Phương Nam Có Cây Cao

Chương 24: Người đàn ông đeo kính râm

Lúc Nam Kiều gặp lại Thời Việt là vào một buổi chiều chạng vạng có những ráng mây đỏ khắp bầu trời.

Thời Việt trước đó đã gọi điện cho cô, hỏi cô khi nào rảnh. Những ngày
qua, Nam Kiều làm việc suốt ngày suốt đêm, căn bản không biết là ngày
nào trong tuần. Từ khi công ty bắt đầu chuyển mình tới nay, Nam Kiều
chưa từng có cái gọi là cuối tuần.

Nhưng mà cũng may, Thời Việt cũng không có khái niệm thứ mấy trong tuần. Đó có nghĩa là, anh muốn hôm đó là cuối tuần, thì hôm đó sẽ là cuối
tuần.

Cho nên họ cứ như vậy mà hẹn gặp vào ngày thứ hai.

Tổ điều khiển máy bay vẫn như cũ có mặt tại công viên Triêu Dương chạy
thử mẫu máy mới nhất vừa mới lắp ráp tại công xưởng ở phố Lang. Sau
nhiều lần kiểm tra và điều chỉnh, nhóm sản phẩm đầu tiên cuối cùng cũng
đã tốt đẹp, đã có thể đưa vào sản xuất với số lượng lớn.

Làm phần cứng, sợ nhất là ngân phiếu không thể thanh toán được.

Nam Kiều là một người cực có khái niệm về thời gian, đã định là ngày đó
(ngày deadline) thì nhất định sẽ là ngày đó. Bây giờ, sản phẩm mới cuối
cùng đã có thể vượt qua được đợt đặt hàng đầu tiên rồi. Tất cả mọi người đều thở ra một hơi, nếu như thật sự chạy theo không kịp, chỉ e tất cả
bọn họ phải ngủ cùng với Nam Kiều trong phòng làm việc mất.

Nam Kiều nhận ra Thời Việt.

Anh ngồi trên một băng ghế dưới gốc cây hòe, áo sơ mi trắng sọc dọc và
quần jean. Chỉ là có hơi khoa trương, anh thật sự đeo một cái kính râm,
đeo cả khẩu trang, thảnh thơi ngồi ở đó xem họ bay thử. Mùa này là mùa
hoa hòe nở, gió thổi qua từng bông hoa rơi xuống, rất nhanh đã phủ lên
đầy người anh.

Tiểu An nói: “Mẹ kiếp, cái tên biến thái kia là ai đấy nhỉ, đã nhìn

chúng ta một hai canh giờ rồi đó, không biết có phải là đối thủ cạnh
trang qua moi tin tức của chúng ta không”.

Nam Kiều chỉ liếc mắt thôi cũng đã nhận ra anh.

Tần Thời Vũ nói: “Lo cái gì mà lo, anh nghĩ cũng chỉ là một người mù thôi”.

Tiểu An nói: “Người kia đâu có cầm theo gậy?”

Tần Thời Vũ nói: “Kia chẳng phải là chó dắt người mù sao?”

Nội tâm Nam Kiều thầm thắp cho Thời Việt một cái đèn cầy.

Hơn sáu giờ, đội bay thử rời đi, Nam Kiều đem dụng cụ giao cho bọn Tiểu An mang về.

Cô đứng trước mặt Thời Việt, lão nhị lại bắt đầu xông vào cô sủa ăng ẳng.

Thời Việt gỡ khẩu trang và kính râm xuống, ngước đầu: “Vậy mà em cũng có thể nhận ra sao?”

Nam Kiều nghiêm túc nói: “Em dẫu cho không nhận ra anh, cũng nhận ra được lão nhị nhà anh”.

Thời Việt liếc nhìn Nam Kiều đầy thâm ý: “Tốt lắm”

Thời Việt đứng dậy, nương theo cử động của Thời Việt, những bông hoa hòe từ trên người anh rơi xuống, anh kéo tay Nam Kiều: “Muốn ăn món gì? Anh nấu cho em ăn”.

Nam Kiều nhìn thời gian trên đồng hồ: “Đến kịp không? Anh không đói sao?”

Thời Việt cười nói: “Chỉ là muốn làm cho em ăn thôi, thấy vinh hạnh không?”.

Nam Kiều ngước đầu nhìn Thời Việt, ánh đèn chiếu rọi lên lưng anh. Cô
hình như đã rất lâu rồi chưa gặp anh, bộ dáng anh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, dường như tất cả đều như cũ, lại dường như tất cả đều đã thay
đổi.

Trong lòng cô, thật ra, vẫn luôn nhớ đến anh.

Trong tiểu khu Thời Việt ở có một cửa hàng bán rau quả, các nguyên liệu
và thực phẩm nấu ăn đều rất tươi sạch, chỉ có điều hơi đắt, một cân sườn cũng đã một trăm đồng rồi. Hai người vì tiết kiệm thời gian nên đã đến
đây mua.

Tính tiền là một bác gái chừng năm mươi tuổi. Trên mũi đeo một cái kính
vàng, nói: “Ái chà, vợ chồng son đi mua thức ăn à? Mặc cả đồ đôi luôn”.

Nam Kiều lúc này mới để ý đến, nhưng trang phục của Thời Việt, cũng không hẳn là giống cô lắm.


Thời Việt cười cười, đưa thẻ cho bác gái cà.

Bác gái vẫn không nhịn được tiếp tục nói thêm vài câu: “Hai đứa này thật là xứng đôi! Sinh em bé chưa? Rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng! Em bé trong tương lai chắc chắn sẽ hơn khối ngôi sao trên ti vi kia!”

Nam Kiều chưa từng trải qua tình cảnh này, xấu hổ muốn buông tay Thời Việt ra, Thời Việt lại nắm chặt hơn.

Nam Kiều điểm qua ba món: một món là rau xào, một món là hoa loa kèn xào tôm, món còn lại là gà om.

Thời Việt trong nhà bếp vừa nấu vừa cảm khái: “Em đúng thật là dễ nuôi”.

Nam Kiều tự mình vo gạo nấu cơm, gạo là gạo thơm Campuchia, từng hạt từng hạt trong suốt, thơm ngát.

Trong khi cô bên này đang lăn lộn cùng với nồi cơm điện, Thời Việt bên kia đã bắt đầu xào rau, gà cũng đã hầm trên bếp gas rồi.

Anh hết sức tập trung, chiên xào, nêm gia vị, áng chừng nước, đều vô cùng thành thạo và cẩn thận.

Nam Kiều lặng thinh nhìn anh.

Thời Việt không cần nhìn cũng biết cô đang ở đằng sau, nói: “Sao không ra ngoài ngồi đi? Ở đây nhiều khói dầu lắm”.

Nam Kiều vươn tay, từ sau lưng lẳng lặng ôm lấy anh.

Thời Việt đứng im, chân mày run run, khôi phục lại thần trí, cười nói:
“Sao thế, không yên tâm à? Trịnh Hạo nói em làm cơm Tây không tệ, lần
sau làm cho anh ăn nhé”.

Nam Kiều áp mặt vào lưng anh, thức mùi trên áo anh thơm ngát, dường như còn sót lại cả hương hoa hòe.

Nam Kiều khẽ gọi: “Thời Việt”.

Thời Việt nghĩ rằng cô có lời muốn nói, nghiêng tai lắng nghe: “Ừ?”

Nhưng cô chỉ cúi đầu gọi một tiếng: “Thời Việt”.

Là trực giác của phụ nữ sao?

Thời Việt lúc ấy chợt sinh ra một loại ảo giác, hai tiếng trầm thấp gọi
tên anh của Nam Kiều như là nói mê, như là muốn xác nhận sự hiện hữu của anh.

Anh nghĩ, anh đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi.

Hoặc có lẽ do bởi những biến cố đau lòng không dám nhớ lại, mà anh những năm này đối với cơ thể phụ nữ rất lãnh cảm. Chủ yếu là gặp dịp thì chơi mà thôi, dễ động tính, nhưng lại chẳng hề động tình.

Lúc ban đầu anh nhìn thấy Nam Kiều, chính là loại phụ nữ dễ dàng theo

đuổi nhất. Chỉ có một chữ khái quát thôi, đó là “ngu xuẩn”.

Anh gần như không dùng bất kỳ chiêu thức đùa giỡn nào, vậy mà người phụ nữ này lại dễ dàng bị anh hấp dẫn.

Nhưng anh rõ ràng cảm nhận được Nam Kiều không hề giống với những người
phụ nữ khác bị anh hấp dẫn. Loại khác biệt đó chính là, giống như Trương Bá Chi trong “Vua hài kịch” vậy, cầm mù tạt nước mắt lã chã rơi, nói:
“Em thật lòng mà, em thật lòng mà”.

Nhưng Nam Kiều lại là một cái cây. Trầm tĩnh đứng đó. Cô không nở hoa,
cũng không biết nịnh nọt. Cô hữu tình, nhưng cũng tuyệt đối không đạt
đến chữ “si”. Anh biết, dẫu cho ngày nào đó anh chết đi, cô cũng chỉ
đứng lại, đào một cái hố, vùi anh vào trong, sau đó tiếp tục đi về phía
trước.

Nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, sao lại có thể ép anh đến tận núi A Nhĩ được chứ?

Đêm đó dưới đường tàu điện ngầm, chẳng nhẽ lại giả được sao? Nam Kiều ngây ngô hôn anh, càng khiến anh bối rối.

Anh chưa bao giờ bối rối.

“Thấy hay thì chơi”. Anh chỉ là bước vào đó một bước, vậy mà cả người đã trầm sâu.

Thời Việt buông muỗng, vặn nhỏ lửa, lau sạch tay bằng khăn bếp, xoay người qua, ôm Nam Kiều vào lòng.

“Làm gì thế?”

“Gọi tên anh”. Đôi mắt thon dài của cô bình tĩnh nhìn anh, không hề có chút đùa giỡn.

“Gọi tên anh làm gì?”

“Muốn gọi thì gọi thôi”.

Muốn gọi anh thì gọi thôi. Vậy muốn hôn anh thì hôn thôi. Cô muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó.

Thời Việt nheo mắt, giơ ngón tay cái lên vuốt vuốt khuôn mặt cô: “Tùy hứng”.

Ăn tối trong phòng khách, Thời Việt mở TV.

“Xem show tạp kỹ không?”

Nam Kiều lắc đầu. Cô hầu như là một người ngăn cách với thế giới, cô
chưa bao giờ phủ nhận điều này, cũng chưa từng nghĩ sẽ phải thay đổi.

“Vậy xem chương trình nước ngoài vậy”.


Thời Việt tựa hồ như đã nghĩ xong từ trước, mở một show tạp kỹ Hàn Quốc, đó là một chương trình truyền hình thực tế giữa tình cha con của các
ngôi sao.

Nam Kiều không hề biết những ngôi sao Hàn Quốc trong chương trình đó,
nhưng tình cảm cha con chân thành cùng với những đứa trẻ mới bốn năm
tuổi như ngọc thô chưa mài giũa, ngây thơ như thế khiến cho người khác
vô cùng yêu thích, tịnh chẳng hề mưu mô. Cho nên Nam Kiều xem rất vui
vẻ, đôi khi còn bật cười nữa.

Thời Việt hỏi cô: “Em thấy chương trình này thế nào?”

Nam Kiều nói: “Rất vui”.

Thời Việt nói: “Có muốn tham gia quay hình không?”

Nam Kiều ngạc nhiên: “Em sao?”

Thời Việt cười, kéo cô lại, nói: “Không phải là cho em đi quay show, là muốn em đi quay-hình”. Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ này.

Sau khi Thời Việt giải thích, Nam Kiều mới biết được, chương trình mà
Thời Việt đầu tư kia, vào mùa đầu tiên đã thu được tỷ suất bình quân
toàn quốc hơn ba. Cho nên Thời Việt dứt khoát tăng đầu tư, tiến vào Hàn
Quốc, làm một bản quyền show thực tế độc nhất vô nhị tại Trung Quốc. Sau một thời gian chuẩn bị, tháng sau sẽ khai máy.

Thời Việt để Nam Kiều tựa lưng vào lòng anh, anh đưa tay nghịch mái tóc
dài của cô, nói: “Lần trước anh giúp Lập tức phi hành một đại ân như
thế, lúc này, em có phải là nên giúp lại anh không?”

Thời Việt muốn quay bằng máy bay.

Anh cần máy bay không người lái của Lập tức phi hành tham gia quay hình. Góc quay từ không trung có thể khiến cho chương trình có những góc nhìn khác nhau. Nhất là loại chương trình truyền hình về bố con này, bố và
con cùng vui vẻ chơi đùa trên đồi, điều chỉnh máy quay phim từ trên cao
rất phức tạp, nhưng việc quay từ trên không lại là một việc rất cần
thiết.

Huống hồ, máy bay không người lái này, bản thân nó đã tràn đầy cảm giác
khoa học kỹ thuật và cảm giác tương lai, không chỉ khiến bọn trẻ thích
thú, mà đối với khán giả mà nói thì đây cũng là một ý tưởng mới.

Thời Việt nói: “…anh chi tiền”.

Nam Kiều nhếch đôi môi mỏng. Máy bay không người lái vẫn còn chưa thể so sánh được với mô hình máy bay, khả năng khống chế rất cao và phức tạp,
không cẩn thận sẽ bị rơi, mất khống chế, bay lạc, thậm chí còn có thể bị nổ. Nếu muốn quay tiết mục theo kiểu này, ngoại trừ phải nâng cao tính

năng quay chụp của máy bay thì còn cần một người điều khiển máy bay
chuyên nghiệp.

Người điều khiển máy bay chuyên nghiệp là ai?

Cô chính là người điều khiển máy bay chuyên nghiệp chứ ai.

Thời Việt cọ lên mặt Nam Kiều, nói thật nhỏ: “Tại đầu khe cửa tây Bắc Kinh, ba ngày hai đêm, đi cùng anh nhé”.

Nam Kiều gật đầu: “Được”.