Tư U Cảnh, ở phương tây của Đại lục Tạp Nhĩ Tháp. Xưa kia được xưng là "thành phố mặt trời lặn", bởi vì chỉ khi mặt trời lặn mới có thể nhìn thấy cửa lớn giấu ở trong quầng sáng.
Hơn một trăm năm qua, Tư U Cảnh chưa bao giờ có người ngoài bước vào. Nhưng phòng vệ cửa thành vẫn kiên cố chu đáo, chưa bao giờ có một ngày buông lỏng.
Trong thành phố vẫn có người qua lại, ở ngã tư đường không quá náo nhiệt, nhưng đủ loại giao dịch cũng không thiếu. Hai bên đường lớn cây xanh tỏa bóng, cỏ thơm um tùm, dân chúng vui cư. Đưa mắt nhìn cách đó không xa có thể thấy đồng ruộng xanh tốt, bờ ruộng dọc ngang, phòng ốc đan xen, như cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.
Phủ đệ lớn nhất ở phía Bắc Tư U Cảnh là chỗ ở của Lôi Vương, kiến trúc rộng lớn khổng lồ, rất phù hợp với cá tính của Lôi Vương.
Giờ phút này, trong tòa phủ đệ lại truyền đến tiếng Lôi Vương nổi trận lôi đình.
"Cái gì? Bệ hạ hạ lệnh cấm không cho lão phu ra ngoài?! Lão phu chân tay đã khôi phục thương thế. Bên ngoài ma thú xuất thế, sắp long trời lở đất".
Giữa tiếng nói như tiếng sấm ấy có một gióng nói thản nhiên vang lên:"Bên ngoài long trời lở đất có liên quan gì đến Lôi Vương đại nhân? Tư U Cảnh luôn luôn không dính dáng với ngoại giới."
"Lộc Nhai, ngươi luôn đối nghịch với bổn vương sao?"
"Lộc Nhai không dám, tất cả đều là cân nhắc cho Lôi Vương đại nhân." Lộc Nhai mặc áo bào tro chậm rãi đứng lên, vành nón không che hết mặt, lộ ra khuôn mặt thon gầy xám trắng, nhưng đôi mắt lại ẩn giấu thật sâu.
Lôi Nộ hai tay nắm chặt nắm đấm, đi tới đi lui trong phòng: "Lão phu thất tín với người, sau này còn mặt mũi nào gặp chứ?"
"Chuyện này Lôi Vương đại nhân không cần lo lắng, người đàn bà kia có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Hơi thở hồn phách của cô ta, ta đã bói toán không còn." Lộc Nhai thản nhiên nói.
"Cái gì?" Lôi Nộ sắc mặt tái nhợt, có chút bi thương: "Nha đầu kia..."
"Cho nên, đại nhân dưỡng thương cho tốt đi." Lộc Nhai nói xong liền cáo từ rời đi.
Lôi Nộ chán nản ngồi,"Nha đầu a nha đầu, không ngờ ngươi bạc mệnh như vậy, haiz...... hả?"
Lôi Nộ đang thì thào tự nói đột nhiên tay giơ lên, nhìn lòng bàn tay mình thấy cái ký hiệu khế ước hiện lên. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt từ khiếp sợ chuyển sang vui mừng quá mức.
"Ha ha ha... Lộc Nhai, tiểu tử ngươi cũng có lúc nhìn sai" Cười to ba tiếng, Lôi Nộ bước nhanh ra ngoài.
Khế ước vẫn còn, nha đầu kia chắc chắn còn sống, hơn nữa ký hiệu khế ước có động tĩnh, chứng tỏ cô ta ở gần đây.
Lộc Nhai vừa đi tới trong viện đã nghe thấy tiếng cười to phía sau, hắn nghi hoặc quay đầu lại, nhưng không kịp mở miệng hỏi, cặp mắt sâu ẩn sau lông mi chợt lóe sáng.
"Có người xông vào Tư U Cảnh?"
"Bổn Vương đã sớm nói, nha đầu kia không phải người bình thường, ha ha!"
"Đúng là cô ta?!" Lộc Nhai rất khiếp sợ, nhìn vẻ mặt tươi cười của Lôi Vương, trong nháy mắt hiểu rõ vấn đề, tức giận nói: "Đại nhân, đưa người ngoài vào là cử chỉ thật hồ đồ!"
Lôi Nộ không thèm để ý chút nào đi ra ngoài: "Tư U Cảnh đã gần một trăm năm không có người ngoài đi vào, không thấy nhàm chán sao?".
Lộc Nhai biết nói cái gì cũng vô dụng, kế trước mắt chỉ có thể lập tức thông báo mấy vị vương gia cố gắng ngăn cản nha đầu kia ở ngoài thành. Không cản được thì phải giết.
Ngoài thành
Sau khi xuyên qua nắng chiều tà, mây khói mịt mờ, thành trì rộng lớn tráng lệ gần trong tầm mắt.
Thành trì có đá lớn màu đen tạo thành, trời vừa tối thì sẽ hoàn toàn chìm trong bóng đêm, không thể nhìn thấy, trên tường thành hiện đầy đài cung tên. Mũi tên bén nhọn chỉnh tề chỉ thẳng về ngoại giới. Có thể tưởng tượng mạnh mẽ xông vào, lập tức sẽ bị vô số cung tên bắn thành con nhím!
Băng Linh Huyễn Điểu ẩn nấp hành tung, cách thành trì hơn mười trượng liền cảm giác được nguyên khí dao động.
Không ngờ tầng bên ngoài vẫn thiết trí lá chắn nguyên khí, chỉ cần tới gần nguyên khí, lập tức sẽ bị người bên trong thành phát hiện.
Quả nhiên, bọn họ vừa tới gần, trên đài tường thành phía xa đã có thủ vệ phất cờ tín hiệu.
Bị phát hiện cũng không sao, vì muốn vào Tư U Cảnh thì chỉ có một con đường này.
Quyết định cho Băng Linh Huyễn Điểu hiện thân, Hoàng Bắc Nguyệt hai tay kết ấn, một bùa chú áp vào trên tầng nguyên khí. Trong nháy mắt, lá chắn nguyên khí bị hắc khí ăn mòn thành một lỗ hổng lớn.
Tất cả thủ vệ trên tường thành vội vã lên cung chuẩn bị bắn nhìn thấy một màn này đều khiếp sợ trợn mắt há hốc miệng!
Nghĩ lá chắn nguyên khí ít nhất có thể ngăn cản một chút, không ngờ bị phá nhanh như vậy!
Thấy Băng Loan Điểu khổng lồ xõa cánh bay vào, bóng tối chậm rãi bao phủ.
"Bắn!"
Thành thủ hét lớn một tiếng, cờ lệnh vung lên, thủ vệ khiếp sợ luống cuống tay chân bắt đầu bắn tên.
Mỗi mũi tên bắn ra đều mang theo nguyên khí mạnh mẽ. Một hai mũi tên còn có thể dễ dàng ngăn trở, nhưng hơn một ngàn thì không dễ chút nào.
Mắt thấy mưa tên dày đặc sắp trúng đích, đột nhiên Băng Linh Huyễn Điểu khổng lồ lại biến mất không còn tăm hơn, cô gái trên lưng chim rơi xuống nhanh xuống như quả cân.
Một mũi tên sạt qua đỉnh đầu, mặc dù mạo hiểm nhưng vẫn xinh đẹp!
Thành thủ vừa nhìn vừa luống cuống, không ngừng phất cờ, hô to:"Tiếp tục bắn! Không được dừng!"
Thân thể rơi thẳng xuống, tuy nhiên đối với Hoàng Bắc Nguyệt thì như trò chơi nhảy dù, không hề sợ hãi, ngược lại cười hắc hắc.
"Xem ra, nên cho các ngươi lãnh giáo một chút vũ khí bí mật của ta!"
Trong không gian Linh thú, Nến Đỏ xoa tay nóng lòng muốn thử, nháy mắt với Băng Linh Huyễn Điểu: "Chủ nhân bảo ta đó! Có nghe thấy không, ta là vũ khí bí mật đó!"
Băng Linh Huyễn Điểu khinh thường hừ lạnh.
Tuy nhiên ở giây tiếp theo, nụ cười của Nến Đỏ cứng ngắc trên mặt.
Bởi vì Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hô một tiếng:"Tiểu Hổ!"
Chỉ thấy một luồng sáng vàng ròng đột nhiên xẹt qua bọn họ, một tiếng hổ gầm vang lên rồi biến mất.
"Hả? Là Tiểu Hổ sao?" Nến Đỏ nghi hoặc nói, gần đây Tiểu Hổ trốn ở trong không gian linh thú, chẳng ai nhìn thấy nó.
Tuy nhiên vừa rồi thoáng nhìn, sao lại cảm giác hắn... hắn thay đổi màu lông.
Chẳng lẽ đến thời kỳ thay lông nên ngại gặp người khác?.
Vạn mũi tên bắn ra, từng đợt mưa tên như cơn sóng liên tiếp bắn ra từ tường thành.
Lần này mặc kệ núp ở đâu cũng không tránh được công kích như lưới giăng này!
Thành thủ cười, vuốt chòm râu nhỏ trên cằm. Muốn xông vào Tư U Cảnh ư, đâu dễ dàng như vậy!
Trong mây mù mịt mờ, nha đầu kia không biết núp ở đâu, nhưng dưới làn mưa tên này, núp ở chỗ nào cũng vô dụng.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, đột nhiên trong mây mù đen kịt, ánh sáng nổ vang, lửa cháy vàng ròng chói mắt chiếu sáng đêm tối, mây mù chung quanh trong khoảnh khắc liền biến mất.
Bầu trời sáng như ban ngày, một tiếng hổ gầm rống giận vang lên, không khí như bị chấn động, tầng tầng khuếch tán.
Đón mưa tên, lửa thánh vàng ròng nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ, khuếch tán rộng ra chung quanh, vù vù thiêu đốt, mạnh mẽ khủng bố!
Mỗi một mũi tên dính vào lửa vàng ròng đều bị thiêu thành tro bụi.
Trong đám Thần thú, lửa vàng ròng là loại kinh khủng nhất, Tiểu Hổ mặc dù chỉ là thần thú cấp 4, nhưng dựa vào lửa cháy này mà chống lại được thần thú cấp 6, thậm chí cũng có ưu thế với thần thú cấp cao hơn.
Nhìn mưa tên bị thiêu tan, thành thủ sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, mở to mắt hoảng sợ nhìn quái vật to lớn lao ra khỏi ngọn lửa.
Thần thú!
Hai mắt màu vàng liếc nhìn tường thành, gầm nhẹ, đột nhiên mở miệng phun ra sóng lửa cháy, thủ vệ trên tường thành vội vàng ném mũi tên, cuống cuồng chạy trốn!
Lửa cháy vàng ròng trong nháy mắt thiêu tan một góc tường thành, Tiểu Hổ nhảy một cái lên tường thành, phun lửa ra chung quanh.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trên lưng Tiểu Hổ, tóc màu đỏ bay múa trong lửa cháy, mỉm cười nhìn "Kiệt tác" của Tiểu Hổ.
Đưa tay dịu dàng vuốt lỗ tai của nó nói:"Lần đầu tiên xuất chiến, rất đẹp."
Tiểu Hổ ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm phía trước, trầm thấp mở miệng: "Nơi này là... Tư U Cảnh."
"Không sai, chúng ta tới rồi." Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngẩng đầu, nhìn thành trì tráng lệ giấu sau nắng chiều, trong lòng cảm thán.
Có phải mỗi một người trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp chết đi, linh hồn đều tới đây đây hay không?
Nếu đúng vậy, có một số người nàng rất nhớ nhung, có thể gặp được hay không?
"Hừ, nha đầu từ đâu đến, dám xông vào Tư U Cảnh, phá hủy tường thành bổn vương xây dựng, thật sự là tội ác tày trời!".
Một tiếng rít gào vang lên trời, sau một lát, từ trongtường thành hòa tan có một nam nhân chậm rãi chui ra. Râu dài màu nâu, đầu tròn bóng loáng, trên mặt dữ tợn mang theo vài phần men say. Buồn cười nhất là trên da đầu trống trơn không có tóc lại có mấy dấu son môi hồng hồng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo, nhìnthân thủ hắn liền nói:"Các hạ nói vậy chắc là Thổ Vương của Tư U Cảnh, quần áo cùng tên thật tương xứng."
Người đầu bóng loáng thấy người khác liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận, còn có chút đắc ý. Tuy nhiên khi nàng nhấn nhá từng chữ châm chọc, hắn liền quắc mắt trừng mi:"Xú nha đầu, ngươi mắng ai đó?"
"Người nào đáp lời thì ta mắng người đó." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười khẽ, biết người này thẳng tính thành thật, không dễ mở miệng bắt nạt liền nhân tiện nói:"Hôm nay ta nhất định xông vào Tư U Cảnh, xin các hạ chỉ giáo đi."
"Hừ! Hôm nay cho ngươi biết sự lợi hại của bổn vương, miễn cho ngươi kiêu ngạo như vậy!" Thổ Vương khẽ quát một tiếng, một chân nặng nề đạp trên mặt đất, đột nhiên ầm ầm một tiếng, tường thành tĩnh lặng trên mặt đất bắt đầu lắc lư dâng lên.
Bùn đất đều sụp đổ, tường thành chậm rãi mọc lên, giống như người bị đánh thức, từng tiếng rống giận phát ra từ dưới nền đất.
Tiểu Hổ thả người nhảy ra, Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng hắn nhìn xuống, khó tin nói:"Không ngờ tường thành là một con thú ngủ say!"
"Ha ha ha, nha đầu, ngươi có thần thú, bổn vương cũng có thần thú! Thần thú của bổn Vương cấp bậc ở trên ngươi, sợ chưa?!" Thổ Vương cất tiếng cười to, khẽ phất tay, toàn bộ bùn đất ngoài tường thành bong ra từng màng, lộ ra một con rồng đất.
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh hai tay, thản nhiên cười:"Ta không chỉ có một con thần thú nha."
Màu trắng bạc thoáng hiện, Nến Đỏ đi ra khỏi không gian linh thú, hóa thân thành rồng, nổi giận gầm lên một tiếng với con rồng đất.
Con rồng đất khổng lồ thân thể run lên, hoảng sợ ngẩng đầu, hai mắt bị ánh sáng bạc đâm vào không mở ra được, song một loại uy áp cường đại khiến nó phủ phục trên mặt đất, không dám đứng lên.
Thổ Vương sắc mặt lập tức khó coi không khác gì bùn đất, nhìn thần thú của mình, lại nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, gầm lên một tiếng, hai nắm tay biến thành chùy sắt, nhằm về phía nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt giẫm bả vai Tiểu Hổ, trên Tuyết Ảnh Chiến Đao nhuộm lên một tầng nguyên khí màu đen, mũi đao chỉ về phía trước.
"Thổ Nhuyễn, ngươi không phải đối thủ của cô ta, trở về." Một giọng nói thản nhiên vang lên, tiếp theo, một bàn tay vô hình bắt được cánh tay Thổ Vương, kéo hắn về phía sau.