Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 6: Thiếp mời của Ngoại tổ mẫu

Mùi hương từ túi thơm ngang hông theo chuyển động mà toát ra từng đợt mùi thơm quyến rũ.

Nữ nhân này, đời này nhất định không phải là ngọc trong ao.

Nàng chính là viên ngọc sáng nhất, đẹp nhất của cả Bình Tây quốc. Mãi lo đuổi theo Hỷ Tình ở phía trước, Trầm Thư Kính vô tình dẫm phải làn váy dài, theo đà quán tính liền ngã về phía trước.

Hỷ Tình từ xa hoảng hốt vội chạy lại, nhưng do khoảng cách khá xa nên đành lực bất tòng tâm: “Tiểu thư”

. Trầm Thư Kính hoảng hốt, nếu nàng ngã xuống khó tránh khỏi bị thương ở mặt vì khu vực này là khu vực được lót đá duy nhất trong Hoà Kính viên.

Dung mạo một khi bị huỷ, tất cả kế hoạch của nàng đều sẽ hoá thành hư vô, không có cách nào thực hiện được. Xem ra đành phải hy sinh cánh tay này, chống đỡ cho cả người vậy. Ngay lúc Trầm Thư Kính vươn tay, tính dùng tay tiếp đất thì liền rơi vào vòng ôm của một nam tử. Nam tử kia tầm mười tám tuổi, trên người vận y phục luyện võ, bội kiếm trong tay bị vứt xuống đất, hai tay tiếp lấy nàng. Trầm Thư Kính hoảng hốt ngẩng đầu, trông thấy đường nét khuôn mặt đứng ngược sáng của nam tử giống mình đến bảy tám phần, hốc mắt liền nóng lên, vươn tay ôm lấy hông hắn: “Ca ca”

. Trầm Ngôn là đích tử do Tô Tịch hạ sinh, là Đại thiếu gia phủ Trầm quốc công.

Hắn vừa tròn mười tám tuổi, mới cử hành lễ trưởng thành không lâu.

Trầm Ngôn ngày thường là người ít nói nhưng sống tình cảm, lại luôn bao che khuyết điểm, nhất là bao che cho vị muội muội đồng phụ đồng mẫu này. Trầm Ngôn thấy muội muội đỏ mắt, cứ tưởng là nàng bị doạ hoảng sợ, vội vội vàng vàng ôm lấy nàng vỗ về: “Muội muội ngoan.

Muội muội không khóc không khóc.

Chẳng phải là ca đỡ được muội rồi sao? Đừng khóc, muội khóc ca ca rất đau lòng đó”

. Trầm Thư Kính nghe thanh âm ca ca đã nửa đời không nghe, hốc mắt càng đỏ dữ dội, oà một tiếng liền khóc. Trầm Thư Kính, kiếp trước ngươi chính là đồ điên đi.

Sao có thể vì người ngoài mà hại chết ca ca ruột thịt của mình? Sao có thể vì lời nói của Trầm Ánh Nguyệt mà tự cắt đứt quan hệ huynh muội với đại ca, hại đại ca vì quá thất vọng mới đi biên cương.

Cuối cùng bị người giăng bẫy hại chết không toàn thây. Có người nói với nàng, trước khi chết, trên tay đại ca vẫn còn nắm chặt cây trâm phượng hoàng mà nàng thích nhất, bảo hộ kĩ trong ngực.


Một huynh trưởng tốt như thế mà nàng lại nghi ngờ, lại không nhận huynh ấy.

Đời trước ca ca nhất định là trách nàng nhiều lắm đi? Trầm Ngôn nhìn muội muội chưa nói lời nào đã khóc, thật sự nghĩ nàng là bị kinh sợ nặng, lo lắng hướng một nô bộc bên cạnh mình nói: “Trầm Nhị, ngươi mau đi gọi đại phu đến đây xem cho Tam tiểu thư, khóc nhiều như vậy nhất định là bị kinh sợ rồi”

. Trầm Nhị gật gật đầu, định quay lưng đi thì bị Trầm Thư Kính lên tiếng ngăn cản: “Không cần phiền phức vậy.

Muội chỉ là đã lâu không thấy ca ca, có chút nhớ huynh thôi”

. Trầm Tam cùng một nô bộc khác của Trầm Ngôn âm thầm trừng lớn mắt.

Tam tiểu thư này hôm nay là bị trúng tà à? Bình thường nàng thấy chủ tử thì tránh còn không kịp cơ mà? Đến cả hai nô bộc còn nghĩ như vậy thì làm sao Trầm Ngôn không nghĩ đến.

Chỉ là trái với bọn họ, hắn thật sự rất vui vì muội muội lại thân cận với mình như vậy. Tiểu muội muội cách hắn năm tuổi, có thể nói hắn chính là cùng muội ấy lớn lên, nhìn muội ấy từng chút trưởng thành. Nhưng thật không ngờ năm tám tuổi, muội muội cùng mẹ này lại nhận một di nương làm nương, hoàn toàn bỏ quên mẫu thân thân sinh của mình.

Hắn có chút tức giận nên mới nặng lời với nàng, kể từ đó nàng gặp hắn liền tránh xa, không nhất thiết thì nhất định không gặp. Làm sao Trầm Ngôn không khổ sở, nhưng vì nghĩ muội muội có lẽ là vì tuổi nhỏ nên suy nghĩ chưa chu toàn nên cũng dần tha thứ cho nàng, lại vô cùng chờ mong ngày nàng thân cận với mình như lúc còn nhỏ.

Năm năm dù có dài nhưng hắn đợi được rồi. Khóe miệng Trầm Ngôn cơ hồ kéo đến mang tai, thay Trầm Thư Kính lau sạch nước mắt trên mặt rồi kéo nàng ngồi xuống ghế gỗ trong vườn. Trầm Thư Kính nhìn Hỷ Tình cúi đầu đứng một bên, biết là nàng tự trách vì không đỡ được mình, dịu dàng nói: “Hỷ Tình, tỷ đừng có lơ là công việc mà đứng đó buồn bực vô cớ nữa.

Mau đi pha trà cho Đại thiếu gia, lấy lá trà Long Tĩnh mà mẫu thân cho ta ấy.

Đi mau đi”

. Hỷ Tình ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Trầm Thư Kính không có tia trách cứ nào mới vội vội vàng vàng phúc thân lui xuống.

Trầm Ngôn nhìn Trầm Thư Kính một cái thật sâu rồi mới mở lời hỏi: “Nghe mẫu thân kể, người đã giúp mẫu thân lấy lại quyền lực trong phủ là muội? Xem ra muội muội này của ta là trưởng thành rồi “. Trầm Thư Kính bật cười, ánh nắng chiều theo gió vương lại trên đầu vai nàng, đẹp đến mất hồn: “Nếu muội còn không trưởng thành chỉ sợ sẽ bị người có tâm trong phủ này ăn đến xương cũng không còn mất.


Muội chỉ là muốn giúp mẫu thân tỉnh táo lại, vực dậy tinh thần của người, bởi người đã buông xuống quyền lực quá lâu rồi, muội lo rằng có tiểu nhân sẽ âm thầm rục rịch ngoi lên”

. “Cũng đúng.

May mà có muội suy tính kĩ lưỡng.

Ta bình thường chỉ lo mài kinh luyện võ, khó tránh sơ sài chuyện của mẫu thân”

, sờ ngọc bội trên đai lưng, Trầm Ngôn suy tư mở miệng. “Muội là nữ nhi của mẫu thân, không suy tính cho người còn tính cho ai đây? Ca ca không cần nói vậy”

. Hai người chậm chạp nói không ít việc nhà, cho đến khi Hỷ Tình bưng lên trà Long Tĩnh, cuộc nói chuyện mới tạm thời gián đoạn. Hít sâu một hơi, hương trà thanh lãnh thơm phức hoà cùng mùi huân y thảo một đường đi vào mũi, Trầm Ngôn trầm trồ khen: “Muội muội, không ngờ Hoà Kính viên này của muội lại cất trữ loại trà thơm ngon như thế này.

Sau này huynh trưởng nhất định sẽ thường xuyên ghé qua”

. Trầm Thư Kính mỉm cười: “Nếu ca thích, muội sẽ cho Hỷ Tình gói lại mang đến Hắc Cư hiên cho huynh”

. “Đại ca chỉ là thích mùi hương trong Hoà Kính viên của muội mà thôi.

Long Tĩnh trà mà uống ở vườn của muội chính là nhất”

, dứt lời Trầm Ngôn liền nâng tách lên uống một ngụm. Nhìn Trầm Ngôn hào sảng như thế, Trầm Thư Kính nhịn không được bật cười, sau đó nhớ ra điều gì lại hỏi: “Ca, hôm nay không phải huynh đến đây chỉ để ngửi Huân Y Thảo trong vườn muội thôi chứ?”

. Được Trầm Thư Kính nhắc nhở, Trầm Ngôn mới sực nhớ ra nguyên nhân mình đến đây.

Vội thò tay lấy trong ngực áo ra một cái thiếp mời màu vàng kim, đẩy đến trước mặt nàng: “Ba ngày nữa Đại cữu cữu cử hành tiệc mừng thọ cho Ngoại tổ mẫu, thiếp mời đã gửi đến Trầm quốc công phủ, còn đây là thiếp mời do đích thân Ngoại tổ mẫu viết cho muội.

Người hy vọng muội sẽ đến, đã lâu rồi người chưa được gặp muội.

Muội sẽ đi chứ?”

. Tính ra cũng đã cả đời người rồi.

Đời trước đến tận khi chết, nàng vẫn chưa hề một lần gặp lại Ngoại tổ mẫu.

Khi Tô gia xảy ra chuyện rồi tang sự của Ngoại tổ mẫu, Trầm Thư Kính cũng chẳng thèm bước vào Tô phủ nửa bước. Trầm Thư Kính ẩn giấu đau thương sâu trong đáy mắt, ngọc thủ vươn ra ở trên bái thiếp nhẹ nhàng sờ, gật đầu nói: “Làm sao muội không đi được? Muội còn tưởng Ngoại tổ mẫu quên mất muội rồi chứ”