Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 983: Đứng vào hàng ngũ Vương Giả 3

Có lẽ nàng không làm sai gì cả, hết thảy đều xuất phát vì đại cục, vì Nước Nam Dực, vì hắn. Nhưng phương thức này khiến hắn không có cách nào tiếp nhận.

Hắn không thể nhìn thấy thi thể Anh Dạ mà vẫn có thể vui mừng hưởng thụ thắng lợi.

Vẻ mặt Chiến Dã cô đơn nhìn bóng lưng nàng, mấy lần định mở miệng gọi nhưng không biết nên nói cái gì liền thôi.

Ánh mắt chăm chú dõi theo, đột nhiên bóng dáng thiếu nữ kiên định thẳng thắn trước mắt không hề báo hiệu ngã xuống bậc thang, lăn tròn như tượng gỗ xuống đất.

Chiến Dã ngẩn ra, lập tức chạy nhanh xuống.

"Bắc Nguyệt!" Nâng nàng dậy, lật qua, trên trán một vết bầm lớn, trên mặt tràn đầy nước mắt, hai mắt cũng khóc đỏ.

Chiến Dã đột nhiên ngơ ngác nhìn nàng, lập tức hiểu ra. Từ lúc ở trong đại điện nàng vẫn cúi đầu, không để ai nhìn, chắc là cố gắng đè nén nước mắt.

Chờ bách quan đi nàng mới đi, cũng là không muốn để người ta nhìn thấy bộ dáng này.

"Sao ngươi phải như vậy" - ra vẻ mạnh mẽ quật cường như thế!

Hoàng Bắc Nguyệt nắm áo hắn, chôn khuôn mặt vào ngực hắn, nức nở nói một tiếng: "Xin lỗi"

Tim Chiến Dã như bị đao cắt, vành mắt cũng đỏ lên, không biết làm gì, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nàng.

Hắn không có cách nào trách nàng, bởi vì mọi chuyện vốn không phải nàng sai.

Người kiên cường như nàng mà khóc ở trước mặt hắn, có thể thấy trong lòng nàng hối hận đến mức nào.

Cái trán của nàng vẫn nóng bỏng, từ ngày từ biệt trên chiến trường, nha đầu ngốc này nói sẽ tự mình trị liệu, căn bản lừa gạt hắn!

Cơn sốt liên tục, mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, khổ tâm tính toán, tâm lực lao lực quá độ mới không thể chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống.

Chiến Dã ôm lấy nàng, bước nhanh ra ngoài.

Biệt viện ngoài thành.

Uống dược liệu đặc thù do luyện dược sư sắp đặt mới để nàng ngủ, Chiến Dã đem khăn lông lau trên trán nàng, xoay người bỏ thêm vài loại dược liệu vào lư hương, để nàng có thể ngủ sâu thêm một chút.

Đại phu nói nàng vất vả quá độ, bệnh lâu không trừng trị, khí huyết ứ trệ mới có thể đột nhiên té xỉu.

Che lư hương, Chiến Dã quay người lại, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt có chút lưu luyến si mê.

Nến Đỏ ở bên ngoài ngó dáo dác không dám đi vào, Chiến Dã đã sớm biết nàng tới, thu hồi ánh mắt nói: "Vào đi."

"Đa tạ thái tử điện hạ." Nến Đỏ nhanh tay nhanh chân đi tới, cầm một ít đan dược quý hiếm ra nói: "Những thứ này do chủ nhân luyện chế, đều là linh dược thượng đẳng mà chủ nhân thường dùng."

Chiến Dã gật đầu, ý bảo nàng bỏ dược liệu xuống.

Nến Đỏ nói: "Hôm nay đa tạ thái tử điện hạ mang chủ nhân về. Chủ nhân đã lâu không nghỉ ngơi, ngẫu nhiên ngủ thiếp đi cũng bừng tỉnh vì ác mộng. Hôm nay coi như lần đầu tiên ngủ được an ổn như vậy."

"Đây đều là..., nàng đúng là..." Chiến Dã dừng một chút mới nói " Là muội muội của ta."

Cho dù không muốn thừa nhận thì sao? Đây là sự thật, đúng là vận mệnh không thể tránh khỏi.

Nến Đỏ lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn hắn, phát hiện người này sắc mặt lãnh khốc quả thực đáng sợ, muốn nói ra nhưng lại không dám.

Chiến Dã thấy nàng muốn nói lại thôi, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta..." Nến Đỏ ngượng ngùng nói, "Kỳ thật, chủ nhân không phải là muội muội của thái tử điện hạ, điểm này mong điện hạ không cần quá rối rắm."

Chiến Dã đột nhiên nhìn chằm chằm nàng: "Ai nói cho ngươi biết?"

"Chuyện này là thật, phụ thân của chủ nhân là Hiên Viên Vấn Thiên, người mà trưởng công chúa yêu, là A Cha của ta. Nếu chủ nhân là huyết mạch của hoàng thượng thì tuyệt đối không thể tu luyện Vạn Thú Vô Cương." Nến Đỏ nói khẳng định "Chủ nhân sợ Hoàng thượng thương tâm khi vừa mất đi Công chúa Anh Dạ, cho nên mới chịu đựng không nói ra."

Chiến Dã trầm mặc chốc lát, mới nhìn lại về phía Hoàng Bắc Nguyệt, sắc mặt an tĩnh lúc ngủ có chút nhíu mày, trong lúc ngủ mơ cũng không an ổn a.

Lắc đầu cười khổ một tiếng, có lẽ đây là ý trời, hắn đã quyết định vĩnh viễn chôn giấu tình cảm với nàng dưới đáy lòng. Giờ lại cho hắn hy vọng không thực tế như vậy.

Không phải muội muội thì sao, lòng của nàng đã sớm cho người khác.

Chiến Dã vươn tay muốn phá vỡ khát vọng đã lâu được đụng vào mặt nàng, nhưng lúc vươn tay vẫn nhịn lại được, yên lặng ẩn nhẫn xuống.

"Nến Đỏ, chăm sóc tốt nàng, trong quân còn có việc, ta đi đây." Chiến Dã cuối cùng liếc nàng một cái, sau đó đứng lên vội vã rời đi.

Nến Đỏ hai tay chống cằm, nhìn bóng lưng Chiến Dã, lẩm bẩm nói: "Cắt không đứt, còn vương vấn, đúng là nỗi buồn ly biệt. Haiz, nếu từ lúc sinh ra gặp nhau, hắn là thiên chi kiêu tử, ngươi là hầu môn quý nữ, trong biển người tương phùng, đột nhiên ánh mắt gặp nhau. Hắn vừa gặp đã thương, tâm hồn thiếu nữ của ngươi cũng nảy mầm thì vừa lúc. Theo lời bà mối nói thì là hợp thành một đôi, ông trời tác hợp trai tài gái sắc!"

Nến Đỏ vẫn say mê lầm bầm, người phía sau lại sớm mở to mắt, trong mắt hình như có tia máu, nhưng ánh nhìn sáng rõ thấu triệt.

"Nha đầu ngươi biết cái gì?"

"Oa! Chủ nhân, ngươi tỉnh lúc nào thế?" Nến Đỏ hoảng sợ, mặt cười đỏ bừng, "Ngươi, ngươi có nghe thấy gì không?"

"Ngươi lớn tiếng như vậy, ta có thể không nghe thấy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi ngồi xuống.

Mặt Nến Đỏ càng đỏ hơn, bĩu môi nhỏ giọng than thở: "Tỉnh lại cũng không nói một tiếng, hại ta nói nhiều như vậy"

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Ngươi có phải nghe nhiều sự tích trên đường phố rồi hay không? Tiểu tiểu nha đầu mà không biết thẹn thùng."

"Đâu có, đâu có chứ? Ta chẳng qua chỉ tùy tiện thôi, cảm giác Thái tử Chiến Dã rất đáng thương a."

"Chiến Dã là ca ca của ta." Hoàng Bắc Nguyệt sờ soạng vết thương trên trán, thật là đủ đau.

"Cũng không phải ca ca thật...." Nến Đỏ lầu bầu đứng lên, lấy bình thuốc giúp nàng bôi, "Chủ nhân nghỉ ngơi thêm đi, trời còn chưa sáng, nếu không lại té xỉu khiến người ta lo lắng."

"Không ngủ được." Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào gối đầu, nghĩ tới câu nói không phải ca ca liền buồn cười, "Nến Đỏ, quan hệ giữa ngươi cùng Quân Ly là thế nào?"

"Nếu tính nghiêm túc thì như quan hệ với ngươi cùng Thái tử Chiến Dã." Nến Đỏ suy nghĩ một chút mới nói, lập tức thấy trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt mập mờ tươi cười, trong nháy mắt hiểu dụng ý trong câu hỏi của nàng liền nhảy dựng lên nói: "Chủ nhân, ngươi học ai càng ngày càng tệ!"

"Đương nhiên là học ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, ảm đạm cười, "Có một số người sớm chiều bên nhau cũng không nhất định sẽ yêu nhau. Có một số người chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận định cả đời."

"Ta biết, tình cảm hai bên muốn bền vững thì phải sớm chiều bên nhau?" Nến Đỏ vội vàng nói, hai mắt cơ trí chớp chớp, liền nhìn thấy nụ cười của Hoàng Bắc Nguyệt từ từ ảm đạm, "Chủ nhân, ngươi lại đang nghĩ về Phong Liên Dực sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt không trả lời vào vấn đề: "Trời sáng mau quá, chúng ta phải xuất phát đi Điện Quang Diệu."

Ngoài cửa sổ quả nhiên có ánh mặt trời yếu ớt chiếu vào, Nến Đỏ thoáng bất an nói: "Không biết Mạnh Kỳ Thiên chuẩn bị tốt chưa? Hồng Liên trở về, không chừng Thánh quân sẽ hoài nghi hắn."

"Không bận tâm được nhiều chuyện như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, "Ta chỉ có một cơ hội này."

Lúc hừng đông, Chiến Dã mới từ trong quân trở lại biệt viện, người hầu lập tức chào đón.

"Nàng có khỏe không?" Chiến Dã dừng lại trong sân, nhìn thoáng qua gian phòng nàng nghỉ ngơi.

Người hầu do dự một chút mới nói: "Điện hạ, lúc trời chưa sáng quận chúa đã rời đi."

"Thật không?" Chiến Dã cũng không kinh ngạc, thản nhiên gật đầu, nói: "Thu dọn phòng đi." Nói xong xoay người như muốn đi ra ngoài.

"Điện hạ nghỉ ngơi một lát đi, để phòng bếp chuẩn bị điểm tâm." Người hầu vội vã nói, có chút đau lòng nhìn thái tử điện hạ tiều tụy.

"Không được, các ngươi ăn đi." Chiến Dã đi tới cửa, nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại hỏi: "Lúc nàng đi có nói gì không?"

Người hầu nói: "Quận chúa hy vọng điện hạ có thể thay quận chúa chăm lo cho người trong phủ trưởng công chúa cùng công tử Tử Diệu."

Chiến Dã sửng sốt, lập tức quát hỏi: "Nàng còn nói muốn đi đâu?"

Người hầu lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt hắn lo âu, suy nghĩ một chút còn nói: "Quận chúa nói, Vương lệnh của lính đánh thuê đã là của điện hạ, điện hạ chỉ cần vì Nước Nam Dực tùy ý sử dụng, điện hạ...!"

Chiến Dã không nghe hết đã quay đầu, chạy vội ra ngoài.

"Hoàng Bắc Nguyệt..." dưới bầu trời mênh mông, Chiến Dã gầm lên giận dữ vang vọng thiên địa.

B