Phượng Tê Thần Cung

Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung

Lộ Ánh Tịch ngủ thẳng giấc đến giờ Ngọ mới thức dậy, nhưng lòng dạ hoảng hốt. Nàng đứng bên khung cửa sổ ngẩn ngơ xuất thần. Nàng dường như không lựa chọn được, nếu muốn cứu sư phụ, cũng chỉ có thể bỏ Hậu vị. Nhưng Lộ Ánh Tịch không nắm chắc được khả năng Mộ Dung Thần Duệ cho nàng vào ở trong lãnh cung bao nhiêu phần.

Chuyện lần này, Mộ Dung Thần Duệ đã nói rất rõ sẽ không nhúng tay vào, cũng không hẳn là hắn đang bao che Diêu Hiền phi. Thứ nhất, hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của sư phụ. Thứ hai, có thể hắn muốn nhìn xem nàng vì sư phụ mà có thể hy sinh bản thân đến cỡ nào.

“Hoàng hậu nương nương, Hạ Quý phi cầu kiến.” Thanh âm bẩm báo ở bên ngoài cửa lớn của cung nữ vang lên.

Lộ Ánh Tịch trở lại bình thường, đi ra phòng ngoài ngồi xuống ghế, sau đó mới đáp: “Cho vào.”

Qua chốc lát, nàng liền thấy Hạ Như Sương mặc bộ váy màu tím thướt tha, yểu điệu xuất hiện, dịu ngoan khuỵu gối thi lễ: “Hoàng hậu nương nương phượng an.”

“Ban ngồi.” Lộ Ánh Tịch bảo cung nữ dẫn chỗ cho khách xong thì lui ra ngoài đứng chờ.

Hạ Như Sương ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt nhã nhặn mang theo nụ cười dịu ngọt, lễ phép. Nàng ta đợi cho bên cạnh không còn ai mới dịu dàng lên tiếng: “Đã lâu Như Sương không đến thỉnh an Hoàng hậu tỷ tỷ. Mong Hoàng hậu tỷ tỷ bao dung cho muội muội.”

“Mấy lễ nghi rườm rà, cứng nhắc đó cái nào có thể miễn thì miễn làm.” Lộ Ánh Tịch miệng cười chúm chím, hỏi han nàng ta: “Sức khỏe muội muội vẫn tốt chứ?”

“Đa tạ Hoàng hậu tỷ tỷ quan tâm, sức khỏe muội muội vẫn ổn.” Hạ Như Sương ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai: “Tỷ tỷ chớ trách Như Sương nói thẳng, mấy ngày gần đây Hoàng thượng liên tục quá bộ đến Trai cung. Như Sương thực sự rất lo lắng.”

“Lo lắng chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại nàng ta. Thời gian gần đây, bên phía Hạ Như Sương vẫn an phận thủ thường, dưỡng bệnh ở Bạch Lộ cung, cuối cùng là vì sao hôm nay lại muốn phá cửa ra ngoài?

“Tỷ tỷ từng giúp Như Sương, Như Sương sẽ ghi nhớ suốt đời không quên, nhất định đội ơn báo đáp.” Hạ Như Sương đứng dậy cúi người hành lễ mới nói tiếp, “Không phải Như Sương khinh thường tỷ tỷ, chỉ có điều tỷ tỷ vào cung khá muộn, có lẽ không biết đến những chuyện đã xảy ra trước kia trong hậu cung này, cùng với tính tình của ‘vị nào đó’.”

“Bản cung quả thực không hiểu lắm, nếu muội muội không ngại có thể kể cho tỷ tỷ biết một ít?” Lộ Ánh Tịch dùng ánh mắt da diết nhìn nàng ta, chờ nàng ta nói.

“Tỷ tỷ đã không trách tội Như Sương nhiều chuyện, Như Sương sẽ nói hết những gì mình biết.” Hạ Như Sương hơi chau đôi mày lá liễu, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia u buồn, “Năm đó, Lâm Đức phi mang long thai, có lời đồn thổi rằng Hoàng thượng có ý định lập nàng ta làm Hoàng hậu. Nhưng không lâu sau thì xảy ra một chuyện kinh thiên động địa[1], đừng nói đến việc lập hậu, thậm chí Lâm Đức phi suýt chút nữa thì đầu rơi xuống đất.”

[1] Kinh thiên động địa: nghĩa đen là long trời lở đất, nghĩa bóng là ám chỉ một việc gây ngạc nhiên tột độ, có tác động lớn đến tâm lý con người hoặc ám chỉ một chiến thắng oanh liệt.

“Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch không khỏi hiếu kỳ. Hoàng đế có đề cập qua chuyện này nhưng mỗi lần đều không nói rõ ngọn ngành.

“Lâm Đức phi có xuất thân là con nhà quan lớn, sống trong nhung lụa từ nhỏ, thân phận cao quý. Lúc nàng ta mới được gả vào hoàng cung liền được phong phi, nhận nhiều ưu ái và bổng lộc. Sau đó nàng ta lại sớm mang thai Hoàng tự, địa vị độc nhất vô nhị, vinh quang không ai sánh bằng.” Hạ Như Sương dừng lại một chút, tặc lưỡi một cái rồi nói: “Đại khái câu châm ngôn ‘Thịnh tất có suy’ đã ứng lên người nàng ta. Khi trong cung mới bắt đầu lưu truyền nàng ta sẽ ngồi ở vị trí Hoàng hậu thì chuyện đáng tiếc đã xảy ra. Khi đó Như Sương vẫn chưa vào cung, những chuyện này là do một vài nhũ mẫu lớn tuổi đang bàn tán với nhau thì Như Sương vô tình nghe được.” Nàng ta ngừng lại giây lát mới tiếp tục câu chuyện.

“Nghe đâu vài tháng trước khi Lâm Đức phi chuyển dạ, lời đồn đãi Lâm Đức phi tư thông với nam tử khác lan truyền khắp chốn hậu cung. Tin đồn đó cũng đến tai Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng anh minh, đương nhiên sẽ không tin những lời đồn nhảm vô căn cứ đó. Nhưng rồi có một đêm, Hoàng thượng đến tẩm cung của Lâm Đức phi, phát hiện phòng ngủ của nàng ta quả thực có cất giấu một nam tử. Lâm Đức phi cũng chính miệng thừa nhận nàng ta có tình cảm với nam tử kia, hơn nữa còn van xin Hoàng thượng cho nàng ta xuất cung.”

“Thật vậy sao? Nam tử kia là ai?” Lộ Ánh Tịch không cách nào tin được, chẳng lẽ không phải do có người vu oan giá họa sao?

“Nghe nói là biểu huynh có họ hàng xa với nàng ta, còn là thanh mai trúc mã, đã lớn lên cùng nhau từ thuở bé. Thế nhưng, bên nhà gái gia thế hiển hách còn nhà trai gia cảnh nghèo hèn, đúng là khác nhau một trời một vực.” Hạ Như Sương lại thở dài một hơi, “Ở trong mắt người ngoài, trong thiên hạ này Lâm Đức phi là nữ nhân vô cùng cao quý và hạnh phúc, nhưng mấy ai biết rằng nàng ta căn bản không cảm thấy hạnh phúc.”

“Chỉ có người uống nước, mới biết nước nóng hay lạnh.” Lộ Ánh Tịch cũng cảm thán, trầm mặc một lúc mới hỏi: “Sau đó làm sao? Thế Hoàng thượng có giáng tội xuống Lâm Đức phi và nam tử kia không?”

“Lâm Đức phi cầu xin không được, tự nguyện xin được uống rượu độc tạ tội, chỉ mong Hoàng thượng cho nam tử kia một con đường sống. Có lẽ khi đó Hoàng thượng nhất định đã phải đấu tranh rất dữ dội. Sau cùng, Hoàng thượng ém nhẹm chuyện này, muốn Lâm Đức phi yên tâm chờ sinh. Còn nam tử kia bị lưu đày đến phương Bắc xa xôi cùng cái lạnh thấu xương, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Như Sương biểu hiện chút xúc động và tiếc nuối.

“Thế nhưng, sự việc chưa dừng lại ở đó. Sau chuyện đó, Lâm Đức phi sầu não, không vui và dần dần trở nên gầy gò, ốm yếu. Hoàng thượng cũng không đến thăm nàng ta. Cho đến khi có ‘vị nào đó’ buông lời gièm pha với người, nói rằng đứa bé Lâm Đức phi mang trong người không phải long tự, thực ra là cốt nhục của tên nam tử kia. Hoàng thượng cũng không tin ngay, mà đi tìm Lâm Đức phi để chứng thực. Chẳng hiểu vì sao, Lâm Đức phi lại không hề có chút ý chí muốn sống, hoàn toàn không giải thích một câu, cam chịu để người khác ác ý hãm hại. Hoàng thượng quá tức giận, muốn tung một chưởng đánh chết Lâm Đức phi. Nhưng cuối cùng người cũng không nhẫn tâm ra tay. Tuy nhiên, thân thể Lâm Đức phi vốn gầy yếu, một chưởng kia của Hoàng thượng dù chưa chạm vào người nàng ta, nhưng chỉ là luồng không khí chuyển động theo cú chưởng cũng đủ khiến nàng ta chịu không nổi.”

Lộ Ánh Tịch chăm chú lắng nghe, đôi lông mày nhíu lại. Nếu như chỉ là lời gièm pha, sự tình ắt hẳn không phát triển đến tình trạng bi thảm như vậy.

“Kế tiếp, Lâm Đức phi khó sinh, mong mỏi được gặp mặt Hoàng thượng lần cuối.” Hạ Như Sương buồn rầu rủ mi mắt xuống, kể tiếp câu chuyện: “Hóa ra biểu hiện buông xuôi của Lâm Đức phi để mặc người ta dồn đến đường cùng, là do nàng ta cho rằng Hoàng thượng đã hạ mật chỉ. Cho nên trái tim nàng ta đã nguội lạnh, chỉ muốn nhanh chóng xuống hoàng tuyền. Lâm Đức phi sinh hạ công chúa xong, trước khi tắt thở nàng ta nói với Hoàng thượng rằng công chúa là huyết mạch hoàng thất. Tiểu công chúa lớn lên giống Hoàng thượng như đúc, vả lại sau lưng còn có một cái bớt y hệt. Điều đó chứng tỏ những lời Lâm Đức phi nói lúc hấp hối đều là sự thật.”

Lộ Ánh Tịch không khỏi thở dài, trong lòng bao cảm xúc trào dâng. Hoàng đế cũng biết điều đó chứ? Hắn có biết bàn tay đen tối giật dây đằng sau là ai không? Nhưng người chết đi là một phi tử không còn trong sạch, hắn sao phải sẵn lòng lấy lại công bằng cho người đó?

“Tỷ tỷ.” Hạ Như Sương trầm mặc một lúc mới khẽ gọi nàng, vả lại còn nói: “Lúc Lâm Đức phi qua đời, Hoàng thượng vốn định truy cứu đến cùng. Nhưng ‘vị nào đó’ có thủ đoạn quá lợi hại, tự mình đứng ra nhận hành vi phạm tội của mình. ‘Vị nào đó’ còn đến trước mặt Hoàng thượng, tự tay hủy đi khuôn mặt của chính mình, lại còn xin từ đó về sau sẽ ở mãi trong Trai cung để chuộc lại tội nghiệt đã gây ra.”

Ánh mắt Lộ Ánh Tịch nhìn sâu vào ánh mắt Hạ Như Sương, thân thiết hỏi: “Như Sương muội muội, hôm nay ngươi nói cho ta biết tất cả những chuyện này. Phải chăng muốn nhắc nhở Bản cung nên cảnh giác?”

“Đúng vậy.” Hạ Như Sương trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn.

“Cảm ơn tấm lòng của muội muội, Bản cung sẽ lưu ý.” Lộ Ánh Tịch cười nhẹ với nàng ta, không cần phải nhiều lời nữa.

Hạ Như Sương có sở trường là quan sát nét mặt và lời nói của người khác. Nàng ta thấy Lộ Ánh Tịch có ý tiễn khách, liền thức thời đứng dậy, khuỵu gối một cái rồi lui ra ngoài.

Lộ Ánh Tịch từ từ thu lại nụ cười trên môi, trong mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo, đầy sát khí. Hạ Như Sương lựa chọn nương nhờ dưới trướng của nàng, đem mạng sống đặt cược bên phía nàng. Đồng nghĩa rằng nàng ta đánh cược Diêu Hiền phi sẽ thua. Nhưng đối với nàng, thắng hay thua không quan trọng. Nàng chỉ biết là nàng tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ trước kia của Lâm Đức phi.

***

Sau khi hạ triều, Hoàng đế trở lại tẩm cung, bộ dạng mệt mỏi, lê bước đến nằm trên giường.

Lộ Ánh Tịch vẫn đứng bất động bên ô cửa sổ, nhìn về phía chân trời. Nếu hắn không bao che Diêu Hiền phi một cách mù quáng, thì nàng có thể thương lượng được với hắn, cho nàng chỉ tạm thời dọn vào sống ở lãnh cung không?

“Ánh Tịch, sang đây.” Hoàng đế nhắm hờ hai mắt, điềm nhiên gọi nàng.

Nàng xoay người lại, chậm rãi đến bên chiếc giường nhỏ được đẽo từ ngọc, vẫn cung kính như thường lên tiếng: “Hoàng thượng có gì sai bảo?”

“Nàng ngồi xuống.” Hoàng đế chỉ mép giường.

Nàng vâng lời ngồi xuống, lập tức phát hiện ý đồ đen tối của hắn. Cánh tay hắn quấn quanh eo thon của nàng, sau đó gối đầu lên đùi nàng.

“Hoàng thượng?” Nàng cúi đầu nhìn hắn.

“Trẫm đã hai ngày không ngủ ngon giấc, giờ buồn ngủ lắm.” Hoàng đế oán trách, giọng điệu như một đứa trẻ.

“Vậy Hoàng thượng ngủ một giấc trước đã? Khi nào tới giờ ăn tối, Thần thiếp sẽ gọi Hoàng thượng dậy.” Lộ Ánh Tịch nhúc nhích muốn đứng dậy liền bị hắn ôm chặt hơn.

“Trẫm muốn ngủ thế này.” Hoàng đế mở mắt ngóng trông nàng, đôi môi mỏng vẽ nên một nụ cười khoái chí cong cong.

“Thần thiếp sẽ bị tê chân.” Thoát không khỏi nên Lộ Ánh Tịch dứt khoát ngồi im bất động, “Hoàng thượng cũng sẽ bị mỏi cổ.”

“Nàng có biết thế nào là hương vị của tình yêu không?” Giống như Hoàng đế bị nàng làm cho dở khóc dở cười mà thở dài thườn thượt, “Trẫm muốn gần gũi với nàng, nhưng nàng luôn tìm cách trốn tránh.”

Lộ Ánh Tịch không mở miệng nói. Hiện tại nàng còn tâm trạng để tìm hiểu sự thú vị của tình yêu là gì sao?

“Nàng vẫn còn thiếu Trẫm một nụ hôn.” Hoàng đế lo lắng nhắc nhở, lời nói ẩn ý sâu xa, “Trẫm cũng không vội, để nàng trả nợ trước đã. Trẫm sẽ đợi nàng giải quyết xong hết mọi tâm sự của nàng rồi mới bàn đến chuyện tiếp theo.”

“Quả thực Thần thiếp có nỗi niềm riêng.” Lộ Ánh Tịch trả lời hết sức chân thành “Hơn nữa, cũng chỉ có Hoàng thượng mới có khả năng giúp Thần thiếp.”

“Sao hả?” Hoàng đế vùng trán nhíu lại, lo âu hỏi: “Trẫm đã lấy được thuốc giải, giúp nàng không sao rồi. Còn có việc gì quan trọng hơn mạng sống của nàng?”

“Có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tính mạng của Thần thiếp.” Lộ Ánh Tịch làm lơ lời châm chích của hắn, thẳng thắn nói: “Quốc gia, tình thân, tình thầy trò, tất cả những thứ đó đều quan trọng hơn sinh mệnh của Thần thiếp rất nhiều. Thần thiếp là người như vậy. Và Thần thiếp tin rằng Hoàng thượng và Thần thiếp là cùng một loại người.”

“Mặc dù Trẫm cũng có thái phó[2], và sự việc đầu tiên học được đó là tôn sư trọng đạo. Nhưng Trẫm rất khó lòng hiểu được tình cảm sư đồ lại sâu sắc thế kia.” Giọng Hoàng đế vẫn thong dong như thường, nhưng mang chút trầm lắng. Hắn không có nghĩa vụ cứu Nam Cung Uyên, thậm chí hắn còn muốn giết chết y. Nhưng tựa hồ nàng lại nghĩ hắn có tấm lòng bao dung rộng lượng, sẽ đi cứu nam nhân nàng thích sao?

[2] Thái phó: một nghĩa là chức quan thuộc hàng tam phẩm, dưới thái sư và trên thái bảo, là trọng thần triều đình. Nghĩa khác là chỉ thầy giáo của Đông cung thái tử.

“Thử hỏi sống cùng nhau mười ba năm, làm sao tình cảm không sâu đậm được cơ chứ?” Lời nói của Lộ Ánh Tịch nhẹ tênh, cũng không quan tâm nàng có làm hắn khó chịu, lại từ tốn nói: “Hoàng thượng chẳng phải cũng là một người trọng tình trọng nghĩa sao? Tuy rằng nhìn bên ngoài như kẻ bạc tình nhưng thực tế cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn tiêu diệt ai tận gốc. Đây là lòng nhân từ trời sinh của Hoàng thượng, Thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng nhân từ thêm một lần.”

Hoàng đế giống như vừa bị đấm vừa được xoa, khẽ cười nhạt nói: “Tấm lòng Trẫm nhân từ sao? Nàng không cần giả vờ nịnh hót.”

Lộ Ánh Tịch không tranh cãi với hắn, tiếp tục nói chuyện của nàng: “Có người muốn Thần thiếp cúi đầu để lại vị trí Hoàng hậu, cái này không những muốn gây hấn với Thần thiếp, mà còn là hành động coi thường sự uy nghiêm của Hoàng thượng.”

“Thoái vị?” Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt lạnh căm. Hiện tại hắn chẳng thèm để tâm phía sau chuyện này ẩn giấu bao nhiêu rối rắm. Hắn chỉ chú ý đến một chuyện duy nhất đó là nàng vì Nam Cung Uyên mà chấp nhận vứt bỏ mọi thứ!

“Dạ.” Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ trả lời một tiếng, bộ dạng thấp thỏm dò hỏi: “Theo Hoàng thượng thấy thì Thần thiếp phải làm thế nào cho phải? Nếu là Thần thiếp, Hoàng thượng chấp nhận thỏa hiệp, hay là kiên quyết phản công?”

Hoàng đế ngồi thẳng dậy, đôi mắt bắn ra những tia sáng xanh lạnh buốt về phía nàng, trầm giọng nói: “Đừng vòng vo với Trẫm! Nói đi! Nàng muốn thế nào?”

“Thần thiếp muốn tạm thời sẽ dọn đến sống ở lãnh cung.” Lộ Ánh Tịch ôn nhu trả lời, phía sau còn có một câu nhắc đến thời gian chưa kịp nói đã bị hắn lạnh lùng cắt ngang.

“Đừng hòng! Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép!” Hoàng đế đứng bật dậy, phất tay áo kêu phạch một tiếng, dứt khoát bỏ đi.