Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 64: Tâm tư của Yến Băng Hàn

"Vân Hận Thiên, ta
nên giết chết ngươi rồi chấm dứt hậu hoạn, phải không?" Yến Băng Hàn
nhìn kiếm trong tay, toàn thân lộ ra hơi thở nghiêm túc.

"Đó là
chuyện của Điện hạ, tính mạng Vân mỗ vẫn nắm giữ ở trong tay mình, Vân
mỗ nếu không muốn chết, trên đời này không có người nào có thể giết được ta! Không biết Hỏa Vân Kiếm của Vân mỗ so với kiếm của Điện hạ như thế nào đây?" Lạc Tuyết tay cầm chuôi kiếm, trường kiếm chỉ về phía Yến
Băng Hàn, giọng điệu phân tán, nét mặt hơi lười biếng nói.

Lạc
Tuyết không muốn cùng Yến Băng Hàn phát triển mối quan hệ đến mức không
thể vãn hồi được nữa, nếu Yến Băng Hàn chết ở Đại Kim, vừa đúng lúc cho
Nam Chiếu quốc lý do đầy đủ để xâm chiếm Đại Kim, hơn nữa Đại Kim ngoại
ưu nội hoạn, đầu tiên nên diệt trừ những hậu họa trong nước, tránh cho
nội bộ mâu thuẫn, hoàn toàn không có đường lui. Cho nên nàng làm ra
hành động như thế, đánh cuộc Yến Băng Hàn không xuống tay, nếu một nhân
tài như nàng chết đi như vậy, quả nhiên, lông mày của Yên Băng Hàn nhíu
chặt hơn, dường như đang phân vân giữa giết và không giết.

Thật
lâu sau, Yên Băng Hàn rốt cuộc cũng có quyết định, đem kiếm cầm trong
tay ném xuống đất, "Ha ha ha" cười lớn, "Yến mỗ đã rất nhiều lần muốn
lấy tính mạng ngươi, nhưng mỗi lần lại bại bởi chính mình, nguyên nhân
trong đó Yến mỗ thật sự nghĩ cũng không ra, thật ra lúc vừa rồi trong
bóng tối gặp lại bóng dáng màu trắng, Yến mỗ đã đoán được là ngươi, sau
đó đã xác định, vốn dĩ đang vui mừng, nhưng hình như ngươi không muốn
nhìn thấy ta, Vân Hận Thiên, ngươi căm thù Yến Băng Hàn ta như vậy sao?”

Lạc Tuyết vẫn nghiêm mặt, nhưng cũng đã thu hồi kiếm, không nói.

Yến Băng Hàn đến gần Lạc Tuyết, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút,
giống như nghi ngờ nói: "Trước kia không chú ý, bây giờ nhìn, tại sao
ngươi thấp như vậy? thấp như vậy không giống như một trang nam tử oai
hùng.”

Lạc Tuyết nghe vậy, mặt co rút vào cái, cắn răng nói: "Vóc dáng thấp không phải là nam nhân sao? Lời của Điện hạ thật không có đạo lý!"

"Hả? Vậy ngươi lấy vợ rồi sao?" Yến Băng Hàn ung dung trêu tức nói.

Lạc Tuyết thiếu chút nữa hôn mê, lúc vừa rồi còn có bộ dạng muốn đánh nhau
đến sống chết, lúc này lại bỏ hết việc nước trêu chọc nàng?

"Ngươi có ý gì? Ta có cưới vợ hay không liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ, Điện hạ muốn tuyển Vẫn mỗ làm Phò mã cho công chúa muội muội của ngươi?" Lạc Tuyết tức giận gầm nhẹ nói.

Yến Băng Hàn bị thái độ Lạc
Tuyết chọc cười lớn không ngừng, thật lâu sau vẫn không dừng lại được,
Lạc Tuyết tức giận vẫn trừng lớn mắt, đứng bên cạnh không đáp lại.

"Ca ca, muội có thể đi ra sao?" Một giọng nói thanh thúy mềm mại từ sau tấm bình phong vang lên, Lạc Tuyết lặng một giây, ngay sau đó rất hối hận,
chỉ thấy Bình Dao công chúa lộ cái đầu của nàng ra cười ngọt ngào.

"Đi ra đi, Bình Dao, đừng đứng đó nhìn lén!" Yến Băng Hàn ngừng cười hướng
Bình Dao ngoắc tay, Bình Dao giật mình nhảy đến trước mặt Lạc Tuyết.

"Vân công tử, chúng ta lại gặp mặt." Bình Dao tuy ăn mặc một thân nam trang, nhưng không cách nào che giấu được sự thanh cao giữa hai lông mày của
nữ tử.

Lạc Tuyết khóe miệng kéo ra một nụ cười tươi tắn, "Ừ, công chúa đã lâu không gặp?"


"Ta rất khỏe, ta theo ca ca đến Đại Kim là để tìm huynh. Không ngờ, đã bị
huynh tìm thấy chúng ta nhanh như vậy. ha ha.” Bình Dao ngây thơ nụ cười mang theo nét thẹn thùng thiếu nữ hoài xuân , nhìn lên Lạc Tuyết một
cái, rồi lại vội vàng cúi đầu.

Tìm nàng? Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn
về phía Yến Băng Hàn, Yến Băng Hàn nhìn về phía Bình Dao bĩu bĩu môi,
"Nàng cứng rắn quấn ta muốn đi theo ta đi tìm ngươi."

"Vậy Điện
hạ cũng là đặc biệt đến tìm Vân mỗ sao?" Lạc Tuyết hỏi, nàng chỉ sợ Yến
Băng Hàn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nàng quy thuận Nam Chiếu quốc.

Yến Băng Hàn dừng một chút, mới nói: "Có thể, cũng không hẳn."

"Có ý gì?" Lạc Tuyết khó hiểu.

"Ta tới Đại Kim là có chuyện quan trọng muốn làm, nếu có thể thuận tiện đến tìm ngươi, cũng không phải là chuyện xấu ." Yến Băng Hàn cười có thâm
ý, Vân mỗ một khi trở thành chướng ngại vật của điện hạ, cũng sẽ không
phải là chuyện gì tốt.”

"Cho nên, ta vẫn nói câu nói kia, ta
không muốn đối địch với ngươi, càng không muốn giết ngươi, chỉ muốn
ngươi đứng ở ngoài việc nước, được chứ?” Yến Băng Hàn cấp bách yêu cầu .

Lạc Tuyết cau mày lại, đang muốn há miệng gạt bỏ, bị Bình Dao xen vào nói:
"Ca ca, huynh không cần miễn cưỡng Vân công tử nữa, có được không? Huynh ấy không đồng ý nhất định là có nỗi khổ tâm , Huynh cho huynh ấy một
chút thời gian được không?"

"Bình Dao!" Yến Băng Hàn giận tái mặt, "Không nên nhiều lời!"

"Điện hạ không nên trách cứ công chúa, Vân Hận Thiên tâm ý đã quyết, Điện hạ
không cần khuyên nữa. Nếu Điện hạ có thể đứng ở vị trí của Vân mỗ lo
lắng cho toàn cục, cũng sẽ ra quyết định như Vân mỗ. Nếu Vân mỗ không
thuyết phục được quyết tâm của Điện hạ, và Điện hạ cũng không lây động
được ý chí của Vân mỗ, chỉ có thể nói, ngươi làm chuyện của ngươi, ta
làm chuyện của ta, xem ai có thể xuất được chiêu cao nhất mà thôi." Lạc
Tuyết bình tĩnh nói.

Vấn đề lại trở về điểm bắt đầu, khói súng
của hai người tràn ngập trong im lặng, lâu sau, Lạc Tuyết mở miệng
trước: "Điện hạ, Vân mỗ cáo từ! Nhưng mà Vân mỗ sẽ chú ý đến nhất cử
nhất động của Điện Hạ ở Đại Kim, xin Điện hạ đừng nên đặt mình vào nguy
hiểm!"

Thấy Lạc Tuyết phải đi, Bình Dao lại vội vàng kéo ống tay
áo Lạc Tuyết lại, hỏi "Vân công tử, lúc trước huynh nói chuyện làm phò
mà có phải vậy không?”

"À?" Lạc Tuyết kinh ngạc, rất lâu sau mới
tìm được giọng nói của mình, ngượng ngùng nói: "Công chúa nói đùa, ý Vân Hận Thiên không phải như thế này. Ta. . . . . . Ta muốn nói là. . . . . . Nói ta không thích hợp với công chúa, ta là người Đại Kim , không thể làm. . . . . ."

Lạc Tuyết đối với người nào cũng có thể lạnh
lùng, cố tình bày ra bộ mặt lạnh đối với cô nương đang tỏ tình với mình, nhưng nàng còn chưa có giải thích xong, đã bị Yến Băng Hàn không nhịn
được cắt ngang: "Được rồi, ai muốn ngươi làm ta phò mã Nam Chiếu quốc ta chứ? Phải đi thì đi nhanh đi!"

"Ca ca?" Bình Dao nhanh chóng kêu to, Lạc Tuyết tức giận tối mặt, hung hăng trừng mắt liếc Yến Băng Hàn,
xoay người rời đi. Bình Dao muốn đuổi theo đi ra ngoài, bị Yến Băng Hàn
đưa tay ngăn lại, gầm nhẹ nói: "Muội làm gì đấy? Hắn làm sao có thể làm
phò mã? nếu Hắn có ý tưởng này, sẽ không kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của huynh, Bình Dao, muội nên quên ý niệm này cho huynh!"

Bình Dao "Oa" khóc lớn lên, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội, Yến Băng Hàn vội che miệng nàng ta lại kéo đi.

Lạc Tuyết đã vận công bay ra khỏi tòa trạch viện này, nhưng cũng loáng
thoáng nghe được tiếng khóc đau lòng của Bình Dao, trong lòng có chút
khổ sở, nhìn cánh tay áo trống không của mình, lộ vẻ sầu thảm cười một
tiếng, "Nếu ta hôm nay cũng giống như những người bình thường, có một
thân thể hoàn chỉnh, cũng không cần phải nữ giả nam trang!"

Một
đêm này trong nội tâm Lạc Tuyết thủy chung không cách nào bình tĩnh, mà
Yên Băng Hàn cũng một đêm không ngủ. Hắn và Bình Dao đi đến thành Uyển
An, là ý của Bình Dao, hắn ta đến không phải vì tìm Vân Hận Thiên mà lần này, là Thượng Quan Lôi hẹn hắn, giữa bọn họ có một giao dịch, nhưng
lại bị Vân Hận Thiên theo dõi, đây là cướp sao? Tại sao kể từ gặp phải
nam tử cụt tay này, hắn liền mất đi lý trí ngoan tuyệt của mình?

Trong bóng đêm Yến Băng Hàn nhíu chặt mày, hắn nên lấy giang sơn nghiệp lớn
làm trọng , trong lòng của hắn vẫn chỉ có nhất thống thiên hạ không phải sao? Sự buồn bực này vẫn cứ quấy nhiễu hắn, Vân Hận Thiên thành thân
ư?? Tại sao, hắn cảm giác không giống nam nhân? Nhưng lại không tìm ra
nguyên nhân?

Yến Băng Hàn nhìn Bình Dao một thân nam trang đã ngủ say hơn nữa trong mộng vẫn còn rơi lệ, trong lòng đột nhiên giật thót,
tại sao hắn quên đi ….. cũng giống như Bình Dao….. . . . Nữ giả nam
trang? ý nghĩ này khiến nội tâm Yến Băng Hàn tràn đầy vui sướng, kích
động khó nhịn, thậm chí muốn lập tức đi ra ngoài tìm Vân Hận Thiên,
nhưng lúc sắp bước chân ra khỏi cửa, lại đột nhiên dừng lại, hắn đang
làm cái gì? Vân Hận Thiên dù là nữ nhân, thì như thế nào? Hắn có thể bởi vì hắn mà bỏ qua nghiệp lớn giang sơn ứ? Yến Băng Hàn dùng sắc lắc đầu, vứt bỏ chuyện mà cơ thể mình muốn làm, hung hăng uống một ngụm rượu
lớn.

Mà Lạc Tuyết cũng
không đi xa, nàng đối với lý do Yến Băng Hàn đến Đại Kim, có rất nhiều
hoài nghi. Vì vậy liền ở gần đó tìm một phòng trọ, lại cố ý muốn chưởng
quỹ tìm một căn phòng có thể nhìn đến tòa trạch viện ở ngã tư.

Lạc Tuyết ở trong quán trọ một ngày, cũng quan sát một ngày, nhưng không
thấy hai huynh đệ Yên Băng Hàn bước ra khỏi cửa một bước, suy nghĩ mãi
vẫn thấy khó hiểu, chẳng lẽ lần này hắn tới thật sự không có ý đồ gì? Là nàng đa nghi sao? Không, không biết, Yến Băng Hàn chắc sẽ không buông
tha cho bất kỳ cơ hội nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần hắn thân là thái
tử lại mạo hiểm bất chấp nguy hiểm lớn như vậy lẻn vào U châu là có thể
đoán ra, quyền lợi ở trong lòng hắn nặng bao nhiêu, cho nên, chuyện mà
hắn muốn làm nhất định không đơn giản, Lạc Tuyết chỉ có thể bình tĩnh
chờ đợi thêm.

Mà Yến Băng Hàn không bước ra khỏi cửa là vì tòa
viện này có một gian phòng thông đến một mật đạo bí mật, mà Thượng Quan
Lôi gặp mặt Yến Băng Hàn chính là nhờ con đường này.

"Thái tử
điện hạ, ý lão phu chính là như vậy, không biết lão phu thái tử điện hạ
lão phu ý như thế nào?" Thượng Quan Lôi đa mưu túc trí nhìn nam tử hơn
20 tuổi này, Yến Băng Hàn mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng trong lời nói khôn khéo cùng cơ trí, còn có toàn thân thở ra hơi thở lạnh lùng cao
quý làm cho Thượng Quan Lôi không dám có ý xem thường.

"Thượng
Quan tướng quân tính toán thật là khôn khéo, nghe hình ra là vì Nam
Chiếu quốc ta tính toán, nhưng trên thực tế bản thái tử lại nhìn không
ra bao nhiêu chỗ tốt!" ánh mắt Yến Băng Hàn lạnh lùng phát ra ý cười,
làm Thượng Quan Lôi rùng mình.

"Vậy Thái Tử Điện hạ cho rằng nên làm như thế nào?" Thượng Quan Lôi vội nói.

"Bản thái tử muốn ngươi cắt mười lăm châu của thành U châu như thế nào?" Yến Băng Hàn hừ lạnh một tiếng nói.

"Mười lăm châu? Thái tử điện hạ trong lòng có quá tham rồi hay không? Ở trong đó có năm phần lương thảo của Đại Kim ta, nơi cung cấp muối cho cả
nước, vậy quốc khố đại kim sẽ bị thiếu hụt nghiêm trọng!" Thượng Quan
Lôi cau mày nói.

"Thật sao? Vậy Thượng Quan Tướng quân không cần
bàn chuyện hợp tác với bổn thái tử nữa!" Yến Băng Hàn vẻ mặt không chút
thay đổi, hai mắt liếc xéo Thượng Quan Lôi, giọng khinh thường.

Vẻ mặt Thượng Quan Lôi lập tức nặng nề, "Chuyện này để lão phu suy nghĩ
thêm rồi sẽ có câu trả lời chắc chắn cho thái tử điện hạ.”

"Tốt!
Hi vọng Tướng quân sẽ không cân nhắc quá lâu, nếu không mấy chục vạn
quân của Trang Thân Vương đã có thể xả thân vì nước rồi !" Yến Băng Hàn
"Tốt bụng" nhắc nhở.

"Lão phu đương nhiên biết, hôm nay tận mắt
thấy Điện hạ, coi như hai bên đã có một tín ước, Điện hạ vì lý do an
toàn nhanh chóng trở về Nam Chiếu đi! Lão phu suy tính xong sẽ phái
người báo cho Điện hạ!" Thượng Quan Lôi gật đầu nói.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trang Thân Vương phủ. Thượng Quan Vũ Điệp ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn
nam nhân nằm trên giường, trên người nàng vết thương vẫn chưa khỏe, A
Lục đã từng khuyên mấy lần rồi, muốn nàng đi nghỉ ngơi, nhưng nàng không nỡ đi, nàng vẫn kích động vì Long Ngạo Thiên bảo vệ nàng.


Long Ngạo Thiên sau khi tỉnh lại nhìn thấy người đầu tiên chính là
Thượng Quan Vũ Điệp, ánh mắt không vui khẽ nhíu lại, "Vương phi tại sao
không đi nghỉ ngơi? Ngồi ở chỗ này làm gì? Bổn vương còn chưa chết!"

"Vương Gia, thần thiếp đã khỏe rồi, Vương Gia cảm giác như thế rồi ? Hoàng
thượng đã sai người tới hỏi mấy lần rồi, xem Vương Gia tỉnh chưa?"
Thượng Quan Vũ Điệp nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi.

"Bổn
vương không có việc gì. Vương phi trở về đi!" Long Ngạo Thiên bình tĩnh
ra lệnh, Thượng Quan Vũ Điệp há miệng, cuối cùng không dám nói cái gì
nữa, đứng dậy, "Thần thiếp cáo lui! Vương Gia nghỉ ngơi cho tốt đi!" Sau đó mang theo không cam lòng cùng lo lắng ra khỏi phòng của Long Ngạo
Thiên.

Long Ngạo Thiên híp mắt lại, nhớ tới ánh mắt kia, trái tim không nhịn được run rẩy, Lạc Tuyết, có phải là nàng hay không? Nếu là
nàng, ta tình nguyện để thanh kiếm kia cắm sâu thêm một chút, những năm
gần đây, nàng nhất định oán hận ta đi! Nếu như thật sự là nàng, tùy nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ cần nàng chịu trở lại bên
cạnh ta lần nữa. Lạc Nhi, nàng có biết ta có nhớ nàng đến mức nào không. . . . . .

Tay đưa vào trong ngực chạm đến chiếc khăn gấm, nước
mắt nam nhi lập tức rơi xuống, Lạc Nhi, tại sao nàng không phải chịu đối mặt ta? Không, Lạc nhu, ta lại tình nguyện tin tưởng đó không phải là
nàng, ta tình nguyện tin tưởng thân thể nàng vẫn bình thường, mà không
phải Vân Hận Thiên thiếu một cánh tay này!

Long Ngạo Thiên tâm tư hoảng hốt rất lâu, cho đến người hầu báo lại: "Hoàng thượng giá lâm!"

Long Ngự Thiên ngăn trở Long Ngạo Thiên đứng dậy thỉnh an, trên mặt mặt vui
mừng mà nói: "Hoàng đệ rốt cuộc cũng tỉnh! Nếu đệ sẽ không tỉnh, trẫm
muốn bắt thái y chịu tội!"

"Hoàng huynh, Thần Đệ ngủ đã bao lâu
rồi? Rất lâu sao?" Long Ngạo Thiên cau mày hỏi, tại sao hắn cảm giác

chuyện giống như vừa mới vừa xảy ra vậy?

"Suốt hai ngày rồi ! Trẫm rất lo lắng!" Long Ngự Thiên khôi phục vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Đa tạ hoàng huynh quan tâm! Thần Đệ cảm động đến rơi nước mắt! Đúng rồi,
hoàng huynh, Thần Đệ nhớ lúc thái y trị thương cho Thần Đệ đã tỉnh lại
một lần, có phải hay không?" Long Ngạo Thiên nhớ lại một chuyện, hỏi
vội, thấy Long Ngự Thiên gật đầu, liền nói tiếp: "Thần Đệ thỉnh cầu
hoàng thượng không nên truy cứu Vân Hận Thiên, hoàng thượng có từng thả
hắn?"

"Đệ nghĩ sao? Cũng bởi vì đệ nói ánh mắt của hắn cực kỳ
giống lê trắc phi đã mất tích nhiều năm trước sao?" Long Ngự Thiên không hiểu hỏi, không phải một nữ nhân sao? Phải dùng tới 5-6 năm để nghĩ
đến?

"Vâng, hoàng huynh huynh không hiểu, vị trí của nàng ở trong lòng Thần Đệ." Long Ngạo Thiên tự giễu cười cười, "Trong phủ nhiều nữ
nhân như vậy, bất luận có bao nhiêu người xuất chúng dịu dàng, bất luận
phẩm hạnh có cao quý đến đâu, nhưng không có ai bằng nàng, không có một
người nào có thể so sánh với nàng trong lòng của đệ.”

"Lê Lạc
Tuyết? Trẫm cũng thật sự muốn xem một chút, nàng là cô nương như thế
nào? Mà lại hành hạ hoàng đệ thành bộ dáng này?" Long Ngự Thiên thở dài
nói.

Long Ngự Thiên không biết, chình nữ tử tên là Lê Lạc Tuyết
này, không biết từ lúc nào đã đi vào trái tim của hắn, mà hắn lại hồn
nhiên không biết, vẫn đang còn tìm kiếm nàng. . . . .

. . . . . . . . .

Trong quán trọ Bình An, Lạc Tuyết đã nhàm chán không chịu được, ước hạn mười
ngày với những người ở Cảnh Châu sắp đến, mà chuyện này nàng lại không
bỏ được, nên làm sao đây? Lại đi trạch viện kia một lần nữa sao?

Lạc Tuyết do dự rất lâu, rốt cuộc quyết định dạ thám trạch viện kia một lần nữa, nhưng đáng tiếc chính là lần này nàng tìm khắp cả trạch viện cũng
không gặp lại được Yến Băng Hàn và Bình Dao công chúa, đang âm thầm ảo
não, chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, trên vách tường mở ra một cánh cửa,
Yến Băng Hàn đang đứng ở cửa nhìn nàng.

"Từ lúc ngươi vừa vào
viện này, ta biết ngay rồi. Thế nào? Vân công tử lần này tới để làm gì?" Yến Băng Hàn chăm chú nhìn Lạc Tuyết hỏi.

"Không làm gì, chỉ là
tới nhìn Điện hạ đã trở về chưa." Lạc Tuyết xoay mặt, tránh ra ánh mắt
tìm tòi nghiên cứu của Yến Băng Hàn.

"Ta và Bình Dao phải lập tức đi về, có thể cùng Vân công tử uống chung một ly được chứ? Coi như là
tiệc tiễn đưa của chúng ta." Yến Băng Hàn cười, trong mắt có mong đợi,
Lạc Tuyết ngẩn ra, nói: "Ngươi thật sự không làm gì với Đại Kim sao?"

"Không có, bây giờ còn chưa có." Yến Băng Hàn nói, đây cũng là lời nói thật
đi, mặc dù về sau chưa chắc, nhưng lần này coi như là không có chứ!

"Ta có thể tin tưởng ngươi chứ?" Lạc Tuyết mắt phượng nhẹ ngước lên, thở khẽ ra.

"Ta hi vọng ngươi tin tưởng!" Yến Băng Hàn đến gần trước mắt Lạc Tuyết, cúi đầu, chống lại tròng mắt đang ngước lên của Lạc Tuyết, thì thào nói:
"Ánh mắt của ngươi rất đẹp, làm người ta. . . . . . Thật sự rất khó
quên."

Lạc Tuyết giật mình ngẩng mặt lên, nhìn Yến Băng Hàn, khẽ
nhếch đôi môi đỏ mọng, làm Yến Băng Hàn nhanh chóng dâng lên một ý niệm tà ác, mà hắn dưới sự chi phối của dục vọng, từ từ nhích đến gần đôi
môi kiều diễm của Lạc Tuyết, lúc gương mặt cương nghị kia sắp rơi xuống
Lạc Tuyết đột nhiên thức tỉnh, bản năng đánh về phía Yến Băng Hàn một
chưởng, Yến Băng Hàn phản xạ có điều kiện hạ vội tránh né đi, Lạc Tuyết
cũng nhờ đó mà lui cách đó hai trượng, tức giận nói: "Ngươi làm cái gì
vậy!"