Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1011: Linh Ương thất tháp 3

"Ngươi không phải muốn đi gặp ai sao?"

"Khéo léo vô cùng, hắn ngay phía dưới." Yểm chỉ chỉ thang lầu uốn lượn phía dưới, sau đó cười, "Xem ra ta và ngươi rất có duyên!"

"Nghiệt duyên!" Nguyệt Dạ thờ ơ phun ra hai chữ.

Yểm ngẩn ra, lập tức cười ha hả, càng không kiêng nể theo sát phía sau nàng.

Không bao lâu sau cũng tới cuối, không khí chung quanh cũng càng ngày càng nóng, một cửa đá màu đen nặng nề vắt ngang ở trước mắt, phong cách cổ xưa trang trọng, hơi thở nóng rực bắt đầu truyền đến từ phía sau cửa đá.

Xoa xoa mồ hôi trên trán, Nguyệt Dạ cau mày nói:"Nơi này......."

"Để ta tới." Yểm cười một tiếng, vượt qua nàng, lục lọi trên cửa đá một chút liền nghe thấy tiếng móc xích bên dưới cửa đá. Dựa vào ánh sáng hồng trôi nổi bên người Yểm mới nhìn rõ trên cửa có hai khe hở đá, bên trong móc xích chính là cơ quan.

Nàng vừa rồi cũng đã cảm thấy có cơ quan, không biết linh cảm quái dị này vì sao lại xuất hiện.

Cửa đá mới mở ra một khe nhỏ, nóng rực đập vào mặt khiến Nguyệt Dạ bay nhanh lui về phía sau. linh hồn lực dù sao không đủ mạnh, sóng nhiệt như thế có chút không chịu được.

Yểm động tác rất nhanh địa đem nàng kéo ra phía sau, lơ đãng nói một câu:"Đi theo sau ta."

Trong lòng lạnh như băng chuyển thành ấm áp, nàng sau khi quay lưng lại, ho nhẹ một tiếng rồi đi theo hắn.

Đại dương lửa cháy mênh mông xuất hiện trước mắt, lửa nóng sáng quắc thiêu đốt, gió mạnh thổi tới, ngọn lửa cuốn lại như trong Địa ngục, tựa hồ muốn nuốt sống hết thảy.

Nham thạch cuồn cuộn nóng chảy trào đến, lại chảy ra xa.

Không ngờ dưới tòa tháp thứ bảy có một tòa núi lửa hoạt động, nếu phun ra, cả tòa Thành Lâm Hoài sẽ bị chìm nghỉm!

Nguyệt Dạ trợn mắt há hốc mồm nhìn, nhiệt khí bốc hơi khiến hai mắt đều không mở ra được.

Yểm nhẹ nhàng phất tay, một kết giới bao phủ hai người, trong kết giới độ ấm bị bức lui, ý lạnh nhè nhẹ thẩm thấu ra, Nguyệt Dạ lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu lẻ loi một mình, nàng khẳng định sẽ không lựa chọn đi vào, bởi vì quá nóng, linh hồn không chống đỡ được.

Trong lòng lại tăng một chút cảm kích Yểm, tuy nhiên sẽ không nói ra miệng, miễn cho hắn đắc ý.

Yểm quay người lại, bắt được tay nàng, cười nói: "Ngươi muốn đi đâu? Ta dẫn ngươi đi."

Nguyệt Dạ giãy ra khỏi hắn, lạnh lùng nói:"Vẫn đi lên phía trước!"

"Không thành vấn đề." Vừa cười vừa nhẹ nhàng tạo cái quyết trên tay, nhất thời, trên lửa nóng cháy nở rộ từng đóa hoa yêu hồng, mỗi một đóa mở lớn cánh, đặt trên lửa cháy có cảm kinh tâm động phách!

Mười dặm hoa yêu hồng, sum suê chập chờn, làn gió thơm bốn phía.

Yểm lôi kéo tay nàng, nhẹ nhàng nhảy lên chỗ hoa nở, mũi chân phảng phất như giẫm trên đất, hơn nữa chỗ hoa nở không hề có cảm giác nóng, như giẫm trên đất bằng, đi an ổn lại an tâm.

Nhìn cuối tầm mắt đều là đóa hoa yêu hồng nở rộ, trong lòng Nguyệt Dạ càng có thiện cảm với người này.

Biết hắn là cường giả, cũng không ngờ sẽ...... biến thái như vậy!

Vừa nhìn ảo thuật khổng lồ này liền biết không là cường giả bình thường, cho dù cửu tinh triệu hồi sư cũng không có thực lực như vậy, hơn nữa đây không chỉ là ảo thuật, ảo thuật chỉ lừa gạt hai mắt cùng ý thức mà thôi, mà thuật này rõ ràng có thể chống đỡ biển lửa cường đại kia!

thực lực như vậy sợ rằng chỉ có thiên cấp triệu hồi sư bậc thiên mới có thể chống lại?

Hắn rốt cục là ai? Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp lại tồn tại cường giả như vậy!

Mặc dù không thích người này tính cách phóng đáng không câu lệ, nhưng với thực lực của hắn, Nguyệt Dạ cũng không dám khinh thường.

"Đang suy nghĩ cái gì đây?" Nhận thấy nàng ngẩn người, Yểm mạn bất kinh tâm quay đầu cười nhìn nàng một cái.

"Không có gì." Nguyệt Dạ lắc đầu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc thất bại, nàng hiện tại chỉ là một luồng hồn, không biết khi nào mới có linh thể, khi nào mới đạt được trình độ như hắn chứ?

"Không có gì thì cười một cái cho ta xem một chút a." Yểm đùa nàng.

Nguyệt Dạ lạnh mặt nói:"Ta không cười!"

"Vậy kêu một tiếng bảo bối nhi đi!"

"Ngươi có tin ta biến thành hồ ly cắn ngươi hay không?"

Yểm chớp chớp mắt, nhớ tới một năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bị móng vuốt của nàng cào một chút, không khỏi cười cười, ngón tay bỏ vào trong miệng ngậm một chút, yêu nghiệt nói:"Có thể cho ngươi cắn một chỗ."

Sắc mặt Nguyệt Dạ trong nháy mắt âm trầm xuốn tới.

"Ha ha ha..." Yểm đê tiện cười lớn,"Hiểu nhầm rồi đi!"

....

Khóe miệng co quắp, nếu không phải lúc này ở bên trên biển lửa nguy hiểm, nàng thật muốn đánh thốc lên cắn hắn!

Tiếng cười dần dần đi xa, hai bóng dáng màu đỏ hoa bay trục lãng trên biển lửa, đạp lên yêu hồng màu máu từ từ đi xa.

Càng ngày càng gần.......

Lúc xâm nhập vào biển lửa, Nguyệt Dạ có thể cảm giác trong phong ấn khối hắc ngọc đang tản phát ra hơi thở mãnh liệt, đáp lại triệu hồi cách đó không xa.

Rốt cục là cái gì vậy?

Hắc ngọc như trái tim, ở trong phong ấn rất nhanh nhảy lên, thịch thịch thịch, linh hồn Nguyệt Dạ tựa hồ cũng nhảy lên xao động bất an.

Trong biển lửa ngẫu nhiên bay qua một cành hoa thật lớn, bọn họ vững vàng tránh ra, sau một lát liền nhìn thấy một cửa đá khác, Yểm mang nàng dừng lại.

Đây là đâu?

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, dù sao nàng cảm ứng được gần đây, không bằng đi theo Yểm cùng vào nhìn.

Trên cửa đá có cấm chế, nhưng với Yểm mà nói chẳng cấm chế nào đỡ nổi hắn? Ngón tay nhẹ nhàng phất động vài cái liền hóa giải cấm chế, cửa đá từ từ mở ra, kéo nàng lắc mình đi vào, bỏ kết giới quanh người đi, bên trong cửa đá này lại lạnh lẽo.

Chỉ cách một cánh cửa mà nhiệt độ chênh lệch cũng quá lớn?

Yểm nhìn nàng một cái, thấy nàng nhìn quanh, liền vuốt tay nàng nói:"Không ngờ tay hồn phách cũng trơn mềm như thế, sờ thích thật."

Nguyệt Dạ lập tức rút tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đi nhanh đi lên phía trước, Yểm cười theo ở phía sau.

Đi vài bước, liền nhìn thấy phía trước chợt lóe hỏa quang, Nguyệt Dạ nghĩ thầm chẳng lẽ phía trước còn có biển lửa, nhìn kỹ lại là hai đám lửa một trước một sau bay ra.

"Đừng sợ, đây là hỏa linh." Yểm cười giải thích, vẫy tay hỏa linh một cái, hai đám hỏa diễm liền xoay người dẫn bọn họ đi lên phía trước.

Nguyệt Dạ cẩn thận theo sát, đi hồi lâu, đột nhiên hỏa linh phía trước như bị cái gì văng ra, bỗng nhiên lui về phía sau, lửa dựng đứng suýt đốt tới bọn họ!

Yểm giơ tay lên, đánh tan hai hỏa linh, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh ám không biết từ chỗ sâu thẳm nào truyền đến: "Ngươi tới làm gì?"

trong giọng nói cũng không hề có cảm tình, không phải khẩu khí lãnh đạm bình thường, mà lạnh giống như.... người chết giống.

Mi tâm tú lệ nhíu một chút, Yểm thu hồi vẻ mặt yêu nghiệt tươi cười, nói: "Không muốn nhìn ngươi bước theo ta, cho nên cố ý tới giúp ngươi."

"Không cần ngươi giúp!" Bên trong người nọ vô tình cự tuyệt "Cút đi ra!"

Yểm từ từ đi lên phía trước,"Quân Ly, ngươi hiện tại căn bản sẽ không hiểu, biến thành giống ta có bao nhiêu thống khổ, ta giúp ngươi không phải vì ngươi, chỉ không muốn Hoàng Bắc Nguyệt lại lâm vào tình cảnh như Hiên Viên Vấn Thiên."

"Hừ......." Người nọ bên trong hiển nhiên chẳng thèm ngó tới, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói: "Ngươi dẫn theo ai vào?"

Nguyệt Dạ hai tay căng thẳng, bên trong hơi thở người nọ cường đại không hề thua kém Yểm, từ lúc đi vào nàng cũng cảm giác đến trên lực lượng áp bách linh hồn trầm trọng, cho nên không dám tùy tiện có động tác.

Giờ phút này nghe người nọ hỏi, đột nhiên cảm giác lạnh buốt sau lưng, làm trong lòng căng thẳng.

Yểm ôm chầm bả vai của nàng, vỗ nhẹ nhẹ chụp, nói: "Là một con tiểu hồ ly mà thôi."

"Tiểu hồ ly?" thanh âm Bên trong nghe càng âm lãnh, tựa hồ chậm rãi tới gần, "Linh hồn của nó, giống như......."

"Một người không quan hệ mà thôi, ngươi cần gì để ý?" Yểm nhẹ nhàng vung tay lên, Nguyệt Dạ gật đầu, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

"Cô ta đi đâu thế?" Người nọ ngay sau đó hỏi, "Chờ một chút!"

"Quân Ly!" Yểm thân ảnh thoáng một cái liền nhào vào trong bóng tối, nói gì đó nhưng Nguyệt Dạ không nghe được, nàng chạy nhanh, chạy đến mức không thở được mới dám dừng chân lại, chống đầu gối nặng nề thở dốc.

Người nọ là ai? lực áp bách cường đại này còn đáng sợ hơn Yểm!

Đứng ở nơi đó, nàng chỉ cảm thấy một loại hơi thở tà ác khủng bố bên người, tựa hồ muốn nhấn chìm nàng!

Cảm giác này, không phải là ma thú trong truyền thuyết chứ? Trừ lần đó ra, nàng thật sự nghĩ mãi không rõ còn khả năng nào khác.

Hung hăng nuốt nước miếng, hô hấp cũng dần dần bình ổn, nàng mới thẳng đứng nhìn chung quanh.

Vừa rồi như con ruồi chạy loạn, cũng không nhìn đường, nơi này địa hình phức tạp, như mê cung đổi tới đổi lui, nàng không biết chạy tới đâu?

Mờ mịt lúc không có đầu mối, đột nhiên hắc ngọc trong phong ấn nặng nề nhảy lên một chút, chấn động linh hồn nàng đều cảm giác đau đớn!

Đây là...... ngọn nguồn triệu hồi khó hiểu kia?

Nhất định không sai!

Nguyệt Dạ vui mừng vội vàng theo lực lượng cảm ứng bước nhanh về phía trước.

Dưới đất trừ hai đốm hỏa linh vừa rồi thì chẳng có bóng người nào, chung quanh im ắng, nham thạch màu đen âm u, quỷ ảnh um tùm. Là một hồn phách, nàng tự nhiên sẽ không sợ quỷ quái gì, bởi vậy chỉ lấy một chén ngọn đèn trên vách tường chiếu lên phía trước.

Không bao lâu, phía trước ánh lửa mơ hồ truyền đến, càng ngày càng sáng, nàng ném ngọn đèn, chạy nhanh lên!

Đó là một gian thạch thất trống trải thật lớn, chung quanh tường đá san bằng bóng loáng, nhưng bị lửa thiêu đỏ bừng, mơ hồ có thể thấy trên vách tường có vài tờ bùa chú thoáng hiện ánh sáng!

Mà giữa thạch thất có một cái ao rất lớn, không có thủy, chỉ chứa lửa, lửa này còn hung tàn gấp mấy lần so với biển lửa bên ngoài, bị dính vào một chút, sợ rằng đều bị đốt thành tro bụi.

Hơn nữa càng khó tin là giữa biển lửa có một khối phiến đá di động, chung quanh phiến đá lửa cháy có một lồng giam, trong lồng giam, có con Ngân Long toàn thân trắng bạc, vảy xinh đẹp như bông tuyết nằm trên phiến đá.