Phượng Tê Thần Cung

Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế

Rèm cửa sổ bằng lụa mỏng manh phất phơ nhẹ nhàng như làn khói, tiếng mưa rơi tí tách ngoài trời truyền loáng thoáng vào phòng.

Hoàng đế ăn vận quần áo chỉn chu, còn Lộ Ánh Tịch thì khỏa thân, không mảnh vải che chắn. Nàng đỏ mặt ngại ngùng, trán túa đầy mồ hôi. Nàng run rẩy nhưng vẫn cố đè nén nỗi sợ hãi tựa vào vòm ngực của hắn.

Hoàng đế lướt miệng đến vành tai Lộ Ánh Tịch, rồi chuyển sang cắn mút cổ nàng. Bàn tay hắn cũng phủ lên bầu ngực tròn trịa của nàng, nắn bóp liên hồi. Hắn cảm thấy bầu ngực của nàng là dành riêng cho hắn, vì thế mới nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Hắn thở hắt một tiếng, phủ môi hôn nàng dịu dàng.

Lộ Ánh Tịch cứng đờ người đón nhận nụ hôn của hắn. Từng cơn lạnh phủ lên tấm lưng trần lộ ra ngoài của nàng, nhưng lòng nàng lại nóng như lửa đốt. Nàng đã không rõ đây là xấu hổ, là căm giận hay là đau thương. Nàng muốn trách hắn, oán sư phụ, nhưng nàng biết rõ mọi thứ đều do chính nàng lựa chọn, không ai ép buộc nàng lấy “sắc” làm điều kiện trao đổi. Tất cả những việc này đều do nàng tự làm, tự đẩy mình vào hoàn cảnh khó khăn.

Nụ hôn của Hoàng đế mỗi lúc một nồng nhiệt hơn, tựa như hắn đang nghiêm phạt vẻ đãng trí của nàng. Môi nàng bị hắn cắn mút đến đau nhức. Ý thức của nàng bỗng trở nên thanh tỉnh hơn. Hắn không sủng hạnh nàng ở tẩm cung, mà muốn ở Hồ Bích Ngọc, chẳng phải vì hắn giận nên muốn sỉ nhục nàng ư?

Hoàng đế phát hiện nàng phân tâm, tay hắn bóp mạnh ngực nàng ngầm cảnh cáo. Đồng thời, hắn lại sục lưỡi vào miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng.

Lộ Ánh Tịch bất giác nhắm nghiền mắt. Bản tính ngang ngược của hắn dường như rút hết sức lực và hơi thở của nàng, hai chân nàng bỗng mềm nhũn.

“Ánh Tịch.” Giọng hắn khàn khàn vẻ như cố gắng kiềm chế dục vọng. Hắn đột nhiên thả Lộ Ánh Tịch ra, lui về sau hai bước, rồi bình tĩnh nhìn nàng.

Mái tóc nàng đen nhánh, làn da nàng trắng mịn như tuyết, hai nụ hoa hồng run run trên ngực nàng, làm nàng đẹp không sao tả xiết. Nàng lúc này vừa toát lên vẻ đẹp hồn nhiên, lại ẩn chứa nét phong tình khó tả thành lời.

Một luồng khí nóng từ lòng bàn chân hắn đột nhiên nhảy tót lên bụng, khiến đôi mắt hắn u tối, nhuốm đầy ham muốn.

“Hoàng thượng?” Thanh âm của Lộ Ánh Tịch run rẩy, nàng kinh ngạc nhìn hắn. Hắn bằng lòng dừng lại? Nàng có thể mặc đồ vào? Nhưng việc của sư phụ sẽ giải quyết thế nào?

“Trẫm có một chuyện muốn hỏi nàng.” Hoàng đế cuộn tròn tay, lòng bàn tay hắn tựa hồ vẫn còn lưu lại xúc cảm tuyệt vời khi tiếp xúc với da thịt mịn màng của nàng.

“Xin Hoàng thượng hãy hỏi!” Lộ Ánh Tịch vòng tay ôm lấy mình, dồn nén nỗi xấu hổ trong lòng. Khi con người ở trạng thái khỏa thân, họ cũng như những con nhím bị nhổ gai sắc nhọn, mất hết vũ khí tự vệ, lâm vào nỗi khủng hoảng khác thường. Giống như nàng lúc này.

“Nàng có một chút tình cảm nào với Trẫm không?” Hoàng đế cố để giọng điệu của mình thật bình thản, nhưng lòng hắn lại sốt ruột vô cùng. Hắn không cách nào phớt lờ rằng hắn thật sự rất để tâm đến nàng, chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn cảm thấy lưỡng lự và mâu thuẫn như nàng. Hắn chán ghét mình không dứt khoát, thậm chí còn hận bản thân đến tận lúc này vẫn còn quan tâm cảm nhận của nàng.

Đây là lần đầu tiên của hắn và nàng. Hắn không muốn để lại nuối tiếc cho nàng. Nàng đã từng nói, hoan ái giữa phu thê là việc đẹp nhất trên đời. Hắn muốn mang lại hồi ức tuyệt vời nhất cho nàng.

Lộ Ánh Tịch không trả lời ngay, nàng hơi nhướng mày.

“Một chút cũng không có?” Hoàng đế truy hỏi, ánh mắt hắn thoáng nôn nóng nhìn nàng.

“Không phải vậy.” Lộ Ánh Tịch nói khẽ khàng, nàng không biết phải nói thế nào. Nàng không dám đào sâu suy nghĩ, nhưng hình như nàng có một chút cảm giác với hắn? Nàng không hiểu cảm giác này là gì, ý nghĩa như thế nào? Hay là vì hắn đã được định sẵn là phu quân của nàng nên nàng mới vậy? Chuyện tình cảm rất phức tạp, nàng thấy nó còn khó hơn cả đọc hiểu sách lược binh pháp.

“Tốt!” Hoàng đế đáp mềm mỏng, đưa mắt ngóng nhìn nàng. Hắn nói tiếp, “Trẫm sẽ để nàng chọn lựa, nàng muốn đến Thần cung hay ở đây?”

Lộ Ánh Tịch nhíu mày, một lúc sau nàng đáp nhỏ, “Ở đây.” Hắn từng kể nàng hay, long sàng đó của hắn chưa bao giờ có nữ nhân ngủ qua. Dù nàng đã ngủ ở đó rất nhiều đêm, nhưng nó vẫn sạch sẽ, chưa hề nhuốm mùi mờ ám. Nếu đã vậy, nàng cũng muốn bảo lưu phần sạch sẽ đó đến cùng. Biết đâu một ngày nào đó, hắn sẽ tìm được người cùng hắn lưỡng tình tương duyệt[1] triền miên trên nó.

[1] Lưỡng tình tương duyệt: câu này quý ở từ ‘duyệt’ có thể hiểu đại ý là cả hai đều yêu nhau, điều quan trọng là ở từ yêu ấy, tâm đầu ý hợp.

Mắt Hoàng đế lóe tia u tối khó hiểu, vẻ như hắn hiểu thấu suy nghĩ của nàng. Giữa nàng và hắn vẫn chưa đạt đến mức độ đó ư? Vậy tạm thời hắn sẽ giữ lại long sàng đến khi có thời cơ thích hợp hơn.

Hắn giơ tay lấy khăn dài trên giá áo, trải lên mặt hồ bằng phẳng, rồi đi đến gần nàng. Hắn dịu dàng bồng Lộ Ánh Tịch, đặt nàng nằm lên tấm khăn trắng tinh khiết đó.

Tóc nàng tản ra như thác nước đẹp đẽ rung động lòng người, khiến người đối diện nhìn đến ngất ngây.

Ánh mắt hắn nóng hực như muốn đốt cháy nàng. Hắn thong thả cởi áo mình ra, nhưng thoắt cái đã xong. Thân thể hắn cao lớn hoàn mỹ như được chạm trổ từng đường nét, không chút tì vết hiện ra trước mặt nàng.

Lộ Ánh Tịch phát run. Nàng không dám nhìn lung tung chỗ khác, chỉ dừng mắt trên mặt hắn. Đôi mắt hắn sâu hun hút phản chiếu bóng hình nàng, như muốn khắc ghi giờ phút này mãi mãi.

“Ánh Tịch, nàng đừng sợ. Trẫm sẽ không làm hại nàng!” Hắn nhỏ nhẹ bên tai nàng, xoa dịu đi sự căng thẳng trong lòng nàng.

“Thật không?” Nàng nói lí nhí, tựa hồ đang tự hỏi bản thân mình.

“Trẫm sẽ nhẹ nhàng.” Lời nói của hắn chứa đầy mờ ám. Hoàng đế vừa dứt lời, liền cúi thấp đầu, đặt nụ hôn lên môi, gáy, rồi ngực nàng.

Lộ Ánh Tịch giật bắn người, suy nghĩ của nàng vừa yếu ớt vừa hỗn loạn. Nàng giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng rồi lại ngừng giữa không trung.

Hoàng đế túm cổ tay Lộ Ánh Tịch, hắn nói bên tai nàng, “Ánh Tịch, nàng còn thiếu Trẫm một nụ hôn.” Hắn áp môi mình lên miệng nàng, nhưng hắn không hề tiếp tục, chờ nàng chủ động hôn hắn.

Thân thể hai người dán sát vào nhau. Hắn nằm đè lên người nàng, nắm giữ hết quyền chủ động. Lộ Ánh Tịch bỗng đẩy hắn nằm ngửa, xoay người nằm trên hắn, rồi vần vò môi hắn qua quýt. Nụ hôn của nàng ngây ngô, mấy lần va vào răng hắn, nhưng nàng vẫn không chịu thua. Tính tình bướng bỉnh của nàng trỗi dậy, nàng mặc kệ tất thảy, thỏa sức gặm nhấm môi hắn.

Hoàng đế cảm thấy môi lưỡi mình nhói đau, nhưng hắn chỉ bật cười, vòm ngực hắn rung động đụng chạm vào da thịt nàng. Hắn thích dáng vẻ nổi giận ương bướng của Lộ Ánh Tịch, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng chững chạc thường ngày. Nàng như thế này mới phù hợp độ tuổi của mình.

Tiếng cười của hắn vang vọng vào tai nàng, hệt như cười nhạo vẻ ngây ngô không rành sự đời của nàng.

Nàng trút giận dữ lên miệng hắn. Chốc chốc nàng mút môi Hoàng đế, chốc chốc lại cắn môi hắn để thỏa cơn tức tối của mình.

Hoàng đế vừa đau vừa buồn cười, mắt hắn sáng trưng chứa đầy vui thích nhìn nàng.

Lộ Ánh Tịch vén tóc rủ trước mặt mình sang bên, nàng căm giận liếc hắn. Nàng đã không thể trốn tránh chuyện đêm nay, vậy thì nàng cũng muốn nắm quyền chủ động, không muốn nhẫn nhục chịu đựng.

“Nàng muốn giày vò Trẫm thế nào?” Hoàng đế cười ngắm nàng, ngữ khí của hắn đầy trêu tức. Hắn dứt khoát dang rộng hai tay, để nàng tha hồ ức hiếp hắn.

“Giày vò cho đến chết!” Nàng nghiến răng nói với hắn, lòng gan dạ bất chấp tất cả trỗi dậy từ tận nơi sâu thẳm trong tim nàng.

“Trẫm rất muốn thử một lần cho biết!” Hoàng đế nhếch mép gian xảo.

Lộ Ánh Tịch càng nhìn càng giận, nàng cúi gằm đầu cắn cổ hắn.

Hoàng đế hít sâu một hơi, nhưng vẫn không ngăn cản hành động ngang tàng của nàng. Lộ Ánh Tịch cắn mút từ cổ đến vòm ngực rộng lớn của hắn, khiến toàn thân hắn trải đầy dấu răng mơ hồ của nàng.

“Trẫm nghi ngờ không biết có phải nàng đầu thai từ loài động vật gặm nhấm nào đó không.” Hoàng đế chòng ghẹo nàng, ánh mắt hắn rực cháy vẻ nguy hiểm.

Lộ Ánh Tịch hừ nhẹ, nàng tiếp tục cắn mạnh bả vai hắn. Cơ thể hắn rắn chắc, làm nàng cắn đến mỏi nhừ mới thả ra.

Hoàng đế nén đau, thoáng thấy vai mình hằn vết răng rớm máu. Xem ra vết cắn này của nàng sẽ lưu lại rất lâu trên da thịt hắn.

“Đánh dấu lên người Trẫm để tỏ chủ quyền?” Hắn cong môi cười, đáy mắt hắn tối tăm đến khó hiểu. Lộ Ánh Tịch còn chưa kịp phản bác thì hắn đã lật người, đặt nàng nằm dưới thân mình, “Đến phiên Trẫm đánh dấu!”

Lộ Ánh Tịch mím môi, quật cường nhìn hắn. Nàng hận bản thân, hận mình cắn hắn quá nhẹ. Nàng không hiểu tại sao, nàng chỉ cảm thấy mình có rất nhiều bất mãn với hắn chất chứa đã lâu, nàng cần trút hết ra ngoài.

Hoàng đế nhìn nàng, hắn cười cười, cúi đầu mút ngực nàng.

Lộ Ánh Tịch thở hắt ra. Hắn quá xấu xa! Hắn dám động đến nơi mẫn cảm nhất của nàng!

Hắn day day nụ hoa trên ngực nàng hồi lâu. Sau đó hắn ngước đầu quan sát Lộ Ánh Tịch, nói giọng than vãn, “Trẫm không nỡ ‘cắn đứt’ nơi này, nên hai ngày sau sẽ mất hết dấu vết.” Hắn nói tiếp, “Nhưng không sao. Khi nào tan rồi, Trẫm sẽ bổ sung thêm.”

Không để cho nàng có cơ hội nói, hắn lại si mê cúi xuống hôn môi nàng.

Nước ở Hồ Ngọc Bích nguội dần, nhưng nhiệt độ không khí lại tăng vọt theo hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau.

Cả người nữ nhân mềm mại như hoa, còn tấm lưng nam nhân cường tráng ướt sũng mồ hôi.

Hai người luân phiên nhau thay đổi vị trí cho nhau, không người nào chịu thua, không người nào bằng lòng bị chinh phục.

©STENT

Đêm khuya, mưa đã tạnh.

Chiếc khăn lớn trắng tinh nằm cạnh bờ Hồ Ngọc Bích đã bị nhàu nhĩ, nhăn nhúm đến không nhìn ra hình dạng, bị vứt bỏ nằm chỏng chơ trên mặt đất.

Lộ Ánh Tịch ngâm mình trong dòng nước đã chuyển sang lạnh ngắt từ lâu. Khuôn mặt nàng không chút biểu cảm đau khổ, nhưng lại đứng bất động thẫn thờ.

Một lúc sau, nàng mới khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như cũ, ra khỏi hồ nước mặc lại quần áo. Nàng để nguyên mái tóc dài rối tung còn ẩm ướt mà quay lại Thần cung.

Tẩm cung to lớn lại không có một tiếng động. Những chiếc đèn lồng treo ở bốn phía, ánh sáng màu cam tỏa ra từ đó chiếu ánh sáng lên nửa khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đế.

Hoàng đế đang ngồi dựa vào đầu giường trên long sàng. Thấy nàng đến gần, hắn liền mở miệng nói: “Phượng Tê cung đã sửa chữa xong, ngày mai nàng trở về đó đi.”

“Vâng, Hoàng thượng.” Nàng thản nhiên trả lời, cố gắng xem nhẹ nỗi chua xót đang cuồn cuộn trong lòng. Đây là đêm đầu tiên của nàng, sau khi nhiệt tình bùng cháy thì chỉ còn lại đống tro tàn buốt giá.

“Cầm chén thuốc uống hết đi.” Hắn chỉ tay đến chiếc bàn trà ở đầu giường, giọng nói lạnh lẽo tuyệt tình.

“Vâng, Hoàng thượng.” Nàng vẫn chỉ nói ba tiếng này. Tay nâng chén thuốc uống cạn một hơi. Đây là thuốc tránh thai, nàng đương nhiên biết rõ. Nhưng theo quy tắc hậu cung, sau khi trời sáng những phi tần được sủng hạnh mới phải uống nó, mà bây giờ nàng là trường hợp đặc biệt.

“Có phải có chuyện phải nói rõ với Trẫm không?” Hoàng đế dùng ánh mắt lạnh giá liếc nhìn nàng.

Lộ Ánh Tịch lắc đầu, nhẹ nhàng nhếch môi tự chê cười chính bản thân mình.

“Như vậy, nàng thừa nhận đã lừa dối Trẫm?” Giọng Hoàng đế đã như băng tuyết, ánh nhìn trong nháy mắt đã đóng thành băng.

“Thần thiếp không có lừa dối Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch đứng trước long sàng, lưng thẳng tắp như thân bút lông. Giữa hai chân nàng vẫn còn lưu lại đau đớn, có thể chiếm giữ người nàng nhưng lại nghi ngờ trinh tiết của nàng. Thật nực cười!

“Nàng muốn Trẫm tin tưởng nàng thế nào?” Sắc mặt Hoàng đế căng cứng, cũng không giữ được vẻ đạo mạo bình tĩnh nữa, hai bên thái dương hằn gân xanh, “Từ đầu nàng đã không có thủ cung sa, mà hôm nay lại…”

Hắn nghiến răng, đôi mắt phừng phừng phẫn nộ.

“Không có lạc hồng.” Nàng thay hắn nói hết câu, trào phúng nói tiếp: “Thần thiếp không trách Hoàng thượng đã không tin. Ông trời trêu ngươi, oán thán cũng vậy thôi.” Đừng nói là hắn, ngay cả nàng cũng hết sức bất ngờ. Vì sao nàng không có lạc hồng? Vì sao số kiếp nàng phải chịu không giống với những người khác? Nàng luôn cho rằng trời xanh luôn công bằng, nhưng giờ đây nàng chỉ thấy ông trời sao quá bất công!

“Trước kia nàng nói là vì chữa bệnh tim nên mới mất đi thủ cung sa. Nhưng sự thật thì sao? Trẫm tận mắt chứng kiến, sự thật không giống những gì nàng đã khẳng định!” Hoàng đế nhìn nàng chằm chặp, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua khuôn mặt trong trắng thuần khiết của nàng. “Ánh Tịch, nếu nàng là Trẫm, nàng sẽ làm thế nào?”

Hắn vẫn còn điều khiển được bản thân, cố gắng đè nén lửa giận đang cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực, chỉ chực bùng phát ra ngoài. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hiện rõ những khớp xương trắng bệch.

“Thần thiếp cũng sẽ không tin.” Lộ Ánh Tịch dùng thái độ bình thản tự nhiên, không biện bạch cho bản thân, chỉ nói: “Thần thiếp từng nói, Hoàng thượng và Thần thiếp là cùng một dạng người, lúc nào cũng mang lòng hoài nghi rất nặng. Cho nên Thần thiếp hiểu được suy nghĩ của Hoàng thượng vào lúc này.”

Những lời này đến tai Hoàng đế cứ như lời nói mỉa mai, như mũi kim nhọn đâm thẳng vào trái tim làm hắn đau nhói. Hắn dằn nén cơn giận không được, bỗng tung một chưởng lên tấm ván đầu giường! Tấm ván gỗ chắc dày và cứng bị hắn đập mạnh một phát, vang lên một tiếng bộp run run chấn động. Có thể thấy hắn đã dồn sức ra sao!

“Lộ Ánh Tịch!” Hắn hét to, khuôn mặt tuấn tú đã tái xanh, “Ngươi lập tức biến khỏi mắt Trẫm! Long sàng của Trẫm ngươi không có tư cách nằm! Cút về Phượng Tê cung ngay lập tức!”

“Vâng, Hoàng thượng!” Nàng dùng lời lẽ kính cẩn nhất, khom thấp người cúi chào rồi xoay người rời khỏi. Cho dù tài hùng biện của nàng thiên biến vạn hóa ra sao, thì đối với chuyện hôm nay nàng cũng không thể nói gì hơn, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh sự trong sạch của nàng. Nếu nàng ở đây để bị hắn truy hỏi và lăng nhục, chi bằng ở một mình để suy ngẫm. Giữa nàng và hắn vốn đã tồn tại nhiều nghi kị, sự kiện hôm nay càng làm mất đi sự tín nhiệm vốn đã lung lay từ lâu.

Hoàng đế dõi theo bóng lưng của nàng, đôi mắt trợn trừng như muốn nổ tung, còn muốn xuyên thủng người nàng để nhìn xem nàng đang nghĩ gì. Nàng lại dửng dưng như vậy! Ngay cả giải thích, cả phân trần cũng không thèm làm! Thân mật triền miên mới lúc trước đối với nàng mà nói dường như không có chút ý nghĩa nào! Ngược lại, hắn lại khắc sâu cái cảm giác vui sướng chạy đến mọi tế bào trong cơ thể, vẫn nhớ rõ hắn không có cách nào kháng cự sự hấp dẫn chết người nàng mang đến cho hắn. Hắn trầm luân trong cảm giác ngây ngất. Thậm chí, trong suốt cuộc tình hắn hoàn toàn không phát hiện điểm bất thường. Cho đến khi tình cảm mãnh liệt dần thoái lui, khi thần trí hắn dần tỉnh táo, hắn mới phát hiện nàng không có lạc hồng!

Hắn không còn là chàng thiếu niên ngây ngô không hiểu chuyện nam nữ. Hắn cũng từng nghe nhũ mẫu nói qua, có một số ít nữ tử bẩm sinh đã không có lạc hồng. Thế nhưng những tú nữ có thể vào cung đều phải trải qua việc kiểm tra nghiêm ngặt. Hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Chỉ có duy nhất Lộ Ánh Tịch vì minh ước liên minh mà được hưởng đặc quyền. Lúc đầu hắn cũng không quá bận tâm, cho dù trước đó đã thấy nàng không có thủ cung sa trên cánh tay, hắn cũng không cảm thấy tức giận, không một chút căm ghét. Nhưng hiện tại, hắn vừa đau đớn vừa oán hận.

Lộ Ánh Tịch ra khỏi Thần cung, không sai người chuẩn bị kiệu. Nàng thẫn thờ bước dưới màn đêm ẩm ướt, mỗi bước chân đều vô cùng thong dong chậm chạp. Từng bước từng bước giẫm lên những vũng nước còn đọng lại trên mặt đất.

Cơn gió sau mưa mang theo hơi lạnh ẩm thấp, thổi qua mái tóc còn chưa khô của nàng càng khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng hơi rùng mình co người lại, hai tay ôm lấy trước ngực. Nhưng gương mặt thanh tú của nàng không thay đổi, vẫn trầm tĩnh, im ắng như từ lúc bước ra khỏi Thần cung.

Nàng đi từng bước về phía lãnh cung.