Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1006: Hóa người dưới ánh trăng 2

Nàng?

Tiểu hồ ly tò mò nhìn hắn rót đầy một chén rượu, đưa tới trước mặt nàng, ngửi mùi vị kia liền có chút say lòng người, đây là quỳnh tương ngọc dịch theo lời dân gian vẫn nói đi, nàng chưa bao giờ uống qua rượu đây.

Một nửa là cảm giác mới lạ, một nửa là muốn giúp hắn phân ưu, tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm một chút rượu trong chén.

À, dĩ nhiên cay như vậy!

Khó uống khó uống!

Mùi quái dị như thế, sao có nhiều người thích uống như vậy?

Tiểu hồ ly ghét bỏ ngoảnh đầu đi, mặc hắn cười khuyên thế nào cũng không chịu uống, trên gương mặt lông xù đã mơ hồ nóng lên, giãy khỏi tay hắn, nhảy khỏi bàn, bay nhanh chạy ra.

Phong Liên Dực lắc đầu mỉm cười, một con hồ ly, hắn sao có thể kỳ vọng một con tiểu hồ ly không biết gì đến phân ưu cho hắn đây?

Một chén lại một chén rượu vào bụng.

Giải ưu sầu cách nào? Chỉ có Đỗ Khang.

Quả nhiên không tồi, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, hắn cảm giác trái tim không còn đau đớn, nhức nhối như giòi bám vào xương nhu bàn chân. Rượu làm hắn thả lỏng không ít.

Cầm bầu rượu lảo đảo ra ngoài, tối nay có ánh trăng, tuyết vừa dừng, trong viện một mảnh trắng phau phau, chất thành một tầng tuyết dày.

Cung nhân đều bị hắn sai đi, cho nên trong viện không có ai.

Trên mặt tuyết chỉ có một loạt dấu chân, là dấu chân hồ ly.

Hắn đứng dưới hành lang, ngọn đèn dầu lắc lư, chiếu vào màu tím trong con ngươi hắn, chiếu ra tia sáng huyễn hoặc mê ly.

Ánh trăng nhu hòa chiếu sáng tuyết địa, trăng tròn hiếm thấy, hắn nhìn theo dấu chân tiểu hồ ly, ánh trăng mê ly mang theo vài phần mê huyễn.

Tiểu hồ ly nằm trên một đống tuyết trắng, cái lỗ tai màu đỏ nhẹ nhàng run lên, cái đuôi quét tới quét lui trên mặt tuyết, chỉ liếm một ngụm rượu mà thôi, nhưng nàng lại như mang theo men say ngoe nguẩy đầu say sưa.

Khóe môi hắn chậm rãi hiện lên nụ cười nhạt, song giây tiếp theo, nụ cười đột nhiên đọng lại trên mặt.

Hắn chợt trừng lớn hai mắt, chỉ thấy tiểu hồ ly lăn một vòng trong tuyết, quay sang không phải là hồ ly, mà rõ ràng là một gương mặt cô gái thanh lệ tuyệt sắc.

Nhất định là nhìn lầm rồi, hắn uống nhiều rượu lắm mới sinh ra ảo giác. Nhưng có trời mới biết, hắn nhìn thấy gương mặt mà tình nguyện tin đó là ảo giác cũng không chớp một cái, bất động nhìn chằm chằm nàng.

Vừa lại lăn một vòng, khuôn mặt cô gái đã không còn mông lung, hoàn toàn hiển hiện ra, trên người hồ ly cũng chậm rãi vươn cổ tay tinh tế như ngọc, eo nhỏ nhắn không đủ nắm, cùng với hai chân thon dài tuyết trắng.

Tóc đen như nước buông xuống trên lưng tuyết trắng ngọc bóng loáng, giống như lụa thượng đẳng, tóc hai bên lỗ tai màu đỏ rực diễm lệ, khuôn mặt như tuyết sáng động lòng người, càng phát ra yêu khí dụ dỗ cùng linh khí tinh khiết.

Cô gái chậm rãi xuất hiện dưới ánh trăng, tản ra ánh sáng nhu hòa nhưng đẹp mắt, bề ngoài tuyết trắng ngăn trở trước ngực cùng hạ thân, nàng nghiêng thân ngã trong đất tuyết, tay trái có chút giơ lên, trong lòng bàn tay nâng một vật bị một đoàn hắc khí nồng nặc bao vây, hắn căn bản không thấy rõ lắm.

Khuôn mặt tinh sảo nhỏ nhắn chậm rãi tiến đến trước hắc khí, tựa hồ hết sức hưởng thụ, đôi mắt màu lam lạnh híp lại, hắc khí chậm rãi chui vào ánh mắt nàng. Đôi mắt từ từ lắng đọng thành nhan sắc đen nhánh, đôi mắt sáng động lòng người, càng phát ra trong suốt.

Đó là... Linh thú tu luyện ở dưới ánh trăng sao?

Nhưng nàng chỉ là linh thú a, đừng nói chỉ là linh thú cấp 1, kể cả thần thú cấp 1 cũng không thể hóa thành hình người.

Khuôn mặt cô gái kia hắn chưa bao giờ gặp, nhưng mặt mày lại bất giác tác động vào suy nghĩ của hắn, khiến hắn kinh ngạc nhìn không muốn hồi thần lại.

Đột nhiên một cụm mây đen trên bầu trời thổi đến, chặn lại ánh trăng, cô gái kia chậm rãi mở to mắt, lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, khóe miệng vểnh lên, tựa hồ có chút không hài lòng, nhưng cổ tay vừa chuyển, hắc khí nồng nặc liền biến mất không gặp, trong con ngươi đen nhánh của nàng lui dần, cuối cùng biến thành màu lam lạnh thản nhiên.

"Thật nhanh a, xem ra không nhanh một chút thì không ra được." Cô gái trề môi, miễn cưỡng nói.

Ánh trăng hoàn toàn bị mây đen che, cực nhỏ cũng không rọi xuống, nàng nhẹ nhàng cắn một chút môi đỏ mọng, da thịt như ngọc chậm rãi nhạt đi giữa đất tuyết, cuối cùng tiến vào bề ngoài tiểu hồ ly, lăn một vòng trên mặt đất lại biến thành tiểu hồ ly lỗ tai đỏ.

Đừng đi....

Phong Liên Dực vội vàng kêu gọi ở trong lòng, đột nhiên bước đi lảo đảo từ hành lang ra ngoài, một khoảng đất tuyết bị hắn giẫm rạp rạp rung động, ba bước cũng thành hai bước đi tới trước mặt tiểu hồ ly, ôm nàng khỏi đất tuyết, nhưng lại phát giác hồ ly nhắm mắt lại, đã sớm ngủ say không nhúc nhích, tựa hồ không bận tâm bất cứ chuyện từ bên ngoài.

Chóp mũi ửng đỏ hình như là uống rượu....

Là ảo giác sao?

Không thể nào!

Cảm giác chân thật như thế, hắn biết cô gái kia tồn tại, nhưng nàng thật sự vào thân thể hồ ly.

"Ngươi là ai? Ngươi muốn cái gì, ta có thể giúp ngươi." Phong Liên Dực vỗ nhẹ gương mặt tiểu hồ ly. Tiểu gia hỏa u u hừ hai tiếng, chậm rãi mở đôi mắt màu lam lạnh ngây thơ nhìn hắn, rất mê hoặc.

"Ngươi...." Nhận thấy trong mắt hồ ly trong suốt, đối phương hoàn toàn không biết chuyện gì cả, mê hoặc mờ mịt hơn cả hắn, Phong Liên Dực không nói nên lời.

Không phải là linh thú sao?

Trong lòng mất mát thật lớn, đột nhiên tỉnh rượu, hắn ôm tiểu hồ ly ngồi xuống trong đất tuyết nhẹ như băng, nhẹ khẽ vuốt bề ngoài mềm mại của nàng, đột nhiên cười.

Hắn là làm sao vậy? Thấy ảo giác mà vẫn tưởng thật.

Nàng chỉ là một con linh thú cấp 1 mà thôi, nhưng hắn lại ảo tưởng nàng có thể biến thành một nhân loại, giảm bớt một chút đau nhức trong lòng hắn.

Thật tức cười...

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mấy ban đêm kế tiếp, hắn mỗi đêm đều lặng lẽ đi theo tiểu hồ ly ra ngoài, mỗi khi có ánh trăng, hắn cũng rất hy vọng nàng có thể lần nữa biến thành cô gái loài người tu luyện dưới ánh trăng.

Nhưng... trừ một đêm kia, cô gái không còn xuất hiện.

Tiểu hồ ly chỉ thích ánh trăng buổi tối, chạy đến ngủ dưới ánh trăng mà thôi, trừ lần đó ra, nàng không khác gì linh thú bình thường.

Vậy một ngày, Vũ Văn Địch phòng thủ biên quan hồi kinh, vội vội vàng vàng tiến cung, hắn từ nhỏ quen biết Phong Liên Dực, cùng kiếp sống con tin ở Nước Nam Dực mười năm liền, cảm tình không phải bình thường, bởi vậy mới được Hoàng thượng triệu kiến.

Trong ngự hoa viên tuyết mịn bay tán loạn, trong đình đốt ấm hương, thả một trương đàn cổ, Phong Liên Dực ngồi bên đàn, nắm tay chậm rãi gảy đàn, giai điệu bay ra, đúng "nguyệt phách" năm năm trước viết ra.

Vũ Văn Địch đứng hồi lâu dưới đình, nghe tiếng đàn xong mới đi lên hành lễ.

Ở biên cương đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Địch trở về, người tuổi trẻ anh tuấn ngày xưa da tay đã được biên quan khốc liệt biến thành màu đồng cổ, thân hình cường tráng rắn chắc, bước đi cũng uy vũ sinh phong, rất có phong độ của một đại tướng.

Phong Liên Dực nhìn hắn mỉm cười, nói: "Ngồi xuống đi, nơi này không có ai, không nên đa lễ."

Lớn mật nhìn hắn một cái, gặp thần sắc trên mặt hắn nhu hòa, đã không còn thấy vẻ lãnh khốc vô tình khi trở thành Tu La vương nên mới yên tâm, cũng không khách khí, vẩy y bào ngồi xuống.

"Lúc mới tiến vào, ta nhìn thấy một con hồ ly." Vũ Văn Địch nhíu mi phong lạnh lùng, "Hơi có chút kỳ hoặc."

Phong Liên Dực bất động thanh sắc rời tay khỏi dây đàn nói: "A? kỳ hoặc chỗ nào?"

Vũ Văn Địch nói: "Lúc ta nhìn thấy ở trước mặt, nhưng nháy mắt đã ở xa xa trên cung tường, nó hơi thở chỉ là linh thú cấp 1, tại sao lại có năng lực như thế?"

"Nó quả thật không giống bình thường." Phong Liên Dực thản nhiên cười, đột nhiên nói một câu như đùa giỡn: "Cho dù nhìn thấy nó hóa thành hình người cũng không kỳ quái."

Vốn là một câu vui đùa, ai biết Vũ Văn Địch vậy mà thần sắc nghiêm túc lên, suy tư một chút, nói: "Bệ hạ, có linh thú có thể ẩn dấu hơi thở trên người, ngụy trang thành linh thú cấp bậc thấp, ta xem hồ ly tựa hồ không đơn giản như vậy."

"Ngươi cảm giác nó có cấp bậc gì?" Phong Liên Dực cười hỏi.

Vũ Văn Địch nghiêm túc nói: "Thần phòng thủ biên quan, vùng đất hoang vu thường có chuyện lạ quái dị phát sinh, từng nghe một ít lão binh nói có loại linh thú thường lui tới giữa trời tuyết, dời hình đổi thuật, hết sức lợi hại, còn có thể biến ảo là hình người mê hoặc binh lính riêng lẻ...."

Phong Liên Dực chuyển qua dâu cung trên đàn lơ đãng run lên một cái, trêu chọc cầm huyền, Vũ Văn Địch lập tức ngẩng đầu hỏi: "Bệ hạ?"

"Biến ảo là hình người?" Ánh mắt màu tím có chút vừa chuyển, Phong Liên Dực nhìn như lơ đãng hỏi, "Linh thú cũng có thể biến ảo?"

"Không sai!" Vũ Văn Địch gật đầu, nhưng vẫn không yên lòng phản ứng vừa rồi của hắn, "Bệ hạ nhìn thấy cái gì?"

Phong Liên Dực không nói, trầm mặc vậy coi như đã chấp nhận.

Vũ Văn Địch bỗng nhiên đứng lên, nói: "Nhất định là nó! Cửu huyễn xích nhĩ hồ! Nó am hiểu ảo thuật, dựa vào cắn nuốt lòng mà trưởng thành, vật ấy cực kỳ hung hiểm, bệ hạ không nên để nó bên người."

"Nó đi theo Trẫm lâu như vậy, chưa bao giờ hại người." Phong Liên Dực thản nhiên nói, ánh mắt rất kiên định.

Vũ Văn Địch hiểu rõ tính tình hắn, biết k không huyênđược, chỉ có thể nói: "Bệ hạ cẩn thận, đừng nhìn ánh mắt của nó."

Vừa nói xong, tiểu hồ ly liền nhảy lên đàn, cái đuôi đảo qua dây cung, phát ra một tiếng dễ nghe, nàng ngẩng đầu, con ngươi màu lam lạnh nhìn Vũ Văn Địch.

Vũ Văn Địch hoảng hốt, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, nói: "Không thể nhìn!"

Tiểu hồ ly hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, mặc kệ hắn chuyển hướng bên nào, lập tức hiện ra ở trước mặt hắn, Vũ Văn Địch sợ đến suýt ôm đầu chạy trốn.

Phong Liên Dực cười to, nói: "Địch, một con hồ ly khiến ngươi sợ thành như vậy, rất không tiền đồ."