Phượng Ly Thiên

Chương 78: Hoàng thúc

Thân vương, là phong hào có cấp bậc cao nhất trong các phong hào Vương gia, mà nhất phẩm Trấn Quốc thân vương là chức vị có phẩm cấp cao nhất trong tất cả thân vương, cao hơn cả Giám Quốc thân vương và Hộ Quốc thân vương, rất gần với ngôi vị Hoàng đế. Trần Quốc thân vương không bái cung phi, không lạy Hoàng tử, chân chính là dưới một người trên vạn người. Từ khi khai quốc tới nay, Huy triều chưa từng sắc phong Trấn Quốc thân vương, mà Phượng vương vô công vô tích vốn dĩ không thể được phong phẩm vị cao như vậy. Nhưng mà, bởi vì Thái thượng hoàng và Thái Hậu đều ngầm đồng ý, hơn nữa hiện giờ lại là lúc tân hoàng bỏ cũ thêm mới, cho nên các lão thần muốn lên tiếng phản đối tạm thời đều lựa chọn quan vọng.

Ngày xuân, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống muôn hoa khoe thắm trong Ngự Hoa viên, tình hình ngoài cung biến đổi liên tục, trong cung thì vẫn cứ vòng đi vòng lại, chẳng biết hôm nay là ngày nào.

Bởi vì Phượng vương “mang bệnh nặng trong người”, đại điển phong vương vốn vô cùng long trọng lại bị đơn giản hóa đi rất nhiều, chỉ ở trước triều đình nhận bách quan quỳ bái, để Hoàng thượng tự tay đội cho kim quan bát long thuộc về nhất phẩm Trấn Quốc thân vương là xong. Đương nhiên, xét cho cùng thì là do người nào đó ghét phiền phức, phí thời gian vào mấy cái lễ nghi rắc rối đó chẳng bằng ở bên cạnh Hoàng đế bệ hạ sỗ sàng còn có lời hơn nhiều.

Chậm rãi bước trong Ngự Hoa viên, Phượng vương điện hạ mạc vương phục màu nguyệt bạch thêu rồng bạc tám móng đi xuyên qua bụi hoa, cánh môi mỏng theo thói quen nhếch thành nụ cười, tà tứ mà xinh đẹp, khiến cung nữ phía sau hai má ửng hồng. Nhưng Phượng Ly Thiên không có vui vẻ như ngoài mặt đâu, thậm chí còn có chút buồn bực nữa kìa, bởi vì hắn bị Hoàng đế ca ca quẳng ra khỏi Ngự Thư phòng đó. Sau khi nghi thức phong vương kết thúc, còn có một đống chính sự chờ Hiên Viên Cẩm Mặc giải quyết, xét thấy tên nào đó chẳng những không giúp được gì còn ở bên cạnh quấy rối, Hoàng Thượng liền thẳng tay ném hắn ra ngoài.

Tầng tầng lớp lớp núi giả vẫn như xưa, có người tu sửa cẩn thận, chẳng khác gì mười ba năm trước.

“Ồ, bản cung còn tưởng là ai, thì ra là Đại hoàng tử đó à.” Âm thanh chua ngoa truyền đến từ sau núi giả, giọng nói dường như kinh ngạc lại tràn ngập vẻ khinh thường.

“Đại hoàng tử thấy Đức phi nương nương sao lại không hành lễ? Đám nô tài các ngươi dạy dỗ Đại hoàng tử như thế nào vậy hả?” Giọng vịt đực của Thái giám đúng lúc vang lên.

Phượng Ly Thiên nhíu mày, lại là nữ nhân ngu ngốc Đức phi kia sao. Hắn mặc kệ, vẫn cứ thong dong đi đến Tàng Thư các phía sau Ngự Hoa viên.

“Không nhìn thấy nương nương, là lỗi của con.” Giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh của trẻ con vang lên khiến Phượng Ly Thiên khựng lại, quay đầu nhìn ra sau núi giả. Tầng tàng lớp lớp cự thạch giúp hắn ẩn giấu hành tung rất tốt, đồng thời còn có thể lén xem trò khôi hài trong lương đình.


Nữ nhân trang điểm tinh xảo cao ngạo ngồi trên ghế đá, cả đám cung nữ thái giám đứng xung quanh, một đứa nhỏ khoảng chừng bốn năm tuổi đứng ở dưới đình, bên người chỉ có một cung nữ đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.

Đại hoàng tử Hiên Viên Bình An, là do chính phi của Hiên Viên Cẩm Mặc lúc còn là Thái tử — Chu Vân sinh ra, trong trận cung biến năm trước, Chu Vân đột nhiên sinh bệnh qua đời, sau khi tân hoàng đăng cơ, truy phong nàng thành Hiếu Từ Hoàng hậu. Tính ra, Hiên Viên Bình An phải là trưởng tử, chỉ là Hiếu Từ Hoàng hậu đã qua đời, Trấn Quốc tướng quân cũng đã cáo lão hồi hương, ở trong hoàng cung mà không có chỗ dựa thì thân phận trưởng tử cũng chẳng thể mang đến che chở gì cho nó, còn thường chọc phải phiền toái.

Theo lý thuyết, đích hoàng tử và Thái tử không cần hành lễ với phi tần, Đức phi làm như thế hiển nhiên là cố ý gây khó dễ.

“Không nhìn thấy?” Đức phi lạnh lùng nói, “Xem ra mắt Đại hoàng tử không được tốt rồi, đừng nói là bị người mẹ chết sớm của ngươi lây bệnh rồi chứ? Ai nha nha, thật là đáng thương.”

Đứa nhỏ mặt không chút thay đổi khoanh tay đứng thẳng, đạm mạc nhìn nữ nhân trong đình, lại sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn có bảy phần giống với Hiên Viên Cẩm Mặc kia, đây quả thật chính là Hiên Viên Cẩm Mặc phiên bản nhỏ trước đây!

Phượng Ly Thiên nhếch môi, hình như đã phát hiện ra thứ thú vị rồi.

Bàn tay nhỏ bé giấu sau người siết chặt, Hiên Viên Bình An vẫn bình tĩnh nói: “Nếu nương nương không còn chuyện gì khác, Bình An xin cáo lui trước.” Nói xong liền xoay người muốn đi, Thái giám bên cạnh Đức phi lại tới trước ngăn cản.

“Đứng lại, bản cung cho ngươi đi rồi sao?”

Hiên Viên Bình An bị Thái giảm kia đẩy một cái lảo đảo, hai chân mềm nhũn ngã sấp xuống đất, nước mắt trong suốt rưng rưng trong đôi mắt đen láy, lại quật cường không chịu chảy xuống.

“Dừng tay!” Sắm vai người “trùng hợp đi ngang qua”, thấy Đức phi hung ác, Phượng Ly Thiên đúng lúc xuất hiện, âm thanh lãnh liệt khiến Thái giám vốn định đi tới nâng Đại hoàng tử dậy sợ tới mức rụt tay lại.

“Tham kiến Phượng vương điện hạ.” Sau khi tất cả thái giám cung nữ thấy rõ người tới liền quỳ xuống hành lễ. Tuy người gặp qua Phượng Ly Thiên không nhiều lắm, nhưng bộ vương phục nguyệt sắc trên người đã tỏ rõ thân phận của hắn.


Sắc mặt Đức phi lập tức trở nên rất khó coi, đứng dậy cứng ngắc phúc thân: “Bái kiến Phượng vương.”

Phượng Ly Thiên cười như không cười liếc nhìn Đức phi một cái, không thèm để ý tới đám nô tài đang quỳ, cứ chậm rãi đi lướt qua, không có mệnh lệnh của Vương gia ai cũng không dám đứng dậy, bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng. Đại hoàng tử Hiên Viên Bình An ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân tuấn mỹ kia cũng cúi đầu nhìn sang, trong mắt phượng yêu dã không có vẻ ghen ghét, trào phúng, thương hại, khinh thường như trong mắt người khác, chỉ tĩnh lặng không nhìn ra cảm xúc gì, khiến người ta cảm thấy an tâm, đứa nhỏ kia nhìn đến ngây ngốc, nhất thời cũng quên không đứng dậy.

Tử Tiêu phía sau bế Đại hoàng tử lên, dịu dàng hỏi: “Điện hạ, có bị thương không?”

“Bái kiến hoàng thúc.” Hiên Viên Bình An lúc này mới hoàn hồn lại, xoay người hành đại lễ với Phượng Ly Thiên.

Hoàng thúc? Hàng mày Phượng Ly Thiên không khỏi giật giật, Mặc của hắn đã làm cha người ta rồi cơ đấy, vào lúc hắn không nhìn thấy, đã cùng rất nhiều nữ nhân sinh hài tử, mà hắn lại chính là hoàng thúc của đứa nhỏ đó.

Không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, Phượng Ly Thiên quay đầu chăm chú nhìn Thái giám quỳ ở bên cạnh: “Ngược đãi hoàng tử, ngươi cũng biết phải bị tội gì đúng không?”

“Vương gia…… Nô, nô tài……” Thám giám kia hoảng sợ, hắn chỉ mới đẩy Đại hoàng tử một cái thôi, sao lại biến thành ngược đãi hoàng tử rồi?

“Phượng vương, nô tài của nô tì, nô tì sẽ tự quản giáo, sự vụ trong cung Vương gia không nên nhúng tay vào thì hơn.” Giọng điệu sắc bén của Đức phi vang lên, đắc ý nhìn Phượng Ly Thiên, vị Vương gia này tuy có phẩm vị cực cao, nhưng cũng chỉ là có tiếng không có miếng, Hoàng Thượng không cho hắn thực quyền gì cả, đây cũng là nguyên nhân vì sao các đại thần trong triều không cực lực phản đối.

“Chặt hai tay của hắn.” Phượng Ly Thiên thờ ơ nói, sau đó xoay người rời đi, năm xưa Đức phi là trắc phi của Thái tử, sinh được một công chúa, nghĩ đến chuyện nữ nhân này từng hầu hạ dưới thân Hiên Viên Cẩm Mặc, hắn lập tức muốn giết chết nàng.

Thị vệ phía sau nhanh nhẹn rút bội đao ra, Tử Tiêu kéo Đại hoàng tử đi theo Phượng Ly Thiên, tránh để đứa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng máu me.


Ban đêm, Phượng vương bị ca ca bỏ mặc cả ngày vô cùng đáng thương xáp qua, từ sau lưng ôm chặt lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, rầu rĩ không nói lời nào.

Cảm nhận được tâm tình sa sút của Phượng Ly Thiên, Hiên Viên Cẩm Mặc trầm mặc một hồi mới nói: “Hôm nay nhìn thấy Bình An rồi phải không.”

Biết mọi chuyện xảy ra trong cung đều không thoát khỏi tai mắt người này, Phượng Ly Thiên cũng không nói gì, chỉ há miệng cắn vành tai đáng yêu trước mắt, tỉ mỉ liếm mút.

“Ưm……” Thân thể không khỏi run rẩy, Hiên Viên Cẩm Mặc thở dốc nói, “Đừng mong lừa gạt qua cửa, hôm nay ngươi ở Ngự Hoa viên thật đủ uy phong nhỉ.”

“Sao hả, đau lòng?” Phượng Ly Thiên buông người trong lòng ra, âm trầm nói.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, không thèm đáp lại cái vấn đề cố tình gây sự này.

Phượng Ly Thiên bất mãn nhào qua, đè người kia lên bậc gác chân mềm mại, trừng to đôi mắt phượng, đang định nói gì đó, lại có kẻ không thức thời gõ cửa.

“Hoàng Thượng, phủ Nội vụ đưa thẻ bài tới.” Giọng Đức Phúc từ ngoài cửa truyền đến. Trước kia phủ Nội vụ nghĩ rằng Hoàng Thượng chuyên sủng Phượng công tử, có đoạn thời gian không đưa thẻ bài thị tẩm tới, nay phát hiện đó là một hiểu lầm vô cùng lớn, tất nhiên không dám để lỡ đại sự của Hoàng Thượng nữa.

“Đưa vào đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc khiêu khích liếc nhìn Phượng Ly Thiên một cái. Ai kia lại không nói không rằng ngoan ngoãn ngồi sang một bên, phản ứng khác thường khiến Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy có chút không quen, hắn không quan tâm sao? Trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, chua xót không thoải mái, y lại tự giễu mà cười, rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì vậy chứ?

Hiên Viên Cẩm Mặc giận dỗi lật một thẻ bài lên, mặt kia của thẻ bài bằng gỗ mun khắc hoa dùng lối chữ Khải thiếp vàng viết ba chữ “Phượng Ly Thiên” rõ to. Y kinh ngạc trừng to hai mắt, lẳng lặng thả lại rồi lật thẻ khác lên, kết quả vẫn hệt như nhau. Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi quay đầu, nhìn cái tên trên bậc gác chân mềm mại đang cười cực kỳ vô tội: “Đêm nay ca ca định đi đâu? Theo quy củ thì lật trúng người nào phải đến chỗ người đó, nếu không mây mưa cùng người ta sẽ khiến hậu cung không yên đó.”

Hiên Viên Cẩm Mặc phất tay vẫy lui mọi người rồi cốc mạnh một cái lên đầu Phượng Ly Thiên: “Rốt cuộc hôm nay ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu hả?”


“Đau.” Phượng Ly Thiên ôm đầu.

“Chủ nhân!” Ám Nhất từ một nơi bí mật gần đó khẽ gọi, “Nghi trượng cầu kiến.”

Đã gần đầu hạ, gió đêm cũng không còn lạnh lẽo, nam tử mặc y phục dạ hành màu đen đứng trên nóc nhà phủ ngói lưu ly màu vàng, dáng người cao ngất mà ổn trọng như thân lao. Đôi mắt tinh anh phiếm ánh sáng lạnh, tựa như gió mà vọt nhanh tới, đánh một chưởng về phía Phượng Ly Thiên vừa xuất hiện trên nóc nhà.

Phượng Ly Thiên nghiêng người tránh đi, Lam Cẩn lại nhanh chóng đánh tới, hắn lại không thèm trốn nữa, cứ đứng thẳng ra đấy. Tay cầm đao mang theo nội lực mạnh mẽ khựng lại khi cách mục tiêu nửa tấc, chuyển xuống phía dưới cầm lấy cổ tay Phượng Ly Thiên.

“Nội lực của ngươi đâu?” Lam Cẩn cả giận nói.

“Mất rồi.” Phượng Ly Thiên nhún nhún vai, ném cho Lam Cẩn một quyển sách.

Lam Cẩn cúi đầu, trong tay là một quyển sách thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, trên trang sách ố vàng ghi rõ hai chữ “Lưu Hỏa”.

Mày kiếm nhăn lại: “Đây là cái gì?”

“Phát tán thứ này vào giang hồ đi.” Phượng Ly Thiên cười xấu xa, đây vốn là kinh thư hôm nay hắn tìm được ở Tàng Thư các, kinh văn cao thâm khó hiểu bên trong tương đối giống với tuyệt thế bí tịch, vì thế hắn liền đổi vỏ bọc cho cuốn sách này.

Lam Cẩn cất sách đi: “Gần gây trên giang hồ có người đang âm thầm làm trò, xúi giục đám người không tìm thấy ngươi tấn công Phượng Cung, tạm thời còn chưa điều tra ra ra là ai.”

“Muốn tra cũng không dễ đâu, nghĩ cách dẫn hắn ra đi.”


“Hiểu rồi.” Lam Cẩn đáp, trầm mặc một lát mói hỏi, “Khi nào trở về?”

“Chờ công lực khôi phục đã.” Phượng Ly Thiên vô trách nhiệm nói.

“Rốt cuộc ai mới là cung chủ hả?” Lam Cẩn không thể nhịn được nữa túm lấy cổ áo Phượng Ly Thiên.