sờ tay lên hộp ngọc thấy mát lạnh, Sở Ngọc không mở ngay ra mà cất vào tay áo, vỗ vỗ vài cái cũng không thấy lộ ra mới đẩy ngăn kéo trở về như cũ. Ngăn kéo lại thu về kín bưng, xung quanh mép giường không có một khe hở. Nét mặt đau buồn, Sở Ngọc tri hô thông báo với mọi người. Trước cái chết của thái hậu, nàng phải ra vẻ chấn kinh và bi thương thảm thiết hơn tất cả những người khác, nên lại phải trổ tài biểu diễn một phen. Xác định rằng thái hậu sẽ không biến thành quỷ quấn quýt hắn không rời, Lưu Tử Nghiệp hạ ý chỉ hợp táng thái hậu cùng tiên hoàng, rồi rời đi với vẻ mặt rất phấn khởi. Sở Ngọc nhìn theo bóng dáng hắn, suy nghĩ rất lung. Mà những người đi theo nàng, đôi huynh đệ Việt Tiệp Phi và Thiên Như Kính sóng vai cùng đứng, còn Dung Chỉ thì thản nhiên khoanh chân ngồi dựa trên cột trụ hành lang, cứ nhìn Sở Ngọc nhếch mép cười. “Thiên Như Kính, ngươi đi theo ta một chút!” Sở Ngọc suy nghĩ thật lâu mới ra quyết định, xoay người rời đi nhưng nhớ ra điều gì lại quay sang dặn Dung Chỉ: “Ngươi về trước đi, Việt Tiệp Phi ở lại đợi ta là được rồi!” Nàng đuổi người cũng là vì nghĩ cho Dung Chỉ. Biết thù hận giữa hai người, nàng không muốn để bọn họ ở cùng một chỗ. Nàng chỉ sợ mình sơ sẩy, đến lúc trở về thấy một chết một sống. Dung Chỉ vui vẻ đồng ý, đứng dậy rời đi. Được mấy bước, hắn quay lại nhìn Thiên Như Kính mỉm cười: “Ta đã giao ước với Thiên Như Nguyệt. Bây giờ hắn chết rồi, ngươi là người kế thừa. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng!” Thiên Như Kính không đáp lại, mà Dung Chỉ vốn cũng không chờ đợi câu trả lời, nói xong liền đi. Theo lời khuyên lúc trước của Dung Chỉ, Việt Tiệp Phi không ngăn cản Sở Ngọc nữa. Thế là trước ánh mắt lưu luyến của hắn, Sở Ngọc lại dẫn Thiên Như Kính đi, đến khu vườn hoang mà bọn họ nói chuyện lúc trước. Khi hai người dừng lại, Sở Ngọc bỗng cúi xuống vái lạy, hành đại lễ với Thiên Như Kính. Nhưng trước đại lễ tôn sư này, Thiên Như Kính chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Thậm chí hắn cũng không né tránh, thản nhiên nhận lễ của nàng. “Cô muốn ta làm gì?” Thiên Như Kính lãnh đạm hỏi. Tâm tư của hắn tuy đơn thuần, nhưng không phải là ngu ngốc. Suy nghĩ hành động của người khác, hắn rất thấu tỏ, chẳng qua là không để ý thôi. Sở Ngọc nhìn hắn với vẻ mong chờ, giọng điệu ấm áp mềm mại: “Bệ hạ tuổi trẻ thất đức, bây giờ mẫu hậu lại chết bệnh. Ta thân là tỷ tỷ của bệ hạ, đáng lẽ phải chăm lo cho bệ hạ cẩn thận hơn. Đáng tiếc là bệ hạ tuổi trẻ bướng bỉnh, không chịu nghe lời khuyên bảo, chỉ sợ mỗi ma quỷ. Ta hi vọng thiên sư đại nhân có thể phối hợp với ta, cùng hướng dẫn bệ hạ đi theo con đường đúng đắn!” Thật ra những lời này có thể thuật lại một cách nôm na thô thiển như sau: thằng ranh con chết tiệt, không ai dạy bảo được nhưng nó lại sợ ma quỷ. Vậy cái tên đạo sĩ rởm nhà ngươi hợp tác chút đi, cùng dọa nạt tên tiểu hoàng đế, cho hắn vào khuôn phép! Sở Ngọc trên nét mặt thì cực kỳ khẩn khoản chân thành, nhưng trong lòng lại rất bất mãn. Về lý mà nói, đây là nghĩa vụ của quan viên đương triều như hắn, còn nàng chẳng qua chỉ là một công chúa thanh nhàn, vậy mà phải đi làm một việc không phải phận sự của mình. Thiên Như Kính lạnh lùng lắc đầu: “Công chúa, nàng không nên vọng tưởng với sức mình có thể thay đổi được vận mệnh vương triều!” Thái độ hắn lúc này là cao cao tại thượng, tầm mắt rộng lớn bao trùm trời xanh, thương xót ngó xuống chúng sinh. Sở Ngọc chán nản: “Thế nào gọi là vọng tưởng?” Nàng chỉ muốn sống sót, sống sót thật tốt, mà gọi là vọng tưởng ư? Đối với lời Thiên Như Kính nói về số mệnh, nửa chữ nàng cũng không tin. Nhưng dù Sở Ngọc có xuống nước, nhún nhường thế nào, Thiên Như Kính vẫn giữ vẻ lạnh lùng trước sau như một. Sở Ngọc bùng lên phẫn nộ, vươn tay túm cổ áo Thiên Như Kính, tay kia nắm lấy cây trâm. Mũi nhọn cây trâm kề sát cổ họng Thiên Như Kính, Sở Ngọc lạnh lùng hỏi: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có đồng ý không?” Nàng đã mất hết kiên nhẫn, không thể tiếp tục mềm mỏng với hắn thêm được nữa. Nàng sở dĩ lựa chọn Thiên Như Kính làm đối tượng hợp tác, bởi vì hình tượng và thân phận của hắn khiến Lưu Tử Nghiệp hoàn toàn tín phục. Tuy bản thân không tin vào những kẻ giả thần giả quỷ, nhưng Sở Ngọc cũng không thể coi thường lực ảnh hưởng của hắn. Sở Ngọc vừa mới xuất thủ, mũi trâm nhọn khó khăn lắm mới kề lên cổ Thiên Như Kính, bỗng nàng cảm thấy tay tê rần. Từ người Thiên Như Kính truyền tới một khí lực vô hình không thể kháng cự, ném cả người nàng bay lên không trung, lát sau mới rơi xuống một bụi cây.