Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1061: Không phá thì không xây 1

"Sư phụ, ta thích ngươi, rất thích rất yêu ngươi, nếu có kiếp sau, có thể để ta làm một gốc cây bên cạnh ngươi không? Chỉ cần nhìn ngươi là được".

"Kiếp sau gặp lại ta, ngươi gặp nhiều xui xẻo a?" Nguyệt Dạ lại mở miệng vui đùa, lúc ngẩng đầu cười, trong ánh mắt cũng ngấn lệ.

Nàng buông tay ra, để thân thể Lạc Lạc chậm rãi ngã vào lá cây mềm mại rụng trong rừng cây.

Ánh mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, trong nháy mắt cuối cùng nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu bắt đầu từ phía sau bay tới, chậm rãi đứng trên nhánh cây đỉnh đầu Nguyệt Dạ.

Một lần cuối cùng vững vàng nhớ kỹ nàng.

Giống ma nữ tóc đỏ Hí Thiên năm đó khống chế Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện tại Thành Lâm Hoài.

Chung quanh đột nhiên an tĩnh lại, gió êm ái chậm rãi thổi sương mù qua, mờ mờ mịt mịt tụ tập chung quanh.

Nguyệt Dạ cúi đầu nhìn Lạc Lạc, sau đó vỗ vỗ đầu Chi Chi nói: "Làm rất tốt."

Chi Chi ngồi ở tay nàng, trong lòng chua xót, tay nhỏ bé lau khóe mắt, tại sao để nó làm loại chuyện này? Nhìn lén hồi ức của người khác, cũng không phải hồi ức đặc biệt khoái trá.

"Nha đầu, ngươi đây là......" Lôi Nộ đi tới, dạo qua một vòng Lạc Lạc, xác định hắn không chết mới khó hiểu mở miệng hỏi.

"Chỉ khiến hắn quên một ít chuyện không vui, với hắn mà nói là chuyện tốt." Nguyệt Dạ thản nhiên nói.

Lôi Nộ ngây người một chút, trầm ngâm hồi lâu mới nói với Nguyệt Dạ: "Tuy nói tốt cho hắn, nhưng nha đầu ngươi cũng quá lãnh huyết chứ?"

"Bị người của Tư U Cảnh nói như vậy, rốt cục khen hay mắng ta đây?

"Đương nhiên là khen ngươi rồi!" Lôi Nộ cười ha ha, "Nói thật, Bổn vương bội phục người như ngươi! khí độ thế mới thành đại sự a!"

Nhìn vẻ mặt hắn cười to, Nguyệt Dạ cũng lạnh lùng cong khóe môi, nhìn lướt qua bình ngọc màu tím trong tay hắn "Tử huyễn đế long nước miếng là hắn tìm để làm dược liệu cho Bắc Nguyệt quận chúa hồi phục thị lực, để lại cho hắn đi."

"Đây......" Lôi Nộ che chở bình ngọc như bảo bối, "Nhưng lúc ngươi dựng lại linh thể, có tử huyễn đế long nước miếng cũng phụ trợ cô đọng kinh mạch bộ xương, đúng là linh dược ngàn năm khó gặp a!"

Nguyệt Dạ mím môi, ánh mắt nhìn chăm chú bình ngọc trong tay hắn, một lát sau mới mở miệng: "Vậy để lại một nửa đi!"

"Hắc hắc, một nửa thì một nửa, cũng không lãng phí công phu vô ích." Lôi Nộ cao hứng lấy từ nạp giới của mình ra một cái bình ngọc màu tím, mở nút ra, nhất thời, một luồng khí thản nhiên màu tím chui ra.

Mùi thơm rất nhanh tràn ngập trong rừng cây, màu tím ẩn chứa một luồng khí tức hết sức tinh thuần thuộc tính phong.

Chậm rãi chia tử huyễn đế long nước miếng thành hai phần, một giọt cũng không lãng phí, Lôi Nộ lúc này mới đem cái chai ban đầu nhét vào trong tay Lạc Lạc hôn mê.

"Thiếu niên này không tồi, Bổn vương rất thưởng thức người chân thành, à...... Bổn vương nơi này có thanh kiếm, tặng cho ngươi đổi lại nửa bình tử huyễn đế long nước miếng đi."

Trên nạp giới của Lôi Nộ chợt lóe sáng, Thanh bảo kiếm màu tím liền lẳng lặng nằm ở bên người Lạc Lạc.

Nguyệt Dạ nhìn cử động của hắn, nhưng không nói gì, trong lòng âm thầm có vài phần kính nể Lôi Vương này.

Đoạt tử huyễn đế long nước miếng là vì nàng, nhưng hắn cũng không chiếm được lợi gì từ Lạc Lạc, ngược lại lấy bảo khí trao đổi, như thế sòng phẳng, sau này làm bằng hữu cũng tốt.

Làm xong này hết thảy, Lôi Nộ liền đưa tay mở kết giới, sau đó ngẩng đầu liếc Nguyệt Dạ.

Nguyệt Dạ vỗ vỗ Chi Chi, nói: "Để người của gia tộc Bố Cát Nhĩ tới đây đi"

Nói xong, liền xoay người nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cùng Lôi Nộ rời khỏi đây.

Chỉ còn lại thiếu niên ngủ say trong rừng cây sương mù nặng nề, giấc mộng quá khứ như sương mù từ từ tiêu tán.

Đêm khuya, không trăng không sao, trong dịch quán Thành Lâm Hoài.

Một tia sáng quỷ dị màu đỏ từ tường vây dịch quán bay ra, song thoáng cái liền biến mất.

Trong bóng tối, thủ vệ kỵ binh đen không phát hiện điều bất thường gì.

Cả tòa Thành Lâm Hoài cũng ngủ say, chỉ một gian phòng trong dịch quán vẫn phát sáng, cả gian phòng bị kết giới đặc thù vây quanh, đột nhiên bùng lên ánh sáng đỏ quỷ dị, rồi lại yên lặng xuống.

Vừa rồi một tia sáng đỏ chính là không cẩn thận từ kết giới thẩm thấu ra ngoài.

Ánh sáng đỏ quá chói, mơ hồ mang theo sát khí, một đám ánh sáng chạy ở trong phòng, tựa như lưõi dao sắc bén, không cẩn thận sẽ bị cắt thành vô số mảnh.

Xoẹt....

Một vạt áo màu trắng bị tia sáng đỏ cắt bỏ, rơi trên mặt đất, đúng vào lúc đó, ánh sáng đỏ như nổi điên tăng vọt lên, hung mãnh đánh vào kết giới!

"Vẫn không nghe lời a." Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong ánh sáng đỏ, sau một lát, một ngón tay thon dài từ ánh sáng đỏ vươn đến, trong lòng bàn tay, một đóa hoa sen trắng chậm rãi nở rộ.

Chỗ hoa nở có từng luồng gió nhẹ lượn vòng khỏi cánh hoa, cuốn lấy một luồng ánh sáng đỏ, sau đó nhanh chóng đè ép.

Ánh sáng đỏ hung mãnh, gió màu trắng lại cường chế, hai bên quấn đấu, kết giới đều lay động, dường như sau một khắc sẽ nát vụn.

Rốt cuộc gió màu trắng cũng chiếm thượng phong, thành công đè ánh sáng đỏ tiến vào lò chế thuốc.

Ngón tay thon dài kết ấn trên dược lò, để gió buộc chặt ánh sáng đỏ trong dược lò, mặc nó giãy dụa cũng không ra được.

Xoa xoa mồ hôi trên trán, Phong Liên Dực ngước mắt lên, dưới làn mi, con ngươi màu tím nhẹ nhàng liếc ngoài cửa sổ, bên khóe môi chậm rãi lộ nụ cười tươi tắn.

"Vào đi." Tiện tay giơ lên, mở kết giới ra.

Cửa sổ bị đẩy ra, một thiếu nữ mặc y phục đen ngồi trên cửa sổ, gió đêm thổi vạt áo màu đen của nàng, nghiêng mặt trầm lắng hỏi: "Thật sự rất khó sao?"

"Bình thường mà thôi." Hắn sủng nịch cười, nhẹ nhàng ngoắc tay nàng, nàng rất nghe lời nhảy xuống cửa sổ, đi tới bên cạnh hắn.

"Nếu thật sự khó thành, không cần tự làm khó mình." Nguyệt Dạ ngồi đối diện hắn, nhìn Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, nhẹ nhàng mím môi nói.

Bọn họ đã có đủ tất cả dược liệu, kể cả Dạ Vương huyết, dựa theo phương thuốc luyện chế Thất Phá Đan của Hiên Viên Cẩn, đáng tiếc dược liệu dược tính quá hung mãnh, hơn nữa Dạ Vương huyết quả thực có năng lượng hủy thiên diệt địa.

Loại sức mạnh quá đáng sợ này ngay cả Lôi Nộ cũng tránh ra xa, không dám tới gần.

Lúc Phương Pháp Tây cùng Ô Lạp đưa tới Dạ Vương huyết cũng mang theo một câu nói của Dạ Vương:

"Thất Phá Đan có thể dựng lại linh thể thì sao? Chuyện nghịch thiên mà nàng dám làm, không sợ trời phạt sao?"

Trời phạt?

Nàng không tin thần quỷ Phật yêu, chỉ tin hết thảy kỳ tích do chính mình tạo ra!

Bởi vậy nàng nghe xong chỉ cười trừ, nhân sinh trên đời, nếu cứ nhìn trước ngó sau, nơm nớp lo sợ thì có ý nghĩa gì?

Thất Phá Đan có thể thành, nàng cao hứng không ngừng.

Không thể thành, nàng cũng sẽ không oán trời trách đất.

Trước mắt mong muốn nhất là được sống, song nàng sẽ không bởi vậy mà liên luỵ một người khác cùng nàng chịu khổ.

"Nhất định có thể thành." Lúc nàng xuất thần trong chốc lát, Phong Liên Dực cũng nhìn nàng, khẽ cười đứng lên, "Hoàng Bắc Nguyệt mà ta quen chưa bao giờ cau mày như vậy, nhớ kỹ sao? ngươi từng cho ta nghịch thiên, ta cũng có thể cho ngươi nghịch một lần."

Nguyệt Dạ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt màu lam lạnh nhẹ nhàng lưu chuyển, liễm diễm động lòng người. Phong Liên Dực ngẩn ra, đột nhiên khuynh thân về phía trước, một tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng.

"Bắc Nguyệt......"

Trên đỉnh đầu bóng ma chậm rãi bao phủ xuống, Nguyệt Dạ nâng đầu, trong con ngươi từ từ chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến người sợ than của hắn.

Bên khóe môi tươi cười chậm rãi mở rộng, nàng nhẹ nhàng quay vòng đôi mắt một chút, thấp giọng nói: "Hiện tại sợ rằng không thích hợp."

"Nhắm mắt lại." Giọng nói hấp dẫn nhẹ nhàng phảng phất ở bên tai nàng, tiếng nói trầm thấp khiến trái tim nàng cũng run lên một cái.

"Uhm...... ngươi cũng nhắm mắt lại đi." Nguyệt Dạ bất đắc dĩ nói.

Phong Liên Dực thực sự nhắm mắt lại, gương mặt chậm rãi tiếp cận, góc độ cùng vị trí cũng cho là vô cùng chuẩn xác, nhất định hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.