Thiên Như Kính. Sở Ngọc bước nhanh ra khỏi Tây Thượng các, liền nhìn thấy thái sử lệnh đại nhân đương nhiệm, nghe nói là một thiên sư không dễ động vào – Thiên Như Kính, đang đứng quay lưng lại phía nàng. Trông hắn vẫn như lần nàng gặp đầu tiên, phiêu diêu tự tại. Gió nhẹ thổi tới làm tà áo lụa trắng khẽ tung bay, như hư như thực. Từ xa nhìn lại, có ảo giác như hắn bước chân theo gió. Sở Ngọc vốn dĩ vẫn coi thường con người này, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến nàng không tự chủ mà bước chậm dần. Không thể phủ nhận, phong thái con người này có khả năng lừa gạt tâm trí người khác rất lớn! Sở Ngọc đang muốn đến gần Thiên Như Kính, bỗng nhoáng một cái, trước mặt có người chắn đường. Nàng vội phanh nhịp chân, nhìn lại, thì ra là Việt Tiệp Phi đang quỳ một gối trước mặt nàng, trên khuôn mặt hiện vẻ cầu xin. Sở Ngọc cau mày nói: “Việt Tiệp Phi, ngươi làm thế này là có ý gì? Có việc gì đứng lên rồi nói!” Việt Tiệp Phi lại không chịu đứng lên, chỉ hỏi: “Bẩm công chúa, người mời Thiên Như Kính đến đây là có dụng ý gì?” Lông mày dựng ngược, Sở Ngọc cố gắng bình tĩnh nói: “Tất nhiên là mời thiên sư đến đuổi ma quỷ. Ngoài việc đó ra, còn có thể làm gì?” Nàng hơi chột dạ, chẳng lẽ ý đồ của nàng thể hiện rõ ràng quá, đến Việt Tiệp Phi cũng phát hiện ra? Việt Tiệp Phi quay lại nhìn Thiên Như Kính, rồi mới cúi đầu: “Xin công chúa niệm tình buông tha cho Kính sư đệ!” Buông tha…Sở Ngọc phải mất một lúc mới hiểu được ý Việt Tiệp Phi. Đạo sĩ bịp Thiên Như Kính này, thế nhưng lại là sư đệ của Việt Tiệp Phi? Sở Ngọc còn chưa kịp hiểu làm thế nào mà một đạo sĩ và một kiếm khách lại liên quan đến nhau, thì trên mặt Việt Tiệp Phi đã hiện vẻ quả quyết. Hắn trầm giọng nói: “Nếu công chúa có thể buông tha cho Kính sư đệ, Việt Tiệp Phi sẽ nguyện ý vì công chúa bắt mười tên thiếu niên tuyệt mỹ để trao đổi!” Việt Tiệp Phi luôn bên cạnh Sở Ngọc. Tuy tính cách hắn đơn giản, nhưng lần này liếc mắt một cái cũng biết Sở Ngọc chỉ lấy cớ xua đuổi ma quỷ. Xưa nay hắn luôn kề cận bên cạnh nàng, đã thấy ma quỷ bao giờ? Lấy cớ, hoàn toàn là lấy cớ! Về phần Sở Ngọc vì sao muốn triệu Thiên Như Kính đến đây, Việt Tiệp Phi suy nghĩ một cách nhất quán thẳng tắp, và cho ra ngay được kết quả thẳng tắp nhất quán. Nếu là người khác, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Nhưng lần này, con mồi của công chúa lại là tiểu sư đệ yêu quý của hắn. Thế mới đau! Hắn vốn theo phái Cẩm Vân sơn, sư phụ cũng là một thiên sư cực kỳ lợi hại. Nhưng trong số các đệ tử, trừ Thiên Như Kính, không người nào có tư chất để theo học đạo pháp của sư phụ, mà chỉ học được võ nghệ cao cường. Sau này việc nối nghiệp sư môn chỉ hi vọng ở Thiên Như Kính. Hơn nữa Thiên Như Kính tuổi cũng nhỏ nhất, nên rất được các huynh đệ khác trong môn phái yêu quý. Hắn bảo vệ Thiên Như Kính, là trách nhiệm, nhưng cũng xuất phát từ tấm lòng. Sở Ngọc tất nhiên biết Việt Tiệp Phi nghĩ gì, nhưng không nói ra. Nàng chỉ mỉm cười: “Nếu ta buông tha cho hắn, thì ngươi nguyện ý vì hắn đến mức nào?” Nàng rất hiếu kỳ điều này. Việt Tiệp Phi cắn răng, kiên quyết nói: “Xin tùy sự sai bảo của công chúa!” Sở Ngọc từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy buồn cười: “Nếu ta muốn ngươi thay thế hắn thì sao?” Tùy ý sai bảo? Nội dung này rất rộng lớn đó! Nhưng mà Sở Ngọc kinh ngạc thấy, Việt Tiệp Phi chỉ do dự một lát, rồi hắn nhắm mắt lại, nói khó nhọc: “Bẩm công chúa,… cũng được!” “Cũng được”, hai chữ này rất nhẹ. Nhưng qua nhiều ngày hiểu về tính cách Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc cũng biết hai chữ này với hắn nặng nề thế nào. Việt Tiệp Phi rất tự đề cao bản thân, cũng rất sợ bị nàng nhìn trúng. Nhưng vì Thiên Như Kính, hắn cam tâm tình nguyện hi sinh thân mình. Nàng vốn tưởng hắn chỉ trong lúc bốc đồng mà nói, không ngờ hắn dám làm thật. Phải là người thế nào, mới khiến hắn tình nguyện hi sinh như vậy? Không muốn đùa cợt nữa, khuôn mặt Sở Ngọc trở lại ôn hòa. Nàng cúi xuống đỡ lấy hai vai Việt Tiệp Phi, định nâng hắn dậy. Nhưng tay vừa chạm vào người hắn, bỗng dừng lại: “Ngươi không cần như thế, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi!” Sở Ngọc vừa định nâng Việt Tiệp Phi dậy, nhưng sau đó nàng bỗng thay đổi chủ ý, muốn ra một cái giá. Trước mặt bỗng tối lại, ngước mắt lên thì thấy Thiên Như Kính đi đến bên Việt Tiệp Phi, che khuất ánh sáng. Trên khuôn mặt Thiên Như Kính chỉ là sự bình thản, không hề tức giận, cũng không vì Việt Tiệp Phi tình nguyện hi sinh thay hắn mà cảm kích. Hắn chỉ lẳng lặng nói: “Sư huynh, không cần lo lắng cho ta! Ta không sao!” Hắn đưa tay đỡ Việt Tiệp Phi đứng dậy. Sở Ngọc lùi về phía sau, nhìn hai người trước mặt, mỉm cười nói: “Thiên sư đại nhân, ta muốn đuổi ma quỷ trong phòng ngủ! Mời đi theo ta!” Tính háo sắc của Sơn Âm công chúa chính là vũ khí tự vệ cho nàng. Muốn âm thầm tiến hành công việc, có thể nấp dưới vỏ bọc này. Việt Tiệp Phi vừa nghe thấy lại hốt hoảng. Hắn không nhịn được kêu lên: “Kính sư đệ…” So với vẻ hốt hoảng của Việt Tiệp Phi, thái độ Thiên Như Kính rất ung dung. Sở Ngọc cảm thấy hiếu kỳ, hắn không hề sợ hãi ư? Hắn chưa từng nghe tiếng đồn về Sơn Âm công chúa sao? Vốn định nói thêm vài câu thăm dò, nhưng nhìn Việt Tiệp Phi đang rất lo lắng đứng bên, Sở Ngọc đành bỏ ý định này. Nếu không cẩn thận bức Việt Tiệp Phi phản lại nàng thì hỏng việc. Ba người tiến vào Đông Thượng các, hướng đến phòng ngủ. Sở Ngọc lệnh cho Việt Tiệp Phi đứng ngoài canh chừng, nàng mở cửa định vào. Quay sang hai người, nàng thấy một cảnh tượng dở khóc dở cười. Việt Tiệp Phi khẩn trương lôi lôi kéo kéo tay áo Thiên Như Kính, dặn dò quan tâm tha thiết: “A Kính, sau khi đệ vào, nếu công chúa muốn đệ làm chuyện gì kỳ quặc, thì đệ chớ nghe! Nói cái gì cũng không nghe theo biết chưa!” Trên mặt Thiên Như Kính không tỏ vẻ gì, nhưng hắn khẽ gật đầu một cách nghiêm túc. Việt Tiệp Phi buông tay áo ra, rồi như nhớ ra điều gì lại nắm lấy cổ tay Thiên Như Kính: “Đúng rồi, nếu công chúa muốn đệ ăn hay uống gì, ngàn vạn lần cũng không được cho vào miệng, nhớ chưa!” Thiên Như Kính lại không ngại phiền toái gật đầu, bộ dạng có thể gọi là rất nghe lời. Sở Ngọc không nhịn được nữa trợn tròn mắt: có thể như thế sao? Nàng giống như ác quỷ sài lang hổ báo? Nếu thực sự phát sinh chuyện gì, dựa theo quan niệm truyền thống nam nữ, người bị ăn phải là nàng chứ? Thấy Việt Tiệp Phi cứ lôi kéo tay áo Thiên Như Kính không chịu buông, Sở Ngọc lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi định kéo hắn cả đời?” Việt Tiệp Phi thất vọng buông tay, trơ mắt nhìn Thiên Như Kính theo Sở Ngọc vào phòng, giống như nhìn thấy chú cừu nhỏ đang chui thẳng vào cái mõm đỏ lòm của sói xám. Khi Sở Ngọc đóng cửa lại, Việt Tiệp Phi đứng ngoài kiễng chân hô to: “A Kính, ngươi nhớ kỹ, nếu có việc gì cứ gọi sư huynh, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi!” Thật là...! Rốt cuộc ngươi lĩnh tiền lương của ai? Trước mắt Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc đen mặt hung hăng đóng sầm cửa.